Nhớ tới tình tiết đêm nay còn có một bước ngoặc thay đổi.
Kiều Thù vốn giả mạo thợ trang điểm, còn được nước lấn tới vẽ cơ bụng cho cậu.
Lúc chụp ảnh quảng cáo còn nhân cơ hội sờ cơ ngực mà cậu luôn kiêu ngạo.
Chụp ảnh xong còn chơi trò xỏ lá ngồi vào tay lái phụ trên xe cậu, còn muốn ăn đùi gà.
Vừa nghĩ tới Đào Tinh Lai đã cảm thấy phiền muộn, vừa rồi khi đi mua thức ăn khuya, cậu có kỳ kèo trả giá với ông chủ, khi không lỗ hết ba tệ.
Kiều Thù sờ ngực cậu, ăn đùi gà cậu mua, còn xem thường nói với cậu, "Chẳng phải cậu muốn nói tiếng sao?"
Lời này nghe mà giận.
Đào Tinh Lai cậu là người nông cạn như vậy sao?
Đáp án quá rõ ràng.
Đúng là như vậy.
Sau khi đưa Kiều Thù về căn hộ cao cấp đến không biết xấu hổ của cô xong, Đào Tinh Lai ngồi trong xe, cũng không khởi động máy mà nhìn chằm chằm vào số lượt like trên weibo của mình, đã bành trướng thành một cái khinh khí cầu.
"Thích quá thích quá." Đào Tinh Lai âm thầm cảm thán, "thì ra cảm giác nổi tiếng là như thế này."
Ngay trong lúc cậu thưởng thức vô cùng hăng say, có người gõ lên cửa sổ xe, "Cốc cốc cốc."
Đào Tinh Lai sợ tới mức ngẩng đầu nhìn lên, là Kiều Thù quay trở lại.
"cô làm gì đấy, lúc nào cũng khiến tôi nảy sinh bóng ma tâm lý trong bán kính một trăm hai mươi mét vuông, làm vậy cô thấy vui lắm có phải không?"
Kiều Thù cảm thấy thằng nhóc này ngốc nghếch kinh khủng.
Nhưng mỗi lần nghe thằng nhóc ngốc nghếch này nói tào lao, tâm trạng đều rất tốt.
cô yêu thích loại cảm giác này.
Kiều Thù kề sát người vào, cô chớp chớp mắt nhìn vào di động của cậu, "anh ngồi trong xe cười ngốc cái gì vậy?"
Đào Tinh Lai tắt màn hình đi, "Sao cô lại dùng từ mang tính sỉ nhục nhau như thế hả? Tôi thích thì tôi cười, ngốc cái gì mà ngốc?"
Kiều Thù vốn kiên nhẫn cũng có chút phiền, "Có phải anh rất thích tranh luận với người ta không?"
"nói vậy cũng không hẳn là đúng toàn bộ." Đào Tinh Lai nói: "không phải tôi thích tranh luận với người khác, tôi chỉ thích tranh luận với người đẹp thôi."
Kiều Thù ngẩn người.
nói xong, Đào Tinh Lai cũng cười phá lên.
Tính cậu hay ba hoa, chỉ cần một câu nói cũng đủ khiến bầu không khí mất tự nhiên rồi.
Đào Tinh Lai liếc một cái, "Sao cô cứ đỏ mặt thế?"
Kiều Thù quay mặt sang chỗ khác, cô lạnh lùng đáp: "Là do ánh mắt của cậu bị đỏ thì có."
Sau khi nghe xong, Đào Tinh Lai lại tìm được chủ đề mới, "Khi còn bé, mẹ tôi thường dọa tôi, bà ấy nóingàn vạn lần không được nhìn vào mắt người bị đau mắt."
Kiều Thù: "Tại sao?"
"Bởi vì chỉ cần liếc nhìn một chút thì cũng sẽ bị lây bệnh." Đào Tinh Lai hồi tưởng lại, "Chuyện đó khiến cho tôi không dám nhìn vào mắt người khác trong một khoảng thời gian dài. Ha ha ha, cô nói xem có phải mẹ tôi đặc biệt xấu xa hay không?"
