Vấn đề này không chỉ là tức giận hay không.
Nếu như dễ dàng buông tha họ, sau này chuyện này có thể trở thành tiền lệ xấu bị những người khác bắt chước, con cái bị bệnh liền ném vào đây, trị hết lại mang về. Bệnh nhẹ thì không nói, có vài bệnh không thể kéo dài, một khi kéo dài sẽ bỏ lỡ thời cơ trị liệu tốt nhất cho đứa trẻ, đến lúc đó phải làm sao?
Nếu như không muốn buông tha họ, vậy thì giám định tội ruồng bỏ con cái là một vấn đề rất lớn, hành vi ruồng bỏ cần có tình tiết độc ác mới cấu thành tội, đó là giới hạn quan trọng nhất để xác minh hành vi đó có phải tội ruồng bỏ hay không. Mà tình tiết độc ác là sau khi người bị hại bị vứt bỏ gặp phải chuyện không may. Mặt khác, dư luận không biết chính xác nội tình, đến lúc đó ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Hơn nữa biết đâu còn xuất hiện trường hợp bỏ rơi con cái nhưng vì sợ bị kiện tụng sẽ không dám đưa tới cô nhi viện, đối với đứa bé ấy mà nói thì rõ ràng chuyện này đã chặn mất con đường sống cuối cùng của nó.
Diêu Linh giận đến phát run, Phó Hằng phải trấn an mãi cô mới hạ hỏa. Sau khi anh bàn bạc với luật sư thì để luật sư giải quyết việc này.
Không phải cách đầu, cũng chẳng phải cách sau.
Phó Hằng bảo luật sư gửi văn kiện yêu cầu gia đình kia bồi hoàn chi phí chữa bệnh, nếu không sẽ kiện họ tội ruồng bỏ con cái.
Hai người kia vốn không khá giả gì, nhìn thấy luật sư và văn kiện của luật sư thì chân mềm cả ra, cầu xin nửa ngày không có tác dụng gì cuối cùng giận dữ thế nào rồi cũng phải đem tiền thuốc thang trả lại.
Toàn bộ sự việc âm thầm tiến hành.
Diêu Linh và Phó Hằng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tuy nói những chuyện như thế này khiến họ bực bội nhưng vẫn có nhiều chuyện làm họ cảm động và thỏa mãn hơn.
Bọn nhỏ ở trong ký túc xá trước kia của trường Đại học, phòng bốn người sửa lại thành phòng hai người, có điều hòa, có phòng vệ sinh riêng, kệ sách, không gian rất rộng rãi. Thư viện vốn bỏ không của trường học được tái sử dụng, một phần sách được mạnh thường quân quyên góp, phần còn lại do Phó Hằng mua.
Thư viện cũng rất lớn, có tất cả bảy tầng, bao gồm đủ loại sách, tất nhiên không thiếu truyện cổ tích và truyện tranh, bọn nhỏ lúc nào cũng có thể vào đó đọc sách.
Sân thể dục của trường học nay đổi thành công viên trò chơi, có cả đệm nhảy.
Nhà ăn mỗi ngày cung ứng tối thiểu ba mặn một canh.
Điều kiện sống tăng lên, hơn nữa dưới sự chăm sóc của các giáo viên dịu dàng, rất hiếm có đứa trẻ nào ngỗ nghịch.
Diêu Linh và Phó Hằng cũng đảm đương rất nhiều vai trò ở cô nhi viện này nên tiếp xúc với bọn nhỏ tương đối nhiều, chúng cũng hiểu rõ điều kiện tốt như vậy là do ai mang lại.
Ngoài văn phòng của Diêu Linh thường xuyên có vài bông hoa do bọn nhỏ hái tặng.
Bọn nhỏ tiếp xúc nhiều nhất với giáo viên, nhưng lại lén kêu Diêu Linh và Phó Hằng là cha mẹ, khi Diêu Linh biết chuyện thì cảm động không nói nên lời.
Trước kia cô đã làm rất nhiều chuyện, ví như chuyện trung tâm tâm thần hay chuyện cơm hộp. Vì cô luôn khiêm tốn, mong dư luận chú ý đến sự việc chứ không phải bản thân cô nên rất ít khi phô trương thanh thế, tất nhiên cũng không có ai nói cảm ơn cô, cô vốn dĩ cũng không mong đợi điều này, đây là lần đầu cô gặp chuyện này.
Có lẽ vì khoảng thời gian này quá bận rộn, khi đến tháng ngày đầu tiên Diêu Linh nằm bẹp luôn trên giường. Phó Hằng cũng không gọi cô dậy, anh làm bữa sáng rồi mang đến tận giường cho cô.
Diêu Linh vẫn không yên lòng, Phó Hằng biết tính cô, “Tí nữa anh sẽ đến công ty, tiện thể qua xem công ty bên em thế nào luôn. Giữa trưa anh sẽ mang cơm về cho em, em muốn ăn gì?”
Diêu Linh thật chẳng muốn ăn gì, nhưng không nỡ cự tuyệt Phó Hằng nên nói đại tên một món.
Túi chườm nóng để trên bụng cô khiến cô cảm thấy nặng nề hơn là ấm áp, cả người cứ mơ mơ màng màng.
Cô thiếp đi một lát, khi tỉnh dậy thì thấy người khá hơn nhiều, vì thế với lấy điện thoại lướt mạng.
Bỗng thấy trên mạng đột nhiên xuất hiện một tin, nói Phó đại thiếu gia mở cô nhi viện là có lý do.
Khi tin ấy đã trở nên sốt dẻo thì chủ tin mới đăng hàng loạt lịch sử trò chuyện Wechat lên.
Theo như lịch sử đó, sở dĩ Phó Hằng mở cô nhi viện là vì vợ anh, Diêu Linh bị vô sinh, nên muốn dùng cách này để bù đắp thiên chức làm mẹ.
“Người phụ nữ này mưu mô thật! Đau lòng cho đại thiếu gia quá!”
“Chắc đây là chuyện lớn nhất năm rồi!”
“Chắc chắn cô ta không chỉ dừng ở đó.”
Bên dưới còn có nhiều bình luận khó nghe hơn, Diêu Linh vừa nhìn đã sởn tóc gáy.
Nhưng cô không rõ sao những thông tin như vậy lại bị lan truyền. Trên lý thuyết thì với địa vị của nhà họ Phó, rất khó để cho loại thông tin như thế này phát tán.
Vốn dĩ với dạng tin như thế này với địa vị nhà họ Phó thì sẽ chìm xuống ngay, nhưng đúng lúc này đối thủ cạnh tranh lại thêm dầu vào lửa.
Chưa hết, tin này còn nói lúc học Đại học, Diêu Linh từng mồi chài một công tử nhà giàu, dựa hơi cậu ta để vào làm tại công ty lớn, thủ đoạn rất lợi hại.
Lại có người đồn đoán Diêu Linh không thể mang thai chắc vì ngày xưa phá thai quá nhiều lần…. Tất cả mọi người trong lịch sử trò chuyện đó nói cứ như thể biết tuốt vậy.
Diêu Linh đọc đến đó thì tay run rẩy, cô vội gọi điện thoại cho Phó Hằng, cô không sợ anh hiểu lầm, vì chuyện này chỉ lừa được người ngoài chứ sao mà lừa được Phó Hằng vốn hiểu tường tận gốc rễ. Tên Trương Nghiệp kia sao có thể gây nên hiểu lầm gì được.
Chẳng qua Diêu Linh sợ anh giận quá mất khôn, gây chuyện mà thôi.
Đường dây luôn báo bận, không thể liên lạc được, Diêu Linh chợt nghĩ tới ông Phó, vội gọi cho ông, có lẽ Phó Hằng cũng đang ở cạnh ông.
Cảm ơn trời đất, ông Phó bắt máy, “Cha, Phó Hằng có ở đó không?”
Ông Phó nói, “Có, con đừng lo, chúng ta chuẩn bị bác bỏ tin đồn.”
Tim Diêu Linh như nghẹn lại, “Cha à, mấy tin tức trên mạng đều là giả, xin lỗi đã khiến cha phải lo lắng.”
“Cha biết chứ, con bị tai bay vạ gió thôi, mục tiêu của chúng là nhà họ Phó.”
Diêu Linh hỏi họ đang ở đâu rồi chạy ngay đến, cô dặn dò ông rất nhiều lần, đừng để Phó Hằng chạm vào điện thoại.
Nếu Phó Hằng thấy bao nhiêu bình luận nhục mạ cô như vậy, Diêu Linh không biết anh sẽ làm ra chuyện gì. Lúc trước chỉ có người nói cô không xứng với anh mà anh đã sạt vào mặt họ, cô rất sợ anh làm bậy.
Lúc ngồi trên xe, Diêu Linh vẫn chú ý hướng đi của dư luận, sau đó nhìn thấy Phó Hằng đăng tin mới trên Weibo của anh.
