Chiêm Ngọc click mở WeChat quét mã QR của Thẩm Tùng An, thêm lời mời kết bạn.
Cậu bên này vừa gửi lời mời, Thẩm Tùng An bên kia đã nhận được.
Nhìn thông báo nhắc nhở mới, Thẩm Tùng An chạm vào.
Tên WeChat của Chiêm Ngọc là tên thật, ảnh đại diện là lát cắt đen trắng của đàn violon, Thẩm Tùng An đột nhiên nghĩ tới ngày đó thay cậu nhặt di động nhìn thấy tin trên WeChat.
Anh dừng hai giây, ấn đồng ý thêm.
—— bạn đã thêm Chiêm Ngọc, hiện tại có thể bắt đầu nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy cửa sổ nói chuyện phiếm với Chiêm Ngọc tự động nhảy ra cùng một câu nhắc nhở của hệ thống, anh buông mắt che giấu ôn nhu nơi đáy mắt.
Anh tự nhiên sẽ không tùy ý đi quấy rầy Chiêm Ngọc, chỉ là thêm WeChat, ngẫu nhiên lấy vấn đề đàn violon, thăm hỏi một tiếng cũng tốt.
Thẩm Tùng An nghĩ như vậy, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lâm Duệ Hàm cách Chiêm Ngọc không xa trông mong mà nhìn di động của mình.
Thẩm Tùng An: "......"
Bạn tốt WeChat của Thẩm Tùng An đều là người rất quen thuộc, trong tình huống bình thường anh sẽ không chủ động thêm người, bất quá xem ở tình huống mình có thể cùng Chiêm Ngọc ở chung đều quy công cho Lâm Duệ Hàm, anh vẫn cố mà đưa mã QR đưa cho đối phương.
Lâm Duệ Hàm nhìn Chiêm Ngọc cùng Thẩm Tùng An thêm bạn tốt, trong lòng hâm mộ cực kỳ, sao cũng muốn đưa điện thoại mình qua quét một cái, cùng thần tượng kéo gần khoảng cách, nề hà da mặt mỏng, chỉ có thể mắt trông mong mà nhìn.
Thời điểm Thẩm Tùng An đưa mã QR qua, cậu ta còn ngốc một chút.
Vui rạo rực thêm WeChat Thẩm Tùng An, Lâm Duệ Hàm đề nghị: "Nếu không tôi tạo một nhóm, chúng ta có vấn đề gì có thể ở trong nhóm thảo luận, như vậy tiện."
Thẩm Tùng An: "......"
Thẩm Tùng An có loại cảm xúc mãnh liệt muốn kéo đen Lâm Duệ Hàm, nhưng mà Chiêm Ngọc ở bên cạnh tán đồng lời cậu nói: "Biện pháp này tốt."
Trương Kỳ cách Thẩm Tùng An rất gần, cảm thụ đầy đủ cái gì là mùa đông.
Tâm cậu ta như tro tàn nhìn Lâm Duệ Hàm hứng thú bừng bừng tạo nhóm WeChat, nghĩ thầm: Huynh dei, cậu có tâm chút đi!!
(*) Nói chệch của từ "huynh đệ".
Lâm Duệ Hàm kéo đàn, lại đối Thẩm Tùng An nói: "Đúng rồi Thẩm ca, đêm nay nếu anh không có chuyện, bọn em mời anh ăn cơm."
"Bọn em" là chỉ cậu ta cùng Chiêm Ngọc, vì chúc mừng thêm được số WeChat thần tượng, cậu ta quyết định hôm nay thực hiện lời hẹn sẽ mời Thẩm Tùng An ăn cơm.
Thẩm Tùng An vốn đang rất không vui, nghe cậu nói như vậy, tâm tình tốt hơn một chút, quay đầu xem Chiêm Ngọc, dò hỏi ý kiến: "Cậu có rảnh sao?"
Lâm Duệ Hàm rõ ràng là hỏi anh, anh lại tới hỏi mình, trong lòng Chiêm Ngọc ẩn ẩn cảm thấy Thẩm Tùng An tựa hồ rất coi trọng ý kiến của mình, cảm thấy giống như có chỗ nào không đúng.
Không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, Lâm Duệ Hàm liền nói: "Xem em, đều quên hỏi Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc, anh có bận không vậy?"
Cậu ta hỏi chuyện đánh gãy ý nghĩ mơ hồ không rõ trong lòng Chiêm Ngọc, thấy bọn họ hai người đều nhìn mình, cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu: "Có."
Ba người sau khi hẹn, Chiêm Ngọc lại bắt đầu học.
Cậu nói lại một lần nữa nội dung vừa rồi Thẩm Tùng An làm không tốt, sau đó hai người luyện tập không huyền.
Ở thời điểm luyện tập, bên ngoài phòng đàn vang lên tiếng đập cửa, người trong phòng theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy Thi Minh đẩy cửa mà vào.
Thi Minh lần đầu tiên đến phòng đàn, hai ngày này anh ta đều cùng Dư Thu thảo luận kịch bản.
《 Khúc ca dạy Thanh Xuân 》 là kịch bản nguyên sang (*), biên kịch chính là Thi Minh.
(*) Tất cả đều là từ tác giả: thơ, văn, ảnh, tranh...
Dư Thu trước khi sửa kịch bản, nói ý tưởng đại khái của mình cho Thi Minh. Kịch bản nguyên chủ tuyến là yêu, cô tính toán tận khả năng dưới tình huống giữ lại nguyên cốt truyện, sửa kịch bản đổi thành nửa ngành sản xuất kịch.
Nói cách khác yêu là chính, âm nhạc là phụ.
Dư Thu là biên kịch nổi danh trong nghề, có không ít giải thưởng, Thi Minh đối năng lực của cô không chút nghi ngờ, nghe qua suy nghĩ của, cảm thấy chính kịch bản cũng tăng lên một cấp bậc, bàn tay vung lên, buông tay để cô sửa.
Bộ phim này nam nữ chủ một người đàn violon chuyên nghiệp, một người đàn dương cầm chuyên nghiệp, vì thế Dư Thu cố ý tìm hai lão sư chuyên nghiệp cùng họ tiến hành thảo luận sửa chữa tri thức chuyên nghiệp.
Về phương diện tri thức đàn violon, Thi Minh nghĩ Chiêm Ngọc chính là chuyên gia phương diện này, tính toán trực tiếp mời Chiêm Ngọc hỗ trợ, bất quá Thẩm Tùng An không đồng ý, cảm thấy quá mức phiền toái Chiêm Ngọc, anh ta cũng chỉ có thể từ bỏ.
Hôm nay anh ta từ chỗ Dư Thu bên kia trở về, vừa lúc qua phòng đàn liền thuận đường đi lên xem.
Lâm Duệ Hàm nhìn thấy Thi Minh, động tác ngừng lại, gọi một tiếng: "Thi đạo, sao anh lại tới đây?"
"Tiện đường lại đây xem." Thi Minh đi qua, ánh mắt dừng trên người Chiêm Ngọc, cười nói: "Vị này chính là Chiêm lão sư đúng không? Tôi là Thi Minh, cảm ơn cậu chịu tới hỗ trợ."
Trước lúc Chiêm Ngọc đáp ứng làm chỉ đạo sư đoàn phim, Thi Minh vội vàng, hai người cũng không gặp mặt. Bất quá Thi Minh từng ở trong TV gặp qua Chiêm Ngọc, đối cậu có ấn tượng, liếc mắt một cái liền nhận ra.
Chiêm Ngọc đối với người đàn ông tóc cuốn tự nhiên trước mắt này, sau đầu còn buộc bím tóc nhỏ, cũng không quen, nghe Lâm Duệ Hàm gọi, mới biết được anh ta chính là đạo diễn đoàn phim, gật đầu đáp: "Thi đạo xin chào, tôi là Chiêm Ngọc."
"Chiêm đài minh ngọc." Thi Minh nói một lần danh hiệu của Chiêm Ngọc, ha ha cười nói, "Thật là trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên khí chất như ngọc."
"Chiêm đài minh ngọc" cái xưng hô này, Chiêm Ngọc vẫn luôn cảm thấy đối mình mà nói là vinh dự quá lớn, cậu bất quá ở trên lĩnh vực âm nhạc có chút thành tựu, so với cậu đầy người lợi hại hơn, thật sự gánh không nổi vinh hạnh này.
"Thi đạo, anh quá khen......"
"Tự..." còn chưa nói xong, bên cạnh đột nhiên có vĩ đàn violon chọc vào, nhẹ lướt, ấn nhẹ bên miệng Thi Minh.
Người làm chính là Thẩm Tùng An, anh thu vĩ, mắt lạnh mà nhìn Thi Minh "Ai u" một tiếng, nói: "Ngậm cái miệng thối của cậu lại."
Thi Minh có đôi mắt đào hoa, ăn mặc cực kỳ tùy ý, hơi có chút phong lưu lại cà lơ phất phơ, một phen lời này tuy là từ tận đáy lòng, nhưng nghe vào tai người không quen thuộc anh ta lại nhiều ý vị đùa giỡn hơn.
Mà tia mất tự nhiên của Chiêm Ngọc vừa rồi chợt lóe qua, cũng rơi vào trong mắt Thẩm Tùng An.
Trương Kỳ ở bên cạnh yên lặng vì Thi Minh châm nến.
Thi Minh không thể hiểu được mà nhìn Thẩm Tùng An: "Cậu ấn tôi làm gì? Lão tử khen cũng không được?"
Thẩm Tùng An: "Miệng chó không phun được ngà voi."
Thi Minh: "......"
Được rồi, hiện tại cậu là lão đại, xem như cậu lợi hại.
Thi Minh chỉ đi ngang qua lên nhìn xem mà thôi, không có chậm trễ bọn họ học tập, thực mau rời đi.
Sau khi anh ta đi không lâu, Lâm Duệ Hàm nhận được điện thoại của người đại diện, nguyên bản định thông cáo mấy ngày sau nhưng hiện lại đổi thời gian, trước tiên phải tới đó vào buổi sáng ngày mai, cậu ta hiện tại cần chuẩn bị diễn tập một trước.
Ngắt điện thoại, Lâm Duệ Hàm nói tình huống cho Thẩm Tùng An cùng Chiêm Ngọc, sau đó nói với Thẩm Tùng An nói: "Thẩm ca, khả năng em sẽ xong rất muộn, anh có thể giúp em đưa Tiểu Ngọc trở về?"
Chiêm Ngọc nghe vậy, không muốn phiền Thẩm Tùng An, nói: "Em tự......"
"Có thể."
Thẩm Tùng An nói trước cậu.
Chiêm Ngọc yên lặng nuốt lời định nói vào, thôi, có người đưa so với tự lái xe thoải mái hơn.
Lâm Duệ Hàm cảm tạ Thẩm Tùng An, rời đi trước.
Cách thời gian tan rất gần, Chiêm Ngọc suy xét đến thái độ Thẩm Tùng An chăm chỉ hiếu học, quyết định lại hướng dẫn anh luyện tập trong chốc lát.
Cậu suy nghĩ Thẩm Tùng An nắm giữ không huyền tương đối nhanh, vì thế chọn một khúc, vẫy tay với Thẩm Tùng An nói: "Thẩm ca, tôi dạy anh kéo đàn."
"Được."
Thẩm Tùng An tò mò cậu muốn dạy mình kéo khúc gì, đến gần một chút, cúi đầu liền nhìn thấy tên khúc nhạc ——《 Ngôi sao nhỏ 》.
Thẩm Tùng An: "......"
Hở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...