Kiều Thù: "..."
Im lặng một lát, cô bỗng nói: "Có chút hâm mộ anh."
"Hâm mộ tôi cái gì? cô nổi tiếng hơn tôi nhiều mà."
"Hâm mộ mẹ của anh, bà có thể dọa anh như vậy." Dáng vẻ Kiều Thù hời hợt không đếm xỉa tới, nhưng Đào Tinh Lai vẫn bắt được sự chân thật chợt lóe trong mắt cô.
Kiều Thù ngước mắt lên lần nữa, "không nói nữa, lái xe từ từ thôi."
"cô quay lại chính là để nói với tôi chuyện này hả?" Đào Tinh Lai nói nhỏ, "Còn tưởng cô rơi đồ chứ."
Kiều Thù cũng chẳng biết tại sao mình lại quay lại nữa.
cô đã đi đến cửa chính khu nhà rồi, nhưng thấy xe của cậu vẫn đậu ở đó không nhúc nhích, cực kỳ chướng mắt.
Bây giờ bị cậu hỏi.
Kiều Thù hơi phiền não, cô xoay người, hai tay chống lên cửa sổ xe, khuôn mặt xinh đẹp gần ngay trước mắt.
Lòng bàn tay Đào Tinh Lai đổ mồ hôi.
Kiều Thù hít thở nhẹ nhàng, cô nhìn vào mắt cậu, "Đừng đăng lên."
"Cái gì?"
"Tôi nói đừng có đăng mấy tấm ảnh lộ khe mông kia lên mạng."
Kiều Thù gằn rõ ràng từng chữ, giọng nói cao hơn không ít, "Có nghe thấy không?"
Đào Tinh Lai chớp mắt nhìn cô.
Kiều Thù rất chân thành, "Nếu anh muốn dựa vào chuyện lộ thân để nổi tiếng, tôi có cách còn hay hơn thế nữa." cô nhìn đồng hồ, "Bây giờ là thời gian chuyển tiếp, ba phút sau đám chó săn thay ca sẽ vào vị trí, chúng ta cứ duy trì tư thế này, ngày mai nhất định sẽ lên trang đầu."
Đào Tinh Lai: "???"
Kiều Thù: "Đám người này, mình không nghỉ ngơi họ cũng không nghỉ ngơi, rất là quen thuộc."
Đào Tinh Lai: "!!!"
"Còn nữa," Kiều Thù vừa nói vừa giơ tay, ngón tay trỏ trắng nõn vẽ một vòng, ngay lập tức giật lấy điện thoại của Đào Tinh Lai.
"Này, cô làm gì thế?"
Kiều Thù đứng xa cửa sổ xe, Đào Tinh Lai thò đầu ra, hai tay lao thẳng về phía cô, "Trả đây, điện thoại di động của tôi."
Kiều Thù đứng nguyên tại chỗ, mắt điếc tai ngơ, bình chân như vại mở kho ảnh của cậu ra, gửi mấy tấm ảnh nửa thân trần kia sang số điện thoại của mình.
Đào Tinh Lai sợ ngây người.
Kiều Thù thao tác xong, cô ném điện thoại vào cửa sổ xe, sau đó xoay người, "Còn nửa phút, anh muốn làm mồi cho đám chó săn hả?"
Mặt Đào Tinh Lai đen xì, cậu giẫm mạnh chân ga, lái xe lao vút đi.
Kiều Thù nhìn theo đèn sau xe, cô cười mắng một câu: "Nhóc không có lương tâm."
Trở về nhà, Kiều Thù tháo trang sức ra đi tắm.
cô ngâm mình trong bồn tắm lớn xem những bức ảnh chụp của Đào Tinh Lai rồi cười khẽ một tiếng.
Kiều Thù suy nghĩ một chút, cô gọi điện cho Lý Chiêu Ngọc.
Sau khi đối phương bắt máy, "Đúng lúc chị muốn gọi điện cho em, ngày mai có buổi họp báo phim mới, em nhớ đến đúng giờ nhé."
Kiều Thù đồng ý, "hiện tại em có mấy cái phát ngôn?"
"Qua sàng lọc tuyển chọn thì có chín cái, vẫn đang thương lượng giá cả."
"Giá cả không quan trọng," Kiều Thù giơ tay phải ra trêu chọc bọt nước, "Thêm một điều kiện đi."
"Em cứ nói."
"Đối tượng hợp tác phải là Đào Tinh Lai."
Lý Chiêu Ngọc: "!!!"
- -----
"Bà mịa nó, Đào Nhi, cậu dẫm nhầm cứt chó rồi hả?" anh Cường vừa nói chuyện điện thoại xong, lại là nhãn hàng mời làm người phát ngôn tìm tới cửa.
Cả người Đào Tinh Lai yểu xìu, chẳng có một chút hưng phấn hợp thời nào.
"Cậu khai thiệt với anh đi, có phải cậu và Kiều Thù có gì đó với nhau hay không?" anh Cường chuyển cái ghế đẩu, đặt túi hạt dưa và chai cocacola lên bàn, bắt đầu thẩm vấn.
Sau khi nghe thấy âm thanh cắn hạt dưa, Đào Tinh Lai nổi điên lên, "anh đừng cắn nữa, nghe âm thanh này chỉ muốn đi tiểu tiện."
anh Cường nói chuyện chính đáng, "Nửa tháng trước, tại sao Kiều Thù nhấn like bài đăng trên weibo cậu?"
"Mặt tôi đẹp trai như thế, chỉ có loại người mù lòa như anh mới không biết thưởng thức."
anh Cường vặn mở nắp chai, đưa nước cho cậu, "Uống tý đi."
Đào Tinh Lai nhìn qua, "Tôi không uống nước suối, đưa cho tôi chai nước suối hương trái cây ấy, trong lòng không vui, tôi muốn uống gì đó ngọt ngọt."
anh Cường không nhịn được cười, "Dễ nói chuyện quá nhỉ, đúng rồi, một nhân vật tai to mặt lớn như Kiều Thù sao lại để ý cậu nhỉ?"
Đào Tinh Lai: "anh là người xấu, ít nói chuyện tý đi."
anh Cường tiết lộ cho cậu biết một tin tức nho nhỏ, "Trong vòng truyền tai nhau, nhà Kiều Thù là đại gia, cực kỳ trâu bò, theo lý thuyết, loại điều kiện này không nên tiến vào ngành giải trí mới phải."
Đào Tinh Lai: "anh dùng nhiều từ tục tĩu quá rồi đó thầy Cường à, mời thầy bắt đầu biểu diễn."
anh Cường nhỏ giọng, "Nghe nói, quan hệ trong nhà cô ấy phức tạp lắm, đại gia tộc ấy mà, từ thế hệ trước đã diễn hai trăm tập phim truyền hình máu chó rồi, mẹ Kiều Thù qua đời sớm, cha cô ấy cưới mẹ kế, dù sao cũng là tan vỡ trong huyên náo."
Đào Tinh Lai thầm nghĩ: "Cái này gọi là cha không thân, mẹ không thương trong truyền thuyết đây mà."
Nếu thật là như thế thì có thể giải thích vì sao tính cách Kiều Thù độc lập như thế.
Ai cũng không đáng tin, chỉ vì tranh giành mà liều chết không chịu thua.
Tưởng tượng như vậy, khí chất mạnh mẽ cao cao tại thượng của Kiều Thù đúng là dựa vào sự từng trải trong cuộc sống luyện thành.
"Đào Nhi, cậu lại suy nghĩ mấy thứ kỳ quái gì vậy?" anh Cường hỏi.
"anh nhiều chuyện quá vậy, cho anh một cái microhone hét lên luôn được không?" Tâm Tình Đào Tinh Lai có chút phiền, cậu đứng dậy đi chỗ khác, "Nhớ dọn vỏ hạt dưa đấy."
anh Cường nói với theo, "Lãnh đạo cấp cao có dặn dò, muốn cậu hành sự tùy theo hoàn cảnh."
