Anh Điên Thật Đúng Kiểu Em Thích

Nhà của Phó Hằng… Ặc, chỗ này không tính là nhà, trống rỗng như thế này chỉ được tính là căn hộ.

Căn hộ của Phó Hằng rất lớn chứ không chật chội, không có phòng trống như nhà của Diêu Linh, ở đây mỗi phòng đều có phòng vệ sinh riêng.

Diêu Linh rất tự nhiên mà mang quần áo của mình vào phòng để đồ thông với phòng ngủ chính rồi treo quần áo của mình cạnh quần áo của Phó Hằng.

Thoạt trông váy của cô treo cạnh Tây trang sang trọng có hơi lạ lẫm, nhưng nhìn nhiều cũng quen.

Phó Hằng đi theo cô, không nói gì.

Diêu Linh treo quần áo xong thì sắp xếp đồ dùng sinh hoạt, đến lúc xong xuôi hết nhìn lại vẫn thấy căn hộ trống trơn.

May mà có một người cao to như Phó Hằng ở đây, vậy nên dù không gian trống trải nhưng cũng không khiến người ta thấy hoảng sợ.

Diêu Linh duỗi người, sau đó lấy máy tính ra, cô định đăng ký công ty.

Bảng kế hoạch trước kia cô làm vẫn còn dùng được, Diêu Linh không muốn lãng phí.

Bây giờ công ty tìm người không dễ, thật ra cô định bụng mời mấy đồng nghiệp trước kia đến, bọn họ là cấp dưới của cô thời gian dài, làm việc tương đối hiểu ý nhau, nhưng giờ không phải thời cơ tốt, từ từ hẵng hay, hơn nữa… cô còn phải nghĩ cho Phó Hằng.

Hình thức làm việc của cô cũng phải cân nhắc cẩn thận một chút.

Sau khi cô điền thông tin vào một loạt bảng biểu, ngẩng đầu lên liền thấy Phó Hằng ngồi cạnh đang nhìn cô.

Hễ thấy anh là cô lại thấy vui vẻ, Diêu Linh sáp đến hôn lên mặt anh, “Mấy giờ rồi anh?”

“Sáu giờ bốn mươi hai.”

“Hình như khu này có một cái siêu thị, chúng ta đi mua đồ ăn đi.” Lúc Diêu Linh đi vào đã quan sát xung quanh.


Cô nấu ăn rất ngon, tuy thím Hai mở quán mì nhưng thỉnh thoảng cũng bán cơm, từ nhỏ cô đã phụ giúp ở đó, tuy không tính là đầu bếp nhưng hương vị chắc chắn hơn hẳn người thường nấu.

Hai người tay trong tay đi ra cửa mua đồ ăn, Diêu Linh cười nói, “Chúng ta trông có giống vợ chồng son không? Nhưng em nói trước, em chỉ nấu cơm thôi chứ em không rửa chén lau nhà đâu.”

Phó Hằng nhớ trước kia Diêu Linh từng nói, sau này cô lấy chồng chắc chắn sẽ bị người ta khi dễ, sau khi bị khi dễ thì vừa khóc vừa lau nhà, còn phải lau sạch như li như lau, trong lòng thoáng khó chịu.

“Để anh rửa chén lau nhà cho.” Phó Hằng nói.

Diêu Linh dừng lại, nhìn trước ngó sau thấy không có người liền hôn Phó Hằng một cái, “Anh thật tốt.”

Phó Hằng thoáng sửng sốt, có cảm giác đời người như giấc mộng.

Anh vốn cho rằng tất cả những chuyện này đều không thể xảy ra, những chuyện xảy ra anh chưa bao giờ dám tưởng tượng.

Cô thế mà lại dễ dàng mở lòng với anh như vậy, tiếp nhận mọi thứ của anh, bước vào cuộc đời u ám của anh, tựa như nhiều năm về trước.

Lúc ấy, cô cũng đột nhiên bước vào cuộc đời u ám của anh.

Diêu Linh không biết anh nghĩ gì, chỉ nắm tay anh hỏi anh muốn ăn gì.

“Gì cũng được.” Phó Hằng đáp.

Tâm tư anh đâu có nhằm vào tối nay ăn gì, mà toàn bộ đều đặt hết trên người Diêu Linh.

“Vậy lát nữa mình đến siêu thị thấy cái gì mua cái đó vậy.” Diêu Linh nói.

Diêu Linh tuy không thể bù lại quãng thời gian hai người chia xa, nhưng giờ cô cũng không cảm thấy xa lạ.

Sau khi đến siêu thị, hai người lấy một cái xe đẩy, bắt đầu mua đồ ăn.


Đang mua đồ ăn thì Diêu Linh chợt nhớ ra, “Đúng rồi, trong nhà có dụng cụ làm bếp không?”

Phó Hằng ngây người ra, sau đó nhớ ra anh đã quên mất chuyện này, anh đâu có nấu cơm bao giờ, hơn nữa thời gian anh ở đó cũng rất ít, trong nhà đương nhiên không có nồi chén linh tinh.

Diêu Linh gật đầu, “Vậy mình mua luôn đi.”

Hai người thay đổi phương hướng, đi mua nồi niêu chén dĩa…

Nhưng khi Diêu Linh nhìn thấy một cái nồi cơm điện có giá một hai ngàn tệ thì trong lòng đột nhiên cảm nhận được vì sao yêu đương cần môn đăng hộ đối.

Bởi vì khoảng cách giàu nghèo quá lớn sẽ khiến hai người gặp mâu thuẫn trong chi tiêu, ví dụ như cô bây giờ, cảm thấy một cái nồi cơm điện giá một hai ngàn tệ hoàn toàn không cần thiết, nồi cơm nhà cô chỉ ba trăm tệ đã có thể hẹn giờ nấu, có thể nấu cháo nấu canh, cảm giác rất tốt, lúc cô học Đại học xài nồi cơm điện ký túc xá chỉ có ba mươi lăm tệ.

Là một người nghèo hiểu rõ nỗi vất vả của việc bươn chải kiếm tiền, Diêu Linh nhìn giá mà muốn lên cơn đau tim, nồi cơm điện này có giá bằng học phí một học kỳ hồi cô học Trung học… Đúng, thật sự mắc quá, cô không cách nào bỏ tiền mua được.

Diêu Linh yên lặng nhìn về phía Phó Hằng, nhỏ giọng nói, “Nồi cơm điện này mắc quá…”

Phó Hằng rất bình tĩnh, “Chúng ta đem nồi nhà em qua được không?”

Diêu Linh vốn không nghĩ mang mấy món đồ đó sang, bởi vì không biết sẽ ở đây bao lâu. Cô định đợi cảnh sát bắt được đám người kia thì bọn cô sẽ quay lại đó, cô rất tin tưởng cảnh sát nên cô cảm thấy chẳng bao lâu nữa mình có thể trở về.

Nhưng bây giờ nghe Phó Hằng nói như vậy, Diêu Linh thấy cũng có lý, tiện thể mang nồi chảo và mấy món đồ dùng nhà bếp khác đến luôn.

May là ở siêu thị này rau và thịt heo giá cả tương đối phải chăng, còn thịt bò và một số loại thịt khác thì mắc, Diêu Linh tạm thời không mua, nói chung cũng ổn thỏa.

Lúc về, Diêu Linh thầm suy tư về chuyện này.

Càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này hẳn nên nói rõ, bởi vì tuy đây không phải vấn đề gì đặc biệt nghiêm trọng nhưng nếu không giải quyết thì sớm muộn gì cũng sẽ biến tướng thành chuyện lớn.


Vì thế, Diêu Linh kéo Phó Hằng vừa nói chuyện điện thoại xong vào nhà, ấn xuống sô pha, “Em có chuyện muốn nói với anh.”

Vẻ mặt cô trông rất nghiêm trọng khiến Phó Hằng thấp thỏm trong lòng, linh cảm không lành.

Diêu Linh bắt đầu vòng vo, “Anh cũng biết hoàn cảnh lúc nhỏ của em…”

Phó Hằng đương nhiên biết, anh nghĩ tới chuyện hồi nhỏ của cô, chẳng lẽ cô hối hận?

Diêu Linh nói tiếp, “Cho nên khi tiêu tiền, em tương đối tiết kiệm.” Thật ra cô cũng không quá tiết kiệm, nên dùng vẫn phải dùng, nhưng nếu thứ gì mắc quá thì cô sẽ rất đau lòng, đặc biệt là khi món đồ đó chỉ để phục vụ nhu cầu cơ bản.

Phó Hằng ngạc nhiên, “Hóa ra là chuyện này?” Không phải muốn chia tay? Cũng không phải đột nhiên nhớ ra chuyện gì?

Diêu Linh gật đầu, “Vấn đề này có chút nghiêm trọng, thật ra em không nói anh phải thắt lưng buộc bụng theo em, để bản thân chịu ấm ức… Nhưng mình cũng đừng xa xỉ quá…”

Sao cô vẫn cảm thấy mình để đối phương chịu ấm ức không biết, có lẽ với anh mà nói thì nhiều đồ vật không được tính là xa xỉ, chỉ là vật dụng hàng ngày mà thôi….

Diêu Linh xoa đầu anh, vì sao hai người ở hai thế giới khác biệt lại cứ cứng đầu cứng cổ muốn ở bên nhau chứ…

Phó Hằng đột nhiên ôm cô vào lòng, “Sau này nghe theo em hết.”

Anh không biết gì về mấy thứ linh tinh đó, mấy năm nay đồ đạc anh dùng cũng không phải do anh mua, anh không có yêu cầu gì về vật chất cả.

Đừng nói là không mua đồ mắc tiền, ngay cả nếu Diêu Linh muốn anh cùng cô chỉ ăn trứng chiên không thịt, anh cũng bằng lòng.

Như lúc học Trung học, có một khoảng thời gian dài anh không ăn cơm chiều trong nhà mang đến mà đến tiệm mì nhà cô ăn.

Trước giờ Phó Hằng không phải người theo chủ nghĩa vật chất, mấy thứ đó với anh có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Anh ôm cô, trong lòng nghĩ miên man hết chuyện này đến chuyện khác, anh nhớ lại những chuyện thời niên thiếu, muốn nói với cô, lúc ấy ngày nào anh cũng đến tiệm nhà cô ăn mì là vì muốn nhìn thấy cô nhiều một chút, còn có thể ăn đồ cô nấu.

Muốn nói với cô, về sau tiền của anh đều đưa cô quản lý, cô muốn mua mắc thì mua mắc, muốn mua rẻ thì mua rẻ.

Muốn nói với cô, vừa rồi trong lòng anh rất sợ cô nghiêm túc như vậy là vì muốn nói lời chia tay với anh, giờ biết là không phải nên anh rất vui.


Rốt cuộc anh chỉ nói, “Được, nghe em.”

Diêu Linh không biết tâm lý đối phương hoạt động phong phú như thế.

Cô đang thư thái vì vừa giải quyết xong một tai họa ngầm, dù sao cô cũng không muốn sau này hai người cãi cọ vì chuyện này.

Sống chung thật ra không giống như yêu đương, sống chung quá phức tạp.

Trước kia Diêu Linh từng nghĩ, sau này nếu cô có thể sống với người mình yêu thì cô tuyệt đối sẽ không để những chuyện củi gạo mắm muối hủy diệt tình yêu.

Chuông cửa chợt vang lên.

Diêu Linh thấy lạ, giờ này ai đến chứ?

Phó Hằng nói, “Là Dư Ôn.”

Diêu Linh nhớ rõ cái tên này, là vị y tá diễn kịch rất tài tình kia.

Mở cửa ra quả nhiên thấy trợ lý Dư Ôn đang đứng bên ngoài, mặc Tây trang đi giày da, trông khác hẳn lúc ở trung tâm tâm thần.

“Anh Phó, tôi tới lấy chìa khóa.” Trợ lý Dư Ôn nói.

Anh ta nhận được điện thoại yêu cầu anh ta và mấy trợ lý khác chuyển đồ đạc đến đây.

Phó Hằng đưa chìa khóa cho anh ta.

Diêu Linh: “……” Cô có cảm giác cô đúng là khiến chất lượng đời sống của Phó Hằng tụt dốc không phanh.

Diêu Linh nhớ tới vừa rồi mình còn để cho Phó Hằng giúp mình xách bịch đồ ăn, vốn cô muốn hỏi thường ngày anh có hay làm thế không, sau đó nhớ tới phòng bếp trống trơn của anh…

Khỏi nói cũng biết cậu ấm này sống kiểu gì…

Diêu Linh yên lặng níu lấy tay Phó Hằng rồi nắm chặt tay anh, “……” Cậu ấm này đi theo mình phải chịu ấm ức rồi…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui