Thực ra thì Ôn Cảnh Nhiên cũng khá bất ngờ.
Mới sáng sớm đã nhận được một món quà tự dâng hiến tận nơi như thế rồi.
Vì nguyên nhân công việc nên giấc ngủ của anh trước giờ không sâu, cho dù là ở phòng trực ban bệnh viện hay ở nhà, phàm có chút động tĩnh nào là anh có thể tỉnh táo ngay tức khắc.
Nên khoảnh khắc Ứng Như Ước bước vào phòng, ý thức của anh đã tỉnh táo ngay.
Anh cảm thấy trong không khí bình lặng bỗng có dòng khí lưu do sự xuất hiện đột ngột của cô, giống như sóng âm xuyên qua ánh nắng xuyên qua khói bụi, mỗi một cơn rung động dù rất nhỏ cũng vô cùng rõ ràng.
Cùi chỏ anh chống bên mang tai cô, ngón tay thon dài hờ hững cuốn lên mấy sợi tóc dài, mùi thơm hoa cỏ của dầu gội đầu cứ thế xuyên vào khướu giác của anh thông qua đầu ngón tay.
Anh cúi xuống, đưa lọn tóc cô lên hít hà, giọng nói vừa tỉnh ngủ vẫn hơi trầm, còn hơi khàn nữa: “Sao lại dậy sớm thế?”
Ứng Như Ước nín thở, cố gắng để mình trông có vẻ trấn tĩnh hơn: “Em không ngủ được.”
Cô ngước lên nhìn vào đôi mắt đẹp của anh, trong màn sương sớm, đồng tử của anh như có ánh kim rực rỡ, hơi lóe sáng.
Bàn tay đặt trên eo cô của Ôn Cảnh Nhiên đi theo tai cô rồi xuống đến cổ, đầu ngón tay cái nhẹ nhàng ve vuốt đường nét ở đó.
Góc nghiêng mặt cô rất dịu dàng, phần cắm và ngũ quan gương mặt có tỷ lệ hài hòa, cho dù ở góc độ nào thì vẻ đẹp của cô giống như được tỉ mỉ vẽ nên.
Ngón tay anh ve vuốt làn da hơi lạnh của cô để cô ấm lên, anh cúi xuống, hôn lên trán cô, ánh mắt từ phần bọng mắt hơi thâm do không ngủ được của cô dời xuống ánh mắt cô: “Ác mộng à?”
Ứng Như Ước hơi sửng sốt vì anh lại biết, chớp chớp mắt.
Ngón tay anh đúng lúc đặt trên vết bầm xanh ở xương lông mày của cô, cô chớp mắt một cái, rèm mi cong và dài lướt qua ngón tay anh.
Cảm giác mềm mại ấy bất ngờ khiến trái tim anh vốn nãy giờ chưa thể an phận do nhìn thấy cô từ sáng sớm, trong tích tắc như có móng vuốt mèo quào nhẹ nhẹ, ngưa ngứa, ngưa ngứa.
Ôn Cảnh Nhiên bình thản đưa đầu ngón tay lướt qua xương lông mày của cô: “Nằm mơ thấy gì?”
“Mơ thấy bị tử thần lôi xuống địa ngục, có tiếng hét thảm thiết lúc ác quỷ bị nấu chín, còn có cầu thang mà đi mãi không tìm thấy lối ra.” Ứng Như Ước vốn mau quên, ác mộng dằn vặt cô cả buổi tối lúc này đã bị ánh nắng xua bớt hơn nửa, cô gắng sức nhớ lại mới không đến nỗi quên hết những chi tiết đã khiến cô sợ hãi.
“… Ban đầu, em không cảm thấy em đang ở trong giấc mơ, em tưởng là xảy ra thật. Em bị đưa xuống địa ngục, nhưng về sau ý thức dần tỉnh táo, em nhận ra mình đang chìm trong cơn mơ, nên cứ cố gắng tìm mọi cách thoát ra, trong lòng có một suy nghĩ còn đáng sợ hơn cả địa ngục, đó là em sẽ mãi mãi bị giam cầm trong giấc mơ đó.”
“Không đâu.” Ôn Cảnh Nhiên cúi đầu, quan sát kỹ vết máu đã khô lại dưới khóe mắt cô. Cô hồi phục rất nhanh, không lạ gì, chỉ mấy hôm nữa vết thương này sẽ hoàn toàn lành lặn.
Anh trả lời quá nhanh, quá chắc chắn, Ứng Như Ước vô thức “hử?” một tiếng, có phần nghi hoặc.
Ngón tay Ôn Cảnh Nhiên lướt qua xương lông mày của cô, thấp giọng: “Lần sau nếu em lại bị giam trong giấc mơ, anh sẽ tay lần tràng hạt, miệng đọc kinh, giúp em xua đuổi mọi âm hồn tà khí định níu kéo em.”
Anh cúi xuống, chóp mũi cọ vào cô, giọng càng lúc càng dịu dàng: “Em là của anh, không ai cướp đi được.”
Bóng tối anh phủ xuống che mất nửa ánh mặt trời, hơi thở ấm áp trong phạm vi cô có thể chạm thấy, Ứng Như Ước mới trấn tĩnh lại, giờ tim lại đập loạn.
Cô căng thẳng nhìn anh, định phân tích ý đồ tiếp theo của anh từ ánh mắt, vẻ mặt ấy.
Đương nhiên là vô hiệu.
Nếu Ôn Cảnh Nhiên có thể để cô nhìn thấu thì mười năm nay, cô cũng chẳng cần trốn chui trốn nhủi, che giấu tâm tư của mình rồi.
Ứng Như Ước đưa tay nhè nhẹ kéo vạt áo của anh.
Không biết là thói quen đã dưỡng thành từ lâu hay là cô thích động tác này, mà đa phần cô thường thích dùng cách này để lôi kéo sự chú ý của anh.
Không bất ngờ, anh dừng lại mọi việc đang toan tính, nghiêm túc nhìn cô.
“Em muốn ăn phở…” Từ tối qua anh nhắc chuyện giữa tháng sau sẽ bớt thời gian đi Phủ Đông, suy nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu, không thể xóa bỏ.
Ánh mắt mong chờ của cô thực sự quá khó để phớt lờ.
Ôn Cảnh Nhiên trầm tư vài giây, rồi cười bất lực: “Được.”
Trong tích tắc, thực ra anh nghĩ, có phải Ứng Như Ước đã phát giác ra ý đồ tiếp theo của anh, nên mới khống chế trước?
Có khả năng.
Anh bước chân trần xuống sàn, đi qua Phạm Hy đang tức tối nằm dưới đất, vẫn ôm nó vào lòng như bình thường.
Phạm Hy vẫn chưa hết giận, lúc được bế cũng không giãy giụa, đến khi Ôn Cảnh Nhiên ôm vào lòng rồi, nó nhanh chóng thò móng vuốt ra quào vào ngực anh hai cái.
Mềm mại, chẳng có chút sức lực. Nhưng không cản trở nó trả thù thành công, tự kêu meo meo đắc ý.
Ứng Như Ước ngồi trên sofa ở phòng ngủ một lúc.
Nơi này là địa bàn của Ôn Cảnh Nhiên, cho dù là từ phong cách trang trí hay vật dụng trong phòng, mỗi nơi đều có hình bóng anh, cô ở trong đây giống như được anh ôm lấy, cứ có cảm giác bị đàn áp khó tả.
Cô dứt khoát đứng dậy, đi đến cửa phòng tắm.
Ôn Cảnh Nhiên đang đánh răng, điều hòa chính giữa căn phòng đang chỉnh hơi ấm, anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ mỏng, lúc hơi cúi xuống, đường cong sống lưng như ẩn hiện, càng khiến vóc dáng anh cao ráo thon gầy.
Ứng Như Ước ngắm một lúc, tự dưng thấy tai nóng lên.
Cô từng cảm nhận sức mạnh của cánh tay anh khi ôm cô, cũng từng biết được hơi ấm và dịu dàng của vòng tay anh, rõ ràng anh chỉ mặc hơi mát mẻ một chút, cô lại như lột trần anh qua lớp vải mỏng, trong lòng đầy ắp cảm giác xấu hổ như kiểu đang lợi dụng anh vậy.
Không được nhìn nữa…
Cô ra sức điều khiển chính mình.
Ôn Cảnh Nhiên lúc súc miệng đã nhìn cô một cái qua tấm gương.
Nước lăn xuống, rơi trên bệ đá.
Trong tiếng nước, anh bỗng nhớ lại mấy năm trước, anh đến bệnh viện đại học A để làm phẫu thuật cho một bệnh nhân. Lúc đó đang rửa tay trong phòng vệ sinh riêng của phòng bệnh đó, trong tiếng nước, giọng cô giới thiệu bản thân vô cùng rõ ràng, truyền tới qua tiếng nước.
Anh gần như tắt nước ngay, ngón tay ước đẫm chống xuống hai bên bệ đá, nghe cô dịu dàng hòa nhã nói về tình trạng cơ bản với bệnh nhân.
Ánh nắng xuyên qua cửa lá sách rải đầy căn phòng, anh ngước lên, nhìn thấy rõ nụ cười trong ánh mắt muốn che giấu cũng không được.
Ôn Cảnh Nhiên cúi đầu, khoát nước lên mặt.
Nước hơi lạnh, nửa rơi xuống bồn, nửa còn chảy dài trên mặt, tí tách lăn từ sống mũi xuống cằm anh.
Trong tầm nhìn, vì nước đọng trên hàng mi vẫn đang chảy xuống nên không nhìn rõ, hai tai cô dần đỏ bừng, vẫn ánh mắt lấp lánh như ánh nắng năm nào, chăm chú đến mức gần như nồng nhiệt.
Anh không còn kiềm chế nữa, ngón tay ướt đẫm chụp lấy cổ tay cô, kéo lại gần, đè cô giữa bệ rửa mặt và anh, không một chút kẽ hở.
Anh cúi đầu, ánh mắt đeo bám quyến luyến bờ môi cô.
Sức mạnh của bàn tay anh đủ để khóa chặt cô nhưng không quá bạo lực, anh cúi người, đôi mắt ấy như vì sao sáng nhất khi trời hửng sáng, sáng tới độ dù là sắp chuyển sang ban ngày nhưng vẫn có ánh sáng riêng của nó.
Ứng Như Ước chỉ mỗi việc bị anh nhìn bằng ánh mắt đó cũng đủ để tim đập nhanh, cô có thể dự cảm được cũng như nắm bắt thấy sự khao khát trong đáy mắt anh, khác hẳn với những lần trước.
Trái tim như muốn lao ra khỏi lồng ngực, từng nhịp từng nhịp, gần như mất đi tiết tấu.
Ứng Như Ước bị anh nhìn đến khát khô cổ, cũng không dám nói gì, ngay cả ánh mắt cô cũng chẳng dám tránh né ánh nhìn của anh.
Ánh đèn trong phòng tắm dịu dàng và sáng rỡ, là hơi ấm khác hẳn với ánh nắng vừa mọc.
Giọt nước từ trán anh cuối cùng cũng rơi xuống, “tí tách” một tiếng, rơi xuống chóp mũi cô.
Giống như một tín hiệu, gió thổi bay những đốm lửa, cuốn đến ào ào như một biển lửa.
Hoàn toàn không giống những nụ hôn phớt nhẹ trước đây, Ôn Cảnh Nhiên lần này vừa mạnh mẽ vừa bá đạo.
Anh ngậm lấy môi dưới của cô, gặm cắn, mút mát, môi anh chà xát môi cô hết lần này tới lần khác. Nỗi khao khát bao năm như núi lở, căng trướng và dồn dập.
Tay anh không biết từ lúc nào đã giữ lấy sau tai cô, không cho cô rời xa anh chút nào, giữ chặt lấy cô trong vòng tay mình.
Không biết bao lâu sau, môi Ứng Như Ước bị anh mút lấy đã đau nhói, cuối cùng anh buông ra, ôm eo cô nhẹ nhàng nhấc lên, bế bổng cô ngồi lên bệ đá.
Ôn Cảnh Nhiên đứng trước mặt cô, trán tì vào trán cô, vừa dứt ra khỏi nụ hôn nên hơi thở anh hơi nặng nề, giọng khàn khàn và lười nhác: “Ca mổ đầu tiên khi em thực tập, lúc đi thăm bệnh nhân trước ca mổ em còn nhớ không?”
Ứng Như Ước bị anh hôn đến mức đầu óc thiếu oxy, hoang mang nương theo lời anh nói mà nhớ lại, sau đó gật đầu.
Sao lại không nhớ?
Đó là ca mổ đầu tiên, bệnh nhân lại là người nổi tiếng chỉ xuất hiện trên tạp chí kinh tế. Bắt đầu từ lúc cô nhận được tư liệu về bệnh nhân cho đến khi ca mổ kết thúc, trừ một vài chi tiết là không nhớ nổi, còn thì hoàn toàn không bỏ sót.
Bao gồm, hôm đi thăm bệnh, anh bỗng dưng xuất hiện sau lưng cô.
Lúc xắn tay áo, nút áo được ánh nắng khúc xạ chiếu vào mắt cô, làm cô chói tới độ chỉ thấy một mảng tối om.
“Hôm đó anh nhìn thấy em,” Ôn Cảnh Nhiên kiềm chế, giọng đã bị đè nén tới mức càng trầm hơn, quyến rũ hơn: “Đã muốn làm em thế này rồi…”
Anh vừa nói, tay đặt sau tai cô lại ve vuốt vành tai, nhẹ nhàng xoa nắn, lúc nhẹ lúc nặng. Môi áp xuống, lại hôn cô không dứt.
Ứng Như Ước bị anh xoa tai, toàn thân nhũn ra.
Cô hơi bất lực túm lấy vai anh, lúc ngón tay siết lại đã chạm tới lớp mồ hôi lấm tấm ở cổ anh, ngay cả xương quai xanh cũng ẩm ướt.
Cánh quạt ở ô thông gió trong nhà tắm đang thổi, làn gió mát thổi vào lưng anh, toàn thân anh run rẩy, càng không nỡ buông cô ra.
Bàn tay đặt ở eo cô vuốt dọc sống lưng cô, cách một làn áo len rộng, loáng thoáng cảm thấy móc cài áo lót.
Anh lặng lẽ định cởi nó ra.
Chỉ là cách không biết bao nhiêu lớp áo nên ngón tay không linh hoạt được.
Phần bụng hơi siết lại, lúc này anh chỉ thấy may mắn vì trước khi ngủ đã thay sang chiếc quần mặc nhà không mấy thích mặc, nên mới không để lộ sự “thảm hại” trước mặt cô.
Cuối cùng Ứng Như Ước cảm nhận được ngón tay làm loạn của anh, trong tích tắc gần như luống cuống chân tay, cô vừa ấn giữ tay anh, vừa xấu hổ tránh né anh bằng cách vùi sâu vào lòng anh hơn, cánh tay vốn chỉ đặt lên vai anh lúc này như ôm được miếng ván trôi giữa dòng sông chảy xiết, cô ôm chặt lấy anh.
Cô chưa từng ứng phó với cảnh này, thẹn quá hóa giận nhe răng cắn vào xương quai xanh của anh.
Ôn Cảnh Nhiên xuýt xoa, ngón tay đặt trên móc cài áo lót của cô lập tức buông ra. Nhìn qua gương có thể thấy vành tai đã đỏ ửng của cô, đang ánh lên sắc màu lấp lánh như ngọc dưới ánh đèn.
Ôn Cảnh Nhiên quay đầu sang, không nhịn được cười.
Hai tay anh vòng qua cánh tay cô đang ôm eo anh, cứ thể bế cô đến, đặt xuống mép giường.
Ứng Như Ước đã không còn cắn nữa, tuy là tình huống cấp bách… nhưng lúc này bỗng thấy hơi ngượng.
Không đợi cô tìm lại hồn vía, ánh mắt cô lúc nhìn thấy Phạm Hy đang nằm ở đầu giường đang liếm lông say mê, ba hồn bảy vía lại giật bắn mình bay hết hơn nửa, hai tay cô vội vàng ôm lấy gáy anh, mười ngón đan vào nhau.
Không nói nổi câu nào, những lời hỗn loạn hoặc mạnh mẽ hoặc yếu mềm hoặc nịnh nọt anh đã xoay một vòng trong đầu, nhưng kiểu gì cũng không nói được.
Lý trí mách bảo rằng Ôn Cảnh Nhiên sẽ không làm gì quá giới hạn.
Nhưng cứ nhớ lại ban nãy anh đặt tay lên móc cài áo lót của mình, cô lại rất không chắc chắn.
Cứ thể băn khoăn đến khi mũi chân chạm vào giường, cuối cùng cô không nhịn nổi, gọi anh một tiếng vẻ đáng thương: “Ôn Cảnh Nhiên.”
Ôn Cảnh Nhiên “hử” một tiếng thật khẽ, tư duy vẫn đang bay bổng.
Bao lâu rồi chưa nghe cô gọi mình bằng ngữ điệu này? Mấy năm… năm năm hay bảy năm, dù sao trong ấn tượng, lần mới nhất chính là lúc cô ngồi ở ven đường, kéo ống tay áo anh, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh rất đáng thương.
Nhớ lại rồi…
Hôm đó anh trực đêm, năm giờ phải đến bệnh viện giao ca.
Lúc ba giờ hơn nhận được điện thoại của cô, kèm theo tiếng nức nở, rõ ràng rất sợ nhưng cố tỏ ra trấn tĩnh nhờ anh đến trường một chuyến.
Cô bạn học trong trường có những người bạn đã đi làm, lúc hết tiết học đã dẫn những học sinh quậy phá nổi tiếng trong trường vây cô lại ở cửa nhà vệ sinh nữ, cảnh cáo cô tan học xong phải ngoan ngoãn chờ trong lớp học.
Chủ nhiệm lớp cho tan học sớm, những thầy cô còn lại nếu không đi họp thì cũng chẳng thấy ai.
Người gây sự với cô rõ ràng đã tính toán kỹ thời gian, muốn cho cô biết mặt.
Do không có cách nào khác, cô chỉ có thể tìm cứu binh – cũng chính là anh.
Ôn Cảnh Nhiên lúc đó vừa mua xe, chiếc xe đầu tiên của anh không phải Land Rover mà là Jeep.
Đến nơi rồi, trường vẫn chưa tan học, anh đậu xe ở cổng, lật xem tài liệu để giết thời gian.
Lúc gần tan học, những tiệm tạp hóa ở cổng trường liên tục xuất hiện những thanh niên ăn vận rất thời trang, con gái chiếm đa số.
Anh nhìn qua gương chiếu hậu, cơ bản có thể nhận ra những người đi theo cô gái kia gây sự với Ứng Như Ước chính là những người này.
Anh xuống xe, đứng cạnh cửa xe một lúc, vào tiệm tạp hóa mua hai chai coca.
Lúc quay về xe, anh không lên xe mà dựa cửa, nhấm nháp từng ngụm coca.
Trường Ứng Như Ước theo học là trường cấp ba được quản lý nghiêm khắc nhất thành phố S, những người đã đi làm không được phép vào trường, ngay cả phụ huynh đưa đón con đi học cũng chỉ có thể đứng chờ ở vạch vàng ngoài cổng.
Cô gần như bị mấy nữ sinh kè theo lôi ra ngoài, lúc đi qua đường còn bị một người trong số đó đẩy cho loạng choạng.
Ôn Cảnh Nhiên đứng ở vị trí hơi khuất, nhưng vẫn nhìn thấy dáng vẻ cô cau mày, tỏ ra trấn tĩnh, không sợ uy hiếp đó. Không hề có vẻ run sợ hoảng loạn trong giọng nói khi gọi điện cho anh.
Nữ sinh dẫn đầu có khí thế khác thường, dẫn Ứng Như Ước tới con hẻm nhỏ kế bên tiệm tạp hóa.
Chỗ này cách xa cổng chính của trường, nếu không chú ý kỹ thì sẽ không có ai thấy. Phía sau hẻm lại là một khoảng đất hoang vắng, mới nhìn đã biết là nơi tốt để diễn ra cảnh bạo lực học đường.
Ứng Như Ước vừa bị dẫn vào trong hẻm, mấy thanh niên kia vốn dĩ đang lười biếng hoặc đứng hoặc ngồi trong tiệm tạp hóa lập tức đưa mắt nhìn nhau, rồi theo sau ngay.
Ôn Cảnh Nhiên đi sau một bước, lúc đến hẻm thì nhìn thấy nữ sinh gây sự kia giơ chân đạp lên tường cạnh Ứng Như Ước. Bức tường đất cũ kỹ, lớp sơn tường vằn vện đã bong tróc, cô nàng đạp một cái đầy khí thế khiến lớp sơn trên tường rơi đầy đất.
Rõ ràng là đã có không khí, nữ sinh kia vừa nhai chewing-gum vừa xoa xoa tay, dáng vẻ lúc nào cũng sẽ cho một cú đấm, hỏi cô giọng đầy ác ý: “Cậu ở cạnh anh ấy từ lúc nào? Đừng có nói với tôi là không có, tôi đã nhìn thấy anh ấy đưa thư tình cho cậu rồi.”
Lên tiếng trước cả Như Ước, là lon nước bị cô ta bóp méo trong tay.
Ôn Cảnh Nhiên đứng ở đầu hẻm, có gió từ bên kia thổi qua khiến áo sơ mi trắng dán sát vào cơ thể anh.
Anh đi từng bước tới trước mặt Ứng Như Ước, đưa coca nãy giờ cầm trong tay cho cô, lúc quay lại thì che chắn kín kẽ cho cô ở phía sau.
Anh vừa xuất hiện, nữ sinh kia vốn hống hách do ỷ đông người bỗng thấy yếu thế hẳn. Lùi lại mấy bước, cảnh giác nhìn anh: “Anh là ai?”
Lúc đó anh đã nói một câu mà lúc này nhớ lại vẫn không nhịn được bật cười.
Nhưng lúc đó, quả thực anh đã nghĩ thế, cũng làm thế thật.
Anh ném lon coca vào giỏ rác, nói nhẹ bẫng: “Người bảo kê cô ấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...