Anh Đừng Đi

6 giờ sáng, Alex cùng Huyền Lam và Như Tuyết cùng đi đến những nơi cô thường tới, còn hắn, Anh Tuấn, Hàn Phong, Hạo Thiên cũng chia nhau ra tìm. Không nói ai nấy tâm trạng cũng như nhau. Đặc biệt là hắn, có luôn cả Hàn Phong và Anh Tuấn.

-“Chết tiệt, không biết Thiên Anh đang như thế nào.”

Thiên Tuấn bất lực ôm đầu, quá nhanh quá nguy hiểm.

-“Cô ấy có kẻ thù không?”

Hạo Thiên nhăn mặt nói. Cả ba chàng trai cùng lắc đầu. Và họ lại bắt đầu tìm kiếm trong vô vọng.

********

Còn cô, sau cơn ngủ say từ đêm qua, cô nhăn mặt, tay ôm đầu đang đau nhức của mình. Đây là đâu? Cô đang nằm trên giường đàng hoàng, nơi đây không quá sang trọng nhưng có thể nói là sạch sẽ, gọn gàng. Nhìn chung quanh, cô thấy mình như giam lỏng với bốn bức tường. Hóa ra cô bị bắt cóc.

Cửa phòng bật mở, một tên con trai bước vào, đưa cô hộp cơm.

-“Ăn đi.”

Cô vẫn thu mình trên giường, ánh mắt đề phòng nhìn hộp cơm đầy lo lắng. Như biết được ý nghĩ của cô, người trước mặt bật cười.

-“Ăn đi, không có độc...còn nếu sợ, có thể không ăn.”

Nói xong chàng trai bỏ đi, cô nhăn mặt khó hiểu.

-“Này…”

-“Sao?”

-“Tôi đang bị bắt cóc, hay giam lỏng vậy?”

Chàng trai lại một lần nữa bật cười, xong mở cửa bước ra, trước khi ra khỏi hẳn, hắn nói vọng lại cho cô đáp án.

-“Cả hai.”

Lời nói của hắn làm cô thoáng chau mày. Tại sao lại bắt cô, có ý đồ gì nhỉ, tống tiền hay bán sang Trung Quốc, hoặc giết người diệt khẩu. Ôi không? Nghĩ tới đó cô không khỏi rùng mình. Chả biết người bắt cô là ai nhưng xem cái cách người đó đối xử với cô lại không tồi. Theo như cô được biết bằng những bộ phim cô từng xem qua, không có vụ bắt cóc nào mà lại được ở nơi sung sướng như thế này cả. Một là trên rừng núi hoang vu nào đó xa lắc cái thành thị, hai là một ống cống đầy dơ bẩn và ba là cái nhà kho bốc đầy mùi hôi thúi.

Cô nhìn xung quanh, có cái cửa sổ bị khóa kín, lòng tự dưng hết hi vọng. Nhưng cô chưa vội muốn thoát ra, cô muốn biết nguyên nhân bắt cô để làm gì và ai là người chủ mưu đứng đằng sau, nếu đã đối xử với cô như thế này rồi thì chắc hẳn là người có nhân tính. Cô bạo gan không nghĩ đến cách trốn thoát nữa. Cô sẽ ở đây và xem đó như nhà mình, chờ người đằng sau xuất hiện. Bỗng dưng cô suy nghĩ đến Thiên Tuấn và Alex, không biết hai người họ có tìm cô không, có lo lắng cho cô không? Trời ơi mệt quá.

Cô nằm ngủ chẳng biết giờ giấc, khi thức dậy đã thấy có người đàn ông cùng vài tên nữa ngồi ở bàn trước mặt. Cô giả vờ vò đầu tóc mình, nghiêng người như muốn hỏi ai.

-“Thật không ngờ cô lại nhàn nhạ ăn ngon ngủ yên trong khi mang cái danh bị bắt cóc đến như vậy? Rất đáng khen.”


Nghe giọng nói người đàn ông lạ, cô nheo mắt và nghĩ người này chắc là chủ mưu, nhưng rõ ràng cô không quen, và cô chưa gặp ông ta lần nào.

-“Đưa tôi đến đây làm gì?”

Cô không mảy may đến lời mỉa mai của ông ta, hỏi ngay cái thắc mắc.

-“Ta thật là nể phục cô, đang ở trong tay người lạ, lại không quen biết, thế mà không hề sợ hãi, ngược lại còn tỏ thái độ. Hèn gì thằng con trai ta lại chết mê chết mệt như vậy, chưa nói cả chủ tịch Hoàng?”

Ông ta bật cười ha hả khiến não cô lại bắt đầu hoạt động hết công suất. Con trai ông ta là ai? Chủ tịch Hoàng…đó không phải Thiên Tuấn sao?

-“Con trai ông là ai?”

-“Ồ, thì ra là cô không biết thật. Nhưng sẽ sớm biết thôi.”

Cô nhăn mặt nhìn ông ta nhâm nhi ly trà ngay trong phòng này, giống như phòng riêng của ông mà cô tức tối.

-“Không nói thì sao mà biết, mà giờ tôi cũng chả muốn biết nữa. Lý do bắt tôi đến đây là gì?”

Cô quan sát kĩ thật kĩ từng người có trong phòng, có khoảng 8 tên, vậy ở ngoài nếu có cũng sẽ tầm chục tên. Cô dưỡng sức, chuẩn bị nghe xong lý do ông ta đưa cô đến đây, cô sẽ chủ động trốn thoát. Nơi này cô nhàm chán quá.

Ông ta nhìn cô với ánh mắt khâm phục, bởi cô có thứ gì đó khiến người khác nhìn vào phải nể nang. Cô rất đặc biệt.

-“Cô đừng nghĩ đến cách trốn thoát chứ.”

Ông ta nghiêm nghị nhìn cô, cô chột dạ nhìn ông chằm chằm.

-“Ông nghĩ một người con gái như tôi có thể trốn ra.”

-“Nếu cô trốn ra được, có lẽ tôi lại nhìn cô với ánh mắt khác nữa rồi.”

Ông bật cười rồi đứng dậy, định đi ra khỏi phòng nhưng nhớ ra điều gì đó, ông ta quay lại nói với cô một câu.

-“Tôi xem cô có đáng giá bằng cái gia sản của nhà họ Hoàng không?.”

Ông cười lớn bước ra thật nhanh, chưa để cô kịp suy nghĩ gì cả. Ý ông ta là sao?

Mất 5 phút để suy nghĩ, cô mới đập vào trán mình một cái, ngu thật. Phải trốn thoát khỏi đây trước khi Thiên Tuấn tới, cô nhẹ nhàng lấy cái nĩa khi nãy ăn cơm cạy cái khóa cửa sổ. Tay cô dùng hết sức nên đã rướm máu, nhưng cô chưa có cảm giác đau (mãi lúc sau mới đau ạ =.=”).

Tự dưng cửa phòng mở một cách đột ngột, theo quán tính cô ngã nhào xuống giường ôm bụng, nhằm để che cái tay đang dính đầy máu.

-“Ôi trời đau bụng quá.”


-“Đừng vờ, tôi chả tin trò vặt này.”

Tên lúc sáng đưa cơm cho cô nói những lời khiến mồ hôi cô chảy ròng.

Cô tưởng hắn biết cô đang muốn trốn khỏi đây nên nói thế, nên cô toát mồ hôi, mặt mày tái méc nhìn hắn. Đến cả thở còn chậm, đây là đường trốn duy nhất của cô, cô không muốn dập tắt đâu. Cô không muốn vì cô mà Thiên Tuấn một lần nữa mất công ty đâu.

-“Cô muốn nói đau bụng để ra xem tình hình rồi trốn hả. Nói cho cô biết, chỉ là viễn tưởng nếu cô có ý định đó.”

Cô thở phào một cái, may quá, anh ta chưa biết.

-“Sao lại trốn không được.”

Cảm thấy người mình đang nói chuyện có vẻ không ác nên cô đánh bạo hỏi.

-“Cửa phòng 2 người, cửa chính 6 người, xung quanh còn 10 người canh gác. Cô nghĩ mình có khả năng.”

Cô tặt lưỡi nhìn anh ta, nhún vai cái rồi giả vờ kéo chăn che hết cả mặt, ý nói muốn nghỉ. Anh ta biết nên chỉ cười thầm rồi quay đi. Anh nghĩ chắc cô đã thôi ý định bỏ trốn.

Cô nằm một mình, nghĩ thầm những điều tệ nhất. Cô nghĩ cô đang ở trong một cái biệt thự cũ, và cô đang ở trên lầu vì nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nghe tiếng gió thổi vù. Nhưng cô chưa hình dung ra được mình đang ở nơi nào của thành phố nữa.

Ngẫm nghĩ một hồi, cô quyết định buổi tối trốn là an toàn nhất, khó ai phát hiện.

*************

Trở về với Thiên Tuấn, tất cả mọi người đang ở phòng hắn, chờ tin tức của cô. Nhìn cũng biết tất cả ai ở đây cũng lo lắng.

-“Reng…reng…reng.”

Tiếng chuông điện thoại trong phòng làm việc hắn vang lên làm hắn nhăn mặt đầy mệt mỏi, hắn không muốn dính dáng đến công việc ngay lúc này chút nào.

-“Alo.”

-“Ồ, mới có một ngày tìm kiếm mà đã mệt mỏi vậy sao?”

Bên kia vang lên giọng nói trầm, một người có tuổi già dặn trong thương trường, hắn chắc là như vậy?

-“Ý gì? Ông là ai.”

-“Haha, từ từ đã nào anh bạn trẻ, tôi tin chắc cái tin cô người yêu của cậu sẽ nóng hơn việc cậu muốn biết tôi là ai.”


-“Thiên Anh..”

Tất cả mọi người có trong phòng đang ngồi đều bật dậy qua chỗ hắn đứng nghe ngóng.

-“Muốn biết tin cô người yêu của mình không?”

-“Thiên Anh đang ở đâu?”

Giọng hắn có chút nôn nóng, không tự chủ được mình khi biết chắc đã có người bắt cóc cô. Hắn muốn xem cô như thế nào?

-“Có vẻ cậu quá hấp tấp nhỉ? Haha. Yên tâm, cô bé vẫn an toàn, chả mất miếng thịt nào đâu. Tôi tiếp khách rất tốt.”

-“Ông muốn gì, và sao tôi phải tin Thiên Anh đang ở chỗ ông.”

-“Mở meil ra xem thử đi chàng trai. Còn ý định của ta muốn sao thì ta sẽ đợi ngươi xem xong, ta sẽ gửi tin nhắn sau. OK.”

Ông ta cười to rồi tắt máy, không ai nói ai, tất cả đều dán mắt qua màn hình máy tính của hắn. Và cái cảnh tưởng cô bị một người lạ con gái lạ mặt tát, đánh đập làm trái tim hắn như ai bóp nghẹn. Nhìn vệt máu từ khóe môi cô mà xem, tay còn chảy máu, hắn đã không biết cô đang chịu đựng nỗi đau như thế nào nữa.

-“Chết tiệt, tên khốn nào thế.”

Alex không chịu được, thốt lên những lời nói bực tức.

-“Xem tin nhắn ông ta gửi đi, yêu cầu là gì?”

Hắn im lặng, mở tin nhắn ra xem. Hắn không bất ngờ về tin nhắn đó lắm, vì giờ hắn đã biết ai bắt cô rồi. Nhưng còn tất cả mọi người còn lại thì mở mắt đầy kinh ngạc, và không biết hắn sẽ xử lý ra sao.

Chạy xe như bay ra chỗ điểm hẹn, hắn đi như không thể ai chạy theo.

*********

Cô không ngờ những cái tát vô tình này cô lại bị mà không làm gì được. Nhìn cặp mắt người con gái đánh mình, cô thấy có vẻ quen nhưng vì đau quá nên cô không muốn nhớ. Cô biết không thể kháng cự, vì nếu kháng cự, cô sẽ bị họ giam giữ chặt hơn, và cái ý định trốn thoát sẽ vùi dập.

Nhìn dáng người con gái khuất bóng, cô vô thức thốt lên “Trúc Hân”

Thật khó hiểu, người đàn ông đối xử rất tốt với cô, nhưng còn Trúc Hân, có liên quan gì, tự dưng…

Nhưng…cô tưởng cô được yên, nào ngờ một lần nữa cô lại bị chuốt thuốc mê rồi đưa đi.



Nửa tiếng sau, Thiên Tuấn đến. Cười nửa miệng khi biết chắc chắn là ai rồi.

-“Đến đúng hẹn nhỉ?”

Một người đàn ông lên tiếng.

-“Thiên Anh đang ở đâu vậy, ông Dương.”


Hắn nhếch mép ngồi xuống ghế cạnh đó, nhưng ánh mắt vẫn cố nhìn xung quanh thử nơi nào có cô.

-“Thứ ông muốn đây, thả Thiên Anh ra.”

Hắn giơ lên cao cho ông Dương thấy. Không khí nồng mùi thuốc súng. Một người điềm tĩnh và một người thì nôn nóng. Đừng để hắn biết Thiên Anh làm sao? Hắn sẽ không để yên đến bất cứ ai làm tổn thương cô.

Bỗng từ đâu có một anh chàng trai trẻ bước đến nói thầm gì đó vào tai ông Dương, lập tức khuôn mặt ông ta đổi màu. Và điều đó đương nhiên hắn nhận ra ngay. Hắn nhếch mép.

-“Con tin đã trốn.”

-“Làm..làm sao có thể?”

Giọng ông ta lắp bắp, không thể tin cái sự thật mình vừa nghe. Hắn thấy thế,tưởng cô trốn được nên định cáo từ.

-“Bắt hắn lại, lấy tập tài liệu trên tay hắn cho ta.”

Ông Dương sau một phút thất thần, song ông cũng lấy lại được tinh thần. Ông cử người lấy tài liệu của hắn và đồng thời cử người đi tìm cô.

-“Chết tiệc, hèn quá rồi.”

Những tên ngoài cửa xông vào, đánh đấm hắn, hắn đáp trả. Lúc vào, hắn nghĩ ở đây khoảng 20 tên là cao, vậy mà lúc này, có khoảng 50 tên, hắn nhắm mình sẽ không toàn mạng ra khỏi đây.

Ông Dương ra lệnh ai lấy được tập tài liệu của hắn sẽ có thưởng rồi nhanh chân đi đâu đó, có lẽ có chuyện gấp. Vừa lúc đấy, bọn Alex vào, thấy cảnh tượng người quân địch nhiều thì nhăn mặt.

-“Thiên Anh đâu?”

Alex hỏi.

-“Có lẽ trốn được rồi.”

Tất cả vừa đánh đấm vừa hỏi nhau, ai cũng lo cho cô cả.

Riêng hắn, vừa đánh với chàng trai trẻ lúc nãy ra nói gì đó với ông Dương, vừa nghe anh ta nói.

-“Lên núi ST, Thiên Anh đang ở đó, cô ấy bị cô chủ bắt.”

Vừa cố đỡ những cú đấm của anh ta, hắn vừa cố nghe. Đây giống như dựng hiện trường giả đánh nhau vậy?

-“Anh nói sao? Không phải Thiên Anh trốn ra rồi sao?”

-“Không, Thiên Anh bị đưa đi rồi.”

-“Sao anh lại nói cho tôi biết.”

-“Nói không biết anh có tin không? Nhưng có lẽ tôi thích cô ấy mất rồi. Đi mau đi, Thiên Anh đang gặp nguy hiểm.”

Nói xong anh chàng đó giả vờ đẩy hắn ra cửa rồi mình giả vờ té xuống, hòng để tạo cớ cho hắn trốn ra khỏi đây. 6 người còn lại cứ đánh đấm, không để ý đến sự thiếu vắng của hắn. Và mọi người đang nghĩ cô đang an toàn, nhưng nào ngờ…cô đang cận kề cái chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận