Vì thế liền biến thành hai người đăm đắm nhìn nhau, Phó Hằng cũng không dời mắt đi, anh rất thích mắt đối mắt với Diêu Linh như vậy, nó khiến anh cảm thấy như trong mắt cô chỉ có mình anh.
Không được xấu hổ! Không được xấu hổ! Có gì phải xấu hổ chứ? Cả hai đều cố mà diễn sâu.
Diêu Linh: “…….” Dù sao bây giờ đầu óc đối phương cũng không bình thường, có lẽ ngoài chứng hưng cảm còn có bệnh khác nữa, cho nên cô phải quan sát kỹ lưỡng.
Phó Hằng: “……” Dù sao bây giờ đối phương cũng không biết hình tượng của anh đã sụp đổ nên sẽ không nhìn anh với ánh mắt thất vọng, vậy nên anh muốn nhìn cô thật nhiều để bù lại những tháng ngày thiếu vắng.
Cứ thế kéo dài cho đến khi mắt Diêu Linh muốn sung huyết thì cô mới bỏ cuộc, dời mắt đi.
Phó Hằng xoa đầu cô, nói rất vui vẻ, “Cô đáng yêu ghê!”
Diêu Linh bị câu nói bất thình lình này dọa sợ, “???”
Phó Hằng biết cô chỉ nghĩ mình là một yêu tinh Hoa Ăn Thịt Người lương thiện, có rất nhiều chuyện không hiểu, nên anh mới dám thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình như vậy.
Diêu Linh không vui chút nào, lúc trước khi hai người quen nhau chẳng bao giờ người này chịu khen cô đáng yêu lấy một lần, giờ vào trại điên lại khen một người điên đáng yêu, chẳng lẽ lúc ấy cô còn chẳng đáng yêu bằng một người điên sao?
Diêu Linh cảm thấy khi mình còn là thiếu nữ rõ ràng vô cùng đáng yêu! Đúng vậy! Vô cùng đáng yêu! Cấm cãi!
Phó Hằng xoa đầu cô, lặp lại một lần, như thể muốn trút cạn tâm tư hết lần này đến lần khác, “Cô đẹp thật đấy, lại còn đáng yêu nữa.”
Đây là những lời lúc trước anh muốn nói cho cô nghe. Cô cứ suốt ngày lo nghĩ vẩn vơ, lo hai người sẽ chia tay, lo anh sẽ thích người khác. Thật ra, anh của ngày ấy, cũng đâu có phút giây nào ngừng lo lắng chứ.
Cô luôn nũng nịu hờn trách anh thờ ơ. Đúng vậy, lúc ấy anh thật thờ ơ.
Đột nhiên được khen xinh đẹp đáng yêu, Diêu Linh có chút được yêu mà sợ: “…….”
Đợi đã, chứng hưng cảm có một triệu chứng là hay nói lảm nhảm, anh không phải đang lên cơn chứ?
Trợ lý đứng bên: “……” Ông chủ không phải đang lên cơn chứ?
Có phải anh ấy lại muốn lặp lại lời kịch kinh điển không? Giống như mấy lần phát bệnh trước, vừa uống nước vừa ngồi nói nhảm.
Quý cô Hoa Ăn Thịt Người này liệu có nhớ ông chủ là mối tình đầu của cô ấy không nhỉ? Trông có vẻ như là…… không nhớ rõ.
Anh có nên nhắc nhở ông chủ một chút không? Mất công anh ấy không cẩn thận bại lộ chuyện cũ thì toi.
Lúc trợ lý Dư Ôn đang rối rắm thì Phó Hằng lại im bặt.
Diêu Linh chớp chớp mắt, chỉ nói có hai câu như thế thì không tính là lảm nhảm, hơn nữa lại là lời khen ngợi cô.
Nhìn khuôn mặt đối phương, Diêu Linh lại thấy tim đập thình thịch.
Nói trắng ra thì, cô muốn dùng chiếc vé tàu cũ lần nữa leo lên….. con thuyền cứu nạn Noah của Phó Hằng?
Diêu Linh cảm thấy nếu cứ tiếp diễn thế này thì không ổn cho lắm, cô không quá tin tưởng nhân phẩm của mình.
Chẳng may thật sự ra tay với một bệnh nhân, sau này anh ta khỏi bệnh liền lớn chuyện.
Vì thế, Diêu Linh nhanh chóng dời sự chú ý đến nhiệm vụ của mình.
Thật ra thì nơi đây ngoại trừ chuyện y tá không chuyên nghiệp thì cũng không có khuyết điểm gì lớn, viện trưởng thoạt trông cũng hòa ái dễ gần, hơn nữa luôn đúng giờ kiểm tra tình trạng phục hồi của họ.
Cô thấy Phó Hằng ngồi trên cái ghế nhỏ nhìn đáng yêu gì đâu, ôi cô hết thuốc chữa thật rồi, sao cô lại thấy một người đàn ông xấp xỉ một mét chín đáng yêu cơ chứ. Cô nghe nói nếu thấy một người đàn ông đẹp trai là chuyện thường, thấy một người đàn ông lạnh lùng cũng chẳng sao, nhưng nếu bạn thấy một người đàn ông thật đáng yêu dù anh ta chẳng làm gì, chỉ yên lặng ngồi đó thì bạn tiêu đời rồi.
Ôi mẹ ơi! Lại nghĩ đi đâu thế này! Diêu Linh nhanh chóng chỉnh đốn tư duy, tiếp tục nghĩ sang chuyện khác. Tuy nhóm y tá ở đây không chuyên nghiệp, nhưng nếu bị chất vấn thì đối phương có thể đổ lỗi cho bệnh nhân ở đây có độ nguy hiểm nhất định, nên hành động của bọn họ là hợp lý, cũng vì nghĩ cho người khác.
Rất nhanh đã đến giờ ăn trưa, sau khi Phó Hằng tới, chất lượng cuộc sống của Diêu Linh nâng cao thấy rõ. Cô cảm thấy chẳng bao lâu nữa mình sẽ quay lại cân nặng cũ.
Không sao, dù sao lúc trước tính giảm béo, nuôi dưỡng khí chất, lăn lộn các kiểu cũng chỉ vì không cam tâm.
Ai cũng nói nước ở Anh nhiều đá vôi, dễ gây hói đầu. Lúc trước cô chính là nuôi suy nghĩ, khi gặp lại anh, cô nhất định phải đẹp như thiên tiên, khí chất thanh nhã, sau đó giẫm nát tên hói bụng phệ là anh dưới chân.
Nhưng ai mà ngờ được cuộc sống biến hóa còn khôn lường hơn cả trong tưởng tượng của cô chứ.
Được cái là đầu tóc người này vẫn đen dày như cũ.
Kệ đi, không sao, mập thì cứ mập thôi, phải ăn ngon thì tâm trạng mới vui vẻ được.
Cô vừa ăn trưa xong liền thấy một bệnh nhân đang nhoài người trên cây.
Anh ta nhìn y tá đứng dưới, sau đó la lối, “Các người đừng đến đây, các người đừng đến đây, nếu đến tôi sẽ nhảy xuống!”
Diêu Linh chạy đến, rất vui sướng nói, “Lý Dũng, Lý Dũng! Đốc công đồng ý trả tiền lương rồi! Anh mau xuống đây!”
Người kia kinh ngạc hỏi, “Thật sao?”
Diêu Linh gật gật đầu, “Đương nhiên là thật, anh mau xuống đi, lương của anh tôi nhận giúp anh rồi.”
Diêu Linh quơ quơ tay trái lên, tựa như đang cầm tiền thật.
Người đàn ông nhanh chóng trèo xuống, nhận tiền trong tay Diêu Linh, “Người anh em, tôi đến bệnh viện đây, con gái tôi đang chờ khoản tiền cứu mạng này.”
Diêu Linh gật đầu, “Được, anh mau đi đi.”
Sau đó đối phương được y tá đưa đi.
Người đàn ông trung niên này là một công nhân xây dựng, vốn bất chấp khổ sở kiếm tiền chữa bệnh cho con gái, ai ngờ lao lực hơn nửa năm thì đốc công chạy mất, tiền không có, con gái cũng mất.
Diêu Linh thở dài một hơi, ở đâu trên đời có nhiều bi kịch nhất thì cô không biết, cô chỉ biết rằng ở chốn này thì chỗ nào cũng có bi kịch nghe nhói lòng người.
Diêu Linh lại quay về chỗ ngồi dưới tán cây, cô phải cẩn thận mọi hành động, nhất là trong thời gian này.
Thật ra Nhà nước không cho phép loại trung tâm quản lý bệnh nhân tâm thần như thế này tồn tại, song nhiều bệnh nhân tâm thần như vậy làm sao bệnh viện quản lý hết được, hơn nữa chi phí chữa trị ở bênh viện rất cao, đâu phải ai cũng đáp ứng được.
Mà để ở nhà thì……
Như bệnh nhân vừa rồi chẳng hạn, vô số lần chạy đến nhà cao tầng toan nhảy lầu, dọa sợ không biết bao nhiêu người.
Chỗ này đúng là y tá không chuyên nghiệp thật, nhưng thu phí không cao. Rất nhiều người nhà bị bệnh nhân tra tấn đến không chịu nổi nữa đành mang họ vào đây, vậy nên nơi này trở thành chốn dung thân cuối cùng cho người bệnh.
Diêu Linh quay đầu lại, xoa đầu Phó Hằng đang ngồi cạnh mình. Anh ngoan ngoãn như vậy, sao lại bị người nhà đưa đến đây chứ?
Diêu Linh nhớ lúc yêu nhau, cô vô tình biết chuyện mẹ Phó Hằng đã qua đời từ lâu.
Cha Phó Hằng rất giàu có, chẳng lẽ sau đó ông ấy tái giá?
Phó Hằng bị Diêu Linh xoa đầu thấy hơi dị dị nhưng cũng không phản kháng.
Trợ lý vẫn luôn túc trực bên cạnh: “…….” Quý cô Hoa Ăn Thịt Người xoa đầu ông chủ kiểu đó….. trông kiểu gì cũng thấy dị dị, cô ấy thật sự không phát hiện ông chủ là con người chứ?
Phó Hằng thấy tâm trạng cô sa sút, nếu cô là đóa hoa thật thì lúc này nó đang héo rũ.
“Sao thế?” Phó Hằng hỏi.
Diêu Linh thở dài, “Sao loài người lại có nhiều người xấu như vậy?”
“Vì con người có lòng tham.” Phó Hằng trả lời.
Diêu Linh nói tiếp, “Đúng vậy, con người thật tham lam.”
“Tính ra làm yêu tinh như chúng ta thật tốt.” Diêu Linh lại than thở.
Trợ lý Dư Ôn đứng cạnh: “……” Tốt quá, quý cô Hoa Ăn Thịt Người vẫn chưa phát hiện thân phận con người của ông chủ, anh yên tâm rồi.
Chỉ mong lúc ông chủ phát bệnh phải nhớ uống thuốc, đừng nói ra mấy câu kinh điển. Rốt cuộc anh đâu ở chung với họ cả ngày nên cũng không có cách nào giúp ông chủ được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...