Trước giờ Giang Trì vốn không có thói quen ôm đồ ngủ, nhưng bây giờ không biết do đâu mà hễ đồ của Diệp Lan là cậu lại muốn kéo vào trong chăn.
Sơ mi, khăn choàng, áo thun của Diệp Lan…
Mấy hôm nay trong lúc ngủ nướng không hiếm lần Giang Trì mơ mơ màng màng ôm đồ đạc vào lòng, nếu không phải biết còn được ở lại lâu thì cậu còn nghi ngờ bản thân sẽ to gan lớn mật trộm luôn đồ riêng tư của anh giấu mang đi.
Lỡ bị phát hiện…
Tối đa lại bị Diệp Lan “phạt” một tí, cũng đâu có đau. Gần đây Giang Thịt Tươi hơi lờn đòn, không sợ nhiều nữa.
Nhưng thứ cậu lôi vào hôm nay thì hơi xấu hổ, Giang Trì tỉnh ngủ, nhìn nhìn sợi dây nịt cấn thành ngấn trên bụng mình của Diệp Lan, đỏ mặt.
Giang Trì hồi tưởng kĩ lại, không nhớ được Diệp Lan đi lúc nào, cũng không biết Diệp Lan có phát hiện không.
Hy vọng là không.
Giang Trì mơ mộng đẹp đẽ lắm, lúc xuống giường rửa mặt xong quay lại xếp chăn thì phát hiện tấm giấy note.
“Thích sợi dây nịt này thì tặng em đó, lần sau đi sự kiện nhớ phải đeo, anh chờ xem đấy. Diệp Lan”
Giang Trì nhìn sợi dây nịt giá cả xa xỉ tối qua mới bị Diệp Lan dùng cho mưu đồ bất lương, mặt đỏ bừng bừng.
Tặng mình thì thôi đi, còn yêu cầu đeo đi sự kiện…
Bất kể lý do là Diệp Lan từng đeo sợi dây nịt này hay vì sự vụ tối qua, nói chung Giang Trì đều đỏ mặt không dám nhìn nó nữa, cậu ho khan mấy tiếng, uống nước xong do dự hồi lâu mới cầm dây nịt mặt khóa tinh xảo chất da mềm mại kia lên cất kĩ.
Đeo cái này đi sự kiện, chắc tay chân mình sẽ lóng ngóng lắm nhỉ?
Giang Trì dậy hơi trễ, ăn sáng xong mở điện thoại lên mới thấy đã có không ít tin nhắn, cậu trả lời hết một lượt, thấy tin nhắn của Nhâm Hải Xuyên thì liền gọi lại cho ông.
Chế tác đang quay phim, không tiện giữ liên lạc liên tục với đoàn phim, Giang Trì miễn cưỡng làm trung gian, cậu sợ Nhâm Hải Xuyên biết mình và Diệp Lan đã quen nhau, còn đặc biệt nhấn mạnh kĩ càng, cháu có một vai nhỏ trong “Nhiếp chính vương”, cho nên mới trú tạm ở đoàn phim này.
Nhâm Hải Xuyên nhíu mày: “Cái gì? Quay phim truyền hình vẫn chưa đủ, bây giờ trực tiếp đi đóng vai quần chúng luôn à? Trước đây chú nói sao với cháu hả? Cháu…”
Giang Trì nghẹn cười, lại muốn ho, cậu uống ngụm nước thấm giọng rồi giải thích kĩ càng, tự dán nhãn “diễn vai tình cảm” cho mình, “Gần đây cũng không có việc gì, nên… liền qua đây.”
Nhâm Hải Xuyên vẫn rất không hài lòng, nói bâng quơ vài câu rồi về lại vấn đề chính, “Kịch bản chú đọc lâu rồi, cũng khá quen với biên kịch, cậu ấy…”
Nhâm Hải Xuyên lấy hơi, bất mãn phàn nàn: “Hiện tại kịch bản của cậu ấy thương mại hóa quá nghiêm trọng, còn có xu hướng theo đuổi mô típ niềm đau tuổi trẻ, chi tiết trong kịch bản còn cố ý tung hint theo xu thế thị trường, cho thêm cả đống thứ vô dụng, chẳng ra sao, chuyện này trước đây chú đã nói với cậu ấy rồi, bản thân cậu ấy cũng hiểu rõ, nhưng để lấy lòng phía đầu tư, không thể không cho vào, nhưng dù là phim thương mại thì cũng phải có mức độ chứ, cháu nói với Diệp Lan, nếu để chú đạo diễn thì đầu đuôi kịch bản đều phải sửa hết. Cái gì mà… cắt ngay cái cảnh bạn nam chính đến mượn tiền cho bạn gái phá thai ngay vào lúc nam chính chật vật nhất! Quỷ ma gì vậy! Chả biết là mốt ai khơi ra nữa, cứ nói tới khó khăn của tuổi trẻ là có phá thai…”
Giang Trì nghe giọng thôi cũng tưởng tượng được cảnh Nhâm Hải Xuyên nổi giận đùng đùng ở đầu dây bên kia, nghẹn cười gật đầu, “Cháu sẽ nói với anh ấy… Đương nhiên rồi, mấy chuyện này nghe chú hết.”
Nhâm Hải Xuyên thích dạng câu chuyện nhân vật nhỏ gian khổ phấn đấu trong đường đời, không thể không bị hiện tại mài giũa, mắng xong mấy thứ mình không thích rồi còn miễn cưỡng khen vài câu, rồi bảo Giang Trì bắt đầu điều chỉnh tâm lý, thật ra nam chính nhỏ hơn Giang Trì vài tuổi, tâm lý thần thái vẫn có chút khác biệt, Nhâm Hải Xuyên nói một hơi tên của mấy quyển sách, bảo Giang Trì dành thời gian đọc, ép bớt tính tranh đấu công danh lợi lộc xuống, tập cho ánh mắt thuần túy ngây ngô hơn.
Giang Trì nghiêm túc nhỡ kĩ tên sách, luôn miệng vâng dạ.
Nhâm Hải Xuyên hỏi lịch làm việc của Giang Trì và Diệp lan, cái này hôm qua phía văn phòng đã tính kĩ rồi, Giang Trì tham gia lúc nào cũng được, Diệp Lan thì phải chờ ít nhất là một tháng sau khi “Nhiếp chính vương” đóng máy mới vào đoàn được.
Nếu thuận lợi, hai tháng nữa là khởi quay được rồi, tối đa bốn tháng sau Diệp Lan cũng vào đoàn.
Dời cảnh của Diệp Lan ra xa không thành vấn đề, tuy Nhâm Hải Xuyên luôn bắt bẻ bới lông tìm vết với Diệp Lan nhưng ông cũng là người hiểu rõ Diệp Lan nhất, dù không vào đoàn sớm anh cũng diễn tốt được.
Tổ nghiệp thương mà, cũng hết cách.
Nhâm Hải Xuyên tự tính lịch của mình, gật đầu, “Nhắc Diệp Lan, thành lập sớm đội ngũ nòng cốt của đoàn, đừng để đến lúc chú cần lại thiếu.”
Giang Trì vội gật đầu.
Bàn bạc với Nhâm Hải Xuyên xong, Giang Trì liên hệ An Á, truyền đạt lại ý của Nhâm Hải Xuyên, phía An Á tự có đội ngũ hoàn thiện để xử lý các chi tiết.
Sau vài lần như thế, lịch quay “Tần Sênh” được quyết định tạm.
Nói suốt cả buổi chiều, Giang Trì khô rát cổ, gọi cho vài người xong cậu lại uống cạn cả chai nước.
Không đi mua đồ ăn cho Diệp Lan kịp nữa rồi, Giang Trì cầm giấy note ghi tên sách lên, định ra ngoài ăn trưa rồi sẵn tiện tìm nhà sách mua luôn.
Máy điều hòa và máy sưởi được mở liên tục để giữ độ ấm cho phòng, không khí hơi khô, Giang Trì dự định mua máy phun sương mang về.
Tối qua mưa suốt đêm, vào thời điểm rét xuân nhiệt độ trong ngoài phòng chênh lệch rất nhiều, Giang Trì ra khỏi cổng nhà khách liền kéo kín áo khoác, nhớ lại tối qua Diệp Lan đã nói, quay phim cả ngày chỉ chờ được về nhà cho ấm, thấy ngọt ngào vô cùng.
Diệp Lan nói là “về nhà”.
Trước khi cậu đến, khi gọi điện thoại cho Diệp Lan, thi thoảng nhắc đến, Diệp Lan chỉ gọi là “về phòng” thôi.
Từ khi mình đến, liền trở thành về nhà.
Giang Trì tim ấm mặt nóng, đánh mấy vòng, chà mặt, cuối cùng cũng nhận ra có vấn đề.
Từ sáng đến giờ mặt mình cứ nóng mãi.
Ban đầu Giang Trì còn tưởng là mình nghĩ về Diệp Lan quá nhiều, đến chiều cổ họng càng lúc càng đau mới nhận ra, có thể đã bị cảm rồi.
Giang Trì nhờ Sầm Văn hỏi hộ xem có phòng trống không, cậu muốn ở riêng vài hôm, để khỏi lây bệnh cho Diệp Lan.
Nhưng đáng tiếc, không có dư phòng nào.
Sầm Văn mang thuốc tới cho Giang Trì, thấy cậu uống xong vẫn lừ đừ, ngẫm nghĩ rồi lén nhắn tin cho Diệp Lan, báo anh biết Giang Trì bệnh rồi.
Không ngoài dự đoán, hôm nay Diệp Lan xong sớm bất ngờ.
“Nằm ngoan đó, bệnh rồi còn định đi đâu hả?”
Diệp Lan nhíu mày, nhìn Sầm Văn, “Uống thuốc hay tiêm rồi?”
“Bác sĩ của đoàn đến khám rồi, nói không phải tiêm, cảm lạnh thôi.” Sầm Văn biết Diệp Lan sẽ không vui, đã chuẩn bị sẵn, trình thuốc bác sĩ kê ra cho Diệp Lan xem, “Cậu ấy uống thuốc rồi, đây là thuốc hạ sốt khẩn cấp, dặn là nếu tối nay hơn ba mươi tám độ thì uống, chú ý giữ ấm, uống nhiều nước.
Sầm Văn ngừng một chốc rồi bổ sung: “Cai rượu cai đồ cay, tốt nhất cũng đừng… Ừm, tối nay nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Diệp Lan cầm lấy thuốc hạ sốt trong tay Sầm Văn xem xem, gật đầu, “Viên sủi, được, tối nay nếu sốt thì anh pha cho cậu ấy.”
Sầm Văn thầm nghĩ tối anh thức giấc đừng gắt ngủ là tốt lắm rồi, không còn sớm, cô đưa hết thuốc cho Diệp Lan rồi đi trước.
Diệp Lan ngẩng lên nhìn Giang Trì, Giang Trì ngại ngùng, “Không sao, bác sĩ nói mấy hôm trước quay đuổi cảnh, hệ miễn dịch yếu đi, lại gặp phải cơn rét… Không uống thuốc mai em cũng hết.”
Diệp Lan vuốt vuốt viên hạ sốt trong tay, phì cười, “Hai chúng ta ai suy nhược?”
Giang Trì xấu hổ, “Em, là em…”
Diệp Lan nhìn khuôn mặt sốt đỏ của Giang Trì, thở dài, ngồi xuống giường.
Giang Trì kín đáo nhích nhích vào trong.
Diệp Lan nhíu mày, “Cố ý đúng không? Qua đây.”
Giang Trì cứng người nói: “Lây…”
Diệp Lan giận quá bật cười, “Nếu anh không bị lây thì sao?”
Giọng Giang Trì khàn rồi, vẫn nhẹ giọng dỗ dành, “Vậy chờ vài hôm nữa là chứng minh được sự trong sạch của anh…”
“Đâu phải cúm dịch, sao dễ lây vậy được?!” Diệp Lan dịu giọng, “Nhích qua đây một chút, chỉ xoa đầu em thôi.”
Giang Trì không nhích người, rướn rướn đầu qua chỗ anh.
Diệp Lan phối hợp xoa mấy cái, chẳng cảm nhận được gì.
Diệp Lan đứng lên, rót nước cho Giang Trì, để trên tủ đầu giường, rồi lại ngồi xuống giường.
“Qua đây.” Lúc này Diệp Lan không nỡ lòng nào nói nặng với Giang Trì, nhẹ nhàng, “Biết em đang khó chịu trong người, không muốn nói em, nghe lời nào.”
Giang Trì mím môi, lòng mềm nhũn.
Diệp Lan biết cậu đang khó chịu.
Giang Trì thật sự đang rất khó chịu, cổ họng đau, sốt cao cả người ê ẩm, đầu cũng mụ mị mơ hồ, chỉ là trước nay cậu không yếu đuổi, gánh bệnh đóng phim là chuyện thường, hiện tại không phải làm việc, bị sốt chút chút cậu thật lòng thấy chẳng phải chuyện gì to tát.
Nhưng hiểu nhiên Diệp Lan xem đó là chuyện cực lớn.
Giang Trì chần chừ rồi dịch dịch về phía Diệp Lan, Diệp Lan lại sờ trán Giang Trì, kéo chăn lên cho cậu, “Vẫn nóng, lát nữa đo nhiệt độ lại.”
Giang Trì “Dạ”, giọng ồm ồm.
Diệp Lan đau lòng.
“Tại anh.” Diệp Lan xoa đầu Giang Trì, “Mấy hôm nay giày vò em quá.”
Giang Trì nghe vậy mặt đỏ thêm, cậu rụt rụt vào chăn, “Không liên quan đến chuyện đó…”
Diệp Lan kéo kéo cậu lên, trêu: “Thấy tờ giấy anh để lại cho em trước khi đi chưa?”
Giang Trì đỏ mặt gật đầu, hứa hẹn bằng giọng muỗi kêu: “Em cất kĩ rồi, lần sau tham gia tiết mục… sẽ đeo cho anh xem.”
Diệp Lan sững người, bật cười.
Thật ra anh chỉ đùa Giang Trì thôi.
Nhưng Giang Trì lại tin, dù yêu cầu của mình có quá đáng đến mấy, cậu đều sẽ chấp nhận, còn nghiêm túc làm theo lời mình.
Có lúc chính Diệp Lan cũng hoài nghi, có phải Giang Trì cố ý dụ dỗ mình không.
Diệp Lan đứng lên, uống mấy ngụm nước hạ hỏa, lục tìm nhiệt kế trong hành lý của mình ra, ngồi lên đầu giường, “Sờ trán không chính xác đâu, thử nhiệt độ anh xem nào.”
Nhiệt kế Diệp Lan cầm không phải loại Giang Trì dùng lúc trưa, Giang Trì cầm lấy nhìn nhìn, không xác định được là loại cặp nách hay ngậm, ngước mắt, “Cái này kẹp cánh tay ạ?”
Diệp ảnh đế tâm thần nhộn nhào nghe câu này lại bùng lửa, anh nhắm mắt bình tĩnh, cười cười: “Không thì sao?”
Giang Trì hoang mang.
Diệp Lan rũ mắt cười, nói nhỏ: “Thì ra em thích thử hậu môn à? Cũng được mà, để anh…”
“Không không không không…” Mặt Giang Trì đỏ gay, vội nhét nhiệt kế vào kẽ cánh tay, “Kẹp vậy… được rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...