Hunt đi đến phía sau Winston: “Anh không định vào xem à?”
“Cậu cũng có thích mấy thứ này đâu. Cứ đi mua quần với giày cùng cậu là hơn.”
“Có sao đâu…”
“Đi thôi. Dạo thêm lúc nữa rồi chúng ta tới tháp Dubai, sau đó quay về khách sạn thu dọn đồ đạc bay tới New York.”
Nhìn Winston hoàn toàn chiều theo ý mình, Hunt cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp. Cậu không khỏi dương dương đắc ý: Cứ thế này, tôi bốc đồng hơn chút nữa cũng được mà, phải không?
Hai người dùng bữa trưa đơn giản tại Dubai Mall. Hunt ăn được một nửa liền nói với Winston mình cần đi vệ sinh, thế nhưng cậu không hề vào đó, mà dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cửa hàng Vacheron Constantin, chọn lấy chiếc đồng hồ đã khiến Winston lưu tâm. Giá của nó lên tới gần bảy mươi nghìn đô la. Đây không phải chiếc Vacheron Constantin đắt nhất, cũng chẳng thuộc đẳng cấp phiên bản giới hạn, nhưng lại có thể khiến Winston vốn khó vừa mắt bất cứ thứ gì dừng bước chân.
“Chính là chiếc này! Gói lại nhanh nhanh cho tôi!” Hunt hào phóng rút thẻ tín dụng ra, vốn còn hơi lo lắng không biết có thanh toán được không, ai dè lại vô cùng thuận lợi!
Ngoài căn biệt thự của cha mẹ, đây là món đồ đắt đỏ nhất mà Hunt tự mình mua. Cậu cũng hơi thấp thỏm, lỡ Winston không thích thì sao? Hoặc hắn sẽ chê chiếc đồng hồ này không quý giá? Mặc kệ đi! Dù sao cậu cũng đã mua rồi, cho dù có ấn vào tay Winston cũng phải bắt hắn đeo!
Hunt lại chạy điên cuồng một lượt nữa về nhà hàng hai người dùng bữa. Cậu đứng trước cửa nhà hàng điều hòa lại hơi thở, chỉnh trang lại mái tóc rối bời của mình, rồi mới ra vẻ bình tĩnh quay về bàn của hai người.
“Sao đi lâu thế? Đau bụng à?” Winston nâng đầu lên nhìn cậu. Hắn vốn là người chẳng bao giờ biểu lộ cảm xúc, thế mà bây giờ, sự quan tâm đong đầy trong mắt lại rất rõ ràng.
“Có phải anh lo tối qua tôi ăn thịt nướng Ả Rập nên đau bụng không?” Hunt hỏi.
“Tôi sợ tên fan cuồng kia bỏ thêm thứ gì đó vào thịt nướng của cậu.”
Winston vừa nói xong, Hunt đã đưa chiếc hộp đựng trong túi luôn giấu ở sau lưng ra, đặt trước mặt hắn: “Tặng anh này!”
Hunt hoàn toàn không giữ được xúc động muốn tặng ngay món quà này cho hắn. Cậu vốn định đợi tới khi quay trở lại khách sạn mới đưa, thế nhưng vừa nhìn thấy gương mặt Winston, cậu đã không nén nổi.
Mày cứ lấy ra thế này đúng là chẳng có không khí gì hết! Đã thế lại còn ở ngay trên bàn ăn!Hunt nhất thời cảm thấy mình ngu quá đi mất! Nhưng xách một túi đồ to thế này cũng chẳng qua mắt nổi Winston!
“Tặng tôi sao?” Vẻ mặt Winston chẳng hề thay đổi, vậy mà Hunt vẫn có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt hắn.
“Ừm… Vì anh luôn quan tâm đến tôi… Mà lần trước anh còn nói… tôi chưa từng tặng anh bất cứ vật gì, đến mức hoa hồng giấy cũng khiến anh để ý như thế… Ý tôi không phải hoa hồng giấy không được, nhưng đó là thứ lúc nào tôi cũng có thể gấp tặng anh! Sau khi mùa giải này kết thúc, anh chắc hẳn sẽ phải về Anh nhỉ… Nếu như hai chúng ta không gặp nhau được, anh có thể đeo đồng hồ tôi tặng… cũng hay.”
Sao mày lại ngớ ngẩn lôi cả hoa hồng giấy vào đây làm gì? Mày còn sợ lần trước Winston chưa giận đủ sao?
Ngón tay Winston cầm chặt hộp đồng hồ, chiếc hộp rất dày và rất nặng, đến cả túi đựng cũng vừa hoa mỹ vừa trang trọng. Đến khi hắn mở ra, Hunt hồi hộp như thể học sinh tiểu học lần đầu tiên tiếp xúc với người bạn mình thầm mến. Cậu thậm chí còn quay mặt đi hướng khác, không dám nhìn.
“Cảm ơn… cảm ơn cậu.” Winston nói.
“Anh… anh có thích không?” Hunt có phần căng thẳng hỏi.
“Tôi thích lắm, thích lắm.”
Giọng nói của Winston rất dịu dàng, nhưng không biết có phải là ảo giác không, Hunt còn cảm thấy cổ họng hắn hơi thắt lại. Hơn nữa, Winston rất ít khi nói lại điều gì, thế mà hắn lại nói “thích lắm” tới lần thứ hai.
Khi quay đầu lại nhìn Winston, Hunt đột nhiên sững sờ… Bởi cậu nhận ra chiếc đồng hồ lộ ra khỏi cổ tay áo hắn giống hệt chiếc mình vừa mới mua!
Má—!!
Hunt trợn mắt trừng trừng, suýt nữa thì nhảy bật lên khỏi ghế!
Giời ơi!! Hunt! Mày đần đến mức nào chứ hả! Mày thích tay Winston như thế, tại sao lại chưa từng quan sát xem đồng hồ trên tay hắn là hãng gì! Đúng là mẹ nó quá ngu! Trên thế giới này còn có ai bẽ mặt như mày nữa không Hunt!
“Xin… xin lỗi… hay là… chúng ta đổi lại chiếc khác…”
Chỉ cần nghĩ đến việc Winston giữ thể diện cho mình nên mới nói thích chiếc đồng hồ này, Hunt đã cảm thấy cực kì áy náy! Mang tai cậu cũng đỏ rực cả lên.
“Vì sao lại phải đổi?” Winston hỏi.
“Anh… anh đã có một chiếc rồi… mà làm sao đeo hai chiếc giống hệt nhau được…”
“Nhưng chiếc này không phải do cậu tặng. Hơn nữa… chuyện này cũng chứng minh cậu rất hiểu tôi, biết tôi thích những món đồ như thế này, nên mới mua tặng tôi một chiếc đồng hồ giống hệt chiếc tôi đeo.” Giọng Winston khẽ khàng tựa như muốn bao bọc lấy Hunt…
“Nhưng mà… vậy cũng không cần thiết. Vẫn còn thời gian mà, đi chọn một kiểu dáng khác cũng được!”
“Nhưng tôi lại thấy không cần. Bởi có một cách tốt hơn đấy.”
Ngón tay Winston nắm lấy cổ tay đang đeo đồng hồ của mình, tháo đồng hồ xuống rồi nói với Hunt: “Tay của cậu đâu?”
Hunt duỗi tay phải ra.
Winston lắc đầu nói: “Tay trái.”
Hunt đặt tay trái của mình vào tay người kia. Cậu không ngờ Winston lại đeo chiếc đồng hồ của hắn lên cổ tay cậu. Rõ ràng dây đeo bằng kim loại, thế nhưng da thịt Hunt lại cảm nhận được hơi ấm của Winston dán lên.
Winston đẩy hộp đựng đồng hồ tới trước mặt Hunt, rồi cũng vươn tay mình sang: “Đến lượt cậu đeo cho tôi.”
Winston ngồi đối diện nhếch môi cười khẽ, Hunt đột nhiên cảm thấy tất thảy bỗng trở thành thiêng liêng. Tim đập rất nhanh, cậu lấy chiếc đồng hồ ra khỏi hộp, luồn qua bàn tay Winston, vòng vào cổ tay hắn. Khi đóng chốt lại, cậu cảm thấy như mình đã có được người con trai này.
“Cảm ơn.” Winston nói.
Đối với Hunt, bữa trưa nay có những món gì đã không còn quan trọng. Thậm chí đến tận lúc lên tháp Dubai ngắm phong cảnh, cậu cũng luôn dùng tay phải nắm chặt lấy chiếc đồng hồ kia. Cậu muốn hơi ấm của Winston ở lại lâu thêm chút nữa, càng lâu càng tốt…
“Đang nghĩ gì thế?” Khi Hunt đang ngẩn người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Winston bước đến đứng bên cạnh cậu.
“À? Không… không có gì… Tuy thấy hơi ngốc, nhưng anh có thể chụp ảnh cùng tôi không? Dù sao đây cũng từng là tòa kiến trúc cao nhất thế giới cơ mà!”
“Chỉ là đã từng mà thôi.”
“Vậy nên tất cả mọi độ cao đều sẽ đến lúc bị vượt qua.”
Và cả cái gọi là tốc độ…
Nhưng có lẽ sẽ không có gì vượt qua được cảm giác tôi thích anh.
“Được, chúng ta chụp chung.”
Rõ ràng Winston vốn không thích chụp ảnh nay lại đang có tâm trạng rất tốt, hắn rút di động, ngả đầu Hunt về phía mình, vươn một tay ra cầm điện thoại, ấn vào nút chụp.
“Cho tôi xem cái nào!”
Hunt cầm lấy điện thoại của Winston. Bức ảnh này được chụp rất đẹp, Winston cười nhẹ, mình cười cũng không ngốc, trông cả hai còn khá ăn ý.
“Gửi cho tôi đi.”
Ngón tay của Hunt trượt trên bức ảnh, vào thư viện chứa những tấm hình khác. Trước mắt là ảnh cậu đứng phía trước chiếc xe địa hình của khu cắm trại, nghiêng mặt mỉm cười, xa xa là những đụn cát và bầu trời xanh thẳm khiến cả bức ảnh mang lại cảm giác thật tự do tự tại. Hunt không ngờ mình lại có thể cười rạng rỡ đến thế. Cậu không khỏi lướt tiếp về phía sau, lại là một bức cậu ngồi xổm trên cát nhìn kiến; còn có cả hình cậu đang dựa vào cửa xe không biết nghe ai nói chuyện nữa chứ… Trong thư viện điện thoại của Winston, trừ ảnh của cậu ra không còn ai khác, thậm chí còn chẳng có lấy một tấm chụp phong cảnh.
Tim cậu đập thật mạnh, cứ như vì cậu vừa bất cẩn phát hiện ra một bí mật gì.
Winston chụp lén mình sao? Khi chụp những bức hình này, hắn đã có cảm xúc gì?
“Cậu có thích không?” Tiếng nói của Winston đột ngột vang lên bên tai, Hunt giật mình suýt nữa thì đánh rơi điện thoại.
“Anh… anh chụp lúc nào đây?”
“Đương nhiên là lúc cậu không chú ý. Chụp ảnh cần phải tự nhiên, chứ đang yên đang lành lại giơ tay chữ V như cậu rất xấu.” Winston nói rất thản nhiên, chẳng nghe ra chút chột dạ nào khi bị phát hiện chụp trộm. Hunt thấy thế mà có phần thất vọng.
“Tôi thích bức ảnh này.”
Winston lướt đến bức ảnh Hunt đang ngồi ôm gối bên cạnh lửa trại, ngẩng đầu ngắm trời đêm. Tuy ánh sáng không tốt lắm, nhưng gương mặt được ánh lửa soi tỏ và ánh mắt hướng về trời sao của cậu tạo cho người ta cảm giác ngây thơ mà gợi cảm. Hunt cũng không ngờ mình lại có một mặt quyến rũ đến vậy.
“Anh… anh chụp trộm tôi!” Hunt kêu to, cậu rất muốn trông thấy biểu cảm của Winston lúc này.
“Chụp trộm?” Winston cúi mặt xuống: “Được rồi, tôi vốn chỉ định nói cho cậu biết điều cần nhất khi chụp ảnh là phải tự nhiên thôi. Hơn nữa, tôi rõ ràng là cầm điện thoại chụp ảnh quang minh chính đại đấy chứ. Nhưng nếu cậu không ưng, chỉ coi đây là chụp trộm thì xóa hết đi vậy.”
Winston nâng tay định ấn nút xóa thật, Hunt vội vàng giằng lấy điện thoại: “Ưng! Ưng! Ưng! Mấy bức ảnh này tôi đều ưng cả!” Hunt lấy cùi chỏ huých người kia: “Tên này, rõ ràng anh đã nói là không thích chụp ảnh cơ mà! Sao chụp tôi nhiều thế này!”
“Tôi chỉ không thích chụp ảnh tạo dáng thôi. Mà không phải chụp trộm là sở trường của cậu sao?” Winston đút tay vào túi đi về hướng khác, hoàn toàn không để lại cho Hunt cơ hội phản bác.
“Tôi chụp trộm bao giờ…”
Hunt đột nhiên nhớ tới lần đứng dưới Mắt London, cậu đã nhân lúc Winston xoay người đứng đợi mình để chụp lưng của hắn. Không ngờ tên này nhớ đến tận hôm nay! Nhưng mà… trình độ chụp ảnh bắt khoảnh khắc của Winston đúng là hạng nhất, tấm nào cậu cũng thấy thích cả. Đáng tiếc thật, nếu có cả những tấm cậu chụp cùng Winston thì tốt biết bao… Không được, sau này cậu cũng phải quang minh chính đại “chụp lén” Winston thật nhiều mới xong!
Hunt gửi tất cả những bức ảnh chụp mình vào điện thoại.
Sau khi ngắm cảnh trên tháp Dubai xong, kì nghỉ ở Dubai của hai người cũng kết thúc. Về đến khách sạn, Winston nhờ quản gia đưa lại quần áo hai người đã đem đi giặt lúc trước, rồi vô cùng thuần thục cất gọn vào trong túi. Hunt trước nay quen thói xếp quần áo lung tung cũng học theo người kia nghiêm túc sửa soạn.
“Tôi giúp cậu dọn cho, cậu ra mở chai vang đỏ đi.” Winston nói.
“Đúng rồi! Chúng ta còn chưa uống chai rượu vang khách sạn tặng! Bây giờ phải uống cạn mới được!” Hunt hăng hái bừng bừng chạy đến trước bàn, mở chai rượu ra, rót vào bình thở, sau đó cầm ly rượu đi về phía Winston.
(Vang đỏ được “thở” trong một khoảng thời gian nhất định sẽ cải thiện hương vị của rượu. Vang “thở” bằng cách tiếp xúc nhiều với không khí, vì vậy, người ta cho vang “thở” bằng cách rót rượu vào bình thở rồi lắc mạnh. Vang khác nhau “thở” trong thời gian khác nhau, dao động từ 30 phút đến 3 giờ.)
Winston đã gấp gọn quần áo của Hunt, đang giúp cậu cất vào trong túi. Hunt chưa từng thấy hành lý của mình được sắp xếp gọn gàng đến thế bao giờ. Cậu cười ha ha rồi rót nửa ly vang đỏ, ngồi xuống mép giường, kề ly tới cạnh môi Winston: “Cảm ơn anh giúp tôi thu dọn hành lý!”
Hình như Winston mỉm cười. Hắn hơi cúi đầu xuống, ngậm vào mép ly, Hunt cẩn thận nâng ly lên, nhìn chất lỏng màu đỏ chảy vào giữa đôi môi Winston.
“Thế nào?”
“Thường thường.” Winston nói.
“Hừ. Anh đúng là thích bắt bẻ.”
Hunt nhấp một ngụm ở đúng cái vị trí mà Winston đã nhấp.
“Tôi có bắt bẻ hay không thì không rõ, những hình như cậu cũng có biết phân biệt rượu ngon dở đâu?”
“…” Hunt không vui liếc nhìn người kia một cái.
Chai rượu đã định trước sẽ bị lãng phí. Sau khi hớp hai ngụm mà vẫn chẳng hiểu vang đỏ ngon ở chỗ nào, Hunt liền từ bỏ rồi đeo hành lý cùng đi trả phòng với Winston. Hai người làm xong thủ tục, Winston lái chiếc xe thuê ở Abu Dhabi tới sân bay Dubai.
“Này! Anh vừa mới uống vang xong đấy, thế có tính là uống rượu lái xe không?” Hunt xấu xa hỏi.
Winston thực ra cũng chỉ nhấp một hơi, gần như chưa hề uống.
“Không sao, nếu bị cảnh sát kiểm tra, tôi sẽ nói là vì cậu uống.”
“Tôi uống rượu thì liên quan gì tới việc anh bị cảnh sát kiểm tra ra có nồng độ cồn?” Hunt không rõ.
Winston lại chỉ thản nhiên cười: “Đến khi nào cậu tròn hai mươi mốt, tôi sẽ nói sau.”
“Khỉ gió! Còn rõ lâu! Anh rõ ràng là hứa suông!”
Hai người trò chuyện câu được câu chăng cho tới tận khi đến sân bay, rồi trả xe cho công ty cho thuê.
Sau khi lên máy bay, Hunt mới nhận ra mình sắp về New York rồi. Cậu đột nhiên thấy hơi nhơ nhớ nhà trọ của mình. Dù có đi qua bao nơi, nhà mình vẫn là thoải mái nhất.
Sau khi đến New York, hai người sẽ tiếp tục chuyển chuyến bay vào buổi tối. Đường đua Grand Prix Mỹ nằm ở quận Travis, bang Texas.
“Về đến New York rồi tôi phải quay lại nhà trọ chút. Anh đợi tôi ở sân bay hay về nhà cùng tôi?”
“Về nhà cùng cậu, chờ máy bay chán lắm.” Winston đáp lời.
“Hở? Anh mà cũng biết chán à? Tôi còn tưởng anh thích nhất là được ngồi một mình, không bị ai làm phiền!”
“Có lẽ nghe cậu ồn ào quen rồi, yên lặng quá lại thấy khó ở.”
“Tôi ồn ào lắm chắc?”
“Không phải giờ cậu đang làm ồn sao?”
Hunt thế mà không sao đối đáp lại. Cậu quyết định sẽ yên lặng một chút, nhưng vừa cúi đầu xuống, cậu đã nhìn thấy chiếc đồng hồ nằm trên cổ tay, tĩnh lặng dán lên da thịt, thật giống như… Winston đang nắm chặt lấy tay cậu vậy.
Hunt là người vừa lên máy bay đã có thể ngủ được, vì thế chẳng mất bao lâu, cậu đã thiếp đi. Winston ngồi bên cạnh đặt tờ báo trong tay xuống, nghiêng mặt ngắm nhìn Hunt đang hơi ngửa đầu ngủ đến không biết trời đất là gì kia. Lần này, cậu không đeo miếng che mắt, tay phải còn nắm hờ cổ tay trái, cứ như lo sợ đồng hồ Winston tặng cho mình sẽ biến mất vậy. Winston nhấc tay phủ lên mu bàn tay Hunt, khẽ khàng luồn tay mình vào giữa những ngón tay phải của Hunt.
