Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Chấn Chân Chân không nghi hoặc lâu.

Chiếc Land Rover trắng phía sau bấm còi mấy lần rồi xoay vô lăng, chạy thẳng tới đậu ngay cạnh xe cô, chiếm hết con đường.

Biết người trong xe chính là bác sĩ Ôn – ứng cử viên hàng đầu cô luôn ủng hộ, Chấn Chân Chân ngay cả hạ cửa xe xuống cũng mang tâm trạng kính nể vô cùng.

Thân xe Land Rover cao, Ôn Cảnh Nhiên hạ cửa kính bên ghế phụ xuống thì nhìn thấy ngay Ứng Như Ước ngồi cạnh Chấn Chân Chân.

Một chân cô khoanh lại trên ghế ngồi, túi đeo vai đặt trên đầu gối, dáng ngồi rất thoải mái.

Lúc này, cô cũng đang nhìn sang cùng Chấn Chân Chân, trong mắt rõ ràng hiện lên vẻ khó hiểu.

Buổi chiều Ôn Cảnh Nhiên chỉ có một ca mổ, bác sĩ gây mê là Thẩm Linh Chi chứ không cùng ca mổ với Ứng Như Ước.

Ứng Như Ước đẩy giường bệnh vào phòng hồi sức, bàn giao với y tá xong rồi lại vào phòng phẫu thuật, chuẩn bị cho ca mổ tiếp theo, đúng lúc đó anh cũng kết thúc ca mổ, hiếm hoi lắm mới tan sở đúng giờ theo thời gian quy định.

Anh ở bãi đậu xe, ngồi trong xe đợi cô một lúc.

Chắc đợi khoảng hơn một tiếng, Ôn Cảnh Nhiên lại thấy thèm thuốc lá, bãi đậu xe người qua kẻ lại sẽ khó tránh khỏi có y tá bác sĩ và người nhà bệnh nhân nhận ra anh, không tiện chút nào.

Ôn Cảnh Nhiên tính nhẩm thời gian, đoán chừng Ứng Như Ước khoảng nửa tiếng sau chắc có thể tan sở. Anh dứt khoát lái xe ra khỏi bãi, đi vòng qua cổng sau bệnh viện, đậu ở khu dừng tạm bên ngoài cổng chính.

Từ bệnh viện đại học S đến Ngự Sơn, tiện lợi và nhanh chóng nhất chính là tàu điện ngầm.

Vốn tưởng hôm nay cô sẽ ngồi tàu điện về, nơi anh đậu xe cũng là chọn bãi dừng tạm hướng bên trái của bệnh viện, nơi có lối ra vào của ga tàu điện.

Hai bên đường là xe đạp công cộng, bóng râm che khuất, tầm nhìn vừa đủ đẹp.

Không ngờ trong lúc hút điếu thuốc, trước mặt lại xuất hiện một chiếc xe màu trắng.

Màu sắc thân xe đã hơi cũ, rõ ràng là kiểu xe rất phổ thông, nhưng Ôn Cảnh Nhiên lại nhận ra có chút quen mắt.

Đến khi nhìn thấy Ứng Như Ước từ bệnh viện đi ra, thẳng tiến tới chiếc xe trước mặt kia, anh mới nhớ ra…

Đêm Ứng Như Ước về S, xe mà Chấn Chân Chân lái chính là chiếc này.

Tối đó khá nhập nhoạng, đừng nói là ánh sao, ngay cả mặt trăng cũng bị che khuất. Gió to như thế cũng không thổi tan mây được, ánh đèn vàng hai bên phố ăn đêm lại nhức mắt, ánh đèn làm mờ nhòa màu sắc vốn dĩ của chiếc xe, chỉ mới thấy một lần, anh nhất thời không nhận ra.

Đợi lâu như thế, bị người ta cướp công.

Nếu còn không lên tiếng thì chẳng phải tác phong của anh.


Nào ngờ, Chấn Chân Chân đã lâu không gặp vẫn nhanh nhẹn, tinh ranh như xưa.

Ôn Cảnh Nhiên nhướng môi, cười vì Chấn Chân Chân biết điều.

Anh vừa cười, Chấn Chân Chân cảm thấy xương cốt tê dại, tay trái vẫn còn lý trí ôm vô lăng, tay phải đã lén lút thò sang, ra sức kéo tay áo Như Ước.

