Ca mổ mà Ứng Như Ước theo Ôn Cảnh Nhiên, cũng là ca mổ đầu tiên trong cuộc đời làm bác sĩ của cô.
Ở thành phố A, bệnh nhân nam hơn năm mươi tuổi, ung thư dạ dày.
Cô tiến hành tìm hiểu trước ca mổ, thông báo về những nguy hiểm khi gây mê, anh bước ra từ phòng vệ sinh riêng của phòng bệnh, đứng trong khoảng ánh sáng giao hòa tầng tầng lớp lớp.
Lúc đó cô mới biết, chuyên gia mà bệnh nhân này mời từ nơi khác đến chính là anh.
Ca mổ đó, Ôn Cảnh Nhiên mổ chính, ngoài ra còn có hai trợ lý theo sát để phụ giúp.
Bác sĩ gây mê là cô.
Những người trong tổ hoàn toàn xa lạ, nhưng cũng là tổ hợp chưa bao giờ ăn ý đến thế.
Ứng Như Ước cũng như hôm nay, ngồi trước màn hình máy tính.
Trên màn hình chạy thông tin chi chít dày đặc, ghi lại những thông tin từ máy giám sát, máy hô hấp cũng đều đặn đưa oxy vào bệnh nhân để duy trì hô hấp.
Cô ngẩng đầu lên khỏi màn hình cho đôi mắt đỡ cay nhức, có một tích tắc, trong tầm nhìn của mình, thứ mà cô chú ý đến đầu tiên cũng là phần gáy trắng ngần của anh.
Thon thả, như thiên nga chạm nước, phần gáy cong cong rất nho nhã.
Điểm giống nhau là, cả hai lần, cô đều đứng ở điểm xuất phát.
Chấn Chân Chân trực đi tuần gần bệnh viện đại học S, xong việc cô nhìn thời gian, trong lòng tính toán giờ này hẳn bạn mình đã tan sở rồi, không biết có thể đúng lúc đến bệnh viện ăn bữa trưa cùng Ứng Như Ước hay không?
Nếu chỉ một mình cô thì không vấn đề gì, cô sẽ quay đầu xe, chạy tới bãi đậu xe của bệnh viện, kiên nhẫn chờ Như Ước xong việc.
Nhưng quan trọng là, bây giờ trên xe cô còn có một ông Diêm Vương…
Cửa xe bên ghế phụ, hạ xuống một nửa.
Gió mùa đông của thành phố S theo tốc độ xe chạy mà vù vù thổi vào trong, âm thanh chỉ dẫn và tiếng gió trộn lẫn vào nhau, náo loạn.
Chấn Chân Chân bị gió thổi đến mức mũi hơi tê cứng, cô xoa xoa gương mặt cứng đơ, nhắc nhở: “Lão đại, có thể đóng cửa sổ không?”
Trì Thịnh đang lật xe tư liệu hiện trường, nghe thế thì bập bập điếu thuốc trên tay anh vào gạt tàn.
Ngụ ý là: “Tôi đang hút thuốc, không đóng.”
Chấn Chân Chân nghiến răng, chỉ dám giận mà không dám nói gì, lườm anh một cái.
Là cấp trên của cô, mỗi ngày sai bảo cô như nô lệ thì thôi. Có một chiếc Grand Cherokee mà lại cứ đòi ngồi trên chiếc xe nhỏ rách nát này của cô.
Không được phụ cấp tiền xăng thì thôi, anh lại cứ hút thuốc, đặc biệt là khi suy nghĩ về vụ án, dù không hút thì cũng sẽ đốt một điếu thuốc.
Lâu dần, Chấn Chấn Chân để phòng ngừa chiếc xe nhỏ của mình bị anh đốt thành lỗ thủng, trong hộp đựng đồ đã chuẩn bị cho anh một chiếc gạt tàn thuốc nhỏ tinh xảo, thói quen mỗi ngày lót khăn giấy ướt vào gạt tàn thuốc còn chăm chỉ hơn cả cho con mèo Đậu Đinh nhà cô ăn nữa rồi.
Kết quả thì sao?
Đại gia này tận hưởng sự hầu hạ của cô, vẫn không coi trọng cô tí nào.
Trì Thịnh xem xong một trang tư liệu, cuối cùng ngẩng lên, hờ hững liếc nhìn bảng chỉ dẫn không xa lắm.
Đầu điếu thuốc nhẹ nhàng bập một cái, tàn thuốc dài gần nửa điếu thuốc rơi vào trong gạt tàn được lót khăn ướt, nhuộm tờ giấy màu trắng thành màu vàng cũ kỹ của thời gian.
“Cô lái xe cũng bò à?” Anh nheo mắt, cười giễu: “Thế dùng bốn bánh làm gì? Bẻ mất hai bánh cho cô cũng có thể tiết kiệm được xăng đấy.”
Đúng lúc đèn đỏ, Chấn Chân Chân chậm rãi thắng xe.
Dừng xe vững vàng rồi, cô cởi dây an toàn, áp sát cả khuôn mặt lại gần, ngay trước mắt Trì Thịnh.
Động tác hào sảng và thần tốc ấy, là Trì Thịnh mà nhất thời cũng sững sờ khi chưa có sự chuẩn bị.
Chấn Chân Chân tỏ vẻ giận dữ chỉ vào quầng thâm mắt của mình: “Tôi theo anh thức suốt mấy đêm, bây giờ vụ án đã chấm dứt rồi, không có phát hiện gì mới, tôi mặc kệ, buổi chiều tôi phải được nghỉ đúng giờ.”
Nói dứt, sợ mình diễn đạt chưa đủ chuẩn xác, Chấn Chân Chân lùi ra mấy centimet rồi lại hét to: “Tôi! Không! Tăng! Ca!”
“Vốn dĩ tôi cũng không định bắt cô tăng ca.” Trì Thịnh dựa vào lưng ghế, ngón tay đặt lên nút bấm điều chỉnh, đẩy ra phía sau.
Anh duỗi dài đôi chân, cùi chỏ chống lên khung cửa sổ, uể oải nhìn cô: “Nhưng cái tật chống đối cấp trên của cô vẫn chưa trị dứt, nếu lần này không bắt cô tăng ca thì chẳng phải là phí công rồi sao?”
Cấp trên trước kia của Chấn Chân Chân tuy hiệu suất làm việc không cao, nhưng suốt ngày cười hi hi ha ha vui vẻ, tính cách dễ chịu.
Sống những ngày thoải mái quen rồi, năm nay từ đầu chí cuối đều bị tên khốn Trì Thịnh này chèn ép, oán giận tích tụ trong Chấn Chân Chân sắp vượt quá chín tầng mây rồi.
Nhưng lúc này, rõ ràng cô không thể nổi cáu, không chỉ không nổi giận mà còn phải nịnh nọt dâng gạt tàn cho anh, tích cực biểu hiện rằng cơn manh động ban nãy của cô chỉ là do khuấy động không khí một chút mà thôi…
Trì Thịnh không mắc bẫy.
Anh nhìn đèn đỏ sắp chuyển xanh, ánh mắt nhìn về phía bảng hiệu chữ thập đỏ của bệnh viện đại học S cao cao đằng xa, chợt hiểu ra.
Anh nhớ, Chấn Chân Chân có người bạn rất thân làm việc ở bệnh viện, còn là bệnh viện nào, làm việc ở khoa nào, là nam hay nữ, anh đều không rõ.
So ra thì, Chấn Chân Chân bực bội viết báo cáo ngay trong tầm mắt của anh sẽ thuận mắt hơn nhiều khi tìm niềm vui ở bên ngoài.
Trì Thịnh hất cằm, ra hiệu Chấn Chân Chân quay lại nhìn đèn tín hiệu.
Trong tiếng gió gào thét vụt qua cạnh xe, Chấn Chân Chân quay đầu sang nhìn thấy đèn xanh đang bước vào trạng thái đếm ngược, tay chân luống cuống lái xe đi.
