Tiêu Lạc nghe thấy giọng nói ở phía sau lưng thì quay lại, còn chưa kịp nhìn rõ đã bị rơi vào một cái ôm chầm của Sở Nguyệt.
Cô ấy ôm cô, nũng nịu nói: “Ây da, nhớ cậu quá đi Lạc Lạc.”
Cô bật cười đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô ấy: “Được rồi, mình cũng nhớ cậu lắm.”
Sở Nguyệt lúc này mới buông cô ra, đứng thẳng người đối diện với cô.
Cô lúc này mới thấy rõ dáng vẻ của cô ấy sau mấy tháng không gặp.
Mái tóc ngắn ngang vai, gương mặt tròn với đôi mắt to càng trông thêm phần đáng yêu.
Cô đưa tay cầm lấy tay cầm vali, nói: “Đây, để mình cầm cho.
Chắc cậu cũng đói lắm rồi, chúng ta đi ăn trước đi.”
Sở Nguyệt nghe đến đồ ăn thì mắt sáng lên, gật đầu đồng ý: “Được đó được đó.”
Cô cầm lấy vali kéo ra bên ngoài chỗ đang đậu xe, Sở Nguyệt cũng nhanh chóng hớn hở đi theo.
Cô mở cốp xe ra để vali vào, cô ấy cũng đi vào ghế phó lái ngồi vào.
Cô đóng cốp xe lại rồi đi đến mở cửa ghế lái ngồi xuống, đưa tay thắt dây an toàn quay sang nhìn cô ấy hỏi: “Giờ cậu muốn ăn gì?”
Sở Nguyệt đưa tay sờ lên cằm, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ: “Mình không biết nữa.
Cậu có gợi ý gì không?”
Cô khởi động xe rồi lái xe đi, nhìn thẳng về phía trước trả lời: “Vậy chúng ta đi ăn mì đi.
Mình biết một quán mì mới cũng ngon lắm.”
“Được được.”
Bên trong bệnh viện, Cố Lãng thu xếp đồ đạc cởi áo blouse ra rồi đứng dậy.
Cửa phòng khám lúc này mở ra, Cảnh Bằng bước vào nhìn anh, cười nói: “Cậu giờ về rồi sao?”
Anh gật đầu đi đến trước mặt anh ấy: “Đúng vậy, hôm nay tôi cũng không có ca trực đêm.”
“Tôi cũng không có.
Hay chúng ta đi ăn đi, tôi vừa mới biết một quán mì mới mở gần đây, cũng ngon lắm.”
Anh nghe vậy thì từ chối: “Không cần đâu, tôi phải về nhà cho Tiểu Cầu ăn.”
Cảnh Bằng đưa tay kéo lấy cánh tay anh đi ra ngoài: “Để cho Tiểu Cầu ăn muộn một chút cũng không sao đâu.
Cậu đi ăn với tôi đi, chứ đi ăn một mình sẽ rất cô đơn.”
“Thì cậu mau đi tìm bạn gái đi.”
“Nếu tôi dễ tìm được thì đâu rủ cậu đi cùng.”
“...”
Các y tá và bác sĩ khác khi đi ngang qua nhìn hai người lôi lôi kéo kéo tay nhau đi, đều xì xầm to nhỏ.
Lát sau cũng đến quán mì, hai người bọn cô mở cửa xe bước xuống đi vào bên trong quán.
Quán được thiết kế đơn giản, màu chủ đạo là màu nâu gỗ, trông rất ấm áp.
Mỗi một bàn ăn đều có vách ngăn để cho các khách có không gian riêng tư.
Hai người bọn cô đi đến bàn trống ngồi xuống, nhân viên phục vụ đi tới đưa menu sang cho hai người.
Tiêu Lạc cầm menu lên xem rồi gọi món, quay sang nhìn Sở Nguyệt vẫn đang còn đăm chiêu xem menu: “Cậu ăn gì đấy, mau gọi món đi.”
Sở Nguyệt thở dài ngẩng đầu lên nhìn cô: “Món nào mình cũng muốn ăn thử.
Nhưng mà mình ăn thử một tô mì thịt bò trước.”
Gọi món xong thì Sở Nguyệt để hai tay đan vào nhau, tì cằm lên mu bàn tay nhìn ngắm cô một lúc không nói gì.
Tiêu Lạc thấy cô ấy nhìn mình như vậy không nhịn được hỏi: “Bộ trên mặt mình dính gì sao mà cậu nhìn dữ vậy?”
Sở Nguyệt lắc đầu, nghiêng đầu nhìn cô: “Không có, chỉ là lâu ngày không gặp mình thấy cậu gầy đi.
Cậu đang giảm cân sao?”
Cô cầm khăn giấy lau đũa với muỗng, nghe cô ấy nói vậy thì bật cười lắc đầu: “Không có.
Chỉ là dạo này mình hay thức đêm để làm việc nên chắc là cân nặng giảm đi so với trước.”
“Cậu đó, làm việc thì làm việc nhưng cũng phải chú ý sức khỏe.
Sức khỏe vẫn là quan trọng nhất biết không?”
Cô đưa đũa muỗng sang cho cô ấy, cười cười gật đầu: “Được rồi, mình biết rồi đó bác sĩ Sở.”
Sở Nguyệt nhận lấy đũa và muỗng từ tay cô, nói: “Cảm ơn cậu.”
Nhân viên phục vụ bưng lên hai tô mì đặt trước mặt hai người.
Cô cầm đũa trộn mì lên sau đó gắp mì lên, nói: “Cậu mau ăn thử đi, nghe nói ở đây bán ngon lắm.”
“Được, để mình thử.”
Cô gắp mì lên bỏ vào miệng ăn, đưa mắt nhìn Sở Nguyệt ngồi đối diện ăn mì, cô hỏi: “Như thế nào, có ngon không?”
Sở Nguyệt giơ ngón cái lên với cô: “Ngon lắm đó.
Cậu cũng mau ăn đi.”
“Được, mình đang ăn đây.”
Hai người bọn cô vừa ăn mì, thi thoảng nói chuyện đôi ba câu làm cho bầu không khí cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Cố Lãng và Cảnh Bằng bước vào quán, Cảnh Bằng đưa mắt tìm bàn trống sau đó quay sang nói: “Cậu mau lại bàn trống ngồi đi, để tôi ở đây gọi món.”
Cố Lãng đứng bên cạnh nghe vậy thì gật đầu: “Được, vậy làm phiền cậu rồi.”
Anh nói rồi đi đến bàn trống ngồi xuống.
Anh cũng không biết rằng bàn của anh xéo bàn cô, nếu nhìn qua là sẽ thấy.
Anh cầm điện thoại được để từ trong túi ra, mở danh bạ ra nhấn vào số cô.
Anh soạn tin nhắn cho cô, hỏi: [ Cô đã đi làm về chưa?]
Nhìn dòng tin nhắn đó, anh xóa đi rồi nhắn lại cả chục lần nhưng cũng không gửi đi.
Cảnh Bằng ngồi xuống đối diện anh, cầm bình nước rót vào ly, nhìn anh đang tập trung nhìn vào điện thoại, hỏi: “Chẳng lẽ cậu đang nhắn tin với cô nào sao mà chăm chú nhìn vào điện thoại vậy?”
Anh nghe anh ấy nói vậy thì tắt điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn anh ấy: “Không phải.
Đã gọi món xong rồi sao?”
Cảnh Bằng cầm ly nước lên uống, nhìn anh: “Đúng vậy.
Có phải cái cô mà hôm trước cậu dẫn đi ăn, bị tôi bắt gặp không?”
“Không phải.
Tôi đã bảo tôi và cô ấy chỉ là hàng xóm bạn bè bình thường thôi.”
Anh ấy đặt ly nước xuống, gật đầu: “Được rồi, bạn bè khác giới của cậu trước giờ rất ít nhưng tôi cũng không thấy cậu dẫn ăn đi cả.”
“...”
Nhân viên lúc này bưng tô mì lên nên cả hai mới không nói đến vấn đề này nữa.
Anh cầm đũa lên gắp mì ăn, cũng không quan tâm những lời Cảnh Bằng lúc nãy nói với anh.
Sau khi ăn xong, Tiêu Lạc cầm ly nước lên uống nhìn Sở Nguyệt ngồi đối diện đang đưa tay xoa bụng căng tròn của cô ấy.
Cô bật cười hỏi: “Đã bảo cậu ăn ít thôi.”
“Tại mì ngon mà.
Mà mình vào nhà vệ sinh một chút.”
“Được rồi, cậu đi đi.
Mình ở đây đợi cậu.”
Sở Nguyệt lúc này mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, cô thì đặt ly nước xuống cầm điện thoại lên xem một chút.
Lát sau Sở Nguyệt đi ra, trên đường trở về bàn thì bị người khác đụng trúng khiến cho cô ấy phải lùi về sau đạp trúng gì đó.
Cô nghe phía sau truyền đến tiếng la của một giọng đàn ông: “Ây da, đau đau đau.”
Cô nghe vậy thì cúi xuống nhìn thấy chân mình đang đạp lên chân của anh ta.
Cô nhanh chóng bỏ chân ra, quay sang áy náy nói: “Xin lỗi, xin lỗi.
Anh không sao chứ?”
Cảnh Bằng nhăn mặt đưa tay xuống xoa chân: “Cô nghĩ với lực giẫm trúng lúc nãy của cô thì tôi có bị sao không?”
“Tôi thành thật xin lỗi anh, lúc nãy vị khách kia đi đụng trúng tôi nên tôi mới bất cẩn giẫm phải chân anh.
Tôi thật sự không cố ý đâu.”
“Tôi biết cô không cố ý nhưng chân của tôi bị cô giẫm đau như vậy, cô xem thế phải làm sao?” Cảnh Bằng vừa nói vừa đưa chân bị giẫm ra đến trước mặt cô.
Sở Nguyệt cúi xuống nhìn trên giày anh xuất hiện dấu giày của cô thì mặt có chút đỏ lên, nói: “Tôi thật sự không cố ý.
Hay để tôi xử lý vết thương cho anh.”
Cố Lãng ngồi đối diện nhìn hai người, rồi nói: “Cậu đã biết người ta không cố ý thì đừng làm khó người ta.”
Tiêu Lạc ngồi một lúc thì nghe thấy động tĩnh cách đó cũng gần bàn cô, còn nghe thấy giọng nói rối rít xin lỗi của Sở Nguyệt.
Cô nhanh chóng đứng dậy đi đến chỗ của cô ấy, nắm lấy cánh tay cô ấy hỏi: “Có chuyện gì à?”
Sở Nguyệt nghe thấy là giọng cô thì quay sang nói: “Lúc nãy trên đường về, mình bị người khác đụng trúng không cẩn thận giẫm lên chân của anh này.
Mình nãy giờ đã xin lỗi anh ấy nhưng mà...”
Cô nghe cô ấy kể lại rồi đưa mắt nhìn sang thì thấy hai người họ cũng nhìn cô.
Cô thấy Cố Lãng đang ngồi đối diện, liền kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Cố Lãng cũng cùng lúc đồng thanh hỏi lại cô: “Sao cô lại ở đây?”
Cảnh Bằng thấy người đến là cô thì hắng giọng nói: “Thật ra thì không phải là chuyện gì to tát, lần sau cô chú ý hơn là được.”
Sở Nguyệt nghe vậy thì gật gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Tiêu Lạc cũng nhìn sang Cảnh Bằng đang ngồi, nói: “Chuyện của bạn tôi lúc nãy, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi anh.
Vậy nếu như không còn việc gì nữa thì bọn tôi xin phép đi trước.”
Cô nói rồi dẫn Sở Nguyệt đi về bàn, thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy rời khỏi quán.
Cố Lãng sau khi thấy cô thì ánh mắt một giây chưa rời khỏi ở trên người cô.
Anh nhanh chóng đứng dậy, nói: “Cậu ngồi đây đợi tôi một lúc.”
Nói rồi anh chạy nhanh ra bên ngoài quán thấy Tiêu Lạc đang mở cửa xe định ngồi vào.
Anh nhanh chóng gọi lại: “Tiêu Lạc.”
Cô nghe thấy có người đang gọi mình thì ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn xung quanh, bắt gặp anh đang đi đến chỗ cô.
Cô nhìn anh, hỏi: “Anh gọi tôi có chuyện gì à?”
Anh dừng lại trước mặt cô, nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không có chỉ là chuyện lúc nãy...”
“Anh yên tâm tôi không có trách bạn anh dù gì lỗi sai cũng nằm ở bạn tôi.”
Anh đút tay vào túi, nhìn cô: “Cảnh Bằng tuy là nói vậy nhưng không có ý gì xấu.”
Cô nghe vậy thì gật gật đầu: “Tôi biết mà.
Mà bây giờ tôi còn có việc phải đi, anh cũng mau chóng vào quán với bạn anh đi.
Gặp lại anh sau.”
“Được rồi, cô đi đường cẩn thận.
Tạm biệt.” Anh nghe vậy thì nói.
“Tạm biệt.”
Cô ngồi vào ghế lái đóng cửa xe lại, thắt dây an toàn vào rồi đặt tay lên vô lăng lái xe rời đi.
Anh nhìn chiếc xe của cô đã rời đi xa không còn nhìn thấy bóng dáng nữa thì mới thu hồi tầm mắt, đi vào bên trong quán..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...