Đào Tinh Lai dừng bước, cậu xoay người, không thể tưởng tượng nổi thốt lên: "Bắt được con gà, chẳng những muốn kho ăn mà còn muốn hấp luôn hay sao?"
anh Cường: "..."
Im lặng một lát, anh đi tới, rất nghiêm túc nói: "Bao nhiêu người mong mà không có cơ hội như vậy đâu, Kiều Thù có chút ý tứ với cậu, cậu thông minh hơn một chút đi, đều là người lăn lộn trong cái vòng tròn lẩn quẩn này, chuyện yêu đương có thể hóa thành may mắn giúp đỡ cậu, nói không chừng cậu có thể trở mình được đó."
Đào Tinh Lai từ chối nửa đùa nửa thật, "Tôi không thể đùa bỡn tình cảm và thể xác của người ta, sẽ bị thị trưởng bắt lại đấy."
"Thị trưởng làm sao quen biết cậu được, đừng có đùa nữa có được không?" anh Cường cười ha hả vỗ vỗ bả vai cậu, "Cậu phải nghe lời tôi, chỉ cần được lăng xê, công ty ở sau lưng sẽ cho cậu hoạt động, cam đoan nổi tiếng hơn bây giờ nhiều."
Đào Tinh Lai không nói chuyện.
Bởi vì cậu biết rõ, có lẽ Kiều Thù động lòng thật rồi.
một cô gái lớn lên trong gia đình như thế, thoạt nhìn cao ngạo lạnh lùng, song thật ra nội tâm yếu ớt lắm.
Từ khi học năm nhất cậu đã tham gia đội thiếu niên tiền phong, mỗi năm đều đứng trong top 3 học sinh giỏi, sao có thể phạm sai lầm chứ.
anh Cường vẫn còn lải nhải lắm điều, nhưng tâm tư Đào Tinh Lai lại mờ mịt, hóa thành tiên bay đến chỗ Kiều Thù.
Kỳ thật nói đi phải nói lại, nửa tháng nay, chính xác thì Kiều Thù mang lại cho cậu không ít "Phiền phức."
Ví dụ như, lúc cậu đến nhà chị gái, bế cháu gái Manh Manh chụp một tấm selfie đăng weibo.
Kiều Thù lập tức để lại bình luận, [anh sinh sao?]
Ví dụ như, nửa đêm nửa hôm, thỉnh thoảng cậu còn nhận được tin nhắn wechat của Kiều Thù, [Khe mông của anh bị chỉnh lệch ra rồi.]
Nghĩ tới thôi đã cảm thấy xấu hổ.
Quả thực Đào Tinh Lai đã mượn đề tài này, thu hút sự chú ý.
Cậu đóng không ít phim truyền hình, tuy rằng đều là vai phụ, nhưng kinh nghiệm diễn xuất đều do tự mình tôi luyện, có lần diễn vai phản diện, có cảnh té lầu dẫn đến mất mạng, từ tầng năm nhảy xuống đáp đầu xuống đất, cậu cậy mạnh không sử dụng thế thân, tụ máu não ba ngày mới hết.
Những việc Kiều Thù làm, quả thực mang đến cho cậu không ít chỗ tốt và phiền phức.
Đào Tinh Lai nghĩ lại, có thể ảnh hậu Kiều muốn dùng phương thức đơn giản nhất để thỏa mãn nguyện vọng "muốn nổi tiếng" mà cậu nói.
Đào Tinh Lai khép hờ hai mắt, cô ảnh hậu này còn rất ngốc nghếch cơ đấy.
Cậu lấy điện thoại di động mở wechat ra, đầu ngón tay lướt lướt, chẳng hiểu tại sao lại dừng ở tên Kiều Thù.
Chần chờ vài giây, Đào Tinh Lai nhắn qua một tin: [Hôm nay cô lại ấn like weibo của tôi nữa à?]
Kiều Thù trả lời ngay lập tức: "[Ừ.]
[Tại sao?]
[Biết rõ còn cố hỏi.]
Đào Tinh Lai trầm mặc, chậc, kiểu trò chuyện này lúng túng quá đi.
Kiều Thù lại nhắn tin sang: [Bởi vì thích anh, vì thế em mới dốc hết khả năng của mình để giúp anh thực hiện điều anh muốn đấy.]
Mặt Đào Tinh Lai đỏ rần, cảm giác được người ta yêu thương, quả là quá chân thật rồi.
Kiều Thù tiếp tục nhắn tới: [Cho anh làm người phát ngôn nhãn hiệu anh không nhận, cho anh kịch bản phim điện ảnh và truyền hình anh cũng không nhận, Đào Tinh Lai, anh làm như thế thì sau này làm sao nuôi em nổi?]
một bụng lời nói chanh chua của Đào Tinh Lai, ra đến đầu ngón tay, tất cả đều hóa thành làn khói.
Rất kích thích, ngoài ý tốt còn rất không vui.
Kiều Thù lại hỏi: [anh đâu rồi?]
Đào Tinh Lai không trả lời.
một phút sau, Kiều Thù ------
[Em ở nhà một mình, dạ dày đau quá.]
- -----
một giờ sau.
Đào Tinh Lai lái xe, chở Kiều Thù.
Lửa giận của cậu cháy hừng hực, "Aaa, Oh my god, cô quả là một cô gái thích gạt người, có thể chân thành một chút không hả? Tính nết chẳng khác nào chuột chũi cả, tôi nghĩ tôi không có cách nào tha thứ cho cô cả."
Kiều Thù bị cái giọng điệu phiên dịch phim nước ngoài của cậu chọc cho cười to. Khí chất cao lãnh sụp đổ trong nháy mắt.
Đào Tinh Lai tức giận, "Cười cười cười, cười đến thở gấp, dạ dày đau chỗ nào, cô nói láo mà nói tự nhiên như vậy hả?"
Thái độ Kiều Thù thả lỏng, giống như tuyết mùa đông bắt đầu tan chảy, trông rất đẹp.
cô nói: "không gạt anh, làm sao anh tình nguyện đến gặp em? Khó khăn lắm em mới có một ngày nghỉ, nhớ anh suốt cả ngày."
Đào Tinh Lai kích động, bịch bịch bịch đạp thắng gấp.
Kiều Thù rất bình tĩnh, "anh có thể không đến, có điều anh vẫn đến đấy thôi."
Nhất thời Đào Tinh Lai hơi chột dạ, "Tôi, tôi tiện đường."
Tâm trạng Kiều Thù cực tốt, "Bữa tối em muốn ăn đồ nướng."
"Lại ăn đồ nướng, cô không muốn duy trì vóc dáng nữa hả?"
"Vậy thì phải xem ý anh thế nào." Kiều Thù chồm người qua nhìn thẳng vào Đào Tinh Lai trên ghế lái, "anh thích người béo một chút? Hay là thích gầy một chút?"
Kiều Thù gầy. Đào Tinh Lai trả lời: "Tôi thích béo."
"Vậy tối nay em phải ăn nhiều một chút."
"..."
Lần đầu tiên hai người ăn đồ nướng là do Đào Tinh Lai đi mua, bởi vì lúc ấy cậu chưa nổi tiếng, không ai nhận ra.
Nhưng lúc này đây, hình như có chút khó giải quyết, cậu cũng đã là một tiểu thịt tươi có chút danh tiếng rồi.
Kiều Thù thất vọng, "không được ăn rồi."
"cô đợi đó," Đào Tinh Lai mở cửa xe bước ra ngoài.
Cậu giữ một cậu bé học sinh tiểu học đúng lúc đi tới rồi ngồi xổm xuống cười híp mắt nói gì đó.
không bao lâu sau, cậu lên xe, "Ok rồi, để nhóc con kia đi mua giúp."
Kiều Thù hỏi: "Cậu bé đồng ý?"
"Đồng ý chứ, tôi nói cho nó hai mươi tệ nạp game, trả một nửa trước, sau khi mua đồ ăn về đưa nốt số còn lại." Đào Tinh Lai kiêu ngạo, "Khi còn bé, tôi và chị gái thường xuyên làm như thế."
Kiều Thù giương mắt, "anh còn có chị gái?"
"Có chứ, chị của tôi là đại mỹ nhân, dưới thắt lưng tất cả đều là chân, trắng nõn nà, anh rể tôi chết mê chết mệt." không ngờ Đào Tinh Lai lại là người cuồng chị gái.
Kiều Thù hơi ghen tị, "Ba mẹ của anh làm nghề gì?"
"Mẹ tôi bán dầu gội đầu, ba của tôi, ông ấy là thị...." Đào Tinh Lai ngậm miệng ho khan, "Ba của tôi giữ trật tự đô thị."
Kiều Thù thầm nghĩ, Cả gia đình này đều rất có mùi khói lửa nhân gian.
không bao lâu, đứa bé kia vô cùng vui vẻ mang đồ nướng mua được về, cu cậu cầm lấy hai mươi tệ hưng phấn đi nạp tiền vào game.
"đi thôi." Đào Tinh Lai đề nghị, "Tìm một chỗ ăn."
Ngửi thấy mùi thơm, Kiều Thù suýt chảy nước miếng, "Ăn ngay trên xe đi, bị người ta vây xem thì khônghay."
"không sao đâu, tôi dẫn cô đến một nơi không có ai." Đào Tinh Lai ra vẻ giống như luyện thái cực, khoa trương đánh tay lái.
Kiều Thù "Ai ôi!!!" một tiếng, đầu nhẹ nhàng lắc lư hướng vào cửa sổ xe, bị đụng "Cốp" một tiếng.
Đào Tinh Lai cười ha ha, "Ngoài ý muốn hay không? Sợ hay không sợ? Vui hay không vui?!"
Kiều Thù: "..."
Tên nhóc ngốc này.
Xe chạy ra hướng ngoại ô thành phố, chạy một vòng đến đường núi, Đào Tinh Lai dẫn cô tới Kỳ Nhạc Sơn.
"Đại đa số người đến đây chơi đều chạy lên đỉnh núi, kỳ thật ở sườn núi có một nơi bằng phẳng, tầm nhìn khá tốt."
Đào Tinh Lai xuống xe, cậu duỗi lưng một cái rồi mới gọi Kiều Thù, "Xuống đi, ăn đồ nướng."
Theo thói quen nghề nghiệp, trước khi xuống xe cô quay đầu nhìn bốn phía, đúng là không có ai.
Nơi đây không phải đỉnh núi, nhưng có thể quan sát toàn bộ thành phố.
Trong màn đêm, đèn đường thay thế cho ánh sáng ban ngày, từ gốc độ này nhìn lại, giông như vô số viên dạ minh châu khảm trên khay ngọc.
Kiều Thù hít sâu.
Đào Tinh Lai vặn cổ bẻ eo nhìn sang cô, "cô thả lỏng chút đi, bây giờ đâu có ánh đèn flash của phóng viên, mệt chết đi được, nhìn tôi này."
Cậu khoa trương học theo đười ươi, "Ngao ô oooo ngao ô oooo" giả làm mặt quỷ.
Còn làm trò lật tròng mắt nữa cơ đấy, Kiều Thù nhếch môi cười.
"Mau mau nhanh," Đột nhiên Đào Tinh Lai tỏ vẻ đau nhức, "Cứu mạng cứu mạng!"
Kiều Thù lo lắng ngay tức khắc, "Sao thế hả?"
Đào Tinh Lai rầm rì, "Mắt tôi không lật lại được nữa."
Kiều Thù cười khanh khách.
Nghe được tiếng cười, Đào Tinh Lai thả lỏng, tròng mắt trở về nguyên trạng, khôi phục bình thường.
Cậu nói khẽ, "Cười là tốt rồi."
Kiều Thù sững sờ.
"cô đó, chính là cao ngạo lạnh lùng, tâm tình không để lộ ra ngoài, cứ giấu trong lòng, phải cười nhiều lên, thả lỏng bản thân."
Đào Tinh Lai mở hộp thịt nướng ra đưa cho cô một cái đùi gà, "Hôm nào đó cô đến nhà tôi hưởng thụ bầu không khí vui vẻ đi. Tôi và chị tôi hợp tác, có thể tấu hài cho cô xem cả đêm luôn."
Cậu nói vô cùng tự nhiên, chẳng có chút nào cảm thấy lúng túng.
Song Kiều Thù lại trầm mặc, cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào đùi gà không lên tiếng.
"Tại sao không nói gì đi, một mình tôi nói chẳng có ý nghĩa gì hết." Đào Tinh Lai nghiêng đầu nhìn cô, cậu ngây người.
Kiều Thù khóc.
"Xin lỗi, em, em..." Kiều Thù hít mũi một cái, dùng sức thu nước mắt lại.
Đào Tinh Lai vội vàng lên tiếng, "không sao đâu, không sao đâu, cô khóc đi, đừng chịu đựng. Con gái ấy mà, không khóc mới bất thường."
Hai mắt Kiều Thù đẫm lệ tội nghiệp nhìn cậu.
Dáng vẻ lê hoa đái vũ này, khiến cho người ta đau lòng hết sức.
Đào Tinh Lai đứng thẳng lên, cậu nghiêm túc nói: "Hôm nay tâm trạng ảnh hậu không tốt, là thời điểm biểu diễn mưa to gió lớn cho mọi người xem. Diễn vừa hay vừa thật, năm nay nhất định ruộng lúa nước thu hoạch lớn."
Cậu vỗ tay "Bộp bộp bộp, "Đáng giá, đáng giá, đáng giá!"
Mẹ kiếp, Kiều Thù lập tức nín khóc mỉm cười.
Đào Tinh Lai cười ha hả, "Lúc chị tôi khóc, tôi đều dỗ chị ấy như thế." Tôi chưa từng dỗ qua các cô gáikhác, không có kinh nghiệm."
Kiều Thù không nói chuyện mà đột nhiên kéo tay cậu.
Đào Tinh Lai chửi thề, lại động tay động chân rồi, quá không rụt rè rồi nha, sao có thể như vậy chứ, cũng chẳng thèm hỏi cậu có đồng ý hay không, mất giá quá, chuyện gì xảy ra thế nhỉ?
Nghĩ tới mà tức, cậu bực mình mà tranh thủ thời gian chủ động đưa tay ra.
Nếu muốn cánh tay, nói là được.
Đâu phải cậu không muốn cho.
thật tình Kiều Thù không biết mấy thứ tự suy diễn bổ não này của cậu, khóe mắt cô vẫn còn vương nước mắt.
cô kéo cánh tay Đào Tinh Lai, sau đó cúi đầu xuống, chôn mặt vào cánh tay cậu.
âm thanh nức nở nghẹn ngào đặc biệt yếu ớt, "Đừng nhúc nhích, để em lau nước mắt, tốt ngay thôi."
Lòng Đào Tinh Lai sắp mềm nhũn đến nơi rồi, giới hạn của cậu là không chịu nổi khi con gái khóc.
Cậu dứt khoát dùng một tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, "Đừng khóc, xã hội bây giờ tỷ lệ ly hôn cao đến thế, gia đình không hòa thuận cũng cực kỳ bình thường, đúng rồi, chắc cô chưa biết tên mụ của tôi đâu nhỉ. Tôi là Đào Kiên Cường, cô phải noi theo gương tôi, lạc quan, tích cực, hướng lên."
Kiều Thù vùi mình vào vòng ôm của cậu, bả vai run rẩy lợi hại.
Đào Tinh Lai cực kỳ sợ hãi, "Sao lại càng khóc dữ hơn thế này? Tôi đã nói với cô rồi, tính cô thật kỳ quặc, làm việc thì cố chấp, hiếm khi thích gì đó, khiếu thẩm mỹ mơ hồ, chuyện này có to tác gì đâu, thậtra cô có nhiều ưu điểm lắm, ví dụ như, xinh đẹp xinh đẹp, xinh đẹp nè. Đừng vì vấn đề gia đình mà gò ép bản thân mình."
Lúc này không chỉ bả vai mà toàn thân Kiều Thù đều run lên.
Đào Tinh Lai cảm nhận có gì đó không đúng, cậu đẩy cô ra ----
"Bà mọe nó! thì ra là cô đang cười!"
Kiều Thù buồn cười không thôi, làm gì còn dáng vẻ bi thương như ban nãy.
Đào Tinh Lai bị tổn thương quá mức cho phép, "Đây chẳng phải là lãng phí tình cảm của thiếu nam sao? Chẳng phúc hậu gì hết."
Kiều Thù: "Ha ha ha!"
Dáng vẻ cô cười thoải mái, thật sự rất mê người.
Đào Tinh Lai nhìn cô, vậy mà thất thần mất một lát.
Kiều Thù nhìn ngọn đèn đêm trong toàn thành phố, trong đáy mắt giống như có ngọn lửa đang tháo chạy, trên mặt cô là nụ cười thản nhiên, "Hôm nay là ngày mà em cười nhiều nhất từ đó đến giờ."
Đào Tinh Lai không dám nói tiếp.
Kiều Thù nhẹ nhàng thở ra, "Bộ phim kia, nếu anh không muốn diễn thì có thể từ chối."
Đó là một bộ phim thanh xuân, chế tác lớn, đạo diễn lớn, nhân vật nữ chính là Kiều Thù, cô chỉ mặt gọi tên muốn Đào Tinh Lai diễn vai nam chính.
"Tôi, tôi không nói không diễn." Đào Tinh Lai nhỏ giọng đáp.
"thật sao?" Kiều Thù nghiêng đầu, cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, sau đó khóe môi từ từ cong lên, "Cảnh quay đầu tiên chính là cảnh hôn đó nha."
Mặt Đào Tinh Lai lập tức như bắt lửa, "Tôi, tôi không sợ. Tôi chuyên nghiệp."
Kiều Thù chậm rãi đi về phía cậu, tới gần cậu.
"Nghe nói, đạo diễn Trương đặc biệt nghiêm khắc, vì để ít bị mắng, chúng ta cùng đối diễn một chút đi."
cô cố ý thả nhỏ giọng, cộng thêm hương nước hoa thoang thoảng trên người, quả thực chính là thuốc kích thích.
Đào Tinh Lai được mê hoặc không tìm ra phương hướng, cậu mù quáng đồng ý, "Được, được."
Hai tay Kiều Thù đặt lên vai cậu, rất nhẹ, giọng nói càng nhẹ hơn.
"Tinh Lai, nhìn vào đây."
Hồn Đào Tinh Lai lơ lửng tự động nghe lệnh, cậu gật đầu lắp bắp đối mặt với ánh mắt cô.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau, có tia chớp và tia lửa xẹt qua.
Kiều Thù ôm cổ cậu, kiễng chân, hôn lên làn môi mỏng ẩm ướt của cậu.
Đầu óc Đào Tinh Lai "Oanh" một tiếng chấn động.
Dù cho là thực tế hay là trong phim điện ảnh, thì đây cũng là nụ hôn đầu tiên của cậu.
Đầu lưỡi Kiều Thù mềm mại trơn trượt, cạy mở môi cậu, nhẹ nhàng thè lưỡi ra liếm.
Đào Tinh Lai rơi vào mộng cảnh.
Cậu chợt nghe Kiều Thù nói: "Em còn chưa nói cho anh biết, cảnh quay thứ 2... Là cảnh giường chiếu đấy.
Giờ phút này, trong nội tâm Đào Tinh Lai chỉ nghĩ đến một ca khúc -----
"Tù và thổi vu vơ vài tiếng, hải âu nghe xong bay lung tung vài vòng, trên mặt đất Kiều Thù mù quáng đuổi theo."
Đào Tinh Lai cậu.
Lơ mơ mất kiên định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...