“Chiều về tổng kết lại những điều tra trong mấy hôm nay, viết báo cáo cho tôi.” Trì Thịnh ném đầu lọc vào gạt tàn thuốc, rút ra một viên kẹo chewing-gum cô đặt bên canh, cho hai viên vào miệng rồi thong thả bổ sung trước khi cô nổi điên: “Buổi chiều cứ làm đi, ngày mai sẽ cho cô nghỉ.”
Lời kháng cự của Chấn Chân Chân tới miệng rồi nuốt vào lại, cô quay sang, từ gương chiếu hậu nhìn lần cuối cổng chính của bệnh viện đại học S, rồi đạp ga, lao vút về cục cảnh sát.
Trì Thịnh cúi xuống, tiếp tục đọc tư liệu trong tay.
Tờ giấy bị gió thổi cuốn một bên góc lên, anh khựng lại, rồi đưa tay đóng cửa sổ.
Đèn báo đang phẫu thuật ngoài cửa phòng đã tắt, ca mổ kết thúc.
Ứng Như Ước theo bác sĩ Phó khoa gây mê, đẩy bệnh nhân về phòng hồi sức, bàn giao với y tá.
Làm xong việc bàn giao, in bảng ghi chép gây mê ra rồi đưa cho bác sĩ cấp trên ký tên xong, theo bác sĩ Phó về phòng mổ chuẩn bị cho ca mổ tiếp theo.
Ôn Cảnh Nhiên vẫn còn một ca mổ nữa.
Giữa hai ca mổ chỉ có hai mươi phút nghỉ ngơi.
Ngụy Hòa cũng không rời phòng mổ, anh ta kéo ghế lại ngồi cạnh Ôn Cảnh Nhiên, tò mò hỏi: “Bác sĩ Ôn, sư muội của anh có bạn trai chưa?”
Ôn Cảnh Nhiên hé mí mắt lên, trầm tư nhìn anh ta một lúc rồi hỏi ngược lại: “Liên quan gì đến anh?”
Cũng may bình thường Ôn Cảnh Nhiên cũng đã lạnh lùng cao ngạo rồi, nên Ngụy Hòa cũng không cảm thấy thái độ này có gì lạ lùng, vẫn cười toe toét trả lời: “Không chỉ tôi thắc mắc mà cả bệnh viện đều tò mò mà. Bệnh viện chúng ta ấy, nữ bác sĩ ưu tú không phải có chủ rồi thì cũng có người yêu bên ngoài, khó khăn lắm mới có một cô trẻ trung vào đây… có lẽ không ít gã độc thân đều có ý định tìm hiểu mà.”
Ngụy Hòa liếc nhìn anh, thấy Ôn Cảnh Nhiên nhắm mắt lại với vẻ không hào hứng thì hơi lúng túng, bổ sung câu chót: “Tôi tranh thủ lợi thế ở gần, muốn có chút tư liệu thôi.”
Lợi thế ở gần?
Ôn Cảnh Nhiên mở mắt, ánh mắt nhìn về máy gây mê ở không xa đó, hơi nheo lại.
Bao năm nay, người gần gũi với cô nhất chẳng phải là anh sao? Nhưng ánh trăng đó, vẫn xa tít tận chân trời, không hề có ý lại gần…
Có lẽ là từng có…
Ôn Cảnh Nhiên nheo mắt, bỗng dưng nhớ lại đêm tốt nghiệp cấp ba của cô.
Chỉ là đêm đó, cô uống say tới nỗi mụ mẫm, có nhớ được gì không?
Ngụy Hòa vẫn đang chờ câu trả lời của Ôn Cảnh Nhiên, anh ta và Ôn Cảnh Nhiên đã cộng sự bao năm, tuy đã sớm thích ứng với không khí trầm lặng thi thoảng bác sĩ Ôn tạo ra, nhưng vẫn cảm thấy Ôn Cảnh Nhiên hôm nay… hơi kỳ lạ.
Nhưng nghĩ lại thì…
Chỉ ngủ bốn năm tiếng, mới sáng sớm đã mổ hai ca liên tục, là anh ta thì cũng không thể bình thường nổi.
Ôn Cảnh Nhiên đang định đến phòng thay đồ, mới đứng lên thì nhìn thấy Như Ước đưa bệnh nhân về phòng xong đang theo bác sĩ Phó quay lại phòng phẫu thuật.
Cô đang hỏi bác sĩ Phó gì đó, nghiêm túc nhìn anh ta, chờ anh ta trả lời.
Tiếng trao đổi của hai người rất nhỏ, loáng thoáng chỉ nghe thấy “ghi chép”, “rút ống”, “tỉnh lại” mấy từ đó, chắc là Ứng Như Ứng đang cùng bác sĩ Phó xác nhận lại quy trình hậu phẫu.
Nhìn thấy anh, dường như có chút bất ngờ, Ứng Như Ước khựng lại, đứng ngay trước bàn mổ mà nhìn anh.
“Anh còn một ca mổ nữa.” Ôn Cảnh Nhiên đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi ngồi xuống trở lại.
Ứng Như Ước hiểu ra, gật gật đầu, vừa cùng bác sĩ Phó chuẩn bị những thiết bị và vật dụng cho ca mổ kế tiếp, vừa hỏi: “Thế hôm nay khi nào anh xong việc? Em nhớ tối qua anh về bệnh viện trực đêm, làm việc dài như thế ăn uống nổi không?”
Nói dứt câu, cô ngước lên, lặng lẽ nhìn anh.
Lúc ánh mắt chạm đến ngón tay anh đặt trên đầu gối, ngừng lại một tích tắc, rồi quay sang đổi ống thở khác.
Ôn Cảnh Nhiên nhướng môi cười có vẻ thản nhiên: “Quen rồi.”
Anh muốn hỏi ngày đầu cô đi làm cảm giác thế nào, lời đến miệng rồi sực nhớ cô đến mới mấy tiếng đồng hồ, có lẽ cũng chỉ mới làm quen mà thôi.
Nhất thời không có gì để nói.
Trong phòng mổ yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng bước chân qua lại của cô, ngay cả Ngụy Hòa cũng không dám phát ra tiếng nào.
Công tác chuẩn bị cho ca mổ đã xong, Ứng Như Ước khi ngước lên tìm Ôn Cảnh Nhiên thì người đáng lẽ đang ngồi ở vị trí sát tường đã không thấy đâu nữa.
Bác sĩ Phó để ý đến ánh mắt của Ứng Như Ước, tốt bụng nói: “Mới đi một lúc, chắc đến phòng thay đồ rồi.”
Tâm tư của Ứng Như Ước bị phát giác, ánh mắt nhìn bác sĩ Phó lấp lánh sáng, tai bỗng nóng lên.
Cô chỉ là nhìn vu vơ một cái thôi mà…
Sao phải nói cô biết Ôn Cảnh Nhiên đi bao lâu rồi? Cứ như cô không nhìn thấy Ôn Cảnh Nhiên thì hụt hẫng lắm ấy…
Chấn Chân Chân đợi ở cổng bệnh viện khoảng gần nửa tiếng, cuối cùng nhìn thấy bóng Như Ước thong thả từ cổng chính đi xuyên qua lối đi trồng hoa đến chỗ cô.
Cô ngồi trong xe nhoài người mở cánh cửa bên ghế phụ, đợi Như Ước ngồi vào rồi liếc sang quan sát bạn thân một lượt.
Ứng Như Ước vội hít hà hương thơm không rõ tên trong xe, bị ánh mắt Chấn Chân Chân quét qua một lúc sau mới ngơ ngác hỏi: “Nhìn gì thế, mặt tớ vẫn dính máu bệnh nhân bắn lên hả?”
Chấn Chân Chân bị dòng miêu tả thẳng thừng của cô làm cho buồn nôn, “xì” một tiếng: “Cậu nói năng không thể khéo léo hơn à? Trên xe còn có vị thành niên đó, cậu phải chú ý ngôn từ chứ.”
Vị thành niên?
Ứng Như Ước không nhịn được lườm bạn, kéo gương phía trên xuống để chỉnh trang lại nhan sắc, xác định không có nơi nào kỳ cục rồi mới để gương lại vị trí cũ, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Trên xe cậu xịt nước hoa gì đó, thơm thế?”
“Còn gì nữa.” Chấn Chân Chân thở dài, “Chai Blue Ocean của tớ chưa làm tớ thơm phức mà đã cống hiến hết cho xe rồi.”
Ứng Như Ước thoáng ngửi thấy có chút bất thường nên thắt dây an toàn xong mới khẽ hỏi: “Cấp trên của cậu lại hút thuốc trên xe hả?”
Cô bỗng hạ giọng nói nhỏ, trong không gian xe bít bùng, kiểu thầm thì như vậy thoáng cái bị đốt cháy.
Chấn Chân Chân bỗng dưng thấy tai ngưa ngứa, có vẻ thiếu tự nhiên: “Cái gì mà ‘lại’… Hôm nào anh ta không hút thuốc trên xe tớ là tớ thực sự sẽ thắp hương bái Phật cảm ơn tổ tông đó.”
Nói dứt, cô đưa tay huých huých Như Ước, cũng không vội lái xe đi ngay mà đưa mắt nhìn cổng chính bệnh viện vẫn đông người ra vào tấp nập, hỏi: “Sao rồi, cảm giác chung phòng phẫu thuật với bác sĩ Ôn có phải là rất tốt đẹp không?”
Ứng Như Ước nghiêm túc lắc đầu: “Tớ thích bác sĩ Ngụy hơn, anh ấy mổ thường thích kể chuyện hài.”
Chấn Chân Chân há miệng trợn mắt: “Kể… chuyện hài? Trời đất… không sợ cười hết hơn cắt lộn chỗ khác hả? Bác sĩ nào thế, cậu nói cả tên họ xem nào, tớ mà vào bệnh viện sẽ kiên quyết không cần bác sĩ đó mổ cho mình.”
Ứng Như Ước lườm bạn, vẻ mặt vốn nghiêm túc lại thêm phần trang trọng, gần như nghiêm khắc: “Cậu nói bậy gì thế? Tự dưng lại lên bàn mổ làm gì?”
Chấn Chân Chân biết mình đã nói phạm vào điều kiêng kỵ của bạn, ngoan ngoãn nghe dạy dỗ, nịnh nọt áp sát lại, vừa chớp mắt vừa chu môi chọc bạn cười, đợi sắc mặt Như Ước khá hơn mới thở phào, than vãn khẽ: “Tớ chỉ nói chơi thôi, cậu giận gì chứ.”
Chấn Chân Chân hiểu rõ tính khí Như Ước nhất, làm nũng xong thì thấy cô trừng mắt, ánh mắt đó như kiểu “đánh là yêu, mắng là thương”, thì biết là chuyện này đã xong.
Sực nhớ chuyện Như Ước chiều nay gọi điện bảo cô đến nên vội hỏi: “Cậu nói có đồ cho tớ, là gì thế?”
Vừa nói dứt thì sau lưng vẳng tới một tràng còi xe ngắn ngủi nhưng gấp gáp.
Chấn Chân Chân hoang mang quay lại nhìn.
Tuy cô dừng ở đầu đường nhưng chỉ chiếm một nửa làn xe, mẹ nó, ai dám bấm còi thế hả!
Vừa quay lại, sắc mặt cô thay đổi, hỏi Như Ước cũng quay lại với vẻ không chắc chắn lắm: “Chiếc Land Rover này sao nhìn giống xe của bác sĩ Ôn thế nhỉ?”
“…”
Chấn Chân Chân tiếp tục hoang mang: “Chiếc xe này đậu sau xe tớ một lúc rồi… Bây giờ lại bấm còi là ý gì đây?”
Tác giả: Ôn Cảnh Nhiên: Ý ghi thù chứ sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...