Anh Đừng Có Qua Đây


Quý Diễn rất mệt, nên ăn trưa xong lên giường ngủ một giấc, Giang Tri Tụng cũng khó có được thời gian nhàn hạ như hôm nay, ôm cậu ngủ đến bốn giờ rưỡi chiều.

Sau khi tỉnh ngủ nhưng vẫn băn khoăn về những dấu vết ái muội trên người, nên cả hai vẫn chưa về nhà liền, tối muộn tranh thủ chạy về nhưng không ngờ Quý Túc Phong vẫn chưa đi ngủ.

Trong phòng khách, Quý Túc Phong đang pha trà, Thẩm Ninh Ngọc ôm Quý Hủy trong lòng ngồi xem tivi.

Thấy bọn họ vừa trở về, Thẩm Ninh Ngọc ngước mắt nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, đã hơn 11 giờ 30, từ tối qua đến hôm nay cũng không thấy mặt mũi bọn họ nên hỏi: “Hai đứa ra ngoài chơi với ai vậy, chơi đến bây giờ mới chịu về?”
Quý Diễn thì ham chơi, nhưng Giang Tri Tụng bình thường cũng khá biết chừng mực, rất ít khi nào đi chơi qua ngày hôm sau mới về.

Tuy là bọn họ đều đã trưởng thành nhưng trong mắt Thẩm Ninh Ngọc họ vẫn luôn là những đứa trẻ, trong lòng lúc nào cũng không nhịn được mà lo lắng.

Giang Tri Tụng cười nói: “Bọn cháu đi cùng với bọn Hứa An Gia và Chúc Duy Quân ạ.”
Thẩm Ninh Ngọc không hỏi nữa, chỉ lên đĩa dưa hấu trên bàn gọi bọn họ lại ăn.
Quý Hủy nằm bò trên lưng ghế dựa, nhõng nhẽo gọi theo: “Anh, anh Tri Tụng, lại đây ăn dưa hấu đi.”
Quý Diễn nhìn Quý Hủy chớp chớp đôi mắt to, trong lòng hổ thẹn, đi đến ôm em vào lòng nói “Ngày mai anh dẫn em đi mua kẹo nha.”
Thẩm Ninh Ngọc: “Mua cái gì, răng sắp sún hết còn mua kẹo, con không được chiều nó nữa.”
Giang Tri Tụng đưa miếng dưa hấu cho Quý Diễn, cậu vẫn còn tức giận nhưng lại sợ mẹ cậu phát hiện, hết sức giả vờ thật tự nhiên cầm lấy miếng dưa hấu.

Giang Tri Tụng đứng ở bên cạnh, dùng tay trái để lấy dưa hấu, đợi Quý Diễn ăn xong mới nói “Chú, dì, bọn cháu lên phòng đây ạ.”

Thẩm Ninh Ngọc liếc mắt nhìn qua cổ tay anh, tầm mắt dừng lại.
Giang Tri Tụng không giấu, thoải mái để bà nhìn thấy, lại gọi: “Dì Ninh?”
Thẩm Ninh Ngọc hoàn hồn hỏi: “Tri Tụng, tay cháu bị làm sao vậy?”
“Có người ở hồ bơi vừa uống say không cẩn thận làm bể ly, lúc con xuống nước quơ tay trúng một mảnh thủy tinh, nhưng không sao ạ.” Giang Tri Tụng nhìn qua vết thương trên cổ tay trả lời.

Quý Túc Phong nói: “Sao lại không cẩn thận như vậy?” rồi nói bọn họ lên phòng nghỉ ngơi.

Bà nội lúc này cũng chưa ngủ, đang ngồi ở trên giường buôn điện thoại với ông nội, nói đến Quý Diễn, gương mặt liền mang theo ý cười: “Nhóc nhà này có một người bạn cấp 3 tên là Hồ Chỉ Lộ, rất xinh đẹp đáng yêu, tính tình lại rất tốt, tôi thấy rất thích hợp với tên nhóc đó.”
Giọng nói ông nội đầy tức giận nói: “Cũng không tới lượt bà lo, cái này còn phải xem ý của Quý Diễn và Thẩm Ninh Ngọc như thế nào.”
Bà nội ngồi trên giường suy nghĩ một lúc, thấy cũng có lý, liền muốn cúp điện thoại đi ra ngoài nói chuyện này với Thẩm Ninh Ngọc.

