Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo

Thường Lê lấy di động mở nguồn, điện thoại lập tức rung chuông, hiện lên một tin nhắn.

Chú: Tới rồi sao?

Trần Tiềm Nhượng một bên gác chân chơi game, một bên nói: "Lê Lê, cậu thực sự quá nhẫn tâm, mình đi tìm cậu mà cậu không thèm để ý đến mình."

Thường Lê nghe vậy giương mắt liếc nhìn cậu ta, lại tiếp tục trả lời tin nhắn: Vừa mới đến, thật đông đúc nha [Đáng yêu].

Sau đó mới tắt điện thoại hững hờ nói một câu: "Nhiều người như vậy làm sao mình thấy được cậu a."

Trần Tiềm Nhượng cũng tắt trò chơi, nghiêng đầu nhìn cô một hồi, cười lên, ngón trỏ chọt chọt má cô: "Sao mình cảm giác có chút tổn thương thế này?"

"A". sau khi chọt xong thì hạ tay xuống, Thường Lê cũng không né tránh: "Lần này nhất định phải đoạt cup vàng, có chút lo lắng."

"Lo lắng có trong từ điển của cậu?" Trần Tiềm Nhượng kinh ngạc nhướn mày, lại hỏi: "Tại sao lại muốn đoạt giải, cậu gần đây thiếu tiền a?"

"Ừm."

"Vậy mấy ngày này hãy theo anh, anh trai dẫn em đi tận hưởng cuộc sống phóng túng miễn phí bốn ngày."

"Anh trai cái đầu cậu, chỉ lớn hơn mình có một tháng" Thường Lê khẽ xì một tiếng, cười mập mờ: "Bây giờ mình đang có tiền, bạn trai cho a."

Trần Tiềm Nhượng sững sờ, ý cười trên mặt biến mất, biểu tình cứng đờ: "Cậu có bạn trai rồi?"

Thường Lê rất bình tĩnh, ỷ vào bây giờ Hứa Ninh Thanh đang cách xa cả ngàn cây số, nói chuyện không kiêng nể gì cả: "Đúng vậy, đẹp trai lắm nha."

Xe dừng ở cổng khách sạn, Thường Lê nói cảm ơn với tài xế rồi đi vào sảnh chính, Trần Tiềm Nhượng cũng đặt cùng một khách sạn, hai người ở phòng đơn kề nhau.

Buổi chiều sắp xếp hành lý xong rồi nghỉ ngơi một lát, ở đây cô chỉ quen biết mỗi mình Trần Tiềm Nhượng, buổi tối cô với cậu ta cùng nhau đi ăn cơm.


Bọn họ tìm được một nhà hàng Nhật Bản có tiếng.

Vừa bước vào thì thấy Lê Hoan đang từ trong đi ra, Thường Lê trước đó cũng biết cô ta sẽ tới đây, không muốn rước lấy phiền phức, Thường Lê coi như không nhìn thấy, nhưng Lê Hoan lại một mực muốn thể hiện ra bản thân ghét cô đến mức nào.

Đi ngang qua còn cố ý đụng vào bả vai Thuờng Lê, lại hừ lạnh một tiếng.

Thường Lê không đứng vững, Trần Tiềm Nhượng nhíu mày đỡ lấy vai cô, nghiêng đầu nhìn sang: "------này"

Lê Hoan dáng người cao ngước cằm lên từ trên nhìn xuống, cô ta từ trước tới nay đều nhìn người bằng ánh mắt đó, giống như một con thiên nga kiêu ngạo, lúc này nhìn Thường Lê cũng như vậy. Thường Lê so với cô ta thấp hơn một chút, cô hơi ngước cằm, đôi mắt ngạo nghễ nhìn lên.

Nhưng Trần Tiềm Nhượng cao một mét tám, thế là cái cằm Lê Hoan lại ngẩng cao hơn, âm thanh theo đó cũng vô cùng kiêu ngạo: "Làm sao?"

Trần Tiềm Nhượng bị dáng vẻ cô ta làm cho mất kiên nhẫn: "Đi đường đụng vào người khác không nhìn thấy sao?"

Hắn vừa dứt lời, cô gái nhỏ đứng bên cạnh cười khẽ: "Mặt cứ ngước lên trời thì làm sao nhìn rõ được."

Thường Lê tiến về phía trước một bước, đưa tay lên, hai ngon tay xinh đẹp nắm lấy cằm cô ta, mặt không đổi sắc dùng thêm sức, Lê Hoan bị bóp đau nhe răng trợn mắt, chỉ có thể thuận người cúi xuống.

Cô gái nhỏ nhẹ nhàng cười với cô ta: "Lỗ mũi không đẹp lắm, ngũ quan cũng không hài hòa, cái góc độ này nhìn rất xấu nha."

Cô híp híp mắt, "Còn nữa, đã thấy rõ tôi là ai chưa?"

Trần Tiềm Nhượng tiếp lời, phi thường thổ phỉ hô lên: "Nữ vương đại nhân."

Thường Lê giật giật khoé miệng, buông cằm Lê Hoan, trực tiếp dắt tay Trần Tiềm Nhượng lên lầu.

Khi đi đến chỗ ngồi cô vẫn còn chút tức giận, cảm thấy Trần Tiềm Nhượng này quá thẳng thắn thể hiện tình cảm thực sự làm cô xấu hổ, trong khi Lê Hoan vẫn còn ở trước mặt.


"Uống rượu không?" Trần Tiềm Nhượng nhìn menu hỏi.

Thường Lê đang cùng Mạnh Thanh Cúc và Phàn Hủy tám chuyện, cũng không ngẩng đầu lên: "Không uống."

Trần Tiềm Nhượng cũng không miễn cưỡng, tự gọi cho mình một bình bình rượu.

Rất nhanh đồ ăn đã lên đầy đủ, hai người ngồi trên thảm tatami nói chuyện, một lúc sau Thường Lê vẫn uống một chén rượu nhỏ.

Tửu lượng cô không không phải là kém, nhưng rất dễ đỏ mặt, uống một chén liền đỏ mặt, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, cô nàng uống từng ngụm nhỏ, lâu lâu gắp một miếng sushi, ăn không nhiều.

Lúc Trần Tiền Nhượng đi nhà vệ sinh, điện thoại của cô rung lên.

Hứa Ninh Thanh gọi video tới.

Thường Lê ngừng một lát, đột nhiên cảm thấy khẩn trương, cô từ trước đến nay ỷ vào ngũ quan xinh xắn nên lười trang điểm, chẳng qua lúc trước trong lớp học vẽ các nữ sinh hay lén lút tô son, Thường Lê cũng học theo mua mấy thỏi, nhưng mua về lại ném trong túi không dùng.

Cô rũ mắt xuống, tầm nhìn hướng vào vật trong túi xách, trong đó có một thỏi son lúc trước mua chưa dùng đến.

Thường Lê để di động một bên, lấy thỏi son trong túi chột dạ bôi lên môi.

Cô nhanh chóng mở cái gương nhỏ, vặn nắp thỏi son, son màu đỏ nâu bắt mắt, cẩn thận từng li từng tí bôi lên môi, lại bặm môi mấy cái, phát ra những tiếng nhỏ "ba".

Cô vừa đem thỏi son đóng lại xoay người định ấn nhận, cuộc gọi video liền hết thúc.

A.

Cô nàng có chút mất mát, ngón tay ngừng trên màn hình, do dự có nên gọi lại không.


Kết quả một giây sau Hứa Ninh Thanh đã gọi lại.

Lúc này cô lập tức ấn nhận.

-

Hứa Ninh Thanh lần này đến Châu Úc đi công tác là muốn khảo sát thị trường cho dự án tiếp theo của công ty, làm việc không ngừng nghỉ đến ban đêm mới về khách sạn

Tắm rửa xong liền nhàn nhã uống rượu vang, ngồi lười biếng trên ghế sô pha nhìn ra cửa sổ sát đất, gọi điện thoại cho cô nhóc.

Hình ảnh hiện lên.

Trong màn hình xuất hiện khuôn mặt cô phóng to, sau đó đưa di động ra xa một chút, đặt ở hộp khăn giấy, vẫn tay qua màn hình, cười đôi mắt cong cong.

"Chào chú a."

Tháng mười ở Nagoya lạnh hơn trong nước, cô nhóc mặc một bộ quần áo dài tay, cổ áo hơi rộng, tóc đen mềm mại vén ở sau tai rồi xõa ra trước ngực, thái dương tản ra một chút tóc con, gương mặt hồng hào, bờ môi..

Hứa Ninh Thanh lông mày nhăn lại, chú ý trên môi cô có chút màu sắc, ướt át, một loại cảm giác dịu dàng mê luyến.

Hứa Ninh Thanh hô hấp chậm mất một nhịp, nhìn cô nàng cười đôi mắt sáng long lanh.

Quai hàm không tự chủ được nghiến chặt, khói thuốc tràn qua kẽ răng, Hứa Ninh Thanh đưa tay ném điều thuốc vào thùng rác ------ điếu thuốc vừa rồi đã hút xong.

Sau đó hắn mới nhẹ nhàng nhướn mày, nụ cười như có như không: "Trang điểm à?"

Thường Lê không nghĩ tới sẽ bị hắn phát hiện, sửng sốt một chút, ngón tay xấu hổ vân vê tóc: "A, có một chút" rồi lại đưa tay chỉ vào khoé môi: "Có bôi một chút son môi."

"Trên mặt không có bôi?"

Thường Lê không hiểu: "Trên mặt thì bôi son làm gì a."


Người đàn ông cười một tiếng: "Vậy tại sao mặt lại hồng."

"À" Thường Lê nhìn vào màn hình, lòng bàn tay dán lên mặt: "Cháu vừa uống chút rượu nên đỏ mặt, rất dễ đỏ mặt a."

"Uống rượu?" Hứa Ninh Thanh ý cười tản ra, âm thanh có chút nhạt: "Ở bên ngoài?"

"Ừm" Thường Lê đem camera đổi hướng, cho hắn xem bàn đũa trước mặt, lại đem ống kính quay vào chén rượu nhỏ đã uống hết của mình: "Uống nửa chén này, ăn cơm với bạn ở bên ngoài."

"Có bạn ở Nhật Bản a?"

Thường Lê lại quay camera về phía mặt, nâng má: "Lúc trước học vẽ tranh có quen biết, là người Trung Quốc."

"Ừm, về sớm một chút, bây giờ cũng muộn rồi."

Trừ ông bà nội, hiếm khi Thường Lê được người khác dặn dò quan tâm, không hiểu sao cảm thấy cổ có chút khô khốc, gật đầu "Ồ" một tiếng.

"Còn đủ tiền không?"

"Này, cháu mới đến có một buổi thôi đấy!" Thường Lê liếc mắt, gằn từng chữ một: "Cháu cũng không phải người xài tiền như vậy a."

Hứa Ninh Thanh khẽ cong môi, bỗng nhiên thấy cô nhóc trong màn hình ngẩng đầu lên, có bóng người chiếu lên mặt cô, ngửa đầu hỏi: "Cậu ăn nữa không?"

Bên kia một giọng nam: "Không ăn nữa, đi thôi, mình tính tiền."

Thường Lê nhìn vào màn hình: "Chú đợi cháu một lát a" sau đó nói với nam sinh bên cạnh: "Để mình trả tiền cho."

Hứa Ninh Thanh:?

Cùng bạn nam ăn cơm?

Còn dùng tiền của hắn?

Con mẹ nó còn đặc biệt bôi son?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui