“Hunt! Hunt, mày ra đây ngay cho ông! Hôm nay mày làm trò khỉ gì thế hả? Vì sao không cản Duchovny lại! Đây là chiến thuật của toàn đội cơ mà! Mày không hiểu chắc!?”
(Trong mỗi chặng đua, một đội đua chọn hai tay đua tham gia thi đấu. Trong khi đua, một tay đua có thể cản đầu đối thủ nhằm giúp đồng đội đạt được kết quả tốt hơn.)
Tiếng hét lớn như có thể xé rách màng nhĩ đến nơi.
Cậu thanh niên đang ngồi trên bồn cầu khinh thường ngước mắt nhìn trần nhà, cậu lấy điện thoại ra chơi Anipop, cũng thuận tay mở nhạc to lên.
(Anipop là một trò chơi nổi tiếng ở Trung Quốc, có cách chơi tương tự những game xếp hình như Candy Crush Saga)
“*** cả nhà mày! Cút ra đây ngay cho ông!”
“Bố mẹ tôi đã lên gặp thượng đế hết rồi, anh đi đâu *** cả nhà tôi được!” Hunt chẳng coi ra gì đáp trả.
“Cái thằng khốn lông còn chưa mọc dài này, mở cửa!”
Hunt ngoẹo đầu nghĩ lại xem lông ở chỗ kia của mình đã mọc đủ chưa, sau đó bất đắc dĩ nói: “Chỗ đó của tôi mọc lông đầy đủ lắm, hay là tôi chụp ảnh cho anh chiêm ngưỡng nhé?”
Sau một giây ngưng bặt, McGrady dùng sức đá vào cánh cửa mạnh đến nỗi điện thoại trong tay Hunt suýt chút nữa thì rơi xuống hố.
“Hunt! Đồ khốn nói lắp! Có phải vì mày sợ thấy ông rồi thì có nói cũng không nói nên lời, nên mẹ nó mới không dám chui ra không!”
Hunt bĩu bĩu môi, trên cơ bản, chỉ khi nào kích động vô cùng cậu mới không nói rõ ràng được thôi, chứ bây giờ cậu hoàn toàn bình tĩnh, lưỡi vẫn còn rất dẻo.
“Này McGrady… tôi nói thật, nếu tôi có khả năng cản Duchovny lại, tôi đã chẳng phải tên gà mờ đến nay vẫn chưa giành được điểm.”
Duchovny có tổng điểm xếp thứ tư trong giải đua Grand Prix năm ngoái, đối phó với tiểu quỷ mới đua ba trận như cậu chẳng phải dễ như thái rau cắt dưa sao?
Giọng Hunt mang vẻ “liên quan gì đến tôi, là do anh kém cỏi”.
Mồi lửa bốc thẳng lên đỉnh đầu McGrady khiến gã rống to: “Sao không nói phứt ra ba trận qua mày không có điểm rồi cuốn xéo luôn đi!”
Được rồi, câu nói này hẳn đã làm tổn thương tí chút lòng tự trọng vốn gần như chẳng có của cậu.
Vậy thì… chúng ta cùng tổn thương nhau nhé?
Tôi sẽ tặng cho anh một món quà thật lớn…
Nếu không phỏng chừng tôi cũng sẽ chẳng bước ra khỏi cửa phòng vệ sinh được, mà điện thoại lại sắp hết pin rồi, không thể chơi Anipop tiếp nữa!
Hunt tiện tay mở nắp chai nước dưới sàn, từ tốn cởi quần ra, khẽ giọng thở dài một tiếng.
“McGrady, anh còn đó không?” Giọng nói rụt rè của Hunt vang lên.
Tiếp đó, cửa lại bị đá thêm một cú thật mạnh.
“Thằng lỏi khốn kiếp! Vẫn ở!”
Khóe môi Hunt nhếch lên một nụ cười xấu xa, cậu trèo lên nắp bồn cầu, đập mạnh chai nước vào khe cửa phía trên bằng tốc độ cực nhanh.
Sau khi tràng “rào rào” chấm dứt, tiếng gầm rú của McGrady vang lên tưởng như có thể thổi bay cả trần nhà!
“Evan Hunt, tao giết mày!!”
Lần này, cửa đã bị đạp văng ra thật!
Hunt chẳng ngạc nhiên chút nào. Cánh cửa có thể chịu được cường độ tấn công của McGrady lâu như vậy đã đúng thật là kì tích.
McGrady với lửa giận sôi trào, toàn thân thảm hại, vai đã bị ướt một khoảng, con ngươi như chuẩn bị nổ tung lao về phía Hunt. Gã tóm Hunt từ trên bồn cầu xuống, khi nắm tay đã sắp đấm vào mặt Hunt đến nơi, một giọng nói lạnh băng bỗng vang lên.
“Nếu hai người không cần dùng phòng vệ sinh, xin mời đi ra ngoài.”
Khí áp giảm đột ngột khiến lòng người cũng chùng xuống theo.
Rõ ràng tiếng nói của đối phương không to, thế mà lại mang cho người nghe ảo giác bị trấn áp thần kinh.
Cơn giận vốn không thể kìm nén của McGrady được thay thế bởi sự kinh ngạc, ngay lúc gã buông tay ra, Hunt vội vã tránh thoát, trốn xa khỏi phạm vi tấn công của gã.
“Winston…” McGrady hoàn toàn không ngờ người này lại xuất hiện ở đây.
Winston không nói gì, chỉ liếc mắt qua bãi chất lỏng trên đất, sau đó bình tĩnh đi tới bồn rửa tay phía trước.
Đây là lần đầu tiên Hunt nhìn thấy Vann Winston ở một khoảng cách gần đến thế.
Người con trai này giống mình ở chỗ mới mười tám tuổi đã nhận được giấy phép lái xe F1, có điều vị tiểu tướng trẻ tuổi đến từ nước Anh đã được hãng xe Ferrari tinh mắt thấy người tài kí hợp đồng ngay sau đó. Cái tính lạnh lùng lại kiêu ngạo của Winston vốn không hề được người trong giới F1 yêu thích, thế nhưng ba năm trước, hắn đã vượt mọi chông gai đạt được thành tích chói mắt; năm ngoái, điểm thành tích cá nhân của hắn còn xếp hạng hai.
Gương mặt tuấn tú và phong thái quý tộc Anh Quốc của hắn khiến vô số nữ giới mê xe ngưỡng mộ, thậm chí truyền thông còn phải viết: Winston mang nét gợi cảm cấm dục.
Người này rất ít nói, hình như giới truyền thông còn chưa chụp được ảnh hắn cười bao giờ. Hắn có kỹ thuật và ngoại hình đặc biệt đến mức khiến phận làm kẻ đứng ngoài như Hunt cũng phải ngấm ngầm ghen tị.
Một người được truyền thông dự đoán sẽ trở thành thiên vương tương lai, một kẻ lại chân ướt chân ráo không danh không tiếng… Hunt đột nhiên cảm thấy cuộc gặp gỡ này sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của mình mất… dù cậu cho rằng trong mình chẳng có tí gì mang tên như thế cả.
Từ từ, đây đâu phải là lúc để ghen tị, giờ này còn không đi, mình sẽ bị McGrady giần thành bùn trét nhà vệ sinh mất!
Hunt lặng lẽ di chuyển về phía cửa, McGrady cũng đang hướng về phía cậu.
Toi rồi, có ra ngoài cũng vẫn cứ bị ăn đấm!
Dù sao tốt xấu gì cũng đã đốt lửa, coi như chết cũng xứng đáng vậy!
Đúng vào lúc này, giọng nói của Winston lại vang lên.
“Hunt.”
Cảm giác như có miếng băng lạnh rơi vào trong nước ấm, vai Hunt hơi run lên: có nằm mơ cậu cũng chưa bao giờ nghĩ xem Winston gọi tên mình sẽ như thế nào.
Chắc là nghe nhầm rồi, Hunt đi về phía trước thêm một bước, nhưng cậu lại một lần nữa bị cái giọng đặc biệt kia điểm danh.
“Hunt.”
“Anh… gọi tôi à?”
Hunt mở to hai mắt, chỉ chỉ chính mình.
Winston đang quay lưng về phía cậu, thong dong lau tay vào khăn giấy.
Dáng người cao ráo như Winston vô cùng hiếm gặp trong giới đua xe, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đủ thấy hắn có vai rộng eo thon, hai chân lại còn đẹp đến mức khiến người ta muốn cắt béng.
Hunt lại bắt đầu âm thầm đố kị, cậu nhìn chằm chằm vào bãi nước trên đất kia, ước gì khi xoay người, Winston sẽ giẫm phải nhỉ, để xem đến lúc đó gương mặt vô cảm kia có nứt vỡ ra không?
Winston vứt khăn giấy vào thùng rác, hắn xoay người như đã tính kỹ từ trước, mũi chân chỉ cách bãi nước khoảng một centimet.
Hunt lại lén thở dài một hơi.
Không giẫm vào, thật đáng tiếc.
Nhưng cậu vẫn chưa quên vừa nãy hắn đã gọi tên của mình, hơn nữa còn gọi những hai lần.
“Có việc gì không?”
Thật ra, nội việc Winston có thể gọi mình đã khiến Hunt cực kì ngạc nhiên rồi.
Đương nhiên, McGrady vốn định đánh cậu cũng rất ngạc nhiên.
Winston quay người qua, đôi mắt lạnh như băng nhìn Hunt.
Đôi mắt hắn rất đẹp, lại sâu đến khó lòng diễn tả, chẳng trách có một nữ nhà báo đã nửa đùa nửa thật viết trong chuyên mục của mình: Đừng nhìn vào đôi mắt của Vann Winston quá ba lần, nếu không bạn sẽ đánh mất chính mình.
Hắn đi về phía Hunt, càng lúc càng gần.
“Cậu chưa kéo khóa kìa.”
“Hở? Cái gì?” Hunt vẫn chưa hồi thần.
Người kia không mở miệng nói lần hai mà trực tiếp vươn tay, khi ngón tay của hắn chạm vào khóa quần jeans của Hunt, Hunt đột nhiên cảm thấy hình như một ngón tay khác của hắn còn khẽ ấn vào nơi nhạy cảm nhất của mình.
Tiếng khóa kéo vang lên như gãi ngứa trái tim Hunt.
Winston hơi hơi nghiêng đầu, mi mắt rũ xuống. Thời gian chậm trôi, hô hấp cũng theo đó mà lắng lại, đầu óc Hunt một khoảng mịt mờ.
Sau đó, đối phương lướt qua người cậu đi thẳng, tựa như đoạn đối thoại vừa nãy chưa hề phát sinh.
Mấy giây sau, McGrady mở miệng nói: “Mày với Vann Winston quen nhau từ bao giờ thế?”
Hunt ngơ ngẩn lắc đầu: “Hôm nay… là lần đầu tiên nói chuyện.”
“Thật không?” McGrady nghiêng đầu, vẻ mặt lại biến trở về dữ tợn.
Hunt xoay người, phi nước đại suốt cả đường dài.
“Evan Hunt— tao bẻ gãy cổ mày!!”
…
Do vậy, trong suốt chuyến hành trình bay về New York, Hunt lúc nào cũng đeo kính râm, bởi mắt cậu đã bị McGrady đánh thành mắt gấu trúc, hơn nữa lại còn ở cả hai bên.
Ngài Marcus, quản lý đội đua ngồi ngay bên cạnh cậu.
“Hunt… Tôi biết cậu mới bước vào F1, còn chưa kịp thích ứng hoàn toàn. Cậu mới đua có ba trận mà thôi, con đường cậu phải đi vẫn còn rất dài, hãy cố gắng giữ vững tinh thần, được chứ?” Marcus nói.
Giữ vững à?
Thế nào mới gọi là giữ vững?
Chi bằng ông giữ thử cho tôi xem đi?
“Tôi biết rồi, McGrady nói với ông có anh ta thì không có tôi, có tôi thì không có anh ta là bởi tôi không giúp anh ta cản Duchovny phía sau lại.”
“Nghe đây Hunt… Cậu nghĩ xem mỗi năm có nhiều tuyển thủ bước vào F1 như thế, vì sao tôi lại nhất quyết chọn cậu? Đương nhiên là vì cả đội đua đều cho rằng cậu có tiềm lực! Duchovny đích xác là một ngôi sao mới rất có danh tiếng, nhưng cậu cũng có điểm hơn người, chỉ cần cậu chú tâm vào, quyết tâm một trận…”
“Không phải vì rẻ sao?” Hunt ngoẹo đầu, không hề tháo kính râm.
“Cái gì?” Marcus không hiểu Hunt có ý gì khi đột nhiên nói ra một câu như vậy.
“Các ông chọn tôi vì tiền lương hàng năm của tôi rất thấp, chỉ có hai trăm năm mươi nghìn Euro.”
Marcus hé miệng, nhất thời không biết nên nói gì.
Hunt lại ngả đầu ngủ tiếp.
Có lẽ bắt đầu từ trận đua sau, mình sẽ phải chuyển vị trí từ tuyển thủ chính thức sang tuyển thủ dự bị.
Như thế cũng tốt, lúc người ta thi đấu, mình có thể ngồi xổm bên cạnh, vừa hút thuốc vừa chơi điện tử.
Mà… lúc nào nên giải nghệ thì nên giải nghệ.
Marcus thở dài một hơi, rất lâu sau mới nói tiếp: “Tối thứ bảy tuần này Ferrari có tổ chức một buổi dạ tiệc từ thiện, chúng ta nằm trong danh sách khách mời, cậu cũng đi đi.”
“Tôi không muốn xuất hiện đâu. Tôi mà đi, sợ rằng McGrady sẽ không cười nổi với truyền thông mất.”
Marcus biết Hunt không thích đối phó với truyền thông, đành mở miệng khuyên: “Cậu cứ coi như đi ăn một bữa điểm tâm, uống một bữa champagne là được.”
“Tôi không uống được rượu.”
“Ừm… Quên mất cậu chưa tròn hai mốt.” Marcus cố tình dùng giọng điệu tiếc nuối: “Nhưng cậu vẫn có thể ăn điểm tâm, ngắm người đẹp.”
“Được rồi… Tôi sẽ đến.” Hunt thầm thở dài. Cậu biết nếu mình không đi, nhất định Marcus sẽ khuyên mãi không ngừng, hơn ba trăm sáu mươi cái lí do, mỗi lần khuyên một kiểu, cứ thế mãi thì đừng mong mình có thể chợp mắt đến một phút.
Máy bay hạ cánh, Hunt lưng đeo ba lô quay trở về khu nhà trọ ở New York của mình. Về tới nhà, cậu vứt ba lô xuống, nằm lăn ra giường.
Chỉ có mỗi mình mình… chán đời thật…
Cậu mở máy tính, kiểm tra lướt qua tin tức về trận đua vừa rồi.
Tin đầu tiên nhảy ra là về buổi họp báo sau trận đua của đội Ferrari.
Winston ngồi bên cạnh giám đốc đội đua, mọi vấn đề truyền thông đặt ra đều hướng về hắn, nhưng người trả lời lại là giám đốc.
“Winston, trong trận đấu vừa qua, cậu chỉ còn kém 0.5 giây nữa là đuổi kịp “Cá mập trắng” Charles rồi. Liệu cậu có cảm thấy mình sẽ thành chướng ngại lớn nhất trên con đường bảo vệ ngôi vị quán quân của Charles trong chặng đua tiếp theo?”
Người nêu câu hỏi là Audrey Wilson, một nhà báo có tiếng trong giới F1.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...