Ảnh Đế

Giang Trì ở lại nhà cha thêm một hôm, ngày kế bay về tỉnh dự sự kiện, sau đó chỉ được nghỉ hai ngày, chưa được một tuần sau tết nguyên tiêu là đến ngày cậu về đoàn.

Hôm vào đoàn Cảnh Thiên đặc biệt bỏ một ngày ra đưa Giang Trì đi.

Giang Trì biết sau tết anh ta bận nhiều việc còn ngại ngùng, “Cũng đâu phải ngày đầu tiên vào đoàn, đã quen hết với mọi người rồi, cả chào hỏi trước cũng chẳng cần… Mà cũng không có thời gian chào, hôm nay là có cảnh của em rồi.”

Trong lòng Cảnh Thiên có quỷ, cười khan nói: “Với anh mà khách sáo gì chứ, mãi chưa đến trường quay thăm cậu được, mấy hôm nay cũng rảnh rỗi, đi với cậu, cũng sắp đóng máy rồi, không đi thì không còn cơ hội nữa.”

Lý Vĩ Lực đang ngồi bên ghế phó lái chơi điện thoại, nghe vậy ngoái đầu lại cười nói: “Anh Cảnh đừng lo! Bọn em ở đó tốt lắm, đoàn phim rất chịu chi, thuê khách sạn tốt hơn trước giờ nhiều, nhân viên thiết bị cũng đầy đủ, rất chuyên nghiệp, chỉ là… điều kiện trường quay lúc cao lúc thấp, khoảng thời gian lạnh nhất còn quay ngoại cảnh cả ngày, lạnh chết được.”

Cảnh Thiên bật cười, “Khách sạn không tệ là được rồi, Nhâm Hải Xuyên qua phim luôn lấy chất lượng phim làm trọng, nếu trường quay ở vùng hoang vu nào đó, đừng nói là kén chọn khách sạn, nhà lá cũng phải ở.”

Lý Vĩ Lực thở dài, “Trước đây còn tưởng quay phim điện ảnh thì cao cấp lắm, lúc gặp điều kiện xấu, còn không bằng lúc anh Giang mới vào nghề đi đóng phim truyền hình.”

“Cậu mà biết gì.” Cảnh Thiên liếc Lý Vĩ Lực, “Đoàn phim càng cao cấp đạo diễn càng lớn thì càng không o bế diễn viên, điều kiện nào cũng phải theo… Thời gian trước lạnh thật, hai cậu vất vả rồi.”

Lý Vĩ Lực vừa chơi điện thoại vừa lắc đầu, “Vất vả em thôi! Anh Giang có người chống lưng mà… Đoàn phim luôn chuẩn bị phòng nghỉ tốt nhất cho Diệp ảnh đế, có máy sưởi có máy phun sương có người đẹp, Diệp ảnh đế cứ hay gọi anh Giang sang đó, vừa rộng vừa ấm.”

Tim Cảnh Thiên kêu thịch một cái, căng thẳng nhìn Giang Trì.

Giang Trì đang cúi đầu đọc kịch bản, không trả lời, nhưng môi cũng khẽ cười, nhìn biết ngay là đang vui thầm.

Cảnh Thiên hoảng hốt.

Chuyến này anh ta đi, nói là đến thăm trường quay, thật ra là muốn tìm cơ hội xác nhận lại xem Giang Trì có biết chuyện Tinh Quang không.

Bây giờ nghe Lý Vĩ Lực kể về mối quan hệ của Giang Trì và Diệp Lan, tám chín phần mười là biết rồi.

Vậy lúc hai người ở chung… Có khi nào đã nói ra chuyện này rồi không?

Cảnh Thiên hoảng loạn nghiêng đầu quan sát sắc mặt Giang Trì, lại thấy không chắc chắn, anh ta biết tính Giang Trì không phải loại giấu không lòng để đon đả ngoài mặt với mình.

Cảnh Thiên thầm niệm Phật, cố cầu may, thấy cứ nên tới đoàn xem tình hình đã rồi tính tiếp.

Ba người đến khách sạn, tiếp tân đến giúp đẩy hành lý, Lý Vĩ Lực xuống xe vào khách sạn sắp xếp hành lý cho Giang Trì, Giang Trì và Cảnh Thiên đến thẳng trường quay.

Trường quay cách khách sạn không xa, khi Giang Trì đến không thấy Diệp Lan đâu, nghe nhân viên nói bên kia đang quay cảnh của nhân vật phụ, Giang Trì gật đầu, nhìn quanh, hỏi: “Anh Diệp đâu? Trong phòng nghỉ hả?”


“Ở đây này.”

Tiếng Diệp Lan vang lên sau lưng, Giang Trì quay đầu nhìn, thấy Diệp Lan đeo chiếc kính mát to, mặc áo khoác dày sụ đang đi đến cùng trợ lý.

Diệp Lan kéo kéo kính mát xuống, nhìn Giang Trì nói rất hài lòng: “Quả nhiên lớn hơn một tuổi, học ngoan rồi, tới trường quay biết tìm tôi đầu tiên.”

Bị Diệp Lan nghe thấy mình mới tới nơi đã tìm anh cũng đủ xấu hổ lắm rồi, bây giờ còn bị Diệp Lan chọc ghẹo vậy nữa, Giang Trì ngại ngùng bẽn lẽn nói: “Anh Diệp Lan… Năm mới vui vẻ.”

“Sắp ra giêng rồi mà còn chúc mừng năm mới?” Diệp Lan cười cười, “Xem cảnh lát nữa chưa? Tiết lộ cho cậu trước một bí mật, mấy hôm nay Nhâm Hải Xuyên bốc hỏa, gặp đâu mắng đó, cậu vừa về đoàn đã quay cảnh chủ chốt, lát nữa diễn không tốt sẽ bị mắng chết.”

“Xem rồi xem rồi.” Cảnh quay này đã được Giang Trì nghiền ngẫm trong lòng rất nhiều lần rồi, trước đây cũng đã thỏa luận với Nhâm Hải Xuyên, nhưng mấy ngày không gặp, cậu muốn nói chuyện với Diệp Lan nhiều một chút, Giang Trì mím môi, hỏi thử: “Nhưng có thể em hiểu chưa đến, anh… tập thoại với em được không?”

Mấy hôm nay Diệp Lan ở đây có một mình, không quay thì đấu võ mồm với Nhâm Hải Xuyên cho vui, vừa buồn vừa chán, giờ Giang Trì đến rồi, tâm trạng cực tốt, nói cũng nhiều hơn, anh cởi kính xuống đưa trợ lý, mỉm cười nói: “Sao hả? Đang xin tôi ưu đãi riêng cho cậu hả?”

Giang Trì nhìn quanh, tai đỏ dần… Chắc mọi người sẽ nghĩ mình mặt dày lắm?

Nhưng cậu thật sự, thật sự rất nhớ Diệp Lan.

Từ tết nguyên tiêu đã bắt đầu nhớ, nhớ mãi suốt bao nhiêu ngày, nếu không phải không thể từ chối dự sự kiện thì cậu quay về đoàn từ lâu rồi.

Giang Trì cố mặt dày gật đầu, “Dạ.”

Người khác muốn nói mình bợ đỡ nịnh nọt thì cứ nói.

“Ưu đãi của tôi không có dễ hưởng vậy đâu.” Diệp Lan hả dạ nhìn Giang Trì, cười, “Gọi ba đi.”

Giang Trì: “…”

Giang Trì nhớ đến bao lì xì cuối cùng không nhận, hai bên tai rất không tiền đồ đỏ ửng.

Chắc Diệp Lan không… thật sự bắt mình gọi anh ấy là… như thế trước mặt nhiều người vậy chứ…

Diệp Lan cười phụt thành tiếng, tay vò mạnh đầu Giang Trì, “Đùa cậu thôi, xem cậu sợ kìa… Đi trang điểm trước đi, không thôi Nhâm lão gia đi ngang thấy cậu chưa sẵn sàng lại chạy tới mắng mỏ cậu.” Diệp Lan nói rồi cất bước đi trước.

Giang Trì đỏ mặt gãi đầu, thở phào một hơi, trong lòng hơi ngứa ngáy, không có Lý Vĩ Lực ở đây, cậu cũng không muốn làm phiền nhân viên, tự đi tìm chuyên viên trang điểm, ngẩng lên thấy Cảnh Thiên mặt tái nhợt nhìn mình, ngây ra rồi giải thích: “Đừng hiểu lầm đừng hiểu lầm, anh Diệp Lan không bắt nạt em đâu, anh ấy… anh ấy thích đùa vậy đó, thật mà.”

Cảnh Thiên yếu ớt lắc đầu, không cần Giang Trì phải giải thích, anh ta có mù cũng nhìn ra đương nhiên không phải Diệp Lan đang bắt nạt cậu.


Vậy nên anh ta mới sợ…

Giang Trì không hay biết gì, an ủi Cảnh Thiên vài câu rồi chạy vào phòng nghỉ.

Trong phòng nghỉ Giang Trì gặp diễn viên thủ vai bartender, Hà Dịch.

Giang Trì lễ phép chào hỏi hà Dịch, Hà Dịch vội đứng lên bắt chuyện nói vài câu với Giang Trì.

Như lời Sầm Văn nói, Hà Dịch căn bản không cùng thể loại với Đồng Nhất Triết, tuổi chưa cao nhưng không hồ hởi nhanh nhảu, tính điềm đạm yên tĩnh, nhưng nghe nói lúc thử máy cực kì mê loạn hút hồn, xem ra diễn xuất rất tốt.

Hà Dịch cũng đang trang điểm, thi thoảng lại chat thoại với vợ, để điện thoại xuống cười nói với Giang Trì: “Vợ anh là fan cuồng của em, lúc anh mới nói sẽ chung đoàn với em, cô ấy một mực đòi anh xin chữ kí hộ.”

“Thật vậy sao?” Giang Trì vội cười nói: “Được chứ được chứ, chị nhà tên gì vậy anh? Em viết thêm vài dòng.”

Giang Trì mượn bút của chuyên gia trang điểm, kí rồi viết tặng cho Hà Dịch ngay tại chỗ.

Trước khi vào đoàn Hà Dịch đã nghe kể chuyện của Đồng Nhất Triết, trên mạng đủ loại tin tức nửa thật nửa giả, có người nói tính tình Giang Trì không tốt, không chịu có diễn viên chung đoàn ngoại hình hơn mình mới chèn ép Đồng Nhất Triết bỏ vai, muôn hình vạn trạng các thể loại tin, trong lòng Hà Dịch vốn hơi lo, không ngờ Giang thịt tươi lại dễ nói chuyện thế, ngược lại Diệp Lan đã quay chung mấy cảnh mới là người lạnh như băng, nhưng mà người ta là ảnh đế, khó tiếp cận cũng bình thường thôi, Hà Dịch không để trong lòng.

Trang điểm xong Giang Trì hớn hở đi tìm Diệp Lan nhận ưu đãi, chỉ tiếc trời không chiều lòng người, cậu chưa tới được phòng nghỉ của Diệp Lan đã nghe nhân viên báo cảnh bên kia đã quay xong, đạo diễn quay phim đang chuyển chỗ, gọi cả cậu đi.

Giang Trì tiếc nuối vô cùng, nhưng cũng đành chịu, theo nhân viên đến địa điểm quay.

“Giang Trì đến rồi à?”

Nhiều ngày không gặp, nếp nhăn giữa mày Nhâm Hải Xuyên sâu hơn rồi, có thể thấy được mấy hôm nay quay phim rất gian nan, ông ngẩng lên nhìn Giang Trì, không nói thừa nửa chữ, “Chuẩn bị xong chưa?”

Giang Trì hít nhẹ một hơi, nhìn nhìn Diệp Lan cũng vừa đến đang ngồi bên cạnh đọc kịch bản phân cảnh, gật đầu, “Chuẩn bị xong rồi ạ.”

Đây chính là cảnh Diệp Lan ve vãn bartender bị Giang Trì bắt gặp.

Trước đây từng quay một lần rồi, bối cảnh hơi thay đổi nhưng thoại gần như không khác gì, trên cơ bản không cần nói nhiều, khó là Giang Trì phải lập tức điều chỉnh trạng thái nhập vai tức thời, bộc lộ được tình cảm kiềm nén trong cảnh này.

Cảnh Diệp Lan và bartender ve vãn nhau quay xong lâu rồi, hôm nay chủ yếu tập trung vào Giang Trì, Diệp Lan và Hà Dịch chỉ làm nền, không quay cận cảnh, nhẹ nhàng hơn Giang Trì nhiều.

Chuẩn bị hoàn tất, hai nhân vật nền Diệp Lan và Hà Dịch rúc vào nhau trên cửa tủ rượu, động tác ái muội.


Từ các loại cửa phòng ngủ, cửa phòng tắm, cửa phòng thay đồ trước đây cho tới cửa tủ rượu hôm nay, cả bộ phim Nhâm Hải Xuyên cho đủ loại cửa xuất hiện, lồng các ám hiệu của “mở cửa công khai” và “trốn sau cánh cửa”[1] vào nội dung phim.

Giang Trì đứng cách hai người không tới mười mét, nhìn qua một tấm kính.

Theo dòng thời gian, lúc này Bùi Nhiên và Triển Minh mới ở bên nhau được được ba tháng.

Tuần trăng mật như chỉ mới hôm qua.

Gần đây Triển Minh cứ hay lơ đãng, cũng không còn nhiệt tình với Bùi Nhiên như trước, Bùi Nhiên cứ nghĩ vì công việc đang đi vào quỹ đạo, Triển Minh không thích ứng kịp.

Ngay vào thời điểm ấy, cậu bắt gặp Triển Minh vụng trộm với kẻ khác.

“‘Tên khốn’ màn hai mươi mốt cảnh một lần một! Action!”

Diệp Lan đè Hà Dịch lên cửa tủ rượu, cười chất vấn: “Em nói sau ba ly nhất định tôi sẽ say mà? Sao nào? Tôi có say không?”

Hà Dịch bị động tác thô bạo của Diệp Lan làm đau cau mày, rồi lập tức nở nụ cười, “Không say, vậy ngài đang cố ý đấy à? Triển công tử, ngài đang đặt tay ở đâu vậy?”

Tay Diệp Lan đã luồn vào sơ mi của Hà Dịch, Hạ Dịch bỗng cúi người, cười xin tha…

Ống kính di chuyển lên, trong tiếng cười đùa của hai người, từ đỉnh đầu của Diệp Lan và Hà Dịch đến trần nhà, xoay một trăm tám mươi độ, lại từ trầ nhà hạ xuống, lia đến Giang Trì đang đứng phía bên kia, từ toàn cảnh, trung cảnh thâu gần đến cận cảnh, cuối cùng dừng ở khung hình đặc tả Giang Trì.

Mi mắt Giang Trì khẽ run, không biết đã đứng đó bao lâu.

Vài giây sau ánh mắt cậu đột nhiệt cử động mạnh, cả người như choàng tỉnh.

Giang Trì từ từ, nhìn từng thứ đồ dùng trước mắt không dám tin.

Đây là nhà của Triển Minh, không phải của cậu.

Chưa từng là của cậu.

Đây chính là trái tim của Triển Minh.

Nơi cậu chưa từng bước vào.

Bùi Nhiên mơ trong giấc mộng Nam Kha mười mấy năm ròng, hôm nay cuối cùng đã tỉnh giấc.

Giang Trì nhìn Diệp Lan, lòng nghĩ, đây là người mình yêu suốt chín năm, đây là người mình yêu suốt chín năm.

Nếu anh ấy thật sự thích người khác, nếu anh ấy thật sự thích người khác…


Mình cũng chẳng làm gì được.

Yêu thầm một người, đau đớn quá.

Phải luôn sẵn sàng, rời đi không chút dấu tích.

Ống kính tiếp tục tới gần, Giang Trì xoay người, bước chậm ra khỏi nhà.

Ống kính thâu theo bước chân Giang Trì rời khỏi nhà họ Triển, cảnh quay kết thúc.

Đến đây có thể hô cắt rồi.

Nhưng có chút chuyện ngoài ý muốn.

Nhâm Hải Xuyên không ngờ lần này Giang Trì phát huy còn tốt hơn trước, ngây ra một lúc quên hô cắt, không ngờ trong màn hình, Giang Trì chợt quay đầu lại.

Mắt cậu đong đầy nước mắt, nhưng cậu không khóc, chỉ kiềm nén nhìn vào ống kính vài giây.

Ít giây sau, Giang Trì cắn chặt răng, gân xanh trên trán nổi rõ, như đang khổ sở vùng vẫy khỏi điều gì.

Nếu cứ mở toang cửa như vậy, người khác nhìn thấy… thì Triển Minh tàn đời.

Giang Trì quay lại vài bước, nhẹ tay đóng cửa lại.

Trong màn ảnh chỉ còn cánh cửa lớn im lìm nặng nề.

“Cắt!!!” Nhâm Hải Xuyên đứng lên, mắt phát sáng, ném mạnh kịch bản, nói mà không dám tin: “Tuyệt!”

Ngoài cửa, Giang Trì không thoát được cảm xúc, ngồi sụp xuống trước cửa nước mắt giàn giụa.

Nhâm Hải Xuyên không có thì gian để ý cậu, hưng phấn cho gọi tổ biên kịch tới thảo luận kịch bản, các bộ phận không biết cảnh này đã qua chưa, ai cũng đứng yên tại chỗ chờ lệnh, không dám nói gì.

Lý Vĩ Lực không đến, cả người choàng áo khoác cho Giang Trì cũng không có, Giang Trì một mình tựa vào bức vách cầu thang lạnh buốt, cả người run rẩy như sắp sụp đổ, cậu đè mạnh lên khóe mắt, ép bản thân lập tức bình tĩnh lại.

“Mới mấy hôm mà diễn xuất đã tiến bộ nhanh vậy sao?”

Giang Trì mở bừng mắt.

Giọng nói của Diệp Lan vang lên bên tai.

Anh kéo khóa áo lông của mình, ôm choàng cả người Giang Trì vào lòng, cười khẽ, “Tặng cậu cái ôm của ảnh đế, thưởng cho sự biểu hiện xuất thần vừa rồi.”

[1] Chỉ việc công khai mình đồng tính và che giấu việc mình đồng tính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui