Thấy Phó Hằng không đáp, Diêu Linh nói tiếp, “Em cứ nghĩ em có thể làm anh vui vẻ, có thể cho anh hạnh phúc, nhưng giờ em mới hiểu, có lẽ anh không hề yêu em nhiều như em nghĩ, vì khi anh thật lòng yêu ai đó, anh sẽ cố gắng vượt qua tất cả chướng ngại để ở bên cô ấy, em làm được còn anh thì không.”
Sau khi nói xong, Diêu Linh không ở đây nữa mà quay về.
Dư Ôn nghe thấy Diêu Linh nói thế thì kinh hồn táng đảm.
Sau khi Diêu Linh đi rồi cũng chẳng tức giận nữa, từ ngày đầu cô ở bên anh thì đã biết anh bị bệnh, biết anh nhạy cảm, cũng hiểu tính tình anh ra sao.
Từ đầu anh đã kể hết cho cô biết, chẳng qua nhiều năm trôi qua khiến cô quên mất.
Sau khi đi, Diêu Linh gọi điện cho trợ lý Dư Ôn.
Dư Ôn bảo anh Phó đã chịu ăn uống.
Diêu Linh: “……” Mình phải nhanh chân chạy đến xem tên kia giở trò gì, nếu anh không giả vờ đáng thương thì cô liền theo họ anh.
Tuy nói thì nói thế nhưng trên thực tế Diêu Linh quá bận, chuyện của Phó Hằng cô chỉ lén gọi cho Dư Ôn để biết, Phó Hằng nhắn tin cho cô cô không trả lời, gọi điện cô không bắt máy.
Cô đúng là hơi bận, đợi đến khi Phó Hằng xuất viện thì cô cũng hết bận, có thời gian thuê nhà trọ.
Sau đó, sáng nào cô cũng chạy bộ để thả lòng tâm tình. Mọi người nhanh chóng biết tin cô đã ly hôn.
Người ngoài rất kinh ngạc, dù sao bao nhiêu năm qua tình cảm của hai người đều tốt đẹp, đột nhiên bây giờ lại ly hôn khiến bao nhiêu tin đồn nổ ra.
Diêu Linh cũng chẳng buồn giải thích, tiếp tục cuộc sống của mình, nhưng cô lại nhận được hoa tươi, có người muốn theo đuổi cô.
Diêu Linh rất ngạc nhiên, đối phương hóa ra là người cô thường xuyên hợp tác.
Nhưng Diêu Linh vẫn nhẹ nhàng từ chối, cô không thể nào tưởng tượng nổi chuyện ở cạnh một người khác không phải Phó Hằng.
Đối phương nói với cô, “Anh biết hai người là mối tình đầu, nhưng có lúc em nên thử điều gì đó mới, hơn nữa em không nên trả giá quá nhiều vì cậu ta như thế, như vậy rất vất vả.”
Luc đó hai người đang ngồi trong quán uống cà phê, Diêu Linh nhìn người đàn ông trước mặt, lòng thấy bình tĩnh vô cùng, cô cười nói, “Với em mà nói, chuyện đó không hề vất vả.”
Đều là người trưởng thành nên xử lý chuyện như thế cũng dễ dàng.
Lúc Diêu Linh về nhà thì thấy Phó Hằng ở ven đường, anh vừa quay lại, mặc áo măng tô, trông có vẻ u sầu, chỉ đứng ở đó đã khiến cô thấy động lòng.
Diêu Linh cứ thế đi thẳng, coi như không nhìn thấy anh.
Sau đó tay cô bị níu lại, “Linh Linh à, anh sai rồi.”
“Đừng nói thế, anh không sai. Anh làm gì cũng đều vì nghĩ cho em, sao lại sai chứ.” Diêu Linh tức giận nói, “Buông tay ra, em muốn một mình theo đuổi ước mơ.”
Phó Hằng biết cô giận, đi theo cô lên lầu.
Diêu Linh vào nhà, nhốt anh ngoài cửa.
Đến tối lúc đi ngủ, Diêu Linh không cách nào ngủ được cứ lăn qua lộn lại mãi.
Sau đó cô bò dậy, mở cửa ra thì thấy Phó Hằng đang đứng dựa vào tường chưa đi.
Nghe thấy tiếng mở cửa anh liếc sang.
Diêu Linh nói, “Về nhà đi, hôm nay em đã đồng ý hẹn hò với người khác rồi.”
Phó Hằng đang phấn khởi nhìn cô chợt cứng người.
Diêu Linh nói tiếp, “Chúng ta chia tay, hẳn anh nên nghĩ đến chuyện em sẽ đến với người khác chứ.”
Phó Hằng nhìn vào mắt cô, nửa chữ cũng không thốt lên nổi, vành mắt đỏ hoe.
Cả người đầy vẻ tuyệt vọng, Diêu Linh thở dài một hơi, “Em hiểu lầm anh ngoại tình với người khác. Lúc đầu anh không biết em đang hiểu lầm không nói, về sau anh biết rồi cũng chẳng giải thích cho em hiểu, lúc đó em rất đau khổ, chẳng kém anh bây giờ.”
Phó Hằng nghe đến đó thì nhìn cô hỏi, “Em…. ở bên anh ta sao?”
Đêm lạnh như nước, Diêu Linh nhìn anh đứng trong gió thì vẫn lại gần, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà nói, “Chẳng hiểu trong đầu anh nghĩ gì nữa!”
Phó Hằng nhìn cô.
Lúc này Diêu Linh mới nhận ra cả người anh đã lạnh toát, bây giờ đã rạng sáng rồi.
Diêu Linh hơi phân vân rồi nói, “Bỏ đi, mau vào ngủ.”
Phó Hằng vẫn nhìn cô như cũ, cố chấp hỏi, “Chúng ta làm hòa rồi đúng không?”
“Anh nghe bài Mua bán tình yêu chưa?” Diêu Linh liếc anh, “Khi nào rảnh thì nghe đi.”
“Mau vào ngủ.” Diêu Linh sợ anh bị cảm.
Phó Hằng nghe lời theo vào nhà, sau đó đi rửa mặt rồi leo lên giường cô ngủ.
Vì căn nhà Diêu Linh đang thuê không có phòng trống.
Diêu Linh nhìn người nằm bên cạnh hóa ra cũng có tiến bộ, nếu là ngày xưa anh làm sao dám, lúc đó anh rất giữ kẽ.
Diêu Linh chợt thấy buồn ngủ, bên người có hơi thở quen thuộc, người đàn ông quen thuộc. Diêu Linh thầm thấy thỏa mãn, đã nhiều ngày như vậy cô mới được ngủ ngon.
Quả nhiên, Diêu Linh nhanh chóng ngủ say, đợi cô ngủ rồi Phó Hằng mới từ từ ôm cô vào lòng mình.
Ngày hôm sau lúc Diêu Linh tỉnh lại liền trở mặt, đuổi người kia đi.
Đến tối, anh lại đến tiếp tục đảm đương vai trò làm thuốc ngủ cho cô, cứ giày vò anh non nửa tháng thì Diêu Linh hết giận hẳn, theo Phó Hằng về nhà.
Cùng lúc đó thì trên mạng cũng có tin anh theo đuổi vợ cũ.
Không ít cư dân mạng cảm thán, hai người quả đúng là tình yêu đích thực.
Mối tình đầu, sau khi chia tay, một người xuất ngoại, người kia ở lại.
Mười năm sau, hai người lại ở bên nhau.
Sau nhiều năm kết hôn, mỗi ngày như hình với bóng, giờ đột nhiên ly hôn, cuối cùng vẫn quay lại với nhau.
Không mệt à? Không nghĩ tới chuyện đổi đối tượng khác à?
Nếu đó không gọi là tình yêu đích thực thì chẳng biết là gì nữa.
Diêu Linh đọc được tin đó, vuốt ve Đại Hắc Tiểu Hắc, cư dân mạng cũng nhiều chuyện phết.
Vừa lúc Phó Hằng mở cửa đi vào, anh đi mua táo cho cô về.
Trên mặt anh không có vẻ gì là mất kiên nhẫn, Diêu Linh đi đến, hôn tình yêu đích thực một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...