Anh Đến Từ Vực Sâu FULL


Edit: OnlyU
Lý Toản đang hút thuốc, hắn đẩy cửa ra ngước nhìn lên bầu trời, trên trời mây đen dày đặc, gió mạnh thổi tới, mưa bụi lất phất vỗ vào mặt, cảm giác mát mẻ xua tan khô nóng mùa hè.
Dự báo thời tiết nói buổi chiều âm u, mưa nhỏ, thật rất chuẩn.
“Đội trưởng Lý, đội phó Tăng gọi anh đến.” Một viên cảnh sát đi đến nói.
Lý Toản “ừm” một tiếng, hắn đóng cửa sổ lại, hút thuốc nhanh hơn, bỗng nghe viên cảnh sát kia nói: “Đội trưởng Lý, cục cảnh sát cấm hút thuốc.”
Hắn xua xua tay: “Đã biết.” Trước đây cục cảnh sát cũng cấm hút thuốc, nhưng người nghiện thuốc coi như gió thổi bên tai.
“Đội trưởng Lý, lần này làm thật đó.

Cục trưởng Đồng ra quy định mới, ai tố cáo người hút thuốc sẽ được khen thưởng.

Kỳ thật em không để ý chút khen thưởng đó đâu, không phải vì chút vẻ vang đó, nhưng em nghĩ hút thuốc có hại cho sức khỏe.” Viên cảnh sát nói xong, nhanh như chớp giơ tay lên chụp ảnh, sau đó ba chân bốn chân chạy thoát thân: “Tha lỗi cho em nha đội trưởng… Em là vì nhân dân…”
Lý Toản đứng im một lúc lâu mà không nói gì, thứ vào miệng là khói thuốc, thứ phun ra chính là buồn phiền.
Bỗng nhiên bị bán đứng, Lý Toản vứt tàn thuốc xuống, chạy thẳng đến Đội hình sự, vừa mới mở cửa đã bị kéo đi thảo luận về vụ án mạng ven biển.

Vừa lúc hai bên trao đổi thông tin có được, thuận tiện để mọi người ghi chép, cuối cùng tổng kết.
“Một cư dân đi tiểu đêm đó thấy người đi đường tình nghi là hung thủ, áo len hồng nhạt, váy ngắn và giày thể thao trắng, cao tầm 1m7, dáng người thon thả, tóc dài.”
“Băng ghế sau xe thu được rất nhiều tóc dài đúng không? Có kết quả xét nghiệm chưa?”

“Vẫn đang xét nghiệm, đến mai mới có kết quả, vả lại thu được rất nhiều tóc, màu sắc và độ dài ngắn khác nhau, mong là không điều tra ra hơn mười người, nếu không rà soát rất phiền phức.”
Lý Toản lên tiếng: “Tìm đặc điểm phù hợp với nhân chứng miêu tả trước.

Băng ghi hình camera giám sát ở khách sạn và bãi biển đã được mang về chưa?”
Nghe trả lời đã mang về, hắn nói tiếp: “Trước tiên tìm trong băng ghi hình, hiện tại chúng ta nắm được đặc điểm mơ hồ của hung thủ, căn cứ theo những đặc điểm này tìm kiếm trong băng ghi hình không khó lắm.

Đúng rồi, Quý Thành Lĩnh, cậu liên hệ các khu khác, hỏi họ xem trong năm gần đây, có vụ án chưa kết nào về tài xế xe chui hoặc xe taxi bị mưu sát hoặc mưu sát không thành hay không.”
Quý Thành Lĩnh: “Vâng, tôi liên hệ ngay.”
Lý Toản búng tay: “Cứ vậy đi, mọi người đi làm việc.

Sắp 6 giờ rồi, mọi người cố gắng một chút, 8 giờ tôi mời mọi người ăn chè.”
Trần Tiệp nghe vậy trượt ghế lại gần, mười ngón tay đan vào nhau làm ra vẻ “thẹn thùng”, ngẩng đầu chớp mắt khoa trương nói: “Người ta rất thích lão đại rộng rãi phóng khoáng thế này.”
Lý Toản giơ cánh tay cho cô xem: “Có thể cạo được một lớp da gà thật dày, cô thấy không?”
“Đó là ghét bẩn mà.”
Hắn thu tay lại nói: “Phần chè của cô bị hủy, tự bỏ tiền túi mua đi.”
Trần Tiệp lập tức cứng ngắc: “Hẹp hòi như vậy? Lão đại, cùng lắm sau này em không cãi anh nữa.”
Lý Toản: “Lúc khác tùy cô, lúc này thì không được.


Đồng chí Trần Tiệp, cô bất hạnh đạp mìn rồi.”
Trần Tiệp: “Tại sao?”
“Vì lão đại của cô là tôi, tối nay tôi mời không phải là chè mà là kẹo.”
*Ở trên Lý Toản dùng 糖水 (đường thủy) là chè/ nước đường, sau đó đổi lại 糖 là kẹo/ đường.
Mọi người nghe thế lập tức tụ lại, luôn miệng bày tỏ tính bà tám hừng hực của họ: “Là kẹo gì?”
“Tôi nói mà, trước giờ đội trưởng Lý rất keo kiệt, cơ bản không mời khách, lần này lại quá rộng rãi, lúc nãy tôi còn tưởng lãng tai nghe lầm cơ.”
“Ha ha ha, không phải chè, chẳng lẽ là kẹo cưới?”
“Kẹo cưới? Đội trưởng Lý, anh sắp đính hôn.”
Lý Toản khoanh tay bình thản, khóe môi cong lên nụ cười lười biếng, ánh mắt lướt qua một đám “nam bà tám”, cuối cùng nhìn đến vị đồng nghiệp vừa nói hai chữ “kẹo cưới”, hắn chậm rãi nói: “Là kẹo cưới thoát FA.”
“…”
Im lặng như tờ.
Mọi người lăng lăng nhìn Lý Toản, giống như đàn gà đang líu ríu bỗng bị bóp cổ họng, há miệng trợn mắt nhìn khá buồn cười.

Mấy giây sau, Đội hình sự bùng nổ, ồn ào huyên náo chưa từng thấy, e là những phòng ban khác hoặc ai đi ngang qua sẽ nghĩ người của Đội hình sự rốt cuộc phát điên rồi, hoặc là không kìm được nữa mà giương cờ khởi nghĩa chống lại “ông trời” Lý Toản.

Đến lúc nghe kỹ lại mới phát hiện, thì ra tối nay Lý Toản phát kẹo cưới, đây chính là đại hỷ sự!
Toàn phân cục một truyền mười mười truyền một trăm, lời đồn có uy lực khủng khiếp có thể so với lời đồn Lý Toản đi xem mắt rồi kết hôn lần trước.


Nhưng có vết xe đổ tin đồn lần trước, lần này phản ứng đầu tiên của mọi người là nghi ngờ, sau đó được chính chủ chính miệng “đóng mộc” tin vui này.
Thế là, câu hỏi biến thành thắc mắc chung của mọi người: “Đội trưởng Lý thoát FA, đối tượng là ai?”
Nhưng Lý Toản ngậm chặt miệng không nói, đối mặt với quần chúng hóng chuyện và hiếu kỳ như bị mèo cào trong bụng, hắn nở nụ cười kiêu ngạo và xấu xa bỉ ổi, thỉnh thoảng nói một chút nửa kia của hắn cực kỳ xuất sắc, học rộng tài cao, gia thế hơn người, mấu chốt là tay nghề nấu nướng hạng nhất.
Nghe hắn miêu tả, nửa kia của hắn hoàn mỹ 100%.
Quả thật rất tuyệt.
Càng nghe càng hiếu kỳ, mà càng hiếu kỳ thì càng không có được đáp án, vì Lý Toản thích nhìn các đồng nghiệp hận đến nghiến răng mà không làm được gì, hắn phất tay đóng cửa phòng làm việc, chặn những tầm mắt tò mò sau cánh cửa phòng thật mỏng.
Quý Thành Lĩnh lên tiếng hỏi: “Đội phó Tăng, anh thân với đội trưởng Lý, anh không phát hiện cô gái ưu tú nào qua lại gần gũi với ảnh sao?”
Lão Tăng lấy di động ra, hai mắt phát xanh, dở chứng nói: “Tôi có hết số điện thoại những người từng nuôi lớn Lý Toản, cứ hỏi từng người, chắc chắn hỏi ra.

Dù không hỏi được gì thì để họ biết, sau đó họ sẽ “ân cần hỏi thăm” Lý Toản, đủ cho hắn một bài học.”
Hành động hoàn hảo giải thích cho cái gì gọi là tình nghĩa đồng bào tương thân tương ái.
Vương Đang Đang không hứng thú lắm với nửa kia của Lý Toản, mà ngay cả việc tìm người yêu cho mình cậu còn không có hứng thú nói chi ai, lúc này cả phân cục hoang mang, chỉ một mình cậu ngồi gõ máy tính lạch cạch.
Gõ hai dòng xong, cậu bỗng cảm giác bên người có luồng khí “tang tóc” vảy không ra, Vương Đang Đang quay đầu nhìn qua, trông thấy Trần Tiệp vừa đau thương tang tóc vừa kiên cường làm việc.

Cậu do dự một chút, cuối cùng đồng tình lên tiếng: “Trần Tiệp, cô có sao không?”
Trần Tiệp ngẩng lên, mặt không thay đổi nhưng trong lòng đang chảy nước mắt, linh hồn hiện lên dáng vẻ như đang gào thét, hơi thở mỏng manh như tơ nhện, cô đáp: “Tôi? Tôi rất khỏe, chẳng qua cp của tôi chết rồi, có gì mà không qua được.

Tôi không sao, tôi rất kiên cường, đừng làm phiền tôi, tôi muốn thức đêm làm việc.”
Cô giống một “thiếu nữ trung niên” bị thất tình, thông minh như Vương Đang Đang quyết định ngậm miệng lại.

Muộn một chút, Giang Hành xách ba túi chè thật to đẩy cửa Đội hình sự, sau cánh cửa là các cảnh sát hình sự đang vùi đầu làm việc dưới ánh đèn sáng nóng, chân họ như phát ra gió, mười ngón tay như bay, dù thảo luận bàn bạc với nhau nhưng vẫn nhỏ tiếng sợ làm phiền người khác.
Cốc cốc!
Giang Hành gõ lên cửa, thu hút sự chú ý của mọi người, y đặt ba túi chè to lên bàn nói: “Tôi đi ngang qua đại sảnh, thấy chè đưa đến Đội hình sự nên tiện tay mang đến giúp.”
Quý Thành Lĩnh nói chuyện điện thoại xong, đang lúc miệng đắng lưỡi khô cổ họng phát đau, cậu lên tiếng: “Anh để ở đây được rồi.

Anh tìm đội trưởng Lý hả? Đội trưởng Lý trong phòng làm việc.”
Giang Hành cười nói: “Cám ơn.”
Y đi về phía phòng làm việc của Lý Toản rồi gõ cửa, bên trong đáp một tiếng, không lâu sau hắn ra mở cửa, chờ Giang Hành vào lập tức đóng cửa lại.

Phòng làm việc đóng kín không trong suốt, bên trong xảy ra chuyện gì cũng không ai biết, đương nhiên không có ai hoài nghi, dù là Trần Tiệp coi hai người là cp bản mệnh nhưng lúc này cô cũng không suy nghĩ lung tung.
Quý Thành Lĩnh cầm hai hộp chè, đưa cho Vương Đang Đang và Trần Tiệp mỗi người một hộp, cô ngạc nhiên không thôi, chợt nghe Quý Thành Lĩnh nói: “Lão đại nói trừ phần kẹo cưới của cô, vậy nên đây chính là khen thưởng của ảnh vì cô phát hiện điểm đáng ngờ trong vụ án.”
Buồn bực trong lòng Trần Tiệp nhanh chóng bị quét sạch, được thủ trưởng khen năng lực làm việc khiến cô vui vẻ không thôi.
Trong phòng làm việc, Lý Toản đóng cửa phòng rồi quay lưng lại, Giang Hành đang loay hoay bên mấy món đồ trang trí nhỏ trên bàn của hắn, y chỉnh ống đựng bút, thảnh thơi tự tại như đang sắp xếp đồ vật của y vậy.

Trong không gian riêng tư chật hẹp, hai người trưởng thành đứng im lặng hồi lâu, vừa trở thành người yêu, dường như làm bất kỳ chuyện gì cũng khiến người khác nóng đầu, đặc biệt là trong không gian chật chội, bên ngoài là các đồng nghiệp quen thuộc đang đi tới đi lui.
Lý Toản hỏi Giang Hành sao lại đến đây, vừa hỏi vừa đi về chỗ ngồi, tiện tay đóng hồ sơ vụ án đang xem trên bàn, mũi chân đạp nhẹ một cái, cả người cả ghế trượt ra sau một khoảng, hắn ngửa đầu nhìn Giang Hành từ trên xuống dưới,
“Đến gặp em.” Giang Hành biết Lý Toản đang nhìn y, y vòng qua bàn đến trước mặt Lý Toản cúi xuống nhìn hắn, hai tay chống lên tay vịn ghế của hắn, cúi người nói: “Đến gặp em, nói chuyện với em.”
Lý do chỉ đơn giản như vậy thôi.
Hết chương 93.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận