Diêu Linh vô cùng thuần thục nhảy từ tầng hai xuống, nhẹ nhàng thả mình xuống bãi cỏ, sau đó thừa dịp đêm tối mà đi về phía khu phòng bệnh của mấy bệnh nhân kia.
Cô ở đây lâu như vậy tất nhiên đã thuộc làu làu vị trí các phòng bệnh, mấy bệnh nhân đó quá đặc biệt nên cô không có cơ hội tiếp xúc nhiều với họ.
Không chỉ có thế, phòng bệnh của họ cũng tương đối cao, ở tầng năm, điều này nghĩa là cô không thể bò men theo ống nước lên được, chẳng may trượt chân một cái thì nghiệp lớn chưa thành mạng nhỏ đã đi tong rồi.
Diêu Linh suy đi tính lại, cuối cùng quyết định đi trộm chìa khóa, nơi này có y tá tuần tra ban đêm nên Diêu Linh phải trốn đông trốn tây, thầm nghĩ cô cần ít nhất là hai chìa khóa, một cái là chìa khóa mở cửa lớn tầng trệt, cái kia là chìa khóa phòng bệnh.
Chắc phòng bảo vệ sẽ có chìa khóa phòng bệnh.
Diêu Linh nhìn xung quanh, sau đó nhặt mấy hòn đá nhỏ, bước nhanh về phía phòng bảo vệ, nhìn ngó một lát rồi ném một hòn đá vào cửa kính phòng bảo vệ.
Vừa ném xong Diêu Linh ngồi thụp xuống ngay lập tức.
Người trong phòng bảo vệ mở cửa sổ ra, không thấy ai bèn đóng cửa lại.
Bọn họ làm việc ở đây, tuy nói là trực ca đêm nhưng trên thực tế là mang chăn gối tới ngủ trong phòng trực ban mà thôi.
Bảo vệ quay lại giường, đang định ngủ tiếp thì lại nghe tiếng “Cạch” ngoài cửa sổ.
Bảo vệ không phản ứng gì, trùm chăn lại ngủ tiếp.
Sau đó liền nghe ngoài cửa sổ vang lên một tiếng “Ầm”, cửa kính vỡ toang.
Bảo vệ: “……” Tốt quá, cửa đã vỡ thì không còn ồn ào gì nữa, mình ngủ ngon rồi, mai tính sau.
Kinh nghiệm xem rất nhiều phim ma nói cho anh ta biết rằng, nếu buổi tối ở một mình nếu gặp phải tình huống như thế này thì biện pháp tốt nhất chính là trùm chăn lại ngủ một giấc, không nên đi ra ngoài tự tìm đường chết.
Diêu Linh đang ở bên ngoài tâm tâm niệm niệm chờ bảo vệ đi ra xem xét tình hình: “………..”
Sao lại không làm theo kịch bản chứ?
Diêu Linh nhìn cửa kính bị vỡ, cắn chặt răng, đừng sợ đừng sợ, mình chính là một bông hoa ăn thịt người, buổi tối bị mộng du muốn ăn thịt người mà thôi.
Sau khi Diêu Linh tìm được cái cớ tuyệt hảo cho bản thân bèn đi qua, lúc này người đi tuần tra hình như đã quay lại.
Diêu Linh: “………” Được rồi, hoa ăn thịt người thì nên ăn thịt người mới đúng.
Cô đã suy nghĩ kỹ lưỡng lát nữa nên diễn như thế nào.
Ngay lúc này cô dường như nghe thấy có tiếng động, người tuần tra kia quay đầu nhìn một cái, đi về phía có tiếng động.
Diêu Linh chẳng nghĩ ngợi được gì nhiều, nhanh chóng trèo qua cửa sổ, sau đó liền thấy bảo vệ….. vùi mình trong ổ chăn……. Diêu Linh liền tắt bộ đàm đi.
Diêu Linh: “…….” Đệt! Gan nhỏ như muỗi vậy mà cũng bày đặt đi trực đêm sao!
Trên bức tường có treo chìa khóa, Diêu Linh nhanh chóng đi đến lấy chìa khóa rồi trèo ra.
Cô mở cửa chính, lách vào trong rồi khép cửa lại, sau đó lên lầu, toàn bộ quá trình tiến hành rất nhanh chóng.
Cầu thang ban đêm có vẻ hơi u ám, nhưng Diêu Linh không thấy sợ. Diêu Linh cảm thấy nếu trên đời có ma quỷ thật thì một người chuyên làm việc tốt từ nhỏ đến lớn như cô nhất định sẽ có quý nhân phù trợ.
Lúc nhỏ khi cô sợ ma, cha cô luôn dỗ dành cô. Khi ông qua đời, câu trăn trối cuối cùng để lại cho cô là: Sau này con đừng sợ ma nữa, cha sẽ ngăn lại hết ma quỷ muốn dọa con.
Diêu Linh nhanh chóng chạy lên tầng năm, sau đó ngừng lại, cô tìm thấy phòng 503 rồi.
Diêu Linh cân nhắc một chút, hay là nên… gõ cửa trước? Cảm giác lén lút vào phòng người ta có vẻ không tốt lắm, dù sao người ta cũng là bệnh nhân, chẳng may cô dọa đối phương hoảng sợ bệnh tình xấu đi thì biết làm sao?
Vì thế, Diêu Linh rất nghiêm túc gõ cửa.
Tiếng gõ cửa trong đêm nghe thật dọa người, nhưng cái người tạo ra tiếng gõ cửa ấy tất nhiên là không có gì phải sợ rồi.
Rất nhanh cửa đã được mở ra, một lão béo tiến đến trước mặt Diêu Linh bực bội nói, “Trễ như vậy rồi, có chuyện gì không?”
Diêu Linh thấy hơi sờ sợ.
Ngay sau khi đối phương thấy rõ dáng vẻ của Diêu Linh thì cơn bực tức lập tức biến mất, khuôn mặt nung núc chỉ toàn thịt là thịt còn cố nở một nụ cười mà nói, “Cô là y tá mới đến à? Muốn vào trong ngồi chơi một lát không?”
Diêu Linh gật đầu sau đó đi vào trong, vừa vào đến cửa đã ngửi thấy một mùi hương rất kỳ quái.
Nhưng do được giáo dục tốt nên khi cô nhìn thấy vớ và đồ đạc bị ném lung tung trong phòng cũng không tỏ thái độ gì, mà lễ phép nói, “Chào anh……”
Đây là bệnh nhân bị trầm cảm…… Diêu Linh nhớ rất rõ ràng, hắn ta ở đây lâu hơn cô nhiều, chuyện này cô có nghe bệnh nhân khác kể lại.
Nhưng Diêu Linh nhìn thế nào cũng không nghĩ người này mắc bệnh trầm cảm.
Mặt hắn ta trắng bệch, vừa nhìn đã biết là đã lâu không ra nắng.
Căn phòng này … chìm trong các loại đồ ăn vặt, vỏ trái cây…….
Diêu Linh: “……”
“Này cô y tá, tôi thấy ngực hơi đau, cô có thể khám giúp tôi không?” Vừa nói đối phương vừa tiến lại gần.
Diêu Linh nhìn hắn một cái, cô mà giúp hắn khám thật thì chắc cả người hắn đều đau ấy chứ.
Lúc này bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa rất quỷ dị.
Bệnh nhân béo thoáng không vui nhưng vẫn đi mở cửa, Diêu Linh thấy người đứng bên ngoài là Phó Hằng.
Phó Hằng cao hơn bệnh nhân béo này cả một cái đầu, mặt anh rất nghiêm túc, mắt sáng như đuốc, khuôn mặt lạnh lùng rất ăn khớp với khí chất của anh, vừa nhìn đã biết không phải dạng vừa.
Anh liền thốt ra hai tiếng, “Ra đây.”
Tất nhiên là nói với Diêu Linh.
Bệnh nhân béo có chút nóng giận, “Mày là ai? Mới tới à? Mày biết tao là ai không? Dám cướp đàn bà trong tay tao?”
Ngay sau đó Diêu Linh liền thấy Phó Hằng dùng một tay túm lấy cổ đối phương, sau đó nói với Diêu Linh, “Nếu cô không ra tôi sẽ bóp chết hắn ta, xem cô còn dám trốn không!”
Diêu Linh: “…….” Câu này nghe cứ sai sai sao ấy, sao giờ lại biến thành bệnh nhân béo này che giấu “tội phạm bỏ trốn” là cô rồi?
Cảnh tượng lập tức biến thành một vở hài kịch, Diêu Linh bị khả năng biểu diễn của Phó Hằng làm cho đứng hình.
Người đàn ông kia hít thở không thông, mặt đỏ bừng lên, nhìn về phía Diêu Linh: “Mày……. Mày mau cút khỏi phòng tao đi……”
Cả người Diêu Linh thoáng run lên, trông rất “đáng thương” đi khỏi phòng đối phương.
Hắn ta đóng cửa lại, Diêu Linh liền theo Phó Hằng xuống dưới lầu, lòng thầm nghĩ cách giải thích chuyện này với Phó Hằng.
Vừa đến đầu cầu thang, Phó Hằng đột nhiên nói với cô, “Cô đã nói nếu có ăn thịt người thì chỉ ăn mình tôi thôi.”
Câu nói nghe rất ai oán, Diêu Linh nghe xong muốn kéo anh vào lòng tuy có chút khó khăn, chiếu theo ngoại hình của hai người thì dù cô có kéo anh vào lòng rồi ôm anh kiểu gì đi chăng nữa thì cũng như thể cô dán cả người lên ngực anh mà thôi.
Phó Hằng nghĩ, cô không muốn nói cho anh biết cô đang làm gì cũng không sao, anh vẫn sẽ tìm cách giúp cô.
Diêu Linh ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh đang nghiêm túc nhìn cô.
Diêu Linh xoa đầu anh, “Tôi không tính ăn thịt người, tôi chỉ đến tìm hiểu chút chuyện thôi.”
Phó Hằng chỉ ừ một tiếng chứ không hỏi gì thêm.
Diêu Linh tiến tới, làm bộ như vô tình nắm lấy tay anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...