Ông bà đột ngột qua nên Giang Thư Vũ và bé đành hoãn lại công việc nhổ cỏ nhưng ông bà lại không đồng ý, đòi nhổ cùng hai người.
Nhưng anh nào dám để hai người nhổ cỏ chứ, vì thế kiên quyết dẫn ông bà và bé vào.
Anh rửa tay, mang một chút bánh ngọt cùng trái cây lên, sau đó xin phép dắt bé đi tắm rửa.
Khi hai người dắt nhau đi, ông bà lại nhìn nhau, đánh giá người con dâu này.
Cũng được, trông rất dễ gần.
Ông lên tiếng trước, giọng nói có vẻ rất hài lòng.
Bà cũng gật gật đầu, cho rằng rất đúng ý bà: "Lại còn rất chăm cho bé nữa, nhìn trẻ vậy mà rất có kinh nhiệm đấy, bé cũng theo nó nữa, tóm lại tôi cũng thấy ưng.
Trong lúc chờ hai người đi tắm, ông bà lượn một vòng nhà bếp, kiểm tra đồ trong tủ lạnh, thấy toàn thực phẩm lành mạnh liền gật đầu ra ngoài, lại đi lên tầng hai, mở từng phòng ra ngó nhìn xem anh và hắn ngủ riêng hai ngủ chung, thấy đồ đạc được sắp xếp vào phòng kế bên phòng bé lại lắc lắc đầu.
Như này không được rồi, chẳng lẽ mới cưới nên ngại không muốn ngủ chung?
Chắc có lí do, đến cả ngủ chung ngủ riêng bà còn để ý làm cái gì, bọn nhỏ còn trẻ, như vậy bình thường mà.
Bà cũng chỉ ừ ừ vài cái cho qua rồi kéo ông xuống nhà.
Một lúc sau anh và bé tắm xong đi xuống, bé được anh bế đi xuống, thấy ông bà đang ngồi ở sopha nhìn mình cười, bé trèo khỏi vòng tay anh anh, lon ton đi đến chỗ bà, ôm bà xong lại hôn một cái vào má, nghĩ nghĩ một chút lại rướn người hôn ông một cái.
Ông bà vui sướng đến cười rộ lên, bồng cháu trai đặt lên đùi rồi đút bánh cho bé, quả thật là vui vẻ không thôi.
Lại thấy anh đang con đứng cười nhìn ba người, bà vội nói anh ngồi xuống.
Ôi chao, sao lại đứng như vậy, mau ngồi mau ngồi.
Nói xong, bà lại kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình.
Thấy anh, bé không để bà bế nữa mà trườn lên ngồi vào đùi anh, miếng bánh bà đưa cũng cho anh.
Anh nhìn sự thảo ăn của bé, nhịn không được cười, xoa xoa đầu bé, nhận lấy chiếc bánh đút cho bé: Bà cho thì con ăn đi, bánh còn trên bàn, nếu chú muốn ăn thì chú sẽ lấy sau.
Hai người thân thiết tới mức ông bà còn cảm thấy nghi ngờ có phải mình nhìn lộn hay không, mắt chớp chớp vài cái rồi lại nhìn nhau.
Nói ra thì tội lỗi với con trai mình nhưng mà nhìn anh và bé giống ba con hơn là Hạ Kha và bé nhiều.Nếu không phải bé có khuôn mặt giống với Hạ Kha thì ông bà chắc chắn tin đây mới là cặp ba con thật sự.
Hạ Kha mà biết suy nghĩ của ông bà chắc chắn sẽ đau lòng lắm.
Lại nhìn anh và bé mặc dù không nói gì nhiều nhưng không khí rất vui vẻ, ông bà lại cảm thấy mình có cũng được mà không có cũng được nên đành lên tiếng nói chuyện với anh.
Chuyện của bé mẹ nghe Hạ Kha kể rồi, lần này cảm ơn con, nếu không có con thì thật sự là...!
Vâng, không cần phải vậy đâu ạ, đều là người một nhà.
Anh nói vậy bà cũng không biết nói gì liền đổi câu khác.
Hai đứa sống chung có cảm thấy ổn không? Nãy mẹ đi nhìn thử hình như phát hiện hai đứa ngủ riêng, cãi nhau à?
