Sáng sớm hôm sau khi Diêu Linh tỉnh dậy thì bên cạnh đã trống không.
Không biết có phải vì chuyện đêm qua hay không mà trong lòng cô không thấy khó chịu như hôm qua nữa.
Có một câu nói mà Diêu Linh thấy rất đúng, đó là người trưởng thành luôn theo đuổi những điều mà tuổi thơ không có được.
Kiểu như chấp niệm vậy.
Mà khi còn nhỏ thứ cô thiếu nhất là sự yêu thương và một mái ấm, sau này cô đã quen sống một mình, một mình ăn ngủ, học tập, làm việc, nhưng thật ra cô luôn sợ cô đơn.
Phó Hằng cho cô mọi thứ cùng một lúc, cho cô tình yêu, cho cô gia đình, cho cô những điều cô hằng mơ ước từ khi còn bé thơ mà cô cứ ngỡ mình sẽ chẳng bao giờ có được.
Một mình anh đã lấp đầy mọi khoảng trống trong lòng cô.
Diêu Linh đi từ phòng ngủ ra, vừa đi vừa gọi Phó Hằng, Đại Hắc Tiểu Hắc vốn đang ăn sáng nghe tiếng cô thì chạy đến cọ vào chân cô nhưng Phó Hằng không thấy đâu.
Diêu Linh vào bếp thì thấy cháo Phó Hằng đã nấu.
Diêu Linh múc một chén cháo, sau đó đang đi lấy đồ ăn thì nghe tiếng cửa mở.
Cô ló đầu ra xem, “Anh đi đâu thế? Em ngủ dậy chẳng thấy anh đâu…”
Phó Hằng đặt trái cây mới mua lên bàn, sau đó đến ôm Diêu Linh, anh lúc nào cũng thích tiếp xúc cơ thể với cô.
“Ra ngoài đi dạo một lát, em muốn ăn trái cây không? Anh đi rửa cho em ăn.”
Diêu Linh gật đầu rồi nói thêm, “Em nghĩ chuyện mẹ em cứ để em tự lo liệu.”
Để Phó Hằng ra mặt cô thấy lo lo.
Phó Hằng khựng lại, “Anh cho người xử lý rồi.”
Diêu Linh nhíu mày, “Xử lý thế nào?”
Chuyện này rất phiền phức, vừa nghĩ tới là Diêu Linh thấy đau đầu.
Phó Hằng xoa đầu cô, “Em yên tâm, đương nhiên không có gì trái pháp luật.”
Tất nhiên là anh suy xét đến cảm nhận của Diêu Linh, chỉ là không nói ra thôi.
Diêu Linh nhíu mày, muốn biết rốt cuộc là anh dùng cách gì. Phó Hằng không nói, nhưng sau đó không thấy mẹ cô đến làm phiền thím Hai hay cô nữa.
Diêu Linh thở phào nhẹ nhõm, thật sự bà ta không tìm cô nữa, cô được yên ổn liền yên tâm lo toan chuyện công việc.
Đến lúc cô đã bỏ chuyện đó ra khỏi đầu thì thím Hai gọi điện cho cô, giọng bà khàn khàn, “Linh Linh, con sống bên ngoài thiếu tiền lắm sao? Sao lại đi vay nặng lãi chứ?”
Diêu Linh nghe thì chẳng hiểu mô tê gì, “Vay nặng lãi gì cơ? Con đâu có vay nặng lãi, có phải thím nhận được tin nhắn lừa đảo gì không, đừng tin mấy cái đó, đều là dối trá thôi, thím không chuyển tiền cho bọn chúng đấy chứ?”
“Con không vay nặng lãi thật à?” Thím Hai nửa tin nửa ngờ hỏi lại lần nữa, “Thím nghe mẹ con nói…”
Lúc này Diêu Linh mới xâu chuỗi sự việc lại, thoáng sửng sốt.
Cô trầm mặc không nói gì, còn thím Hai đầu dây bên kia tưởng mình đã đoán trúng, cô thật sự đi vay nặng lãi, thím Hai tức giận muốn tăng xông, mắng cô, “Vay nhiều không? Đầu con chứa óc heo ở trong à, chỗ đó mà cũng dám vay….. Con về đây đi, thím xem xem bù vào được bao nhiêu cho con…”
Diêu Linh nghe vậy thì trong lòng ngũ vị tạp trần, “Không, con không vay nặng lại thật mà, cảm ơn thím, mấy ngày nữa con sẽ đến ăn cơm với thím.”
Diêu Linh nghe thím Hai càm ràm mấy câu nữa rồi gác máy, chợt ngẩn người.
Thím Hai tốt hơn mẹ cô nhiều, cô luôn biết điều đó, nhưng cô không ngờ thím Hai có thể vì cô đến mức này, cô thầm cảm động không thôi.
Khi Phó Hằng về thì thấy vẫn cô đang ngẩn ngơ, Diêu Linh suy nghĩ rồi nói với Phó Hằng, “Tuần này mình đến nhà thím Hai ăn cơm nha anh.”
Cô không báo tin kết hôn cho thím Hai, cô vẫn luôn cảm thấy vai trò của cô ở nhà thím Hai có phần khó xử. Nếu chú Hai còn sống thì không nói, nhưng từ sau khi chú qua đời, trên thực tế cô không hề có quan hệ huyết thống gì với thím Hai, hai đứa con thím ấy lại không ưa cô. Cô đến đó khiến mọi người đều mất vui, vậy nên cô tận lực lấy tiền bối thường cho thím Hai, nhưng lại ít khi ghé qua thăm bà.
Phó Hằng không có ấn tượng tốt với thím Hai, anh nhớ rõ bà mắng Diêu Linh rất khó nghe.
Nhưng Diêu Linh rất coi trọng thím Hai nên anh đành chôn giấu suy nghĩ của mình.
Diêu Linh dự định đến thăm thím Hai vào ngày nghỉ, giờ vẫn là ngày đi làm.
Chuyện huấn luyện nhân viên mới đã đâu vào đó, họ bắt đầu ra ngoài lấy tin.
Diêu Linh phụ trách biên tập và phân công công tác cho họ.
Diêu Linh cứ tưởng phải đến khi công ty họ có ít tiếng tăm thì công ty cũ mới tìm tới cô, không ngờ cô chỉ vừa bắt đầu thì bên kia đã liên hệ cô.
Diêu Linh cự tuyệt đề nghị hợp tác, tuy giờ đây cô chưa biết tương lai sẽ ra sao nhưng cô vẫn muốn làm theo kế hoạch cô đã chọn.
Có người mình yêu, có mèo, có lý tưởng, cuộc đời cô bây giờ thật toàn vẹn, có thể thực hiện lý tưởng hay không không quan trọng, cô chỉ cần nỗ lực hết sức là được.
Sau khi phía bên kia bị từ chối thì cũng không tỏ vẻ tức giận gì khiến Diêu Linh rất ngạc nhiên. Dù sao cô cũng làm việc ở đó một thời gian dài, tất nhiên hiểu tính cách bọn họ, nên khi thấy bọn họ đột nhiên hòa nhã như thế thì thấy không quen.
Sau đó cô chợt nhận ra, trước kia cô chỉ là một nhân viên quèn, không tiền không thế.
Bây giờ sau ót cô hình như đã xăm hai chữ, Phó Hằng.
Lúc Phó Hằng tới, Diêu Linh đùa đùa kể chuyện này cho anh như chuyện cười, “Em hơi không quen, cứ tưởng họ sẽ nổi điên lên, ai dè họ lại nho nhã lễ độ như vậy khiến em nổi hết da gà.”
Phó Hằng cúi đầu nhìn Diêu Linh, “Em…. để ý chuyện đó sao?”
Rõ ràng với năng lực của cô, cô có thể tự mình thành công, nhưng giờ lại bị dán nhãn nhờ vả anh.
Diêu Linh quay đầu, “Sao phải để ý chứ?” Vốn cô cũng thấy hơi khó chịu, nhưng giờ cô đã suy nghĩ cẩn thận, trước kia họ dám đối xử như vậy với cô là họ nghĩ Phó Hằng phải vào trung tâm tâm thần tức là đã bị người nhà bỏ rơi. Sau đó không những Phó Hằng quay lại công ty của gia đình mà còn làm việc xuất sắc hơn cả cha của anh, bọn họ tin tức tinh thông nên không khó để biết bọn cô đã kết hôn, vậy nên đã thay đổi thái độ với cô.
Đây chính là hiện thực xã hội.
Không sao không sao, tuy thực tế phũ phàng nhưng Phó Hằng vẫn luôn ở đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...