Lên đến lầu hai, Quý Diễn thấy Giang Hành Nam đang nói chuyện điện thoại ở cuối hành lang, nói với Giang Tri Tụng: “Anh chờ em một chút.”
Rồi bước tới phía bên đó.
Giang Hành Nam nhìn thấy Quý Diễn đang đi tới nên cúp điện thoại.
Trên tường dọc hành lang treo một vài bức tranh, Quý Diễn đứng phía dưới tranh chân thành nhìn Giang Hành Nam nói lời xin lỗi: “Chú, cháu xin lỗi, vừa rồi cháu không nên đánh người…”
Giang Hành Nam cắt ngang lời cậu: “Được rồi, không có gì đáng lo.”
Nói rồi lại liếc nhìn nét mặt Quý Diễn, tầm mắt dừng lại ở vết đỏ dưới cằm, giọng nói hiếm khi nhẹ nhàng: “Không ngủ được chắc chắc sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng… mà con còn bị… bị côn trùng cắn thành như vậy, có phải cảm thấy rất khó chịu không?”
Tự dưng được hỏi chuyện quan tâm khiến Quý Diện khựng lại một chút, rồi trả lời: “Lúc đầu con cũng hơi khó chịu, nhưng sau đó quen rồi thì không khó chịu nữa.”
Giang Hành Nam im lặng thật lâu không lên tiếng.
Quý Diễn nhìn ông: “Chú?”
Giang Hành Nam chậm rãi ừ một tiếng, cảm thấy khó khan mà mở miệng nói tiếp: “Nếu chăn và drap giường bị dơ thì nói người làm lên thay, ngủ cho thoải mái.”
Quý Diễn không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Cảm ơn chú, vậy chút nữa cháu gọi người làm lên thay một bộ, để thêm một bộ dự phòng nữa.”
Giang Hành Nam hơi chau mày, liếc mắt nhìn người đứng phía bên kia, rồi lại nói với Quý Diễn: “Quý Diễn, chú khuyên con một câu, trẻ tuổi huyết khí dồi dào là một chuyện, nhưng còn phải xem xét tình hình, đừng mất khống chế quá.”
Quý Diễn diễn nghe những lời này lại nghĩ Giang Hành Nam đổi đề tài về chuyện xung đột với Phùng Hiểu Nam, cậu bước về phía trước nữa bước, thật thà nhìn thẳng vào mắt Giang Hành Nam nghiêm túc đảm bảo: “Chú, cháu xin lỗi, lúc đó cháu không nhịn được, sau này cháu sẽ cố gắng không chế bản thân.”
Nét mặt Giang Hành Nam có chút phức tạp, mở miệng định nói gì rồi lại thôi, im lặng một lúc lại liếc nhìn Giang Tri Tụng, phất tay chuẩn bị rời đi.
Khi đi ngang qua Giang Tri Tụng, anh vừa lên tiếng gọi “Ba” thì nghe ông lạnh giọng nói: “Đồ sa đọa.”
Giang Tri Tụng bối rối một giây nhưng sau đó cũng bỏ qua câu nói đó, gọi Quý Diễn đứng đằng kia lại, đưa cho cậu một tô mì trứng anh vừa xuống lấy lên.
Rau chân vịt xanh biếc kèm với một quả trứng chiên vàng óng ánh, nước lèo trong vắt thanh đạm nhưng lại không nhạt nhẽo.
“Bữa sáng em chỉ uống sữa với ăn cái bánh bao.” Giang Tri Tụng vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài: “Bây giờ anh đi tắm, anh tắm xong em phải ăn hết tô mì này rõ chưa.”
Quý Diễn cắn môi không nói lời nào.
“Anh biết vừa rồi em chịu uất ức.” Giang Tri Tụng nhẹ giọng: “Nhưng bữa sáng vẫn phải ăn vì bữa trưa hôm nay chắc sẽ ăn muộn, em sẽ bị đói.”
Giang Tri Tụng nói rất chậm, nhấn mạnh ở hai chữ “anh biết”.