Đây đúng là câu làm bà tò mò, thừa dịp không biết nói gì liền hỏi luôn.
Còn ông ghì chẹp miệng nhìn bà hỏi thẳng thắn quá, nhỡ đâu cãi nhau thật thì không khí xấu hổ hẳn ra.
Nhưng may là không phải, thấy bà tò mò muốn nghe anh cũng chẳng dấu mà nói:
Thật ra lúc đầu đúng là con định ở phòng riêng, nhưng khi đó chuyện bảo mẫu vừa giải quyết xong, Hạ Kha và bé vừa hết hiểu lầm, bé muốn bọn con ngủ chung với bé nên ba người bọn con vẫn luôn ngủ chung, phòng đó con cũng để đồ cá nhân chưa có dọn ạ.
Ra là vậy.
Bà gật đầu như đã hiểu, trong lòng thầm nói không cãi nhau thì tốt.
Thế rồi người hỏi người đáp, câu qua câu lại cũng tới 4 giờ rưỡi, còn một tiếng nữa hạ Kha sẽ về, nay lại có thêm ông bà đột ngột tới nên anh đành vào bếp sớm.
Bà cũng muốn trợ giúp một chút nên liền theo anh vào bếp, ông và bé ngồi nghe ca dao trên ti vi.
Đúng 5 giờ rưỡi Hạ Kha về, vừa vào cửa đã thấy nhà thêm hai đôi giày liền cảm thấy không ổn, nhìn vào trong mới phát hiện bản thân đoán không sai.
Sao ba lại tới đây? Mẹ đâu?
Làm sao hả? Nuôi anh lớn giờ muốn đi thăm một chút cũng cần xin phép à? Ông nâng cao giọng nói với hắn, như thể chứa ý trách mắng.
Không phải vậy, ít nhất cũng phải báo trước cho con một tiếng chứ, hai người đột nhiên tới có khi lại doạ Thư Vũ một trận.
Hắn xoa cái trán mệt mỏi nói với ông.
Có mà doạ! Con dâu so với anh còn bình tĩnh hơn nhiều, anh thì hay rồi, cưới không thèm báo, Không dẫn con dâu về cho chúng tôi gặp mặt, bây giờ đi ngó một tí là dở cái giọng càu nhàu ra.
Không biết ai đang càu nhàu ai.
Hắn thầm nghĩ, cuối cùng vẫn không cãi tiếp với ông.
Thấy bà đi từ phòng bếp ra, hắn chào một tiếng.
Bà chào một câu cũng không chào, thấy hắn liền nói: "Anh đúng là tốt số, vớ đại cũng trúng được người vợ ngoan.
Nói xong không thèm nhìn hắn đang nhíu mày hoang mang liền đi tới chơi với bé và xem ti vi.
Đột nhiên đi làm về lại bị ba mẹ trách móc, hắn tỏ vẻ không thể hiểu nổi, đi vào bếp hỏi Giang Thư Vũ đang nấu canh.
Ba mẹ làm sao vậy? Không làm khó em chứ?
Nghe thấy giọng hắn, anh cũng không quay lại tiếp tục nấu.
Anh về rồi? Ra ngoài chờ một chút cơm sẽ xong ngay.
Ba mẹ làm sao thì sao tôi biết được, anh không biết thì sao tôi biết.
Ông bà dễ thương lắm, hỏi vài ba câu thôi.
Nếu chỉ có vậy thì sao đột nhiên gắt với hắn như vậy?
Hắn lại hỏi tiếp: Thật sự chỉ có vậy?
Chắc chắn chỉ có vậy.
Nghe cậu trả lời vậy hắn cũng không hỏi thêm, ôm nghi ngờ giúp cậu dọn cơm.
Trong giờ cơm, không khí của bốn người vô cùng hài hoà, anh gắp thịt trộn cơm cho bé, ông bà lại nhiệt tình gắp cho anh, gắp tới đầy bát mới thôi, anh cũng chỉ biết gượng cười.
Mà Hạ Kha con ruột của ông bà ngồi bên cạnh anh hoàn toàn bị ngó lơ, trong bữa cơm không chen chân vào được một câu nào, đành im lặng ăn cơm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...