Quen biết bao năm, cho dù lúc này Chấn Chân Chân không nói câu nào, Ứng Như Ước cũng biết, cô nàng nhìn thấy nam thần nên trong lòng rất kích động.

Cô cau mày, ra sức gỡ tay Chấn Chân Chân ra, trấn tĩnh nhìn xuyên qua cô bạn đã mất năng lực nói chuyện, nhìn Ôn Cảnh Nhiên.

Như Ứng Như Ước dự đoán, nội tâm Chấn Chân Chân lúc này đang sôi sùng sục là – “Lại nhìn thấy bác sĩ Ôn thật sự rồi, kích động quá!!!”

“A a a, bác sĩ Ôn cười cũng đẹp, Như Ước bao năm nay sao không bị điện giật ngất xỉu nhỉ?”

“Ối khoan đã… bác sĩ Ôn cười với mình?”

Chấn Chân Chân khi sực tỉnh đã lập tức thu lại cảm xúc, tỏ vẻ nghiêm túc và dịu dàng hỏi: “Bác sĩ Ôn, có chuyện gì không ạ?”

Giọng nói và ngữ điệu đó… Nếu Trì Thịnh nghe được, có lẽ phải xoay cằm cô nàng lại, quan sát kỹ lưỡng để chắc chắn có phải là Chấn Chân Chân thật không.

Ôn Cảnh Nhiên hơi hất cằm, chỉ về phía Ứng Như Ước ngồi bên ghế phụ: “Tôi đợi cô ấy.”

Chấn Chân Chân ngớ người, quay lại nhìn Ứng Như ước sắc mặt bỗng chuyển thành mừng rỡ điên cuồng khi Ôn Cảnh Nhiên không nhìn thấy, nháy mắt ra hiệu với cô. Lúc quay lại, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ khóe môi thoáng nụ cười, hỏi với vẻ lịch sự: “Bác sĩ Ôn tìm Như Ước có việc gấp sao?”

“Cũng không phải việc gì gấp.” Ánh mắt Ôn Cảnh Nhiên nhìn xuyên qua cô nàng tới Như Ước, nói từng câu từng chữ: “Sực nhớ ra cô ấy về S rồi mà chưa làm lễ tẩy trần, hôm nay là ngày đầu đi làm, kiểu gì cũng không thể bỏ qua được.”

Bàn tay Chấn Chân Chân mới bị Ứng Như Ước đẩy ra không lâu lại len lén luồn sang, véo vào đùi Như Ước mấy cái.

Còn cứng miệng bảo không có gì mờ ám! Trong ánh mắt bác sĩ Ôn sắp phi dao về phía cô rồi! Con sói mắt trắng này, rảnh rỗi xem cô là thùng rác để kể khổ, hễ có gì quan trọng là lại giấu giếm!

“Thế thì hay quá.” Chấn Chân Chân một tay vắt lên cửa sổ, cười tít mắt: “Quán Tân Vinh Ký gần Ngự Sơn rất được, em đã đặt chỗ ở đó, bác sĩ Ôn, anh không ngại khi em đi cùng chứ?”

Lối đi bị chiếm dụng, đằng sau có xe bắt đầu bấm còi.

Ôn Cảnh Nhiên nhìn ra sau qua gương chiếu hậu, ra hiệu Chấn Chấn Chân dẫn đường, anh sẽ theo sau ngay.

Nhận được chỉ lệnh, Chấn Chân Chân vui vẻ vẫy tay: “Bác sĩ Ôn, lát nữa chúng ta gặp nhé.”

Nói dứt, cô xoay kính lên, nhìn thẳng phía trước rồi lái xe ra khỏi khu tạm dừng, khi vào làn xe chính, Chấn Chân Chân mới đấm vào vô lăng, trừng mắt nhìn Ứng Như Ước: “Này, chuyện gì cậu cũng giấu tớ vậy? Bác sĩ Ôn ngay cả cái cớ vớ vẩn như ‘sực nhớ ra từ lúc cô ấy về S tới nay chưa tẩy trần, hôm nay là ngày đầu đi làm, kiểu gì cũng phải chúc mừng’ cũng lôi ra được, cậu còn nói bác sĩ Ôn không làm gì cậu nữa à?”


Ứng Như Ước từ ban nãy đã không rõ ý đồ của Ôn Cảnh Nhiên. Lúc này Chấn Chân Chân hung thần ác quỷ nhắc lại như thế, cô xoa xoa phần đùi bị bạn véo đau điếng, vẻ mặt vô tội: “Tớ giấu gì cậu? Anh ấy nói thích tớ mà tớ không nói với cậu, hay là anh ấy làm gì tớ mà tớ chưa nói với cậu? Rõ ràng là…” chưa có gì xảy ra mà.

Điều duy nhất chưa kịp nói với Chấn Chân Chân chính là chuyện gặp anh ở chùa Phạm Âm, nhưng cũng là vì chưa kịp nói thôi?

Chấn Chân Chân tranh thủ lườm nguýt, từ gương chiếu hậu quay lại nhìn chiếc xe màu trắng đang thong thả bám đuôi đằng sau, xuýt xoa: “Bác sĩ Ôn chính là bác sĩ Ôn, bám đuôi cũng phong độ quá.”

Ứng Như Ước thực sự không nhịn được, lườm bạn một cái.

Có lẽ trong mắt Chấn Chân Chân, dù bác sĩ Ôn làm gì cũng đều là phong độ trác tuyệt, ngọc thụ lâm phong cả.

Tân Vinh Ký ở gần Ngự Sơn, là quán ăn mới mở không lâu.

Nằm gần con sông bao quanh thành phố S, cảnh đêm cũng chỉ thua Bến Thượng Hải ở tòa tháp Đông Phương Minh Châu mà thôi.

Tuy mở chưa lâu nhưng đầu bếp ở đó nấu ăn rất ngon, lại thêm đẳng cấp nhìn là thấy sang trọng, nên làm ăn rất khấm khá.

Chấn Chân Chân buổi chiều đã đặt chỗ, vẫn là nhờ Trì Thịnh giúp cô gọi điện. Dù sao cảnh sát Trì ở thành phố S là “danh thiếp” sống, có thể tận dụng được.

Trì Thịnh đặt cho cô một phòng bao nhỏ gần sông, cánh cửa sổ bằng gỗ được mở từ sớm.

Bờ sông đối diện là khu tiền tệ phồn hoa nhất thành phố S, cao ốc mọc san sát như rừng, từng ngọn đèn như ánh sao trên bầu trời đêm, nối sát nhau bừng sáng cả dải ngân hà.

Chấn Chân Chân từ khi bước vào Tân Vinh Ký đã khó che giấu sự hào hứng, ngồi cạnh Ứng Như Ước lại không an phận, cứ nói luyên thuyên không dứt.

Từ hôm Tân Vinh Ký mới khai trương, người trong tổ của Trì Thịnh đến chúc mừng, cho đến vụ án gần đây không có đầu mối gì, rồi lại nhảy sang kỳ nghỉ sau khi phá án xong.

Cuối cùng mới sực nhớ ra hỏi Như Ước: “Hôm nay ngày đầu cậu đi làm, cảm giác thế nào?”

Ứng Như ước đang ắp một miếng thịt vịt vào bát, nước canh đỏ tươi khi cơm được nhuộm thành màu rực rỡ, quyến rũ khó tả.

Bất ngờ bị điểm danh, cô ngẩng lên, vô thức nhìn sang Ôn Cảnh Nhiên.

Không ngờ, anh cũng ngước lên, hai sóng mắt chạm vào nhau, Ứng Như Ước lặng lẽ mượn động tác gắp đậu phộng để nhìn đi nơi khác, ậm ừ gật đầu: “Cũng được.”

“Thái độ làm việc của bác sĩ Phó rất ổn, theo nghề đã chục năm, em theo anh ấy chỉ cần thái độ nghiêm túc đứng đắn thì anh ấy sẽ không ngại ngần chia sẻ kinh nghiệm.” Ôn Cảnh Nhiên múc một bát canh gà ác hầm dừa cho Như Ước trước, rồi quay sang lại múc cho Chấn Chân Chân một bát.

Món gà ác hầm dừa này thuộc ẩm thực Quảng Đông, ăn vào cảm thấy mùi ngọt thanh của dừa.

Nói nó là món canh, nhưng thực ra nên chia nó vào dạng món ngọt.


“Còn có Thẩm Linh Chi.” Ôn Cảnh Nhiên hớp một ngụm canh, nhìn cô qua ánh đèn màu cam vằn vện chiếu xuống, giọng nói được thấm ướt trở nên trầm trầm, lãnh đạm: “Cô ấy là người nhiệt tình, năm nay hẳn sẽ được thăng chức bác sĩ điều trị chính.”

Cả ngày hôm nay, Ứng Như Ước đã hiểu đại khái về Thẩm Linh Chi và bác sĩ Phó, nghe Ôn Cảnh Nhiên nhắc, cô cũng không dám khoe khoang, ngoan ngoãn vâng dạ.

Nghe hai người nói về chuyện bệnh viện, Chấn Chân Chân không xen vào được.

Thấy hai người sắp chuyển thành bàn việc công, cô thở dài, có phần hận thép không thành gang với Ôn Cảnh Nhiên. Ban nãy chặn đường đòi người ngầu tới mức cô đã bắn tim rải đầy đường rồi.

Bây giờ… xem xem đang nói cái gì?

Cô len lén bấm chuông gọi phục vụ, bảo mang lên mấy chai bia.

Thấy hai người đều ngẩn ngơ khi thấy bia, Chấn Chân Chân cảm thấy tiểu vũ trụ của mình tự hào đến mức sắp nổ tung rồi.

Cô nhanh nhẹn mở chai, chia mỗi người một chai: “Không được chối là lái xe nên không uống được bia nhé. Ngự Sơn ở ngay đây, bò mười phút cũng tới nơi mà.”

Nói dứt, Chấn Chân Chân quay sang nhìn Như Ước, chẳng nói chẳng rằng cụng chai bia của mình vào chai bia của bạn: “Tớ biết cậu không thích uống bia, nhưng chỉ ngụm đầu tiên thôi, kiểu gì cũng phải nể mặt chứ.”

Chấn Chân Chân sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, không làm văn phòng mà ngược lại đi phá án cùng một đám đàn ông.

Đám đàn ông đó tuổi tác cũng tương đương cô, người lớn tuổi nhất năm nay cũng chỉ ba mươi, mới kết hôn không lâu. Còn lại, số ít có bạn gái, đa phần là độc thân.

Một đám đàn ông độc thân cũng không có thú vui gì, chỉ thích tan sở rồi uống tí rượu bia.

Chấn Chân Chân tính cách hào sảng, không làm bộ làm tịch, theo đám đàn ông đó làm việc mấy năm trời, tửu lượng được bồi dưỡng hơn, tuy không tới mức ngàn ly không say, nhưng người bình thường thực sự không thể uống hơn cô.

Uống vài ngụm, cảm thấy hưng phấn hơn, Chấn Chân Chân chớp mắt với Ôn Cảnh Nhiên: “Như Ước nhà em hai mươi sáu tuổi rồi chưa từng yêu đương, bác sĩ nam độc thân trong bệnh viện nhiều như thế, bác sĩ Ôn phải trông chừng kỹ vào nhé.”

Câu nói có ẩn ý.

Ôn Cảnh Nhiên nghe xong, chậm rãi ngước lên, thong thả nhìn Ứng Như Ước đang cúi đầu húp canh, nhướng môi cười: “Họ không có cơ hội.”

Giọng anh rất nhẹ và nhạt.

Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào hơi lạnh, đánh tan mùi bia trong phòng, cũng thổi bay cả tiếng nói của anh.

Anh cụp mắt, lồng ngực nóng hực lên do bia, ngay cả trái tim cũng nóng ấm.

Cả bữa cơm, ăn hơn hai tiếng đồng hồ.

Từ khi mới lên đèn, ăn đến khi trăng đã treo cao.

Chấn Chân Chân tuy không say nhưng toàn thân nồng nặc mùi bia, nói gì cũng không thể lái xe được.

Trong lúc ăn, cô nàng lại ra sức cụng ly với Ôn Cảnh Nhiên, bây giờ trừ Như Ước chỉ uống ngụm đầu tiên ra, ngay cả Ôn Cảnh Nhiên cũng đã chếnh choáng say.


Đang phiền muộn xem làm sao đưa hai người này về thì Ôn Cảnh Nhiên dựa vào cửa xe, hỏi cô: “Lái xe được không?”

Ứng Như Ước ngẩn ra ba giây mới hiểu, anh đang hỏi cô có thể lái xe không.

Cô vô thức khoát tay: “Em lâu rồi không lái.”

Ôn Cảnh Nhiên quay lại mở cửa xe, đôi mắt đen nhánh sáng đến phát sợ, cứ thể nhìn cô chăm chú: “Anh dạy em.”

Chấn Chân Chân gục trên vai cô, ra sức mở mắt lên nhìn rồi khoát tay: “Không cần lo cho tớ, tớ đã gọi điện cho lão đại rồi, tối nay anh ấy cũng ở Tân Vinh Ký, lát nữa đưa tớ về là được.”

Ứng Như Ước vốn đang do dự, nghe thế thì cắn răng dìu Chấn Chân Chân đến xe, nhét cô nàng vào ghế sau. Sau đó nghiêm mặt, quay lại ngồi vào ghế lái.

Ôn Cảnh Nhiên buồn cười trước vẻ mặt liều chết của cô, dựa vào cửa xe cười khẽ, đến khi người trong xe phát cáu mới đóng cửa lại, đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế phụ lái.

“Đầu tiên,” Ôn Cảnh Nhiên nhìn cô, chỉ điểm, “Thắt dây an toàn vào!”

Như Ước xoay người, lấy dây an toàn ra thắt vào.

Cũng không cần anh chỉ điểm từng chút một, ngón tay đã tìm thấy nút điều chỉnh ghế bên trái, đẩy ghế lên phía trước. Sau khi chắc chắn đạp tới thắng xe và chân ga, mới quay sang đợi anh chỉ thị tiếp.

Ngón tay Ôn Cảnh Nhiên khẽ ấn huyệt thái dương, hơi cúi người: “Đạp và giữ thắng.”

“Rồi ạ.”

Anh bấm nút khởi động, chỉ phía trước: “Đổi sang chân ga, đi thôi.”

Đi với tốc độ rùa bò đưa Chấn Chân Chân về nhà, khi lên xe, Ứng Như Ước đã không cần Ôn Cảnh Nhiên chỉ dạy, tự điều khiển lùi xe, quay đầu, men theo con đường nhỏ không rộng lắm trong khu nhà, hướng về Ngự Sơn.

Sau khi đi qua hai đoạn đèn tín hiệu, người nãy giờ luôn im lặng bỗng lên tiếng hỏi: “Lúc phỏng vấn, em nói sẽ tìm bạn trai ở bệnh viện, là thật à?”

Toàn bộ tâm trí của Ứng Như Ước đều đang chú ý dòng xe hai bên, nghe thế, mãi sau cô mới trả lời: “Em tiện nói thế thôi.”

Sắc mặt Ôn Cảnh Nhiên không thay đổi, đợi cho tới lúc ô lái xe vào gara xe nhà anh.

Anh lần mò bấm nút trên điều khiển, cho cửa cuốn gara tự động kéo xuống.

Đèn xe Land Rover vẫn sáng, chiếu thẳng vào bức tường trước mặt.

Nụ cười trên môi Ứng Như Ước cuối cùng cũng biến mất khi nhìn thấy cửa đóng lại, cô quay sang nhìn anh, không nói một lời.

Ánh mắt hơi nheo lại, như dự đoán được anh định nói gì, mang theo vài phần cảnh giác, và cũng có phần cảnh cáo.

Nhưng vẫn không thể ngăn cản được anh.

Anh tháo dây an toàn, hơi nghiêng người, một tay chống lên phía trên hộp đựng đồ, tay kia đặt lên màn hình hiển thị trong xe. Duy trì vị trí không để cô thấy áp lực, cũng không tới nỗi bỏ lỡ bất cứ cảm xúc thay đổi nào trong mắt cô, anh yên lặng, chăm chú ngắm cô.

“Anh không say.” Ôn Cảnh Nhiên hạ giọng, trong không gian yên tĩnh, anh dịu dàng hỏi cô: “Em có người em thích chưa? Nếu không, anh sẽ chiếm chỗ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui