Bên trong nhà ăn ở công ty, Tiêu Lạc cầm khay cơm đi đến quầy đưa khay cho dì gấp đồ ăn.
Dì ấy thấy cô thì vừa gắp đồ ăn cho cô vừa nói: “Là trưởng phòng Tiêu đó à.
Cô nên ăn nhiều một chút để có sức làm việc.”
“Dạ con cảm ơn dì.” Cô mỉm cười đứng yên để cho dì ấy gắp đồ ăn.
Dì gắp thêm dưa bỏ vào khay cơm cho cô: “Đây, dì cho thêm vài miếng dưa nữa.”
“Con cảm ơn.” Cô cầm khay cơm rồi đi đến lấy chai sữa chua, đưa mắt nhìn quanh tới chỗ Hiểu Di ngồi xuống.
Hiểu Di đang ăn cơm, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Cậu lấy đồ ăn xong rồi à.
Lần này dì ấy vẫn gắp cho cậu nhiều như vậy.”
Cô đặt chai sữa chua lên bàn, cầm đũa lên gắp cơm ăn, nhìn cô ấy nói: “Đúng vậy.
Đồ ăn hôm nay cũng khá ngon nữa.”
“Ngon thì nên ăn nhiều vào một chút.
Cậu nhìn cậu xem, dạo này cứ bận về chủ đề hôm trước mà đã gầy đi rồi.
Ba mẹ cậu mà thấy thì sẽ đau lòng đó.”
Cô gắp bắp cải bỏ vào miệng ăn, gật đầu: “Mình biết rồi mà.
Qua khoảng thời gian này rồi thì mình sẽ bồi bổ lại.”
“Được được.”
Hai người ngồi ăn cơm một lúc thì tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, cô lấy điện thoại từ trong túi ra rồi bắt máy: “Alo.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng rầu rĩ của Sở Nguyệt: “Alo Lạc Lạc.”
Nghe thấy giọng rầu rĩ của cô ấy, cô nghi hoặc: “Cậu làm sao vậy?”
Sở Nguyệt thở dài, ngồi dựa lưng vào ghế nói: “Cậu còn nhớ không, người hôm qua mà mình vô ý giẫm trúng chân đó? Sau đó mình xin lỗi mãi mà anh ta còn cố ý làm khó dễ.”
Nghe cô ấy nói thì cô nhớ lại chuyện tối qua, người cô ấy nhắc đến chính là Cảnh Bằng rồi.
Cô cầm dưa hấu lên ăn: “Có, mình có nhớ cũng có biết anh ta.
Hôm nay hai người làm sao à?”
Sở Nguyệt nghe vậy thì kinh ngạc: “Cậu cũng biết anh ta?”
“Đúng vậy, anh ấy là bạn của hàng xóm mình.
Lúc trước có gặp qua một lần rồi.”
Sở Nguyệt hiểu ra ồ lên một tiếng, oán trách nói: “Anh ta vậy mà lại là đồng nghiệp của mình, còn chê chiều cao của mình nữa.
Cứ nói mình là nấm lùn mãi.”
Cô nghe thế thì phì cười: “Nghe cũng đáng yêu mà, đâu đến nỗi tệ.”
Bên kia truyền đến giọng gào lên của Sở Nguyệt: “Cậu thấy đáng yêu sao? Mình không thấy đáng yêu chỗ nào, anh ta so với bác sĩ Cố ở đây làm thì còn thua xa.”
Nghe đến chữ bác sĩ Cố thì cô chợt khựng lại, hỏi: “Bác sĩ Cố chỗ cậu làm? Là Cố Lãng sao?”
“Đúng vậy, hình như cậu cũng biết anh ta.
Cậu biết không, bác sĩ Cố rất đẹp trai, lúc tập trung làm việc thì nghiêm túc còn siêu cấp đẹp trai nữa đó.”
Cô nghe cô ấy nói vậy thì ậm ừ gật đầu: “Thật ra bác sĩ Cố mà cậu nói chính là hàng xóm với mình.”
Sở Nguyệt đang sầu não khi nghe thấy cô nói vậy thì đứng bật dậy, kinh ngạc nói: “Có thật không đó?”
“Thật.
Nhưng mà cậu với bác sĩ Cảnh cũng nhanh chóng làm hòa đi, hai người sau này còn làm việc cùng với nhau lâu dài mà.
Cứ như vậy mãi cũng không được.”
Sở Nguyệt ngồi xuống ghế thở dài, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà: “Cậu nói cũng phải.”
Cô cầm chai sữa chua lên uống, giơ tay đang đeo đồng hồ lên nhìn, nói: “Bây giờ sắp tới giờ mình vào làm rồi.
Mình cúp máy trước đây, nói chuyện với cậu sau.”
“Được, tạm biệt.”
Cúp máy cô bỏ điện thoại vào túi rồi đứng dậy cầm khay cơm, cùng với Hiểu Di đi ra bên ngoài rồi trở về văn phòng.
Trở về văn phòng làm việc, cô đi tới ghế ngồi xuống mở máy tính lên.
Cô cầm điện thoại từ trong túi ra mở máy lên, nhìn thấy bức ảnh lúc sáng cô chụp lén Cố Lãng vẫn còn lưu trong máy.
Tuy chỉ chụp góc nghiêng của gương mặt anh nhưng cô vẫn thấy rõ được vẻ đẹp trai của anh.
Cô nhớ lại những lời của Sở Nguyệt nói lúc nãy, chắc là bên trong bệnh viện cũng có rất nhiều để ý đến anh.
Cô nhìn tấm hình một lúc rồi cất điện thoại vào túi, quay sang nhìn vào máy tính tiếp tục làm công việc còn dang dở lúc nãy.
Tới giờ tan làm, Tiêu Lạc thu xếp đồ đạc rồi đứng dậy cầm túi xách mở cửa đi ra bên ngoài.
Cô nhìn thấy mọi người cũng đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về, cô mỉm cười nói: “Một lát mọi người về nhớ chú ý an toàn.
Ngày mai gặp lại mọi người sau.”
“Chị cũng vậy, nhớ chú ý an toàn.
Mai gặp lại chị.”
Hiểu Di đứng dật quay sang nhìn cô: “Hôm nay cậu không đi xe về, để mình đưa cậu về.”
Cô xua tay từ chối: “Không cần đâu, mình bắt xe về được rồi.
Không phải tối nay cậu có hẹn sao? Nếu chở mình về thì cậu sẽ bị muộn buổi hẹn đấy.”
“Vậy…”
“Mình bắt xe về được rồi.
Tạm biệt.” Cô vẫy tay tạm biệt rồi rời khỏi văn phòng.
Cô bước ra từ bên trong công ty, đang đi thì một người đàn ông chạy đến trước mặt cô, trên tay anh ta còn cầm một túi gì đó cô không biết.
Anh ta đưa sang cho cô túi đấy, nói: “Đây là bánh mà tự tay tôi làm.
Tôi nghĩ là bây giờ cô chưa ăn gì, bánh này là của tôi tự tay làm mong cô sẽ nhận lấy.”
Cô nhìn anh ta, đưa tay nhận lấy túi bánh: “Cảm ơn anh đã đem bánh tặng cho tôi nhưng tôi không thích đồ ngọt nên lần sau anh không cần đem đến tặng tôi đâu.
Được rồi, tôi phải đi về đây.
Tạm biệt.”
Cô tạm biệt anh ta rồi cầm túi bánh đi ra ngoài, đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm chiếc xe taxi.
Đang lúc tìm kiếm thì trước mắt cô xuất hiện một chiếc xe quen thuộc, cửa kính xe hạ xuống khiến cho cô nhìn thấy rõ người ngồi ở ghế lái không ai khác đó chính là Cố Lãng.
Cô cúi xuống kinh ngạc nhìn anh: “Là anh sao? Sao anh lại ở đây?”
Tay anh đặt trên vô lăng, quay sang nhìn cô: “Tôi có việc đi ngang qua đây, thấy cô đứng đây bắt xe làm tôi nhớ ra xe cô được đem đi sửa.
Nên tôi tới đây đón cô.
Cô mau vào xe đi.”
Cô mở cửa ghế phụ ra ngồi vào, đưa tay thắt dây an toàn rồi quay sang nhìn anh: “Vậy làm phiền anh rồi anh Cố.”
Anh khởi động xe lái đi, như có như không hỏi cô: “Túi cô đang cầm trên tay là gì vậy?”
Nghe anh hỏi như vậy cô cúi xuống nhìn túi bánh trên tay, cười nói: “Ý anh là đang nói đến túi bánh này hả? Là của một đồng nghiệp tặng cho tôi do anh ấy làm hơi nhiều bánh.
Anh có muốn ăn thử không?”
Anh lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, bánh đó là người ta tặng cô.
Cô cứ giữ ăn là được rồi.”
“Ồ.” Cô cầm lấy túi bánh len lén đưa mắt nhìn anh, cô cứ cảm thấy tâm trạng anh không vui nhưng cũng không biết nên hỏi như nào.
Cô đưa mắt nhìn phong cảnh bên ngoài một lúc, thấy bầu không khí im lặng quá có chút ngột ngạt.
Cô quay sang nhìn anh cười hỏi: “Bạn tôi vừa chuyển đến bệnh viện của anh làm.
Anh có gặp cậu ấy chưa?”
“Ý cô nói đến là cô gái tên Sở gì à?”
Cô nhanh chóng gật đầu: “Đúng đúng, cậu ấy tên là Sở Nguyệt.”
“Tôi đã gặp qua rồi.
Cô ấy và Cảnh Bằng hai người họ bây giờ hễ mà gặp nhau ở đâu thì sẽ nhốn nháo ở đó.”
Cô nghe vậy thì nở nụ cười gượng gạo, mối quan hệ giữa hai người đó xấu hơn cô nghĩ rồi.
Lát sau hai người cũng về đến nhà, Tiêu Lạc mở cửa vào bên trong nhà cởi giày ra rồi mang dép vào.
Cô đặt túi bánh lên bàn rồi đặt túi xách ở ghế, ngồi xuống bên cạnh dựa lưng vào ghế.
Cô mở điện thoại ra ngắm nhìn gương mặt anh, khóe miệng mỉm cười.
Cô đứng dậy đi vào bên trong phòng, mở tủ đồ lấy bộ quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, cô đi vào phòng bếp lấy một ly mì ra rồi đổ nước sôi vào đem ra phòng khách ngồi xuống ăn.
Cô vừa ăn vừa ngồi vẽ bản thiết kế, nhíu mày thở dài.
Ăn xong cô đem ly mì đi bỏ, vào phòng làm việc đi đến con ma nơ canh đang mặc trang phục rồi đưa tay chỉnh lại, cúi xuống vẽ.
Cứ như thế cho đến khi cô xem lại đồng hồ thì cũng đã hơn 9 giờ tối.
Cô đặt bút xuống, đưa tay xoa cổ đang mỏi của mình.
Cô từ trong phòng bước ra đi lấy áo khoác mặc vào, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cô xuống dưới sân, những cơn gió nhẹ thổi tới làm cho tâm trạng cô dễ chịu không ít.
Cô đút tay vào túi áo khoác đi dạo ở sân, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm.
Đang mải mê ngắm nhìn bầu trời đêm thì cô nghe thấy một giọng nói ở phía sau truyền đến: “Tiêu Lạc.”
Cô hồi thần quay sang nhìn thì thấy Cố Lãng tay cầm sợi dây dẫn Tiểu Cầu đang đến chỗ cô.
Anh đi tới đứng trước mặt cô, hỏi: “Giờ này cũng đã trễ, cô xuống đây đi
dạo sao?”
Cô gật đầu, cúi xuống nhìn Tiểu Cầu đang ngồi dưới chân anh: “Đúng vậy, còn anh đang dẫn Tiểu Cầu đi dạo sao?”
“Đúng vậy, hôm nay tôi chưa dẫn nó đi dạo nên giờ tranh thủ dẫn Tiểu Cầu đi dạo một chút.”
Anh buông sợi dây ra để Tiểu Cầu đi dạo vòng vòng còn hai người đi đến băng ghế ngồi xuống.
Cả hai im lặng không nói với nhau câu nào, mãi một lúc sau anh mới hỏi: “Tôi thấy cô có vẻ khá mệt mỏi.
Dạo này công việc nặng lắm sao?”
Cô lắc đầu quay sang nhìn anh: “Không phải, chỉ là sắp tới có dự án mới.
Tôi đang suy nghĩ về ý tưởng mới nhưng vẫn chưa ra nên có chút hơi mệt mỏi.”
“Cô cứ thả lỏng, để mọi thứ tự nhiên thì chắc chắn cô sẽ có ý tưởng.
Cuối tuần này trong nhóm bệnh viện chúng tôi có tổ chức đi cắm trại, cô đi cùng không? Biết đâu cô sẽ có ý tưởng để vẽ nên một bản thiết kế mới.”
Cô nghe anh nói vậy thì có chút hấp dẫn nhưng cô vẫn đắn đó: “Liệu như vậy có ổn không? Tôi không phải là người làm trong bệnh viện của các anh, đi như vậy thì…”
“Không sao đâu, cô đi tới đó cùng tôi với tư cách là một người bạn thì tất nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Cô đôi lúc phải nên để bản thân thả lỏng, như vậy mới có ý tưởng hay mà thiết kế.”
Cô mỉm cười gật đầu nhìn anh: “Cảm ơn anh, tôi biết rồi.
Hôm đó tôi nhất định sẽ đi.”
“Được.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...