Tối Quý Diễn còn có hẹn mà gặp đống chuyện này nên cũng không còn tâm trạng nữa, ăn cơm tối xong chơi vài trò chơi rồi chuẩn bị đi ngủ.
Ngủ chưa được hai tiếng Quý Diễn đã tỉnh dậy trong tiếng sấm đinh tai nhức óc, lấy điện thoại ra coi thử thì chưa đến mười hai giờ.
Quý Diễn ra khỏi giường, bật máy tính lên tìm đại một bộ phim hài nào đó để xem.
Nhạc đầu phim vang lên, Quý Diễn nhìn chằm chằm vào màn hình một lát rồi bắt đầu thất thần.
Nhắc đến thì cậu và Giang Tri Tụng cãi nhau cũng bởi vì Đàm Chương Viễn.
Lúc trước khi cậu dọn ra ngoài còn nhiều đồ chưa đem đi, tốt nghiệp đại học xong mới quay về lại ký túc xá.
Quý Diễn cố ý lùi mấy ngày rồi mới chịu đi vì sợ gặp phải Đàm Chương Viễn.
Vào ký túc xá, phát hiện ra bạn cùng phòng của mình đã đi rồi mà Đàm Chương Viễn vẫn ở đấy, lại còn đến làm phiền cậu, miệng nói vớ vẩn cái gì đó khiến cho Quý Diễn lùi lại rồi lùi lại, cuối cùng không chịu nổi nữa phải ra tay.
Khi đó vừa khéo Giang Tri Tụng rảnh nên lấy xe tới đón cậu, lúc đẩy cửa ký túc ra thì thấy cậu đánh nhau với bạn cùng phòng.
Lúc Quý Diễn đánh người thì miệng cũng không rảnh, chửi từng câu này sang câu khác.
Quý Diễn thừa nhận rằng lúc đó cậu không khống chế được tâm trạng của mình, lấy một cá nhân quy chụp cho cả tập thể, mắng tất cả các kẻ đồng tính luyến ái một các cực kỳ khó nghe.
Giang Tri Tụng hỏi cậu xảy ra chuyện gì vậy.
Quý Diễn không nhớ lúc đó cậu đã viện lý do gì, chỉ nhớ Giang Tri Tụng không ngừng cản cậu lại.
Anh em lớn lên cùng nhau, đứng đối diện anh, Quý Diễn không thể ngừng phát cáu được, rồi làm ầm lên với Giang Tri Tụng.
Nói đúng ra là cậu đơn phương cãi nhau.
Giang Tri Tụng chỉ hỏi cậu một câu: “Thật sự em cảm thấy bạn cùng phòng của mình ghê tởm sao?”
Quý Diễn nhớ rõ mình đã trả lời thế nào: “Tởm chết đi được, mẹ nó đời này em không bao giờ muốn dính vào dạng người như vậy!”
Cậu nhớ rõ Giang Tri Tụng quay đầu nhìn người bạn cùng phòng của cậu một chút, đỡ cậu ta lên.
Quý Diễn vừa tức vừa ức, mắng Giang Tri Tụng xấu xa rồi đi ra, cậu biết khuỷu tay của anh đã hướng ra ngoài rồi.
Giang Tri Tụng bị cậu mắng cũng không phản ứng gì lớn, im lặng giúp cậu chuyển đồ lên xe, còn thắt dây an toàn cho cậu.
Trên đường còn nói chuyện phiếm với Quý Diễn để cậu điều tiết tâm trạng, sau này đừng xúc động như vậy nữa.
Qua cơn thì Quý Diễn cũng bình tĩnh một lúc, Giang Tri Tụng nói gì thì cậu cũng ừ hử.
Sau đó cậu nói rằng mình muốn ăn lẩu, Giang Tri Tụng cũng cùng đi với cậu.
Tất cả đều rất bình thường.
Việc đó coi như đã trôi qua, ai biết là Giang Tri Tụng tức điên lên nhưng cũng có sức chịu đựng rất lớn.
Ngày hôm sau Quý Diễn đi tìm Giang Tri Tụng, Giang Tri Tụng nói cậu mắng chửi người ta quá đáng, nói cậu quá hung bạo lúc đánh người, còn nói cậu bị chiều hư không còn lòng cảm thông nào nữa.
Sau đó nói tính tình không hợp, sau này đừng làm bạn nữa.
Quý Diễn tự suy ngẫm, cậu mắng chửi rồi đánh người là không đúng, bạn cùng phòng cậu nhìn qua cũng là kiểu học sinh tốt, cho nên Giang Tri Tụng cho rằng cậu đang hà hiếp thằng bé gay đó.
Nhưng muốn cậu nói ra nguyên nhân thì cậu lại không nói được.
Dù sao thì bị người cùng giới quấy rối là một chuyện khiến cho người ta bối rối cực kỳ.
Vì vậy Quý Diễn mới nói với Giang Tri Tụng là sau này cậu sẽ không đánh nhau nữa.
Giang Tri Tụng không quan tâm đến nữa.
Vài ngày sau cậu mới tìm tới Giang Tri Tụng rồi nói với anh: “Sau này em không đánh nhau nữa đâu.”
Giang Tri Tụng vẫn lơ cậu.
Xuống nước làm hòa cũng vô dụng làm Quý Diễn tức gần chết, cậu ở nhà mà tức giận rất lâu, còn tưởng rằng Giang Tri Tụng sẽ chủ động tìm tới hòa giải với cậu, nào ngờ Giang Tri Tụng im im dọn đến Liễu thành với cha anh.
Trong cơn tức giận, Quý Diễn đã cắt đứt hoàn toàn với Giang Tri Tụng.
Bây giờ Quý Diễn nhớ lại vẫn cảm thấy tức như trước, cậu coi cái gối như Giang Tri Tụng rồi đánh mất cái, sau đó dựng thẳng gối ngay ngắn, nhích người về sau đối mặt với nó, vòng tay lại hỏi: “Giang Tri Tụng, không phải lúc trước anh rất quả quyết đòi phân rõ giới hạn với em sao?”
Một giây sau, Quý Diễn cố gắng hạ giọng, đáp: “Xin lỗi, anh chính là tên khốn nạn.”
Quý Diễn hừ một tiếng: “Tên khốn kia, anh nói với em xem, sau đó có muốn tìm em để giảng hòa không?”
“Có.” Quý Diễn diễn đến mức quên cả mình, biểu cảm trên khuôn mặt không hề suy sụp, cố gắng làm ra vẻ áy náy: “Bạn cũ cũng được, anh và bạn đi trượt tuyết, gặp quả báo rồi, thảm lắm rồi.”
…
Cửa chính Quý gia, Chu Cần ra khỏi ghế lái, mở dù rồi bước nhanh đến cửa sau.
Giang Tri Tụng tháo mắt kính xuống, tắt máy tính đang làm việc, xuống xe, ra hiệu cho Chu Cần đưa dù cho mình để cậu ta về nghỉ sớm một chút.
Chu Cần gật đầu, lúc sắp đi đột nhiên nhớ lại ngày hôm nay, đuổi theo Giang Tri Tụng hỏi: “Giám đốc Giang, vết thương của anh còn chưa khỏi, anh có muốn book vé đi Thụy Sĩ tuần này không?”
Sau khi đi Liễu thành, Giang Tri Tụng đã hình thành thói quen là cứ cách một khoảng thời gian thì sẽ đi trượt tuyết.
Nhưng có những yêu cầu theo mùa đối với môn trượt tuyết, hắn lại không thích trượt tuyết trong nhà, trượt ở trong nước không được đành phải ra nước ngoài.
Chu Cần cho rằng áp lực công việc của Giang Tri Tụng quá lớn, muốn tìm một cách để khuây khỏa, dù sao ngày nào Giang Tri Tụng cũng đi sớm về khuya, loay hoay làm việc liên tục không nghỉ cả ngày lẫn đêm như vậy.
Sau đó cậu phát hiện Giang Tri Tụng như bị nghiện.
Ban đầu còn ổn, chơi trong khu vực kiểm soát, sau đó bắt đầu thử cách địa hình khắc nghiệt hơn, hệ số nguy hiểm mỗi lúc một cao.
Chu Cần cảm thấy như anh không muốn sống nữa, sau lại cảm thấy như đang trút bỏ cảm xúc.
Chu Cẩn hiểu rõ, nguồn cơn bắt nguồn của cảm xúc đó đều từ Quý Diễn mà ra.
Chơi nhiều cũng sẽ có lúc lỡ tay, lần trước ngã tuyết ở Thụy Sĩ, Giang Tri Tụng đã nằm viện hơn hai tháng.
“Sau này không đi nữa.” Giang Tri Tụng dừng chân, ngẩn đầu nhìn ánh sáng nhàn nhạt ở cửa sổ tầng hai, cười một cái rồi nói: “Tôi còn trẻ, tiếc mạng lắm.”
Chu Cần gật đầu đồng ý, đưa Giang Tri Tụng tới hàng lang rồi mới đi.
Mặt trên của hành lang là kính trong suốt, mưa rơi tạo tiếng vang nặng nề, Giang Tri Tụng đi theo hành lang dài, nghĩ thầm, A Diễn ghét trời mưa như vậy chắc bây giờ đang phiền lắm.
Trong đại sảnh không có một ai, hẳn mọi người cũng đã đi ngủ, chỉ để lại cho anh một chiếc đèn bàn, Giang Tri Tụng đi thẳng lên lầu.
Phòng ngủ của anh ở ngay bên cạnh phòng Quý Diễn, Giang Tri Tụng nghe thấy một vài âm thanh từ bên trong cửa phòng Quý Diễn nên dừng bước lại.
Giọng Quý Diễn rất lớn, Giang Tri Tụng nghe không sót câu nào, nhịn không được phải bật cười thành tiếng.
Anh nhìn thoáng qua vết bầm tím trên cổ tay, vuốt vuốt một cái sau đó đưa tay gõ cửa.
Không lâu sau, cửa mở.
Giang Tri Tụng nhìn Quý Diễn, cười nói: “Anh đến lấy hộp thuốc.”
Bấy giờ Quý Diễn còn đang thấy tội lỗi trong lòng, không để ý còn đang giận mà để anh vào phòng.
Giang Tri Tụng ngồi bên giường, cởi áo sơ mi, chỗ trên lưng vẫn phải nhờ Quý Diễn bôi giúp, Quý Diễn vừa xoa thuốc vừa hỏi: “Anh đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ với ai vậy?”
“Với Chu Cần”.” Giang Tri Tụng nói: “Cậu ấy phải sắp xếp lịch trình cho anh.”
Quý diễn “Ồ” một tiếng, cầm ngoáy tai chọt mạnh lên xương bả vai của anh.
Giang Tri Tụng than đau.
Quý Diễn kinh ngạc: “Vậy à? Em không cảm thấy vậy.”
Giang Tri Tụng cảm thấy buồn cười, liền nói: “Có phải là em không biết Chu Cần đâu, cậu ấy cũng không tính là bạn mới.”
Lần này đến phiên Quý Diễn lúng túng, mắt cậu nhìn lung ta lung tung: “Em chả biết anh nói gì cả.”
Giang Tri Tụng rất khéo léo đổi đề tài, anh thấy trên mặt Quý Diễn có vết gối đè nên hỏi: “Sao hôm nay em ngủ sớm vậy?”
Anh không nhắc thì thôi, nhắc rồi làm cậu phải nhớ lại.
Quý Diễn tức giận tiếp tục giúp anh xoa thuốc, xoa xong còn nhìn chằm chằm Giang Tri Tụng một hồi lâu, khiến anh không hiểu ra làm sao cả.
Giang Tri Tụng vừa định mở miệng thì Quý Diễn đã cầm gối ném anh: “Anh mới là đồ hư hỏng, đồ không có lòng cảm thông gì cả!”
Giang Tri Tụng tóm lấy cái gối, đương nhiên anh biết Quý Diễn tức vì chuyện gì, thế là lại xin lỗi Quý Diễn.
Quý Diễn vẫn không vui: “Nói thật, em vẫn không nghĩ ra được, coi như là em cáu kỉnh em thích đánh người đi, nhưng anh phản ứng mạnh quá, trước kia anh còn chưa từng ghét em, chẳng lẽ anh đột biến gen hả?”
Rất khó để tìm một cái cớ hợp lý, Giang Tri Tụng nhìn Quý Diễn, do dự mấy giây, cố gắng mở miệng một cách tự nhiên: “Lúc đó anh chỉ xúc động nhất thời nên cũng nhanh chóng hối hận, trước khi dọn nhà anh có tìm em một lần để hòa giải với em.”
“Em mắng anh một trận, nói anh là người quá tốt, địch ta không phân biệt được, làm anh em với anh là khổ tám đời, sau đó còn nói anh cút xa bao nhiêu thì xa, đời này đừng gặp nữa…”
“Anh hỏi em có thể làm anh em không? Em nói không, còn hận không thể vọt vào nhà ngay trong đêm để sắp xếp hành lý, trời chưa sáng đã đuổi anh đi.”
“Đúng rồi, em còn đá anh một cái, nói con người anh cực kỳ nhàm chán, còn nói kỹ thuật lái xe rác rưởi, không xứng lái xe cùng với em.” Giang Tri Tụng hơi nhíu lông mày, giống như là đang cố gắng hồi tưởng: “Ngày đó em uống rượu, chắc không nhớ đâu.”
Lúc Giang Tri Tụng nói chuyện anh nhìn chằm chằm vào mắt Quý Diễn, bản thân càng nói càng đáng tin.
Trong đầu Quý Diễn trống rỗng.
Cậu nhớ rõ ngày đó hai người cắt đứt thế nào, cậu kém hơn Giang Tri Tụng nên anh không để ý đến cậu nữa, hết đánh lại hét với anh, bắp chân Giang Tri Tụng bị đá chắc cũng xanh cả lên rồi.
Cậu nhớ rõ mình mắng Giang Tri Tụng thế nào, nhưng không mắng khó nghe như vậy, mắng anh là người quá tốt, không thèm làm anh em gì với cậu.
Nhưng sau đó Giang Tri Tụng có tới tìm cậu hòa giải không? Sao cậu không hề nhớ gì cả?
Lúc đó cậu nói đều là do tức giận, nếu Giang Tri Tụng tới hòa giải hẳn cậu đã không phát rồ như vậy, nói Giang Tri Tụng chút bao nhiêu xa thì cút.
Nhưng thật ra khoảng thời gian đó thật sự cậu có uống say một trận, lúc say cảm xúc dâng lên không phải là không thể
Quý Diễn nghi ngờ nhìn Giang Tri Tụng, hỏi: “Thật hay giả đấy?”
Giang Tri Tụng cười cười, dùng ngữ điệu ôn hòa nói: “Em cũng biết xưa nay anh không hề lừa em.”
Quý Diễn nghĩ, thật sự xưa nay Giang Tri Tụng chưa hề lừa cậu nhưng chuyện mắng này nghe có hơi khó tin.
“Lúc đó chúng ta đứng dưới giàn nho trong vườn nhà, em mặc áo phông trắng hiệu Marvel, tựa vào cây cột rồi nói với anh những câu đó.” Giang Tri Tụng vuốt phẳng gối, còn nói: “Anh biết em không tin, em có thể đi hỏi ba mẹ, một ngày trước khi anh dọn đi, có phải đã tìm em không.”
Giang Tri Tụng đã nói như vậy, Quý Diễn không tin cũng hại người ta quá.
Lúc này tâm trạng cậu rất phức tạp, hơi áy náy với cả xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Em không nhớ nữa.”
“Lúc đấy anh rất khó chịu, em rất hung dữ còn gào còn đánh anh, nói anh mau cút đi.” Giang Tri Tụng nói rất chậm, không mang bất kỳ tâm trạng nào, giống như đang nói chuyện không liên quan tới mình vậy.
Nhưng Quý Diễn nghe, không hiểu sao lại cảm thấy rất tủi thân.
Lại còn thêm cả giọng nói của Giang Tri Tụng, càng khiến cho Quý Diễn cảm thấy mình quá vô lương tâm.
Quý Diễn ngơ ngác nhìn Giang Tri Tụng, nghĩ nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì.
Mãi đến khi Giang Tri Tụng đi về, đầu óc của Quý Diễn vẫn còn mơ hồ.
Nghĩ một hồi, thật sự ngày đó cậu đã nói những lời như vậy sao?
Xem xét chuyện hò hét và đá của cậu với Giang Tri Tụng, thêm chuyện ghét bỏ kỹ năng lái xe của anh, cộng chuyện uống rượu, Quý Diễn cảm thấy đúng là cậu có thể làm ra chuyện như vậy thật.
Quý Diễn bắt đầu mềm lòng, nếu như Giang Tri Tụng tới tìm cậu hòa giải, cậu còn làm khùng làm điên như vậy thật sự là hơi quá.
Suy tư một lát sau, quý Diễn Quyết định đi nghiệm chứng những lời nói của anh có phải thật hay không..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...