Máy bay đáp xuống New York, Hunt còn chưa tỉnh ngủ hẳn, nếu không có Winston kéo cậu, cậu có khi còn đi nhầm lối ra. Lúc đứng xếp hàng, Hunt đứng phía sau Winston, trán kê lên gáy hắn, mỗi lần Winston nhích về trước một bước, cảm thấy giá đỡ dịch ra xa, cậu mới tiến lên. Winston đeo kính đen, đến khi tới cửa hải quan, hắn mới xoay người lại, bóp nhẹ cổ Hunt: “Được rồi được rồi, khi nào lên taxi thì ngủ tiếp. Lấy hộ chiếu ra đây.”
“Ừm.” Hunt mở mắt, lấy một tay thọc vào trong túi mò mẫm một hồi mà cũng chẳng thấy hộ chiếu đâu.
Winston vươn tay ra, một tay giữ túi của cậu, một tay kéo khóa, lấy hộ chiếu ở ngăn cách vách.
“Thảo nào tôi không tìm thấy… là anh giúp tôi dọn hành lý mà.”
Winston không nói gì, chỉ vỗ vào lưng cậu: “Cậu qua trước đợi tôi đi.”
Qua cửa, Hunt xoay người lại nhìn Winston. Giữa bao nhiêu người như thế, Hunt phát hiện ánh mắt mình vẫn chẳng thể rời khỏi người kia. Dáng vẻ hắn xuất trình hộ chiếu, dáng vẻ hắn điềm tĩnh trả lời câu hỏi, dáng vẻ hắn gật đầu lấy hộ chiếu về, lúc nào cũng đẹp ngoài sức tưởng tượng.
Winston đi tới bên cạnh Hunt, đầu ngón tay hắn trượt theo vành tai Hunt: “Vừa nãy cậu ngẩn người hay là nhìn tôi thế?”
“Đoán xem?” Hunt cười cười hỏi lại.
“Ngẩn người.”
“Sao anh lại nghĩ tôi đang ngẩn người?” Hunt thất vọng.
“Sao nào? Cậu còn chưa tỉnh ngủ hả?” Winston hỏi.
Hunt hừ một tiếng.
Ra khỏi sân bay, Winston vẫy một chiếc taxi, nói cho tài xe địa chỉ nhà của Hunt.
“Uầy? Sao địa chỉ nhà tôi mà anh cũng biết?”
“Sau bữa tiệc từ thiện của Ferrari, tôi đã đưa cậu về nhà một lần rồi, cậu không nhớ sao?” Winston nói.
“Nhưng lần đó tôi cũng đã nói cho anh tôi sống ở đâu đâu?” Hunt gãi gãi đầu.
Winston không có ý định trả lời câu hỏi này của Hunt, chỉ yên lặng nhìn cậu.
Hai người tới nhà trọ của Hunt, lúc bước vào thang máy, Hunt đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, xoa xoa cằm nói: “Không biết ngài dáng chuẩn và nàng sexy thích lên giường có đang làm việc không nữa.”
“Cái gì?” Winston quay mặt sang hỏi.
Hunt đeo hành lý lên vai rồi nhanh nhẹn bước ra ngoài, sau đó xoay người vừa đi ngược vừa nhìn Winston nói: “Hai người đó là hàng xóm của tôi, mục đích sống của họ hình như là để lên giường! Sáng làm, trưa làm, tối làm! Khu nhà trọ này cũng khá lâu rồi, hiệu quả cách âm không tốt lắm, mỗi khi nghỉ ở nhà, tôi đều chẳng thể nào ngủ ngon nổi vì bị họ làm phiền!”
Vừa nhắc đến chuyện này, Hunt đã y như khủng long phun lửa. Lúc đi ngang qua cửa nhà của họ, cậu còn không quên làm động tác đạp cửa, sau đó dán lỗ tai lên như muốn nghe ngóng chuyện gì. Winston đi ngang người cậu, lướt tay qua đỉnh đầu cậu, tỏ ý “đừng làm thứ chuyện vô nghĩa như thế nữa”. Hunt bĩu môi bước theo Winston, sau đó liền kinh ngạc phát hiện Winston đã dừng lại chuẩn xác trước cửa nhà mình!
“Sao… sao anh biết đây là phòng của tôi?”
“Cậu vừa nói cậu bị hàng xóm làm phiền tới mức không nghỉ ngơi nổi còn gì?” Winston chỉ vào cánh cửa Hunt vừa mới dán mặt vào.
“Ồ… thế à.” Hunt tìm nửa ngày mới mò được chìa khóa mở cửa.
Đây là một phòng trọ đơn, đến giường ngủ cũng là giường đơn nốt. Winston mở tủ lạnh, lấy thùng rác tới, vứt tất cả nào là sữa chua, phô mai, sữa tươi, cháo bột yến mạch đã mở nhãn rồi mà chưa ăn hết vào thùng rác.
“… Sao tôi cứ có cảm giác đây là nhà anh…” Hunt sáp lại gần.
“Quá hạn hết rồi. Cậu ăn gì cũng thế, mua gì cũng thế, chẳng bao giờ có thói quen nhìn hạn sử dụng. Nếu cứ cất trong tủ lạnh, thể nào cậu cũng sẽ ăn, sau đó cơ thể cậu lại phải chịu tội.” Winston mang vẻ mặt hoàn toàn thản nhiên.
“Không, ý tôi là động tác mở tủ lạnh vứt đồ của anh thành thạo như thể anh đã từng làm vô số lần rồi vậy!”
Winston vươn tay ấn đầu Hunt: “Có lẽ là vì kiếp trước tôi đã từng vứt hộ cậu rất nhiều lần.”
Winston dường như đã tổng kết tất cả những gì khiến cậu thấy thân thuộc vào cách nói “kiếp trước” này. Trước đây, mỗi lần Winston nhắc tới “kiếp trước”, Hunt đều cảm thấy hắn đang nói bừa, thậm chí là đang chế nhạo mình, nhưng giờ đây, cậu lại hi vọng “kiếp trước” thật sự tồn tại.
“Vậy sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy ở kiếp trước?” Hunt đột nhiên mở miệng hỏi.
Winston thoáng sững người, rồi lại xoay người tiếp tục vứt đồ: “Cậu hỏi thử Vann Winston kiếp trước xem.” Nói xong, hắn liền đi về phía phòng ngủ của Hunt.
Hunt hình như nghĩ ra gì đó vội xông tới trước mặt Winston, dang rộng hai tay: “Anh… anh đừng vào thì hơn…”
Cậu nhớ lúc rời nhà, cậu không những chưa gấp chăn, mà đến cả quần áo vứt trên đất cũng chưa thèm đem đi giặt. Cậu sợ vừa mở cửa, Winston đã sặc sụa đến mức lăn đùng ra mất! Quan trọng nhất là hình tượng sẽ bị sụp đổ!
“Thời gian chúng ta ở đây không nhiều, tôi đã gọi cho tiệm giặt là nhanh tới thu dọn đám quần áo sắp mọc mốc lên của cậu rồi.”
Hunt hé miệng… chẳng nhẽ trước mặt Winston, cậu không còn một tí riêng tư nào hay sao?
Winston vươn tay qua phía dưới cánh tay Hunt, vặn mở cửa phòng cậu. May quá, phòng tuy bừa bộn nhưng ít ra không có mùi…
“Không đến nỗi, không có hộp pizza.”
Hunt ngồi xổm dưới đất, Winston khoanh tay đứng dựa cửa, giám sát cậu thu dọn tất cả những gì cần đem giặt thành một bọc lớn, đến cả đồ trên giường cũng bị tháo tất ra.
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Này! Anh vừa mới uống vang xong đấy, thế có tính là uống rượu lái xe không?
Winston: Không sao, nếu bị cảnh sát kiểm tra, tôi sẽ nói là bởi em vừa uống rượu.
Hunt: Tôi uống rượu thì liên quan gì tới việc anh bị cảnh sát kiểm tra ra có nồng độ cồn?
Winston: Bởi vì em hôn tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...