Ngón tay Quý Diễn bất giác động đậy, ngẩng mặt lên nhìn anh nói ừ một tiếng, rồi lại cúi mặt cầm lấy đôi đũa.
Giang Tri Tụng thấy Quý Diễn chỉ khẩy khẩy vài sợi mì cũng không ăn, tay áo dơ cũng không thể đụng vào cậu, liền cúi xuống áp trán anh vào trán cậu nói: “Chút nữa chúng ta còn phải đến khách sạn tổ chức hôn lễ, cũng trễ rồi, A Diễn, em ngoan một chút nhé.”
Quý Diễn nắm lấy đôi đũa, nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Giang Tri Tụng, lúc này sự tức giận hay khó chịu gì đều biến mất nhưng lại bùng nổ một cảm xúc khác.
Khoảnh khắc đối mặt với Giang Tri Tụng, trong đầu Quý Diễn tự dưng lại nhảy ra một câu hỏi “Có thật là Giang Tri Tụng ở trên giường chơi rất ghê gớm không?”
Khi hai người áp trán vào nhau, mũi của anh cũng chạm nhẹ mũi cậu, sự đụng chạm thấp thoáng khiến tim Quý Diễn đập mạnh.
Cậu mở to mắt nhìn anh, có chút kinh hãi, dưới tình thế nguy cấp này, lửa tức giận lại bùng cháy.
Quý Diễn lùi về phía sau, giương nanh múa vuốt quát: “Giang Tri Tụng anh đừng có sát vào em như vậy.”
“Được.” Giang Tri Tụng thấy Quý Diễn lại đầy sức sống, cười nhẹ một tiếng.
Anh thẳng người đứng dậy: “Anh nghe lời em vậy em cũng phải nghe lời anh, ngoan ngoãn ăn hết tô mì này được không?”
Giang Tri Tụng cách xa Quý Diễn, cậu cũng cảm thấy không còn cảm giác bị áp bức nên gật đầu đồng ý, cúi đầu gắp mấy cọng rau.
Giang Tri Tụng đi vào nhà tắm, Quý Diễn ngồi ăn được một lúc, động tác càng lúc càng chậm.
Quý Diễn có thói quen ôn lại quá khứ, không cần biết đánh nhau hay là việc gì, chỉ cần là sự kiện đó thay đổi trực tiếp cảm xúc của cậu thì sau đó sự kiện đó cứ phát đi phát lại trong đầu vài lần.
Không phải vì cái gì cả, chỉ là nếu lần sau có xảy ra việc như thế này thì cậu có thể phát huy được trạng thái tốt nhất.
Vì thế Quý Diễn nhìn chằm chằm vào quả trứng chiên bắt đầu hổi tưởng lại cuộc đối thoại của mình với Phùng Hiểu Nam.
“Thức dậy muộn nhỉ”, “hành hạ”, “khó chịu”, “ thuốc mỡ” “ bệnh viện”…
Có cái gì không đúng sao?
Ngay sau đó, cậu liền nhớ tới câu “Làm tình, nếu không thì làm gì?”
Ghế giống như có lò xo khiến Quý Diễn đột nhiên đứng phắt dậy, tim đập mạnh, ngón tay nắm chặt lại đến trắng bệch, chiếc đũa trong tay cong lên, cảm giác sắp bị bẻ gãy.
Trong tích tắc, Quý Diễn lại nhớ lại cuộc đối thoại với Giang Hành Nam, cảm giác thật là một lời khó giải thích
“Thêm một bộ dự phòng”, “mất không chế”, “ Không nhịn được” “ tuổi trẻ khí huyết dồi dào”.
Quý Diễn cảm thấy não mình sắp xuất huyết, hận không thể xuyên không quay về thời điểm lúc nãy, đạp bản thân bay xa 10m.
Cậu cúi đầu nhìn xương quai xanh chỗ bị côn trùng cắn, tức giận đến mức hoảng hốt.
Cho nên mọi người đều nghĩ cậu đã ngủ với Giang Tri Tụng
Hai người đàn ông làm sao mà làm?
Con mẹ nó chứ.
Quý Diễn đập mạnh xuống bàn, dùng lực lớn đến mức khiến nước lèo trong tô văng lên tay cậu.
“A Diễn, khăn lông bị rớt xuống đất rồi, em ra tủ quần áo lấy giúp anh cái khăn mới đi”
Bất thình lình nghe giọng Giang Tri Tụng khiến Quý Diễn giật mình, anh không chờ cậu trả lời, nói vọng ra từ trong phòng tắm: “A Diễn, em còn ở đó không?”
“Còn.” Quý Diễn hít một hơi, nắm chặt tay đi đến tủ quần áo, nhỏ giọng lẩm bầm nhắc nhở bản thân: “Bình tĩnh, bình tĩnh, chuyện này không thể để cho Giang Tri tụng biết.”
Cửa phòng tắm mở hé ra một chút, Giang Tri Tụng đưa tay ra lấy khăn lông trong tay Quý Diễn.
Nửa thân trên của Giang Tri Tụng xẹt ngang qua, Quý Diễn nhìn thấy gương mặt tuấn tú cùng với đường cong cơ bụng rất rõ ràng.
Những giọt nước li ti khắp cơ thể mãnh liệt, tràn lan như hormone nam đang trào dâng.
Mọi thứ quá đột ngột, trong lòng Quý Diễn lại nhảy lên một câu nói “Làm tình, chứ không thì làm gì?”
Viết hoa bôi đậm, đập thẳng vào đầu Quý Diễn.
Trong lúc Giang Tri Tụng lấy khăn lông, ngón tay anh đụng nhẹ vào cổ tay Quý Diễn, rớt vài giọt nước, nóng đến cháy bỏng.
Quý Diên đột nhiên giật tay về, bước lùi lại vài bước, giống như đáng trốn tránh cái gì đó, không quay đầu lại nhìn chạy ngay ra chỗ khác.
Giang Tri Tụng nhìn thoáng qua ở bên ngoài, xoa xoa đầu ngón tay của mình rồi mới chậm rãi lấy khăn lau sạch người.
Quý Diễn nằm dài trên giường, tay nắm chặt chăn, chau mày khó chịu muốn chết.
Lúc Giang Tri Tụng không mặc đồ so với lúc Giang Tri Tụng mặc nguyên bộ đồ vest đúng là mang lại cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Cái này Quý Diễn biết, trước kia cậu còn âm thầm đố kị, thậm chí còn lấy tay sờ thử cơ bụng của Giang Tri Tụng.
Lúc đó cũng cảm thấy không có gì không đúng, nhưng sao Giang Tri Tụng hôm nay lại hơi… Quý Diễn vắt óc suy nghĩ từ để miêu tả, “gợi cảm”.
Quý Diễn cảm thấy khó có thể chấp nhận được việc bản thân mình lại thấy Giang Tri Tụng gợi cảm.
Không thể như vậy được.
Cậu là một nam thẳng chân chính.
Quý Diễn trùm chăn qua đầu, muốn chôn vùi sự buồn phiền.
Đều tại tên cho Phùng Hiểu Nam kia làm cho ảnh hưởng tư tưởng vừa dơ bẩn lại xấu xa này!
Giang Tri Tụng bước ra, thấy Quý Diễn nằm ở trên giường, tô mì trên bàn còn hơn phân nửa, thở dài đi qua kéo Quý Diễn ngồi dậy.
Trùm chăn một lúc bí bách khó thở khiến sắc mặt Quý Diễn trở nên ửng hồng, Giang Tri Tụng dừng tầm mắt mình trên má cậu, nói: “A Diễn, em ăn hết tô mì này đi.”
Quý Diễn không thèm nhìn anh, nhanh chóng bỏ ra ngoài.
Cậu bước đi vội vàng, Giang Tri Tụng đột nhiên vòng tay ôm eo cậu lại, dùng lực mạnh hơn bình thường.
Quý Diễn hoàn toàn không thể chạy trốn được, Giang Tri Tụng nói: “Em không được chạy.”
Sắc mặt hồng hồng, Quý Diễn tức giận quát: “Giang Tri Tụng anh bớt kiểm soát em đi, anh là cái gì của em?”
Giang Tri Tụng quay người Quý Diễn lại để cậu đối diện nhìn vào mắt anh.
Nửa phút sau, Quý Diễn ngoan ngoan ngồi trên ghế ăn hết tô mì, Giang Tri Tụng chống tay ở mép bàn đứng kế bên quan sát cạu.
Quý Diễn cảm nhận được ánh mắt của anh, dùng sức nghiến sợi mì, cảm giác hàng lông mi run nhẹ.
Giang Tri Tụng lấy tay ấn lên đùi Quý Diễn nói: “Không được rung đùi.”
Sau đó hỏi tiếp: “Sáng này Phùng Hiểu Nam chọc gì em?”
Vừa tắm rửa xong nhiệt độ cơ thể của Giang Tri Tụng rất cao, lòng bàn tay rất nóng, ấn lên đùi cậu cảm giác như nhiệt độ có thể xuyên thấu qua lớp vải làm nóng lớp da đùi của cậu.
Vốn dĩ Quý Diễn đang như chim sợ cành cong, Giang Tri Tụng lại bắt đầu tra hỏi càng làm cậu trở nên chịu đựng.
Chân tay luống cuống Quý Diễn dùng sức đẩy mạnh anh ra chỗ khác, vì nhất thời không đề phòng, Giang Tri Tụng bị đẩy lảo đảo đứng không vững.
“Anh không được hỏi.” Quý Diễn không dám nhìn thẳng Giang Tri Tụng, mũi lấm tấm mồ hôi: “Không liên quan gì đến anh.”
Quý Diễn nói như vậy, rõ ràng là chuyện này có liên quan đến anh.
Giang Tri Tụng rất nhạy cảm, đối với sự bất thường này của Quý Diễn nên rất nhanh đã kết nối hết tất cả những việc xảy ra với bọn họ.
Quý Diễn đột nhiên đánh người, Giang Hành Nam đột nhiên nói hắn là đồ sa đọa, chắc chắn là miệng không sạch sẽ của Phùng Hiểu Nam đã nói gì đó với Quý Diễn.
Anh cũng có thể đoán được cái loại đầu óc như Phùng Hiểu Nam suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện lên giường sẽ nói ra những loại chuyện gì.
Giang Tri Tụng muốn Quý Diễn sớm tiếp nhận, nhưng theo như sự hiểu biết của anh về cậu, dùng hình thức này, chắc chắc cậu sẽ có phản ứng ghét bỏ.
Anh nhìn cả người Quý Diễn hết sức căng thẳng quyết định không nói về đề tài này nữa.
Quý Diễn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người bọn họ cùng nhau xuất phát, sau khi đến khách sạn, Quý Diễn cố ý né tránh Giang Tri Tụng, ôm Quý Hủy chạy khắp nơi.
Ở khách sạn đông người, âm thành ồn ào phức tạp.
Nếu là lúc trước Quý Diễn sẽ thấy rất phiền nhưng bây giờ lại cảm thấy vừa hay, náo nhiệt như vậy thì trong lòng không thấy hoảng loạn.
Cả ngày hôm nay hồn vía cậu như trên mây, vừa thấy Giang Tri Tụng sẽ nhớ đến câu nói kia: “Làm tình, chứ không thì làm gì?”
Câu nói đó cứ bay qua bay lại trong suy nghĩ của cậu, rồi lại giống như mọc rễ ở đó, càng lúc cắm rễ càng sâu.
Giằng co cả một ngày trời, lúc Giang Hành Nam lên đọc diễn văn, Quý Diễn ngồi ngây người.
Từ khách sạn trở về, mọi người chia tản ra chào tạm biệt, Giang Hành Nam dẫn theo một đoàn người trờ về nhà họ Giang.
Mãi cho đến lúc trời chạng vạng cũng không thấy bóng hình Quý Diễn, không ở trong phòng, nhắn tin không trả lời, gọi điện thoại không nghe máy.
Giang Tri Tụng đi tìm nửa ngày trời, cuối cùng tìm thấy cậu ở một góc nhỏ trong vườn nhà.
Quý Diễn chống tay lên má ngồi trên bậc thang, hai bên cầu thang là li ti nhưng bông hoa hồng dại.
Cánh hoa rơi đầy dưới chân cậu, nhìn cả người như lọt thỏm trong bụi hoa.
“A Diễn, hôm nay e làm sao vậy?” Giang Tri Tụng nắm lấy cổ tay cậu kéo lên, lấy khăn giấy lau sạch bậc thang rồi mới cho cậu ngồi xuống: “Ngồi ngơ ngác ở đây làm gì?”
“Làm…” Quý Diễn khó khăn mở lời, lại tức giận nói: “Liên quan gì đến anh.”
Hướng nhìn ban công lầu hai vừa hay hướng về bụi hoa này, Quý Túc Phong từ phòng bước ra thoáng nhìn thấy bóng dáng hai người bọn họ, dừng mắt nhìn.
Trong tay ông là một đống đồ, đều là của Giang Hành Nam không có lý do gì cứ nhất định đòi đưa cho ông, giá trị của mấy món đồ đó cao đến mức ông cầm mà cảm thấy tay hơn run.
Quý Túc Phong không đoán được lý do tại sao, trong lòng rất lo lắng, sợ Giang Hành Nam xảy ra chuyện gì.
Quý Túc Phong hỏi đi hỏi lại, Giang Hành Nam giải thích rõ ràng những món đồ cổ này từ đâu ra, đều là mua bán đàng hoàng, đa phần là đồ truyền lại từ thời ông nội Giang Tri Tụng.
Giang Hành Nam nói, cho ông những món đồ này là bởi vì Giang Tri Tụng, cũng không nói thêm gì khác.
Ôm đồ một lúc tay bắt đầu hơi tê, Quý Túc Phong dựa tay vào tường nghỉ ngơi, lại nhìn ra phía ngoài vườn.
Khung cảnh ngoài vườn bố trí như tiệc cưới, khắp nơi đều là màu đỏ.
Quý Túc Phòng nhìn thấy Giang Tri Tụng đi hết con đường nhỏ tới bụi hoa, cũng nhìn thấy anh kéo cậu lên lau bậc thang rồi để cậu ngồi xuống, còn nhìn thấy Quý Diễn hung dữ đẩy anh một cái.
Không biết nói cái gì nhưng chắc cũng không phải lời gì tốt đẹp, nhưng Giang Tri Tụng chỉ cười, ánh mắt cực kì dịu dàng, đối xử với Quý Diễn như đối với cậu bạn nhỏ.
Quý Túc Phong đứng đó nhìn nửa ngày trời.
Hai người bọn họ một người mặc một bộ vest màu đậm, một người mặc một màu nhạt, tính cách cũng bổ sung cho nhau, một người bình tĩnh dịu dàng, một người lúc nào cũng kích động, ngay tại lúc này đối mặt nhìn nhau ở bậc thang.
Thật là một bức tranh đẹp, lộng lẫy ánh nắng chiều, bên cạnh điểm xuyết những bông hồng dại, dưới mặt đất đầy cánh hoa rơi, hai người đàn ông trưởng thành ở đó.
Thị lực của Quý Túc Phong rất tốt, tuy là xa như vậy nhưng ông nhìn rất rõ biểu hiện vẻ mặt của Quý Diễn, cảm xúc đều lộ hết ra ngoài giống như trẻ con, thôi cũng không tính là người trưởng thành được.
Được nuông chiều, dễ tức giận, không màng đến hậu quả.
Nhiều năm như vậy, người trưởng thành hình như chỉ có một mình Giang Tri Tụng.
Nhưng cách đối xử của anh bây giờ với Quý Diễn so với lúc mười mấy tuổi không khác nhau là mấy, nhưng bọn họ lại không còn nhỏ nữa.
Không biết nghĩ tới cái gì, Quý Túc Phong đột nhiên chau mày..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...