Edit OnlyU
Cục thành phố Tân Châu.
Một tuần trước, Trình Vi Bình đã làm xong công tác chuyển giao cho Cục trưởng phân cục khu Minh Loan.
Hai này trước, ông đến Cục thành phố Tân Châu tiếp nhận công việc Cục trưởng Cục thành phố.
Cục trưởng Tôn – nguyên Cục trưởng Cục thành phố Tân Châu – về hưu, cơ bản đã bàn giao xong xuôi mọi việc.
Trước đây Trình Vi Bình từng làm cảnh sát kinh tế ở tỉnh sở vài năm, biết cách làm việc, chuyển giao công tác không khó.
Cục trưởng Tôn đưa một túi hồ sơ cho Trình Vi Bình: “Đọc đi.”
Trình Vi Bình cúi đầu nhìn, túi giấy dai màu vàng rất phổ biến, ông nhận lấy, tháo dây trắng rút hồ sơ ra xem.
Tờ đầu tiên ghi mã hóa và bảo mật chứng tỏ đây là tập hồ sơ bí mật được lưu giữ.
Cục trưởng Tôn nói tiếp: “Kỳ hạn bảo mật 10 năm đã qua, cậu có thể xem.
Vẫn còn chuyện khiến cậu tốn nhiều tâm tư đây.”
Trình Vi Bình lên tinh thần: “Chuyện gì?”
Cục trưởng Tôn: “Phố Khanh Thủy xuất hiện loại ma túy mới.”
…
Phân cục khu Đông Thành.
Chu Ngôn ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Lý Toản hỏi: “Viện nghiên cứu hóa học Việt Giang và tập đoàn kia có liên quan gì đến ma túy mới? Có bằng chứng hay không?”
Lý Toản đáp: “Nếu có bằng chứng thì hiện tại cháu đã trực tiếp bắt giữ rồi.”
Chu Ngôn cau mày: “Nói cho rõ ràng.”
Lý Toản nhìn Trần Tiệp hỏi: “Tình hình điều tra của cô thế nào rồi?”
Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh liếc nhìn nhau, hai người họ hợp tác điều tra môi trường làm việc và học tập của Vệ Minh, không khỏi có liên quan đến Viện nghiên cứu hóa học Việt Giang, kết hợp với tài liệu Vương Đang Đang tra được làm một tổng kết.
Lúc này một người phụ trách trình chiếu tài liệu, một người bắt đầu báo cáo.
“Viện nghiên cứu hóa học đại học Việt Giang, chủ yếu nghiên cứu các hạng mục liên quan đến hóa học, trực thuộc đại học Việt Giang nhưng không phải do trường học quản lý.
8 năm trước, một nhóm sinh viên ngành hóa đã thành lập nên, ban đầu chỉ là một câu lạc bộ, sau đó được tài trợ tài chính nghiên cứu một hạng mục.
Hạng mục có tiếng vang không tệ, vì thế thu hút các nguồn đầu tư tài chính khác, đại khái 2 năm sau tách ra khỏi đại học Việt Giang, đăng ký thành Viện nghiên cứu.”
“6 năm trước, Viện nghiên cứu từng xảy ra một vụ nổ lớn, sau khi điều tra, kết luận nhân viên trong Viện nghiên cứu sử dụng vật phẩm dễ cháy nổ bị cấm, sơ suất dẫn đến phát nổ, cộng thêm lối thoát hiểm phòng cháy bị chặn, kéo dài thời gian cứu hỏa.”
Lý Toản hỏi: “Tình huống thương vong thế nào?”
Trần Tiệp lật qua trang tiếp theo: “Lúc đó có 15 người, toàn bộ chết hết.
Họ là những người sáng lập nòng cốt của Viện nghiên cứu.”
Lý Toản nói tiếp: “Các thiết bị phòng cháy chữa cháy ở Viện nghiên cứu hóa học đều được lắp đặt rất cẩn thận… Lối thoát hiểm bị chặn, sai lầm này rất thấp.
Tất cả thành viên nòng cốt của Viện nghiên cứu đều chết hết?”
“Không có.” Trần Tiệp đáp: “Còn một người sống.
Cô ta tên là Lâm Triều Kỳ, người đại biểu pháp lý của tập đoàn Triều Nhật, vợ của tổng giám đốc công ty Lưu Thừa Triệu.”
Lý Toản: “Quan hệ dây mơ rễ má.”
Chu Ngôn xen vào: “Có liên quan gì đến Vệ Minh?”
Trần Tiệp báo cáo tiếp: “Sau khi Viện nghiên cứu xảy ra vụ nổ lớn, không ai tài trợ nên nghèo khó phải đóng cửa.
Lâm Triều Kỳ hoài niệm bạn học và không đành lòng nhìn cảnh này, thế là một năm sau khi Viện nghiên cứu bị đóng cửa, cô ta bỏ một số tiền lớn xây dựng lại.
Vệ Minh từng thực tập 3 tháng ở Viện nghiên cứu hóa học đại học Việt Giang, nếu không có sự cố, theo kế hoạch thì Vệ Minh sẽ trở thành nhân viên chính thức của Viện nghiên cứu.”
“Vậy là loại ma túy mới, cái chết của Vệ Minh và Lưu Siêu đều có liên quan đến tập đoàn Triều Nhật?” Chu Ngôn dừng một chút rồi bổ sung: “Có khả năng còn liên quan đến Trần Tam Hắc phố Khanh Thủy.”
Đầu ngón tay Lý Toản điểm điểm lên mặt bàn: “Vậy điều tra tập đoàn Triều Nhật.”
Cục trưởng Đồng đặt tách trà xuống: “Cháu tính điều tra thế nào?”
Hắn chỉnh sửa áo, cung kính và ngoan ngoãn nói với ông: “Làm phiền ngài đứng ra xin tòa án lệnh khám xét.”
Cục trưởng Đồng từ chối: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Ông thiếu điều “hetui” lên mặt Lý Toản một cái, ông nói tiếp: “Một là tập đoàn này ở khu Bắc Điền, hai là tập đoàn này là xí nghiệp nhập vào cảng Bắc Điền, đã là quái vật lớn, hàng năm mang lại cho bến cảng không biết bao nhiêu tiền.
Cháu muốn điều tra người ta, đi hỏi đảng ủy thành phố, xem thành phố có vui không.”
“Mấy cô cậu muốn điều tra thì không thể rõ ràng, không thể gióng trống khua chiêng.
Mấy cô cậu cũng sẽ không xin được lệnh khám xét, trừ phi có bằng chứng tuyệt đối hoặc có quan hệ trực tiếp đến vụ án.
Bây giờ những gì đang nói chỉ là trùng hợp, trùng hợp có thể coi là bằng chứng không?”
Ý tứ chính là không thể xử lý.
Lý Toản suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không phải không có biện pháp.”
Cục trưởng Đồng: “Cháu muốn làm gì?”
Lý Toản buông tay, có phần vô lại nói: “Cháu phá án, chú hiểu mà.
Đến lúc đó chọc thủng trời, mong ngài thứ lỗi.”
Cục trưởng Đồng Nghe vậy trợn mắt lên giận dữ nhìn hắn, lại nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng lên án Chu Ngôn: “Lưu manh! Cậu dạy ra một thằng lưu manh!”
Chu Ngôn vội đẩy trách nhiệm: “Lúc còn nhỏ nó ở nhà của ông mà, người ta nói trẻ lên ba học theo người lớn.
Nó như bây giờ là do khi còn bé có tấm gương quá kém.”
Lý Toản ngửa ra sau, yên lặng nhường không gian cho hai người ầm ĩ.
“Cãi nhau xong thì cho cháu câu trả lời thuyết phục nha.”
Mấy cảnh sát hình sự và bắt ma túy đang hóng chuyện: Hình như đã hiểu vì sao thể chất gây họa ngoài ý muốn kinh khủng như vậy mà chưa bị đá đi.
Thì ra có nhiều ông bố bảo kê.
Chu Ngôn và cục trưởng Đồng đồng loạt ra tay tát một phát vào gáy Lý Toản, đánh hắn đập xuống mặt bàn: “Cút xéo!”
Lý Toản nhe răng xoa trán, cũng may lần này nỗ lực của hắn cũng có hồi báo, Chu Ngôn và cục trưởng Đồng đều nói sẽ nghĩ cách để bọn họ đi điều tra tập đoàn Thừa Triều.
Lúc này hắn lại giơ ngón cái, được một tấc lại muốn thêm một thước: “Hy vọng có thể nhanh một chút.”
Cục trưởng Đồng giơ cây quạt hương bồ trong tay lên định cho hắn biết thế nào là tình thương của cha, nhưng Lý Toản đã nhanh nhẹn trượt cả người lẫn ghế ra xa né tránh cái quạt đánh tới.
Cục trưởng Đồng mắt trợn trắng, cầm hồ sơ và tách trà bỏ đi.
Cuộc họp đến đây gần kết thúc, Chu Ngôn và mấy cảnh sát khác giải tán.
Lúc Chu Ngôn đi ra còn nói: “Tối nay tan tầm, chú đến nhà cháu uống một ly.”
“Vâng ạ.”
Mọi người giải tán hết chỉ còn lại Trần Tiệp, Quý Thành Lĩnh, Vương Đang Đang và lão Tăng, lúc này Lý Toản mở hồ sơ và nắp búp bi: “Có điều tra Lâm Triều Kỳ và Lưu Thừa Triệu chưa? Vào ngày Vệ Minh tử vong, Lâm Triều Kỳ xuất hiện ở đại học Việt Giang là trùng hợp hay cố tình?”
Trần Tiệp đáp: “Điều tra lịch trình của Lâm Triều Kỳ, một tháng trước, cô ta nhận được thư mời tham dự lễ vinh danh sinh viên, so với thời gian Lưu Siêu nhận tiền thuê giết người còn sớm hơn.”
Vậy là trùng hợp?
Lý Toản xoay xoay bút bi hỏi: “Lâm Triều Kỳ là pháp nhân công ty? Quan hệ giữa cô ta và Lưu Thừa Triệu thế nào?”
Quý Thành Lĩnh đáp: “Vợ chồng đằm thắm.
Đối ngoại là như vậy, Lâm Triều Kỳ là ở nhà nội trợ, dường như không quan tâm chuyện công tỵ và Viện nghiên cứu.”
“Xem ra quan hệ không được tốt lắm.
Ai cũng biết, hận người nào thì cứ để anh ta/ cô ta làm người đại biểu pháp lý, có phúc mình hưởng, có nạn cùng gánh.”
Lý Toản nhìn hồ sơ tổng kết, chỉnh lý thành một trang hoàn chỉnh ghi chép trong đầu.
Hắn nói tiếp: “Vương Đang Đang, cậu tiếp tục điều tra sổ sách của tập đoàn Triều Nhật, điều tra toàn bộ sổ sách trong sáng ngoài tối.
Không có gì là không thể tra ra từ tài khoản.”
Tất cả vụ án liên quan đến lợi ích đều lưu lại dấu vết trong tài khoản.
“Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh, hai người điều tra hai vợ chồng Lâm Triều Kỳ và Lưu Thừa Triệu.
Bắt đầu từ các mối quan hệ, môi trường làm việc, còn nữa…”
“Trần Tiệp, Vệ Mạn Quân có giấu giếm gì không?”
Vệ Mạn Quân là mẹ của Vệ Minh, lần trước Lý Toản bảo Trần Tiệp đi an ủi bà.
Trần Tiệp nhớ lại quá trình, hơi thất thần.
Quý Thành Lĩnh đạp ghế của cô: “Hoàn hồn, đội trưởng hỏi cô kìa.”
“A, Vệ Mạn Quân… Bà ấy rất cẩn thận, rất thông minh, em dẫn đường khai thác bà ấy nhưng không được gì, bà ấy không tín nhiệm em.
Nhưng em có cảm giác đúng là bà ấy đang che giấu gì đó, ví dụ như Vệ Mạn Quân rất chắc chắn Vệ Minh bị mưu sát, còn có hung thủ thật sự phía sau.
Bà ấy rất chắc chắn, hơn nữa nói năng mạch lạc, không giống bị kích thích quá mức mà suy sụp.”
Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Nên em hoài nghi Vệ Mạn Quân có khả năng đã biết Vệ Minh sẽ bị hại chết, cả lý do vì sao bị hại.”
Quý Thành Lĩnh hỏi: “Tại sao bà ta không nói với cảnh sát?”
“Không tín nhiệm.” Lý Toản suy đoán suy nghĩ của Vệ Mạn Quân: “Vệ Minh là con gái duy nhất của Vệ Mạn Quân, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, Vệ Minh hẳn là rất tín nhiệm mẹ.
Vậy nên cô ta sẽ nói vài bí mật quan trọng cho mẹ biết, mà Vệ Mạn Quân phải bảo vệ bí mật quan trọng không thể để người khác biết.
Vì rất có thể bí mật này là vũ khí duy nhất giúp bà ta báo thù cho con gái, với điều kiện tiên quyết là khiến bà ta tín nhiệm tuyệt đối, trước khi đạt được điều đó thì Vệ Mạn Quân sẽ không nói với cảnh sát.”
Trần Tiệp: “Có lý.” Hiện tại cô giữ vững quyết tâm là phải tâng bốc Lý Toản, vì vập lập tức nịnh hót: “Lão đại thật trâu bò.”
Hắn nói tiếp: “Mọi người đi làm việc.
Tối nay có thể tan làm sớm một chút, chờ tin tốt của cục trưởng Đồng.”
Mọi người nghe vậy không khỏi bật cười, cục trưởng Đồng đáng thương.
…
Phân cục khu Bắc Điền.
Liêu Hoài Nghĩa dẫn đội đi điều tra lấy bằng chứng ở tập đoàn Triều Nhật trở về, mọi người mệt mỏi ngồi phịch trên ghế, vừa nghe lại băng ghi âm vừa trò chuyện: “Mọi người có suy đoán gì không?”
“Tôi chả đoán được gì.”
“Quan Ngân là trợ lý công việc, ngày thường tiếp xúc với đồng nghiệp tương đối cố định nhưng ít liên hệ.
Vì công việc bận rộn và thường đi công tác, thời gian cô ta tiếp xúc với Lưu Thừa Triệu khá lớn.
Lưu Thừa Triệu lại đang đi công tác… Chúng ta không cách nào tìm hắn hỏi vài câu, vợ hắn thì hỏi gì cũng không biết.”
“Rất kỳ quái.
Quan Ngân là trợ lý công việc, chức vụ quan trọng như thế mà biến mất một tháng lại không ai báo cảnh sát?”
“Có nói rồi, tháng trước Quan Ngân xin nghỉ, dùng ngày nghỉ phép dồn mấy năm nay.
Lý do là bạn trai cũ quấy rầy, tâm trạng buồn bực, công ty cũng muốn cô ta xử lý tốt việc cá nhân nên đồng ý cho cô ta nghỉ một tháng.”
“Vô cùng trùng khớp.” Liêu Hoài Nghĩa hỏi: “Dẫn bạn trai cũ của Quan Ngân tới chưa?”
Nữ cảnh sát đáp: “Rồi ạ.
Hắn nghe Quan Ngân tử vong thì rất khiếp sợ, trông không giống giả vờ.
Một tháng trước, trong thời gian Quan Ngân tử vong, hắn trùng hợp nhận một đơn hàng ở ngoài, không có mặt ở thành phố Việt Giang.
Hơn nữa với tiền lương 5000 của hắn thì không mua nổi chiếc Bentley sang trọng số lượng có hạn kia.”
Liêu Hoài Nghĩa nói tiếp: “Điều tra sâu các mối quan hệ của Quan Ngân, vẫn chưa tra được tin tức gì về chiếc Bentley kia?”
Nữ cảnh sát đề nghị: “Đang chờ tin ạ.
Còn về Thái Tú Anh mẹ của Quan Ngân, em cảm thấy bà ta cũng có vấn đề, không bằng thẩm vấn hoặc là dẫn đường khai thác tin tức?”
Liêu Hoài Nghĩa suy nghĩ chỉ chốc lát rồi đồng ý đề nghị của nữ cảnh sát: “Được.
Giao cho cô.”
…
Khách sạn gần xã khu Vinh Kinh khu Bắc Điền.
Xã khu Vinh Kinh nằm trong khu đại học, vì vậy giá nhà đắt nhưng tiền thuê nhà, giá cả hàng hóa khá rẻ.
Căn hộ của Quan Ngân vẫn còn bị giăng dây cảnh giới, Thái Tú Anh và Quan Kim không có chỗ ở nên thuê một căn phòng tiêu chuẩn ở một khách sạn gần đó.
Buổi tối, hai mẹ con đến phố ẩm thực gần khu đại học, chọn một quán mì ngoài trời ngồi xuống, chỉ gọi một tô mì rồi chia ra hai bát.
Ăn uống xong xuôi, Thái Tú Anh và Quan Kim quay về phòng, bà nhìn con trai ngủ say rồi mới đi ra ngoài.
Thái Tú Anh như du hồn đi tới xã khu Vinh Kinh, bà cứ đi vòng quanh, nhìn chằm chằm về phía căn hộ của Quan Ngân, thỉnh thoảng thò tay vào túi áo.
Trong túi áo có một quyển sổ nhỏ cỡ bàn tay, bà vừa đụng đến quyển sổ thì dừng lại, liếc mắt nhìn căn hộ của con gái lần nữa rồi lại cúi đầu nhìn đăm đăm xuống mặt đường.
Mu bàn tay và trán bỗng nổi gân xanh, thoạt nhìn trông bà rất dữ tợn.
Trời tối hơn, Thái Tú Anh vội vã rời đi dưới ánh nhìn đề phòng của bảo vệ.
Qua một chỗ rẽ, đối diện chính là cửa nam đại học Việt Giang.
Thái Tú Anh liếc mắt nhìn, thấy không liên quan gì đến bà bèn cúi đầu đi tiếp.
Bước đi vội vàng hối hả, bất cẩn đụng trúng một người phụ nữ phía trước, một tiếng động vang lên, hai quyển sổ rơi xuống.
Thái Tú Anh lảo đảo nhưng không bị ngã xuống mà là người phụ nữ kia té xuống.
Bà hoảng hồn, rối rít xin lỗi đồng thời đỡ người kia dậy, thấy đối phương là một người phụ nữ xinh đẹp tao nhã thì càng hoảng sợ: “Xin lỗi, xin lỗi… Tôi không cố ý.
Xin lỗi…” Ngay cả xin lỗi cũng bộc lộ bản tính rụt rè nhát gan.
Vệ Mạn Quân thấy người phụ nữ già nua rất tội nghiệp nên cũng không bắt lỗi, lúc này bà chẳng còn tý sức lực nào gây chuyện với người khác, bà chỉ mệt mỏi nói: “Không sao.” Sau đó Vệ Mạn Quân nhặt quyển sổ dưới đất lên rồi bước đi.
Thái Tú Anh chậm chạp ngồi xổm nguyên tại chỗ một lúc rồi mới nhặt quyển sổ lên, nhưng xúc cảm không đúng lắm.
Bà đi đến chỗ có bóng đèn nhìn kỹ, nhận ra đây không phải là quyển sổ nhỏ của bà, lập tức muốn đuổi theo đổi lại.
Có thể vì chưa quen hoàn cảnh nơi này, người phụ nữ kia lại đi quá nhanh, Thái Tú Anh không tìm được người.
Thái Tú Anh Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đành mang quyển sổ nhỏ quay về khách sạn.
…
Khi tan tầm, Lý Toản gọi một cú điện thoại cho Giang Hành: “Hey bạn tôi, khỏe không?”
Giang Hành thầm nghĩ, mỗi khi người này muốn cầu cạnh y gì đó thì sẽ gọi một câu bạn tôi.
“Có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Lý Toản nói: “Tối nay làm thêm vài món đi, chú tôi sẽ đến.”
Giang Hành đang gõ máy tính, bình thản hỏi lại: “Họ gì?”
Hắn nhướng mày: “Chu.”
Đội trưởng Chu, người từng nuôi Lý Toản, tình cảm như cha con đó sao? Đó chính là cha.
Cha của đồng bọn bí mật cũng là cha của y.
Giang Hành lên tiếng: “Trưởng bối của đội trưởng Lý cũng là trưởng bối của tôi, bảo đảm tối nay sẽ khiến chú ấy tự nhiên thoải mái như ở nhà.”
Lý Toản cảm thấy câu này hơi kỳ lạ, cái gì mà “như ở nhà”? Nhà hắn chính là nhà của chú hắn, Giang Hành mới là khách!
Nhưng hắn không nói ra, dù có động đến ai cũng đừng động đến đầu bếp.
Còn là đầu bếp cao quý.
Thế là Lý Toản nói: “Tôi trả tiền đồ ăn.”
“Sao có thể? Không cần đâu, không thiếu tiền.” Giang Hành rất rộng rãi: “Chú cậu có kiêng gì không?”
Lý Toản: “Không có: “
“OK, chờ mọi người về nhà.”
Lý Toản cúp điện thoại, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy có gì đó không đúng.
Rõ ràng thái độ của Giang Hành rất tốt, thậm chí vô cùng tốt tính, rất dễ nói chuyện, nhưng hắn lại thấy có gì đó không đúng.
Suy nghĩ một lúc lâu vẫn không ra kết quả, hắn đành vất chuyện này ra khỏi đầu không nghĩ đến nữa.
Đến 7 giờ tối, Chu Ngôn xách hai lốc bia đi trên con đường nhỏ hướng đến nhà Lý Toản, trong lòng khá hào hứng và chờ mong.
Ông vốn không tin lời cục trưởng Đồng, cái gì gọi là không có tâm tư quen bạn gái? Đồn khắp Cục thành phố rồi mà còn là giả sao? Nghe nói bà xã của Cục trưởng Tôn đang lên danh sách khách mời dự tiệc!
Cục trưởng Đồng cố ý giấu giếm ông! Chắc chắn không muốn cha con họ thân nhau!
Chu Ngôn còn cố tình tìm cấp dưới của Lý Toản là cô Trần hỏi thăm, rõ ràng có người sống chung với Lý Toản.
Chu Ngôn có cảm giác ông rất thông minh, mượn cớ hai người tâm sự còn có thể gặp con dâu tương lai.
Ông sải bước nhanh hơn đi vào xã khu, đến trước cửa căn hộ của Lý Toản, nhấn chuông cửa rồi chỉnh sửa tay áo và cổ áo chờ mở cửa.
Cánh cửa mở ra.
Lý Toản đón Chu Ngôn vào nhà, lấy dép cho ông thay còn nói: “Chú Chu, chú đến đúng lúc lắm.
Năm món mặn một món canh, còn có cua, một con rất to nhiều gạch, nghe nói vận chuyển bằng máy bay, một con một trăm tệ.” Cũng chỉ đại gia như Giang Hành mua được.
Chu Ngôn ngẩn ra: “Cháu biết nấu ăn?” Không phải thề sống thề chết không vào bếp sao? Chẳng lẽ có người bầu bạn rồi trở nên hiểu chuyện ra?
Lý Toản nhún vai đáp: “Không phải cháu nấu, bạn cùng nhà nấu.”
Bà xã thì nói bà xã đi, còn bạn cùng nhà.
Chu Ngôn cười hớn hở trong lòng, còn biết nấu ăn, thật sự hiền huệ, rất hiền huệ!
Chu Ngôn vội vào xem: “Chú gặp bạn cùng nhà cháu một chút.”
Lý Toản: “?” Có gì đặc biệt đâu?
Giang Hành bưng thức ăn ra, vừa lúc đối diện với Chu Ngôn đang cười tươi bước vào, y đặt thức ăn xuống bàn, lau tay nói: “Chào chú Chu.”
“…”
Hiện tại Chu Ngôn không khỏe chút nào, ông cảm thấy như nhà ông sập rồi.
Chu Ngôn quan sát đánh giá Giang Hành, ngoại hình chắc chắn không tồi, khí chất bên trong cũng qua cửa, hơn nữa còn biết nấu ăn.
Y đang mặc cái tạp dề mà Lý Toản chẳng bao giờ mặc, còn mang đôi dép lê màu trắng xanh tương tự của Lý Toản!
Chu Ngôn nhìn ra ban công, nơi đó có treo hai cái áo trong giống nhau, trong phòng vệ sinh cũng có hai bộ đồ rửa mặt.
Ông quay đầu lại, trông thấy Lý Toản bước qua nhón một miếng thịt nhưng bị Giang Hành nhanh tay lẹ mắt cản lại.
Lý Toản cau mày kháng nghị, Giang Hành thở dài gắp đút cho hắn, còn hắn thì ồn ào đòi ăn, không chút khí phách.
Hình ảnh cực giống cuộc sống hàng ngày của vợ chồng đồng nghiệp ông.
Hai mắt Chu Ngôn lập tức tối thui, suýt nữa té xỉu.
Hết chương 40.