Hồ Chỉ Lộ tới chơi mấy lần Thẩm Ninh Ngọc đều không có ở nhà, nhưng bà biết cô ấy, liền nói: “Hồ Chỉ Lộ là một cô gái tốt, nhưng tính tình còn nóng nảy hơn cả Quý Diễn, hai đứa nó mà ở với nhau, chắc sẽ phá nát cái nhà này mất, bên ngoài cháu nó hiền hòa vậy, chắc là bị người nhà ép buộc thay đổi đó.”
Bà nội đến ngồi kế bên, trước còn buồn bực sau đó lại nói: “Có người hiền hòa, thì cũng có người nóng nảy, ai cũng có điểm tốt.”
“Con không có nói nó không tốt, chỉ là không hợp với Quý Diễn.” Thẩm Ninh Ngọc chọn lựa vài chuyện giải thích với bà nội.

Bà nội cả kinh nói: “Đây… đây không phải là hình mẫu lý tưởng của Giang Tri Tụng sao?”
Thẩm Ninh Ngọc: “Tri Tụng?”
Quý Túc Phong ngồi kế bên nghe thấy, nghi hoặc hỏi: “Tri Tụng sao?”
Quý Túc Phong đúng là không biết mẫu người Giang Tri Tụng thích là như thế nào, mấy năm gần đây ông cũng không thấy anh có phát triển gì ở phương diện này, cấm dục như lão tăng nhập định.


Quý Túc Phong hớp một ngụm trà, suy đoán nói: “Tri Tụng chắc thích kiểu dịu dàng ôn nhu, da trắng xinh đẹp.”
Thẩm Ninh Ngọc lúc đầu không nói gì, qua một lúc mới nói: “Chắc là vậy.”
Trên lầu hai, Giang Tri Tụng khóa cửa phòng ôm hôn Quý Diễn một lúc lâu, sau đó lại đè cậu lên giường.

Ánh đèn đong đưa nhẹ, trên tường chiếu lên bóng hình hai người triền miên dính lấy nhau.

“Eo em còn đau không?” Giang Tri Tụng nói: “Để anh xoa cho em.”
Quý Diễn không được làm 1, trong lòng vẫn còn tức giận, cậu mím chặt đôi môi bị hôn đỏ mọng, đẩy Giang Tri Tụng ra, nói bản thân muốn đi tắm, yêu cầu anh về phòng của mình.

Cả ngày hôm nay Giang Tri Tụng không làm việc, tuy là ngày chủ nhật, nhưng cũng đã trì hoãn khá nhiều việc, nên anh cũng không dây dưa, hôn hôn cậu nói chúc ngủ ngon rồi quay về phòng.

Sau khi Giang Tri Tụng về phòng, Quý Diễn cũng rời khỏi giường, đi ra ban công thăm con chim anh vũ.

Tiểu Lục mới được cho ăn, đang giang cánh tự rỉa lông cho mình.

Quý Diễn rót cho nó một ít nước, dạy chim nói: “Giang Tri Tụng là đồ khốn.”
Tiểu Lục trừng mắt nhỏ, một tiếng cũng không kêu lên.

Quý Diễn nhìn ra ngoài cửa, đè thấp giọng nói: “Giang Tri Tụng là hung dữ 0 về đêm.”


Hiếm khi Quý Diễn kiên nhẫn như vậy, dạy Tiểu Lục một lúc lâu, nhưng con chim anh vũ vẫn không nói được một chữ.

Quý Diễn chỉ có thể tạm thời bỏ cuộc.

Ngày thứ hai, Quý Diễn bận rộn thảo luận về việc quảng cáo một mẫu xe mới của một nhà sản xuất xe, rời công ty khá trễ.

Về đến nhà thì thấy Giang Tri Tụng đã ở nhà, Quý Diễn từ hành lang đã thấy cửa phòng hé mở lộ ra một tia sáng, bước chân chậm lại.

Cửa phòng không được đóng chặt, ngoài ánh sáng còn nghe thấy được tiếng nước từ nhà tắm.

Giang Tri Tụng đang tắm.

Ước mộng làm 1 trong lòng Quý Diễn chưa bị dập tắt, tay đặt trên cửa, suy tư về khả năng thành công.

Giang Tri Tụng bây giờ không mặc đồ, nếu như cậu xông vào, có thể hù anh một trận, sau đó…
Quý Diễn đảo mắt nhìn bốn phía, xác định trên hành lang không có người, lẻn vào phòng khóa cửa lại, bước từng bước nhẹ nhàng đến gần phòng tắm, đặt tay lên cửa lao vào với tốc độ tia chớp.

Quý Diễn cho rằng Giang Tri Tụng cởi đồ rồi, thì không phải là một con người sao?
Sau đó Quý Diễn đã thử rất nhiều lần nhưng không thành công, cậu siêng năng tìm mọi cách, lăn lộn mọi lúc cuối cùng vẫn là bị Giang Tri Tụng xử lý gọn.
Náo loạn liên tục nửa tháng, Quý Diễn cuối cũng cảm thấy ăn không tiêu, quyết định điều chỉnh lại bản thân, nỗ lực lần cuối cùng, Giang Tri Tụng có thể đau lòng thương cậu, bị hành đến mệt mỏi, chấp nhận cho cậu ở trên.

Ngày hôm đó Quý Diễn lo sợ kế hoạch không được triển khai, cố ý tìm một lý do để đi cùng Giang Tri Tụng tới biệt thự, ai mà biết được ở trên của Giang Tri Tụng với ở trên trong lý tưởng của cậu không giống nhau.


Nhìn vật nhớ người, Quý Diễn tức đến mức vứt hết cam trong nhà.
[Chữ cam trong tiếng trung đồng nghĩa với tư thế ở trên của Giang Tri Tụng nhắc tới.]
Quý Diễn không dám tùy tiện trêu ghẹo Giang Tri Tụng, cả ngày không ở công ty thì ở nhà.

Mấy hôm nay cậu có thêm một đam mê mới, mỗi ngày vào lúc 11 giờ 30 đêm, đúng giờ dạy dỗ con chim anh vũ Hứa An Gia tặng cậu nói câu chửi Giang Tri Tụng, tới tới lui lui chỉ có một cậu “Giang Tri Tụng là tên khốn.”
Nhưng Tiểu Lục như một con chim bị câm, dạy như thế nào cũng không nói được, Quý Diễn đưa nó đi gặp bác sĩ, bác sĩ nói nó không có bệnh, chỉ là được cho ăn nhiều quá, sau này phải để ý một chút về lượng thức ăn.

Dạy không được thì thôi vậy, Quý Diễn cũng không còn tâm trạng để ý chuyện này.

Bởi vì gần đây không biết tên khốn nào rảnh rỗi đi rao tin cậu không lên nổi, lời đồn càng nói càng nghiêm trọng.
Quý Diễn xem như đã biết cái gì gọi là tin đồn mạnh như hổ.
Phiên bản ban đầu là như này: “Hồ Chỉ Lộ nói cậu không được, học vài chiêu phòng thân cũng không chịu.”
Sau đó lại thành như này: “Hồ Chỉ Lộ nói cậu không được, không phải là quá trình không được, mới lúc ban đầu đã mềm nhũn không được.”
Đến lúc truyền đến tai Quý Diễn đã thành: “Quý Diễn không lên nổi, nghe Angelina ở Nguyệt Hà Loan nói, cậu vốn sinh ra đã yếu ớt, nếu không mày nghĩ coi tại sao suốt ngày đi chơi nhưng không bao giờ đụng đến nam nữ…”
Thậm chí đến mức ngày nào lúc nào, cậu không lên nổi ở đâu, che mặt khóc ra sao, hay cảnh tưởng bị lột quần mà trốn như thế nào đều được một người bịa ra một cách rõ ràng.

Má, Angelina là cọng hành nào? Quý Diễn nghe tới lập tức gọi điện thoại điều tra, Nguyệt Hà Loan vốn không có người tên như này.

Quý Diễn tức muốn điên, nhưng những chuyện như này không thể chứng minh được sự trong sạch của mình, hỏi ai là người tung tin đồn sao? Ai cũng sẽ nói không rõ, đều sẽ dùng hai chữ “nghe nói” mà trả lời cậu.

Việc này khiến cho mỗi lần cậu ra ngoài chơi đều có mấy nhóm người nhìn cậu với ánh mắt “Tôi hiểu mà!”, tức đến mức cậu cũng giảm bớt số lần tụ tập với hội bạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui