Edit: OnlyU
Hẻm 9 Lục Liên, đường Trà Tỉnh, *lão khu Đông Thành.
*老区: căn cứ cách mạng thời chiến tranh xưa.
Chừng 7 giờ sáng, máy móc thi công con đường đúng giờ vang lên ầm ĩ, tiếng ồn đinh tai nhức óc như pháo nổ ngay bên gối nằm, mấy hộ gia đình ở tầng thấp thầm chửi mát trong giấc mộng nhưng vẫn không chịu rời giường mà xoay người, nhất định phải nằm nướng thêm nửa giờ.
Dân đi làm thì không có thời gian rảnh như vậy, trời tờ mờ sáng đã phải dậy rồi, hiện giờ là lúc họ đi xuống lầu, liếc mắt nhìn đội thi công dọc đường rồi cẩn thận tránh né.
Ở đầu hẻm, những người lớn tuổi vừa kết thúc buổi luyện tập sáng sớm cầm sữa đậu nành và bánh quẩy đi tới, đứng tại chỗ xem một lúc rồi mới lên lầu.
Quản đốc cài dây mũ bảo hộ, tháo khẩu trang công nghiệp, chỉ huy người bên cạnh: “Bơm nước ra trước rồi lấp giếng!”
Bọn họ thông cáp điện ngầm nhưng cuối hẻm 9 có một cái giếng cũ vài thập niên cản đường, bản quy hoạch quyết định sẽ lấp cái giếng không dùng đến từ lâu này.
Người đội thi công kéo ống bơm nước đến, cắm cái ống vừa to vừa dài xuống giếng, đầu dây cắm xuống ổ điện, tiếng “ù ù” vang lên, tiếp theo là tiếng nước giếng được hút lên.
Đang bơm chưa được một phút đồng hồ thì có tiếng “kèn kẹt” vang lên, ống bơm giật giật như run rẩy, rõ ràng dưới giếng có thứ gì làm nghẹt đường ống bơm nước.
“Giếng cũ bỏ hoang năm sáu năm rồi.” Đội thi công nói: “Chắc bên dưới có không ít rác đâu.”
Quản đốc: “Mang móc sắt đến, dọn sạch rác đi.
Nhanh lên, phải lấp giếng trước 8 giờ.”
Lúc này có một thanh niên trẻ tuổi cầm một cây sào dài 3m, trên đầu có gắn cái móc sắt đi đến, hắn nằm nhoài trên miệng giếng chật hẹp móc rác.
Dưới giếng tối đen như mực, sâu không thấy đáy, hơi lạnh và múi thối khiến người ta muốn nôn mửa xộc vào mặt.
Thanh niên suýt nôn mửa, hắn che khẩu trang ngay mũi, thò cái sào xuống nước quấy tròn, quấy hai vòng thì đụng phải lực cản, hắn nhắm vị trí chính xác rồi dùng sức kéo lên.
Nghĩ lại, may mà rác này nặng.
Hắn vội kéo lên, khi khoảng cách đến miệng giếng còn khoảng 2m thì có thể thấy rõ đó là một vật hình tròn màu đen, thanh niên đoán đó là bóng cao su bị rong rêu bám đen và nước ngấm vào nên mới nặng như vậy.
“Vớt được cái gì vậy?” Công nhân xa xa lớn giọng hỏi.
“Bóng cao su!”
Hắn lớn tiếng đáp, vừa nói vừa vươn tay tóm lấy rong rêu màu đen bám trên mặt ngoài quả bóng cao su xách lên, ngay sau đó, đập vào mặt hắn là một gương mặt trắng bệnh, phù thũng hoàn toàn biến dạng, mặt kề mặt, mắt đối mắt, giòi trắng mập rơi xuống chóp mũi.
“A a a a a a!!!”
Tiếng hét kinh dị vang lên, khiến những người đã thức dậy hoặc đang ngủ lơ mơ trong phạm vi 20m bị dọa sợ giật cả mình, sau đó không hẹn mà cùng chặt mạnh xuống thớt hoặc tức giận đấm xuống gối nằm, mắng một câu: “Đệt mợ!”
Còn nơi giếng cũ trong hẻm 9, sau tiếng hét thảm thì chỉ còn tiếng máy móc ồn ào, không ai nói chuyện, dường như ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, bầu không khí là hai thái cực đối lập, bình tĩnh và khẩn trương, quỷ dị mà lại hết sức căng thẳng.
Quản đốc cho rằng xảy ra tai nạn đổ máu, hắn ôm tim, sải bước vội vã đi tới, thuần thục bước thật nhanh giữa đất đá lởm chởm: “Tình hình bị thương thế nào? Có đổ máu không? Còn cử động được không? Mau xem xem có cần gọi cứu hộ…”
Tiếng nói bỗng ngừng bặt, vì hắn đã thấy trên giếng cũ thình lình xuất hiện một cái đầu người.
Mái tóc ướt sũng như rong, ngũ quan trắng bệnh sưng phù, con mắt lồi to không nhắm lại, đám giòi mềm mại béo mập bò trên ngũ quan của cái đầu, chúng bò qua bò lại trên đỉnh đầu như đang ở thiên đường chào mừng tuổi mới, hưởng thụ bữa ăn phong phú.
…
Xã khu Xuân Bất Lão, đường Đại Phúc khu Đông Thành.
Giờ làm việc sáng sớm.
Đèn xanh bật sáng, ô tô lăn bánh, già trẻ lớn bé xếp hàng dài, ngay ngắn trật tự như cá mòi xếp thành đàn.
Hai bên lối đi bộ, người đi đường sải bước vội vã, lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi và điểm tâm sáng thì dừng lại, quá trình lấy bữa sáng và trả tiền nhanh chóng như nước chảy mây bay, tuyệt đối không quá ba giây.
“Double kill~~”
Dân đi làm xếp thành ba hàng dài chờ xe bus, nghe tiếng thông báo của trò chơi quen thuộc bèn quay đầu nhìn theo bản năng, vừa nhai bánh mì lúa mạch vừa nghĩ thầm trong lòng: Thật thong dong, hâm mộ quá đi.
Chỉ thấy cách hàng dài khoảng 3m, trước cửa hàng tiện lợi có đặt mấy cái ghế nhựa, bốn năm học sinh tiểu học đang vây quanh hai người – một lớn một nhỏ, mấy đứa nhỏ nhìn chằm chằm vào màn hình, nét mặt còn chăm chú hơn lúc họp phụ huynh vì thành tích thi 10 điểm.
Một lớn một nhỏ bị vây quanh đang chơi game, ai thắng sẽ giành được danh hiệu “đại ca xã khu”.
Đứa nhỏ là một học sinh tiểu học, dinh dưỡng quá thừa, thể trọng vượt chỉ tiêu, nhưng đã đảm nhận “chức” lão đại của tất cả trẻ em trong xã khu hơn hai năm nay, cũng coi như có lai lịch và từng trải.
Người lớn là một thanh niên, hắn ngồi trên ghế nhựa vừa nhỏ vừa thấp, thân hình cao ráo mà không gian lại chật chội, hắn phải cong chân, đầu cúi thấp, tư thế này chỉ nhìn thôi đã cảm thấy mệt chết đi được.
Hắn mặc quần túi hộp màu xanh lục, áo khoác bông, cổ áo không cài kỹ, mơ hồ thấy được áo sơ mi trắng phong phanh bên trong, bên dưới là quần xanh đen, hai chân mang giày quân dụng cùng màu.
Ngón tay linh hoạt điều khiển nhân vật thao tác khó đoán thu hoạch đầu người, sau khi nghe tiếng thông báo trò chơi, Lý Toản không chút hoang mang phá hủy tháp phòng ngự của quân địch.
“Victory!”
Toàn thắng!
“Có chơi có chịu.” Từng là “đại ca xã khu”, cậu bé mập mạp đeo cặp sách đứng dậy, giơ nấm đấm đấm lên ngực, rất có khí phách nói: “Đại ca, sau này xin bảo kê cho chúng em.”
Từng là đầu tàu của đại ca, mấy đứa nhỏ chưa kịp ỉu xìu thì lập tức đấm ngực trái, vừa đúng chuẩn vừa đồng loạt nói: “Đại ca, sau này bọn em nhờ cả vào anh!”
“Cút đi học đi!” Hai ngón tay Lý Toản cầm di động đút vào túi quần, duỗi chân dài phải cong nãy giờ, thẳng lưng ngẩng đầu, lười biếng mắng: “Thi giữa kỳ mà không đạt thì ba gọt con.”
Bé mập nói: “Một tiếng đại ca, suốt đời là cha.
Chúng con sẽ không hãm sâu vào vũng bùn, sẽ cho cha thấy chúng con bắt được Grand Slam.”
Mấy đứa nhỏ đồng loạt hô lên: “Đúng vậy ~ Cha.”
Lý Toản giơ hai ngón tay chỉ về phía trường học, giống hệt ném đĩa cho chó đi nhặt vậy: “Đi!”
Mấy đứa nhỏ cúi người, trả di động cho ông chủ cửa hàng tiện lời, nghiêm túc bày tỏ trước khi lấy được Grand Slam sẽ không đến thuê điện thoại di động nữa.
Sau đó cả bọn cùng chạy đến trường.
Lý Toản đứng dậy, lấy sữa chua và bánh mì đi đến quầy trả tiền, hắn cúi đầu nhìn tờ giấy trắng dán trên quầy, đọc hàng chữ màu đen phía trên tờ giấy: “Thuê di động secondhand chơi game, 1 tiếng/ 10 tệ.
Ông chủ, mấy tiệm net thiếu nhân tài như ông rồi.”
Ông chủ đang cúi đầu mê mệt chơi game nghe vậy ngẩng đầu lên, đánh gia Lý Toản, là cái loại đẹp trai mà gã không thích nhất.
Gã lập tức không thèm để ý, không đáp lời câu nói của đối phương mà quét mã: “Bảy tệ.”
Lý Toản không dùng di động quét mã trả tiền mà kiếm tiền lẻ trong túi, một tờ năm tệ và hai đồng xu một tệ, hắn ném tới trước mặt ông chủ: “Không tử tế, này có thể gọi là dụ dỗ mầm non của tổ quốc sa đọa không đây?”
Ông chủ thuần thục móc con dao dưa hấu ra đập mạnh xuống quầy: “Một dao hai ngàn, tàn tật hoặc vết thương trí mạng thì tính khác.
Khuyến khích chuyển khoản WeChat và Alipay.”
Độc ác.
Thảo nào phụ huynh đám nhóc trong xã khu đều thất bại tan tác mà về, thì ra đụng phải ngang ngược.
Lý Toản cầm con dao lên, ngắm nghía hoa văn xinh xắn, ngón trỏ bàn tay trái cong lại búng lên mũi dao, thân dao phát ra tiếng động.
“Dao rất tốt.”
Lý Toản tán thưởng một câu, sau đó ném về, vang lên tiếng động thật lớn, mũi dao nhắm ngay ngực ông chủ, nếu không phải gã “ngang ngược không sợ chết” bị dọa thụt lùi ra sau, không chừng đã bị trúng một dao.
“Đừng né, một dao hai ngàn.”
‘Hoan nghênh đã đến’.
Một người khách vừa bước vào cửa hàng thấy thế vội giơ tay làm động tác đầu hàng, không nói hai lời biến đi như làn khói.
Nét mặt ông chủ rất khó coi, gã đưa cho Lý Toản một gói thuốc lá hơn 100 tệ, nhỏ giọng nói: “Người anh em, nhìn cậu múa dao cũng không tồi, cùng nghề phải không? Cho chút thể diện đi, mọi người kiếm cơm cũng không dễ mà.”
Lý Toản như cười như không, mặt mày hắn sáng sủa, ngũ quan tuấn tú, lúc yên tĩnh còn có nét tươi trẻ trong sáng của thiếu niên, đáng tiếc đa số thời gian lại là một tên lưu manh không thể diện.
“Rượu thuốc lá bên trái, 2/3 đều là hàng giả loại A.” Ngón tay Lý Toản đẩy gói thuốc lá về, vừa nãy ông chủ rút gói thuốc từ bên trái.
“Số hiệu in trên nắp chai rượu Mao Đài, số đầu là 6 kia…”
“Trên thị trường trong thành phố này đã hết hàng từ lâu.
Rượu Phổ Mao 53 độ khan hiếm, ông có thể lấy được 10 chai này không dễ dàng.
Mà số hiệu này vừa khéo giống hệt một đống rượu Mao Đài bị kiểm tra hai ngày trước, người và chip chống hàng giả trên nắp chai đều có thể quét ra được.”
Muốn sản xuất rượu Phổ Mao 53 độ cần đến năm năm, trùng hợp là năm năm trước xảy ra vấn đề kinh tế lớn dẫn đến sản lượng Phổ Mao sụt giảm, gián tiếp ảnh hưởng đến số lượng Phổ Mao trên thị trường.
Ngay cả cửa hàng lớn cũng không có Phổ Mao 53 độ, thế mà cửa hàng tiện lợi lại đĩnh đạc bày ra hơn 10 chai, rất bất thường.
Huống chi số seri là độc nhất vô nhị, nhưng Lý Toản nhớ rõ, hai ngày trước trong cục tịch thu được một số lượng Phổ Mao, số seri giống hệt ở cửa hàng tiện lợi này.
“Thuốc lá…” Hai chữ lăn lộn nơi đầu lưỡi, Lý Toản cười một tiếng: “Vấn đề càng lớn!”
Mẹ nó, là cớm!
Ông chủ vội đứng dậy cười làm lành, gã rút gói thuốc hơn 1000 tệ bên phải đưa tới: “Buôn bán nhỏ, ngài thông cảm cho tôi một con đường sống.
Tôi bán thứ đó là Mao Đài từ Quý Châu chở tới, mùi vị gần giống, vô hại, giá cả thấp hơn phân nửa, coi như kiếm tiền vốn…”
“Bán hàng giả còn hối lộ, phải vào cục cảnh sát.” Lý Toản lạnh lùng trừng đối phương, tròng mắt đen thui lạnh lẽo, rất có khí thế dọa người.
Ông chủ lập tức ỉu xìu.
Cốc cốc!
Lý Toản gõ xuống tờ giấy trắng có dòng chữ “Cho thuê di động” màu đen: “Dẹp! Đừng làm hại nụ hoa mập mạp của tổ quốc.”
“Vâng!”
“Bớt bán rượu và thuốc lá giả đi.”
“Không dám.”
Lý Toản cầm bánh mì và sữa chua, cảnh cáo vài câu rồi rời đi.
Trên đường đi, hắn hai ba miếng ăn xong bánh mì, cắn ống hút cắm vào hộp sữa chua, chậm rãi như ông lão về hưu ở đầu đường tìm kiếm thanh xuân, qua hai đèn xanh đèn đỏ, đi qua đường cây râm mát, nhàn nhã thong dong mà bước vào cửa phòng đội hình sự cục cảnh sát khu Đông Thành.
Cánh cửa cũ kỹ tróc sơn, sàn nhà lót gạch sạch sẽ nhưng cũng đã cũ, bàn ghế làm việc tầm 10 năm chưa được đổi mới, còn có tủ kính chất đầy hồ sơ bỏ đi bám đầy bụi bậm, ngay cả máy điều hòa cũng là kiểu cũ mà thị trường đã bỏ từ lâu.
Bên trong đơn sơ giản dị, phân phối nhân viên “lão nhược tàn”, đây chính là đội cảnh sát hình sự chuyên nghiệp.
Đội hình sự phân cục khu Đông Thành của thành phố Việt Giang, một phân cục cảnh sát cấp huyện được vinh dự gọi là “viện dưỡng lão”, nghèo khó và lặng lẽ.
“Thời tiết đẹp quá.” Lý Toản mở cửa phòng làm việc, dù đã bước vào rồi nhưng hắn vẫn ráng nhoài người ra, nói với người ngồi phía sau chậu trầu bà tươi tốt: “Vương Đang Đang, lát nữa dọn đống hồ sơ trong tủ kính mang ra ngoài phơi nắng đi.”
Vương Đang Đang, nam, 24 tuổi, là một kỹ thuật viên trạch nam.
Một lúc lâu sau, Vương Đang Đang chậm rãi trả lời: “Vâng.”
Rầm!
Mùa đông giá rét, một nữ cảnh sát ngoại hình xinh xắn đá văng cửa bước vào, đầu đầy mồ hôi, cô cởi nón xuống cầm quạt lấy quạt để, lớn giọng nói: “Đội trưởng Lý, cục trưởng Đồng gọi anh qua đó.”
Lý Toản đang cầm radio, hắn liếc nhìn Trần Tiệp: “Lại đi bắt tệ nạn à?”
Trần Tiệp nở nụ cười ngây ngô: “Nhàn rỗi mà.”
Phân cục dưỡng lão không phải vô duyên vô cớ mà có cái danh này, bọn họ chính là một đội rảnh rỗi không có việc gì làm, quanh năm suốt tháng thảnh thơi chờ về hưu.
Trần Tiệp, nữ, 26 tuổi, trước đây nằm trong tổ bắt tệ nạn xã hội, nửa năm trước cô phạm sai lầm lớn bị lãnh đạo điều đến đội hình sự, minh thăng ám biếm.
Cô là người một lòng vì sự nghiệp, trong đội không có chuyện gì làm thường chạy qua giúp đội bắt tệ nạn.
“Quý cô Trần Tiệp, xin quý trọng 10 phút rảnh rỗi tiếp theo, bởi vì cô sắp bước vào hình thức công tác 807.” Lý Toản nhét cái radio vào tay Trần Tiệp, đồng thời nói: “Lão Tăng về đến thì nói với anh ta một tiếng.”
Trần Tiệp nhìn theo bóng dáng thong dong của Lý Toản, không hiểu rõ ấn xuống nút mở radio: “Vương Đang Đang, hình thức công tác 807 là gì vậy?”
Rè… rè…
Vương Đang Đang lên tiếng: “Một tuần 7 ngày, 8 giờ đi làm, 0 giờ tan làm.”
Trần Tiệp ôm ngực, lòng đau như cắt: “… Giết người, năng lực trào phúng của đội trưởng Lý tăng lên rồi, đã đạt đến cảnh giới cao nhất.”
… Rè… rè…
[Bản tin sáng sớm của thành phố Việt Giang: Sau khi thu thập tin tức, vào khoảng 7 giờ đến 8 giờ sáng nay, có người phát hiện một xác chết bị phân thây trong giếng nước cũ đã bỏ hoang tại *làng đô thị, đường Trà Tỉnh khu Đông Thành…]
*Khái niệm “làng đô thị” chính thức ra đời ở Anh những năm 80 của thế kỷ 20 với sự thành lập Nhóm các làng đô thị (Urban Village Group, viết tắt là UVG).
Một làng đô thị là một phân khu đô thị được xây dựng xung quanh nút giao thông có mật độ cao hoặc quanh một điểm có sự trao đổi buôn bán tấp nập; một sự trộn lẫn các mục đích sử dụng đất, bao gồm bán lẻ, thương mại, làm việc, sinh sống và giải trí; các không gian công cộng hấp dẫn và được sử dụng tốt; một môi trường đô thị dành cho khách bộ hành an toàn và thuận tiện có các nhân tố nâng cao niềm tự hào và bản sắc cộng đồng.
Đường Trà Tỉnh khu Đông Thành xảy ra vụ án phân thây, đó không phải là việc của đội hình sự họ sao?
Vương Đang Đang ngẩng đầu lên, Trần Tiệp thì mặt mày nghiêm túc.
Bỗng một bàn tay to ngăm đen rắn rỏi vươn đến, lấy cái radio trong tay Trần Tiệp ấn nút dừng.
[… Theo thông lệ, vụ án được chuyển cho đội hình sự cục cảnh sát Tân Châu… ]
Tăng Kỳ Dân, nam, 38 tuổi, đội phó đội cảnh sát hình sự phân cục khu Đông Thành.
Ba năm trước bị thương nặng trong một vụ án, đến nay trong xương đùi phải vẫn còn kẹt một mảnh đạn nhỏ chưa lấy ra.
“Cục trưởng Đồng tìm đội trưởng Lý, ảnh bảo em nói với anh…”
“Tôi biết rồi, cô chuẩn bị sẵn sàng, 10 phút sau xuất phát đến hiện trường phát hiện án mạng.” Lão Tăng giơ tay cắt ngang Trần Tiệp, tiện tay đặt radio xuống mặt bàn.
“Hả?” Trần Tiệp sửng sốt, lập tức hỏi lại: “Chúng ta nhận vụ này?”
Phân cục được sắp xếp nhân lực quá kém, mỗi cảnh sát được điều đến hầu như đều có “vấn đề”, hoặc giống như lão Tăng là anh hùng đến dưỡng lão, hoặc giống như Trần Tiệp phạm sai lầm, hoặc như Vương Đang Đang sát hạch quá kém, bị “lưu vong” tới đây.
Về phần Lý Toản, hắn là ngoài ý muốn, cả người hắn đều ngoài ý muốn.
Dù sao viện dưỡng lão “lão nhược tàn”, mỗi lần có vụ án là cục trưởng Đồng sẽ chuyển qua cho đội hình sự cục thành phố, ba năm qua không có ngoại lệ.
Lão Tăng đáp: “Đương nhiên chúng ta nhận vụ này.”
Trần Tiệp vỗ tay: “WOW, chẳng lẽ cuối cùng đội cảnh sát hình sự bên thành phố đã không chịu nổi chúng ta ăn lương nhà nước, không biết xấu hổ ngồi không ăn bám nên bỏ gánh mặc kệ, đội trưởng Lý và cục trưởng Đồng phải ráng nhận vụ này?”
Lão Tăng: “Trí tưởng tượng phong phú.”
Vương Đang Đang đẩy một góc trầu bà ra, giọng nói cứng ngắc: “Đây là án mạng, đội trưởng Lý sẽ quản.”
Câu này giống như trước đây chưa từng có án mạng vậy.
Trần Tiệp nhún vai, cúi đầu kiểm ra chốt an toàn và đầu đạn, bảo đảm không có vấn đề gì mới đeo súng lên.
…
Cục trưởng Đồng là người đứng đầu phân cục khu Đông Thành, lúc còn trẻ rất dũng mãnh, đến lúc gần về hưu bắt đầu tu thân dưỡng tính, ngay cả nước trà cũng từ trà Khổ Đinh vừa đắng vừa chát đổi thành trà giảm áp.
Đáng tiếc tu thân dưỡng tính ba bốn năm, sáng sớm nay thành công cốc.
Đụng tới án hình sự không đáng sợ, đụng tới án hình sự giết người phân xác cực kỳ ác liệt cũng không đáng sợ, đáng sợ là ông già rồi còn nhặt được một cấp dưới ngoài ý muốn.
Cục trưởng Đồng nhịn không được lại rót tách trà giảm áp thứ ba, uống xong ông chép miệng, dừng một lát rồi nói: “Lý Toản, cháu có dám đảm bảo chuyện này không?”
“Cháu có thể.” Lý Toản rất tự tin trả lời, chẳng qua thái độ nhàn nhã có vẻ không đứng đắn lắm.
“Chú Đồng, chú biết cháu sẽ không nói chuyện mà không nắm chắc.”
Cục trưởng Đồng ngẩng đầu nhìn Lý Toản, hắn không tránh né, bình tĩnh, thong dong và trấn tĩnh.
“Đi! Chú đây vinh quang về hưu, đến lúc đó hai nhà chúng ta uống một chung.”
“Bộp” một tiếng, cục trưởng Đồng đặt mạnh tách sứ xuống bàn: “Nếu chú mà không giữ được danh tiếng cuối đời thì sẽ mang cháu đi làm đồ nhắm rượu.”
Lý Toản cười cười: “Ngài chờ xem.”
“Chú sẽ nói chuyện với bên cục thành phố, tận lực không ngăn cản hành động của cháu.
Cảnh lực phân cục toàn lực phối hợp, chẳng qua tài nguyên phân cục chúng ta luôn kém nhất…”
“Vậy là đủ rồi.”
Cục trưởng Đồng nhìn theo bóng dáng Lý Toản rời đi, ông bưng tách trà giảm áp thứ tư, cảm thán tuổi trẻ thật tốt, té ngã thì đứng dậy tiếp tục hăng hái.
…
Khu Đông Thành gần trung tâm thành phố, giao thông thuận tiện, giàu có hiện đại, làng đô thị chiếm đa số, đợi quy hoạch hoặc nhà cửa xây dựng lung tung, cao thấp không đều, mắt thường có thể nhìn thấy chỗ trống.
Đường phố bằng phẳng, hơi chật hẹp, người và xe cộ qua lại rất đông, ra vào khó khăn, camera giám sát cũng nhiều.
Một chiếc xe cảnh sát hụ còi “ò e” inh ỏi, đèn đỏ chớp tắt liên tục dùng tư thế “phóng nhanh vượt ẩu” nhanh như chớp chạy vào chỗ đậu xe chật hẹp, lập tức thu hút ánh mắt kinh ngạc đến xuýt xoa của đám đông.
Lý Toản đẩy mở cửa xe, phát hiện hai bên đã bị chặn, không có đường đi, Trần Tiệp ở ghế lái ngẩng đầu lên.
Cô cười gượng nói: “Lỡ tay, anh và lão Tăng ngồi lại đi, em lái xe ra ngoài.”
“Không cần.”
Lý Toản đạp lên trần xe đi xuyên qua đám đông, kéo dây cảnh giới, thuần thục giơ thẻ cảnh sát lên cho viên cảnh sát đang định ngăn cản hắn xem: “Đội trưởng đội cảnh sát hình sự phân cục Đông Thành.”
Hắn nói nhanh rồi nhận lấy găng tay và bao trùm giày nhanh chóng đeo vào, sau đó đi vào hiện trường vụ án.
Lúc này các bộ phận thi thể dưới giếng đã được vớt lên đầy đủ, đặt trong túi chống bụi màu trắng bên cạnh.
Đập vào mắt Lý Toản là xương hông không nguyên vẹn, tử cung và ruột trương phình, sau đó là hai bắp đùi và cánh tay, bắp chân, nội tạng và đầu đặt trong túi chống bụi.
Lý Toản đeo khẩu trang, ngồi xổm xuống kiểm tra cái xác bị phân thành nhiều mảnh, trước mặt hắn là cánh tay thối rữa trương phình, mặt trong cổ tay có hình xăm mặt trời sao năm cánh đã hơi mờ.
*Hình tương tự thế này
Hắn giương mắt nhìn lên, đối diện với cái đầu hư thối đã có giòi, không cách nào nhìn rõ ngũ quan, tai trái đeo một cái hoa tai giá rẻ 10 tệ, tai phải không có hoa tai, hẳn là bị mất.
“Căn cứ theo tỉ lệ xác chết, vết cắt tứ chi và số lượng cơ quan nội tạng, có thể dự đoán chỉ có một nạn nhân, các bộ phận đầy đủ, không bỏ sót.” Người vừa lên tiếng chính là trưởng pháp y Chung Học Nho của phân cục, đối phương đeo kính đen, khí chất nho nhã như một giáo sư đại học.
“Tổng cộng 8 nhát chém.” Chung Học Nho giơ tay ví dụ như con dao, khoa tay múa chân nói: “Cổ và bụng một nhát.
Cánh tay, xương hông, đầu gối hai nhát.
Vết chém sắc gọn, hẳn là sử dụng vũ khí sắc bén như dao chặt xương tiến hành phân thây.
Ở huyệt thái dương của người chết bị trầy da, không phải vết thương trí mạng.”
*Dao chặt xương sắc bén nhẹ nhàng dễ dàng, mại zô
Lý Toản hỏi: “Biết nguyên nhân tử vong chưa?”
“Cần giải phẫu tử thi.”
Trần Tiệp liếc mắt nhìn qua, cô không nhịn được che miệng vội chạy sang một bên nôn đến tối tăm trời đất.
Lão Tăng cầm một quyển sổ da trâu, anh mở nắp bút máy ra: “Trần Tiệp lần đầu tiếp xúc với án mạng, chưa quen, đợi cô ta quen là được.”
“Lần đầu tiên đã gặp vụ án phân xác, trực tiếp nhảy vào giai đoạn thử thách cao, chứng minh có tiềm lực.” Lý Toản đứng dậy, vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh vừa nói: “Người chết, nữ, thân phận không rõ, nguyên nhân cái chết không rõ.
Sau khi chết bị phân thây, vứt xác, tám dao chín phần.
Cổ tay trái có hình xăm mặt trăng ngôi sao năm cánh, tai trái đeo hoa tai, hoa tai bên phải đã mất.”
Lão Tăng ghi chép lại: “Không có quần áo và giày của người chết?”
Lý Toản: “Giếng cũ bỏ hoang nhiều năm, phỏng chừng bên dưới có rất nhiều rác, muốn biết có đồ vật của người chết hay không phải chờ báo cáo phân tích của bên đội điều tra hiện trường.”
*Ngân kiểm là vận dụng kỹ thuật khoa học hình sự, phát hiện, thu thập, phân tích, kiểm nghiệm giám định các vết tích vật chứng tội phạm để lại hiện trường, cung cấp manh mối và chứng cứ điều tra phá án.
Ngân kiểm bao gồm dấu vân tay, dấu chân, vết đạn, dấu răng, vết bánh xe, dấu vết động vật chờ kiểm nghiệm.
Từ đây, mình sẽ gọi là đội điều tra hiện trường.
Hắn đi đến giếng nước nhìn xuống, đây là giếng theo kiểu cũ, đường kính miệng giếng chừng 20cm, có một xích sắt thắt nút vắt ngang.
“Giếng nước bỏ hoang, nước vừa dơ vừa thối, có thể che giấu mùi xác chết.
Ngang miệng giếng có xích sắt thắt nút thòng lọng, đường kính tương đương kích cỡ đầu người.”
Lý Toản lách người, quan sát nhà dân hai bên hẻm nhỏ, bên tay phải được cải tạo thành nhà trọ thanh niên, trong hành lang có gắn camera giám sát.
“Lấy băng ghi hình camera giám sát gần đây, phạm vi điều tra tập trung ở làng đô thị Lục Liên, hung thủ giết người phân xác rất quen thuộc hoàn cảnh quanh đây.”
Lão Tăng tiếp tục ghi chép: “Đã liên hệ lấy băng ghi hình camera an ninh gần đây để loại trừ công việc và thân phận, có điều…” Anh ra hiệu cho Lý Toản nhìn về hướng 10 giờ: “Phóng viên đến trước một bước.”
Hướng 10 giờ, phóng viên hùng hùng hổ hổ suýt nữa đẩy viên cảnh sát canh gác té ngã.
“Dân Sinh Vi Tiên?” Lý Toản tháo găng tay: “Chức năng mạnh nhất của họ ngoại trừ thêm phiền, còn có khứu giác nhạy bén như linh cẩu.”
Trần Tiệp vừa nôn xong quay lại nghe thấy câu này, thầm nghĩ giọng nói của đội trưởng Lý hơi lạnh lùng.
Cô nhỏ giọng nói với lão Tăng: “Dân Sinh Vi Tiên là cái gì?”
Lão Tăng đáp: “Một chuyên mục buổi sáng của đài phát thanh địa phương, có chút mâu thuẫn với phân cục chúng ta.”
Trần Tiệp: “À.”
Lý Toản cao giọng gọi: “Trần Tiệp!”
“Vâng, tới đây!”
Trần Tiệp vội vàng chạy tới, vừa đứng vững ngẩng đầu lên thì thấy sườn mặt dưới ánh mặt trời của hắn, cô chợt phát hiện ngoại hình của lão đại có thể đạt đến bảy tám điểm.
Lý Toản thân thiết nói: “Nôn xong thế nào rồi?”
Trần Tiệp thẳng thắn nói: “Tạm ổn rồi ạ.”
“Không tồi không tồi.
Đồng chí Tiểu Trần văn có thể bắt tệ nạn, võ có thể nhìn thi thể bị phân thành nhiều mảnh, giác ngộ tăng cao.
Vậy thì cô đi theo lão Chung về trung tâm pháp y, chú ý ghi chép, buổi chiều viết báo cáo cho tôi.” Lý Toản tháo găng tay đưa cho Trần Tiệp: “Cố lên, tôi rất coi trọng cô.
Lão Tăng, chú ý chăm sóc, tôi đi trước đây.”
Đầu bên kia, lão Tăng đang nói chuyện với người bên đội điều tra hiện trường, anh không quay đầu mà đáp một tiếng.
Nghe anh trả lời, Lý Toản bước nhanh như đạp trên ròng rọc, chớp mắt đã lẩn vào đám đông, thân hình mạnh mẽ, bước đi như bay, có thể nói là cao thủ.
Trần Tiệp lập tức ngơ ngác, cô quay đầu hỏi Chung Học Nho: “Đội trưởng Lý bảo tôi theo các anh quay về trung tâm pháp y, đích thân xem các anh giải phẫu rồi viết báo cáo?”
Chung Học Nho gật đầu: “Đi thôi, cùng tôi mang thi thể về.”
Trần Tiệp hít sâu một hơi: “Nghe đồn đội trưởng Lý không phải là người, tôi lại thấy ảnh rất đàng hoàng sĩ diện, không ngờ là do tôi nhìn lầm.”
Chung Học Nho hỏi: “Sao lại nói như vậy?”
Trần Tiệp nói tiếp: “Đàn chị khóa trên của tôi, chị ấy điều đến khu kế bên, tôi đến đây thay thế vị trí của chị ấy.
Trước khi đi, chị ấy nói với tôi chị không theo kịp tiết tấu của đội trưởng Lý.”
Nguyên văn câu đó là vầy: “Chị không theo kịp tiết tấu của đội trưởng Lý, tư duy, hành động, quan sát… Không cách nào phối hợp, không thích ứng được.
Đội trưởng Lý… không giống người, ý chị là ảnh rất lợi hại.”
Đương nhiên nửa năm qua, Trần Tiệp chưa có cơ hội hiểu rõ Lý Toản tài giỏi đến cỡ nào, cô chỉ nhìn thấy một thanh niên sống như một ông lão về hưu một cách xuất sắc.
Chung Học Nho dùng cổ tay đẩy mắt kính bị tuột xuống, hắn cười một tiếng: “Xử lý án mạng cần phải nhanh, cô mang thêm mấy túi nôn, nôn vài lần sẽ quen.
Chúng ta phải nhanh lên mang về kiểm tra.”
Trần Tiệp: “OK.”
Xa xa, phóng viên bị cảnh sát canh gác không nghe ngóng được tin tức gì, có mấy người đã từ bỏ, duy chỉ có phóng viên chuyên mục Dân Sinh Vi Tiên xông lên phía trước nhất thấy Lý Toản chạy đi, cô suy nghĩ một chút rồi hỏi viên cảnh sát canh gác: “Người vừa bước xuống từ chiếc Citroën, khá trẻ, đẹp trai, có phải đó là đội trưởng đội cảnh sát hình sự không?”
Viên cảnh sát nghiêm mặt, căn bản không quay đầu lại: “Không biết, không có, hiện trường án mạng không cho phép chụp ảnh, câu hỏi liên quan xin đợi cảnh sát thông báo.”
Phóng viên chuyên mục Dân Sinh Vi Tiên tên là Triệu Nhan Lý, cô cười với viên cảnh sát một cái, bỗng cô bất ngờ tạt chai nước trong tay vào mặt đối phương, sau đó nhân cơ hội kéo dây cảnh giới vọt vào bên trong, nắm lấy một người hỏi: “Anh là đội trưởng đội hình sự phải không? Có phải vụ án phân thây kinh tởm này là giết người hàng loạt…”
Người bị cô nắm chặt là lão Tăng.
Triệu Nhan Lý nhìn thấy hai gạch hai hoa trên đồng phục của lão Tăng, lập tức đoán ra chức vị của anh, sau đó nhớ lại người vừa nhìn thấy từ xa ban nãy, không khó đoán được chức vị của thanh niên mặc thường phục kia.
“Cô làm gì vậy? Đi ra ngoài! Đừng cản trở cảnh sát làm việc, đi ra ngoài!”
Viên cảnh sát lôi lôi kéo kéo Triệu Nhan Lý và phóng viên chụp ảnh, đuổi ra ngoài dây cảnh giới màu vàng, lớn tiếng quát tháo, canh phòng nghiêm ngặt như tử thủ, kiên quyết không cho phóng viên đến gần.
Triệu Nhan Lý và phóng viên chụp ảnh quay về xe công vụ, cô suy nghĩ một chút rồi gọi cho tổng bộ đài phát thanh, tức tổng biên chuyên mục Dân Sinh Vi Tiên.
“Alo? Chị, em muốn hỏi về một người.
Chị có biết đội hình sự phân cục khu Đông Thành không?”
Hết chương 1.