Nội dung như sau…
Về những tin tức ác ý lan truyền trên mạng, tôi muốn giải thích mấy việc như sau:
Một là, đúng là tôi và vợ tôi không muốn có con, vì tôi có bệnh di truyền.
Hai là, vợ tôi rất tài giỏi không cần phải dựa hơi ai mới thành công, sự kiện trung tâm tâm thần tạo thành cú nổ truyền thông lúc trước, phóng viên nằm vùng ở đó sáu tháng chính là vợ tôi, đáng lẽ người phụ trách cũng là vợ tôi, nhưng một tên con ông cháu cha đi cửa sau đã chiếm lấy vị trí của vợ tôi. Sau đó vì vợ tôi không chấp nhận lời tỏ tình của hắn mà hắn đã công bố họ tên và diện mạo của vợ tôi trước khi tội phạm sa lưới.
Ba là, chuyện này tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý đến cùng.
Diêu Linh day day huyệt Thái Dương, cô sợ nhất là anh công khai chuyện anh có bệnh nên mới không muốn có con.
Cuối cùng vẫn không thể ngăn lại.
Ngay sau đó, tất cả Weibo đăng thông tin bịa đặt đều bị chứng thực là bịa đặt.
Diêu Linh: “….”
Bình luận bên dưới đã bắt đầu chuyển hướng gió.
“Mẹ nó, không phải trùng tên trùng họ à? Tôi nhớ rõ phóng viên Diêu Linh chính là người sáng lập công ty truyền thông Vi Quang, chuyên đưa tin về những chuyện bất bình trong xã hội, chuyện trung tâm tâm thần lúc trước còn suýt nữa bị trả thù.”
“Tôi biết ngay mà, chỉ dựa vào lịch sử trò chuyện Wechat mà có thể làm lớn tới mức đó thì chắc chắn có kẻ đứng sau, ai tin mấy lời này chẳng phải não tàn sao?”
“Chị gái này trông đẹp quá, đúng kiểu tôi thích luôn. [Hình ảnh]”. Hình đăng kèm là hìn Diêu Linh trong thẻ phóng viên.
“Kẻ đứng sau rốt cuộc muốn làm gì, dám bịa đặt chuyện như thế, thật quá đáng. Nếu không phải Phó đại thiếu gia có tầm ảnh hưởng thì lần này phải chịu tiếng xấu rồi.”
“Tuy không biết anh ta bị bệnh gì nhưng không thể có con thật đáng tiếc.”
“Giờ xem lại bình luận mới thấy đám người mắng chửi phía trên hình như đều là nick ảo.”
“Vợ chồng họ biết suy nghĩ lại còn tốt bụng nữa, chị vợ luôn quan tâm đến những vấn đề nổi cộm của xã hội hẳn là người vô cùng lương thiện, thế mà lại gặp chuyện như thế này.”
Diêu Linh đọc được thì thở phào nhẹ nhõm, may mà không có ai công kích bệnh tình của Phó Hằng.
Cô lại day day huyệt Thái Dương, thật ra từ khi cô làm nghề này thì đã chuẩn bị tốt tâm lý, mang tiếng xấu cũng được mà bị bôi nhọ cũng chẳng sao.
Dù sao chuyện mà cô làm vốn đụng chạm quyền lợi của nhiều người, có thể an toàn đến hôm nay phần lớn là do sau lưng cô có nhà họ Phó.
Mà giờ đây gặp chuyện này, trừ tức giận lúc đầu biết chuyện thì cô chỉ thấy bất đắc dĩ.
Sở dĩ tin tức có thể lan truyền tốc độ chóng mặt như vậy chắc chắn không thể không liên quan đến thủy quân mạng.
Diêu Linh vừa tới đã bị ai đó ôm lấy, “Không sao đâu.”
Diêu Linh ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt anh, vỗ vai anh trấn an, “Em không sao.”
Chỉ cần có anh ở bên thì dù gặp chuyện gì cô đều không sợ hãi.
Vốn dĩ Diêu Linh không định PR bản thân, thậm chí rất không thích bị người khác chú ý đến, nhưng mọi chuyện biến thành như vậy cũng không phải là ý cô muốn.
Vì thế có rất nhiều chuyện về Diêu Linh bị đào bới, chuyện xấu về cô rất hiếm, hơn nữa chuyện tình của cô và Phó Hằng chẳng hiểu sao thu hút rất nhiều fan hâm mộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...