Bộ phim “Vương” từ lúc khởi quay đến nay chỉ mới hơn nửa tháng nhưng Tiềm Vũ đã ốm đi bảy tám ký, trước đây mỗi lần đóng phim đều rất vất vả nhưng chưa có bộ nào lại khiến cho cậu mệt mỏi như thế này. Bản thân cậu biết rõ, tình trạng của cậu tệ như vậy không phải vì vai diễn Minh Triệt có bao nhiêu thử thách mà là vì Tần Lực.
Mỗi lần cảnh quay kết thúc, thoát ra khỏi nhân vật thì cậu sẽ không tự chủ được mà nghĩ tới anh ta, nghĩ tới hôn lễ kia sắp sửa đến gần, ngực như bị một tảng đá lớn đè nặng, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Thân thể rõ ràng mệt mỏi như vậy, buổi tối lại thường xuyên mất ngủ, tinh thần cứ nửa tỉnh nửa mê, đầu óc vô tri vô giác, thân thể mệt mỏi vô lực.
Cậu biết mình không có cách nào thay đổi sự thật, trong lòng đã chấp nhận chuyện Tần Lực kết hôn nhưng vẫn là không nén được bi thương, cảm giác tuyệt vọng cứ như thủy triều ập tới muốn nuốt chửng cả người cậu, nước mắt không kiềm được lại trào ra.
Cậu cần được giải tỏa.
Ba giờ sáng, Tiềm Vũ từ trên giường đứng dậy thay quần áo, một mình lái xe đến quán bar.
Tửu lượng của cậu vốn rất kém nhưng đêm nay chẳng hiểu sao uống mãi vẫn không say. Cậu không muốn đến những nơi vắng vẻ, chỉ cần nón, tóc giả và mắt kính ngụy trang cậu đã có thể ngồi ngay tại quán bar mà không bị ai phát hiện, giữa tiếng nhạc ồn ào, uống một ly rồi lại một ly giải sầu.
Cũng có không ít cô gái phấn son lòe loẹt đến gần cậu nhưng đều bị cậu dùng một chữ “cút” lạnh lùng đuổi đi.
Uống đến ly thứ tám thì cậu không nhịn được chạy vào nhà vệ sinh, lấy điện thoại gọi cho Tần Lực.
Chuông reo nhiều tiếng Tần Lực mới bắt máy, ở Mỹ hiện đang là ban ngày, không gian xung quanh có chút ồn ào, giọng nói của anh ta mang theo tiếng cười vui vẻ không thể che giấu. “Hi, Tiểu Vũ.”
“Anh hiện đang làm gì?” Tiềm Vũ ngồi trên bồn cầu, mắt hướng trần nhà, lãnh đạm hỏi.
Đang cùng Tiểu Mạn chọn thực đơn ở nhà hàng…”
Khóe miệng Tiềm Vũ khẽ nhếch, trên mặt lộ ra nụ cười giễu cợt. “Haha, thật hạnh phúc, chúc mừng anh!”
Đầu bên kia im lặng vài giây, Tần Lực thấp giọng nói. “Tiểu Vũ, xin lỗi…”
Tiềm Vũ im lặng không lên tiếng, tay phải nắm thật chặt di động, tay trái gắt gao bấu lấy đùi của mình.
“Tiểu Vũ, đừng trách Tiểu Mạn có được không, từ đầu đến cuối cô ấy đối với chuyện của chúng ta không hề hay biết, cô ấy vô tội, hy vọng ba chúng ta vẫn có thể giống như lúc nhỏ…”
Không hề hay biết? Vô tội?
Tiềm Vũ cười lạnh, anh ta vẫn lựa chọn tin tưởng cô ấy, bề ngoài nhìn lương thiện dịu dàng thực chất là một con người giả tạo chỉ thích diễn trò.
Cậu còn có thể nói gì? Nói cho Tần Lực biết chính Ngụy Tiểu Mạn đã đem chuyện của bọn họ nói với ông ngoại cậu là Diệp Khải Lâm, nói cô là đầu sỏ khiến cho bọn họ phải chia tay? Nhưng nói ra thì cũng giải quyết được gì đâu? Sợ hãi áp lực từ cha mẹ, Tần Lực tính tình yếu đuối sớm muộn cũng sẽ từ bỏ cậu, cùng phụ nữ kết hôn sinh con, trải qua cái gọi là cuộc sống sinh hoạt bình thường. Cho dù không phải Ngụy Tiểu Mạn thì cũng sẽ là một người khác.
Cậu nên sớm nghĩ thông suốt.
“Tiểu Vũ, em sẽ đến tham dự hôn lễ của tụi anh chứ?” Tần Lực dè dặt hỏi.
“Để xem tình hình đã, gần đây bận quay phim, em không xác định có rảnh hay không.” Tiềm vũ lãnh đạm nói.
Sau đó cậu nghe được giọng nói của Ngụy Tiểu Mạn, nghe được cô dùng thanh âm ngọt ngào để gọi Tần Lực, hỏi anh ta đang cùng ai nói điện thoại. Tiềm Vũ trong lòng buồn chán, cũng không thèm nói lời tạm biệt Tần Lực liền nhấn phím tắt cuộc gọi.
Ngồi ngơ ngác một hồi, Tiềm Vũ rốt cục bị choáng, cậu loạng choạng đẩy cửa bước ra ngoài, đứng trước lavabo tạt nước rửa mặt.
Phía sau bỗng có người vỗ vỗ vai cậu, dường như không chắc chắn mà gọi một tiếng. “Tiềm Vũ?”
Tiềm Vũ mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, nheo nheo mắt, từ trong gương nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đáng ghét.
Trịnh Diệc Vi!
“Trùng hợp vậy, bạn cậu đâu, sao chỉ có một mình?” Trịnh Diệc Vi hỏi.
Tiềm Vũ không có tâm tình trả lời hắn, cậu cúi đầu tiếp tục rửa tay.
Kỳ thật khi vừa bước vào ‘Loạn Sắc’ Trịnh Diệc Vi đã nhìn thấy Tiềm Vũ một mình ngồi uống rượu giải sầu, người khác có lẽ không nhận ra bóng lưng cậu, nhưng bọn họ mấy ngày nay sớm chiều gặp gỡ, hắn tuyệt đối không nhận lầm.
Hơn nửa tháng qua, quan hệ giữa bọn họ cũng không vì công việc mà trở nên tốt hơn, mỗi lần Tiềm Vũ đến trường quay đều lạnh mặt, mọi người không ai dám tiếp cận, Trịnh Diệc Vi cũng không muốn lại tự khiến mình mất mặt.
Hắn vốn định làm bộ như mình không nhận ra Tiềm Vũ, nhưng bất đắc dĩ nữ hoàng Khang Tương Ngữ đi cùng hắn lại nhận ra cậu, vừa đấm vừa xoa bắt hắn gọi cậu đến cùng trò chuyện. Nữ hoàng nói nếu không mời được Tiềm Vũ tâm tình cô sẽ không vui, tâm tình cô không vui thì sẽ muốn lên núi Phượng Hoàng đua xe, mà đua xe thì phải cần có một người bạn trai như Trịnh Diệc Vi ngồi kế bên…
Nghĩ tới bộ dáng của Khang Tương Ngữ khi đua xe như muốn đi đầu thai kia, Trịnh Diệc Vi toàn thân nổi da gà, trong lòng lại khó chịu vì thái độ của Tiềm Vũ, nhưng vẫn phải kiên trì, tươi cười nói với cậu. “Tôi với bạn ngồi ở phòng bên kia, đến chơi một lát không?”
Rượu bắt đầu ngấm, Tiềm Vũ càng lúc càng choáng váng, tầm mắt dần mơ hồ, hai chân mềm nhũn, cả người vô lực ngã xuống.
Trịnh Diệc Vi theo phản xạ đưa tay ra tiếp được cậu.
Tiềm Vũ mặt mày đỏ gay, trong lồng ngực tựa như có một quả cầu lửa cùng một khối băng lăn qua lăn lại, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, dạ dày quặn lên từng cơn, muốn nôn lại nôn không được, cậu khó chịu cau mày, mồ hôi lạnh trên trán và lưng chảy xuống thấm ướt cả tóc và áo sơ mi.
Trịnh Diệc Vi thấy cậu tự dưng té xỉu thì hoảng hốt. “Này, cậu có sao không?”
“Buông tôi ra…” Tiềm Vũ một bàn tay xoa xoa huyệt thái dương, một tay còn lại muốn đẩy Trịnh Diệc Vi, giãy dụa một hồi bất ngờ trượt chân ngã sóng xoài xuống đất.
Trịnh Diệc Vi vội vàng đỡ cậu lên, trong toilet không ít người ra vào, vài người nhận ra bọn họ, thì thầm to nhỏ. Mắt thấy mọi người sắp sửa vây đến, Trịnh Diệc Vi cũng không kiêng kỵ, nhanh tay lẹ chân lôi Tiềm Vũ ra ngoài.
Trên đường đi, Tiềm Vũ luôn miệng la hét. “Khốn kiếp, buông tôi ra, anh muốn làm gì tôi…”
Bởi vì câu nói này dễ làm người ta suy nghĩ vẩn vơ, người đi ngang qua đều dùng ánh mắt quái dị nhìn họ, Trịnh Diệc Vi mắt trợn trắng lấy tay bịt kín miệng Tiềm Vũ, mẹ nó, ai muốn làm cái gì cậu!
Không ngờ Tiềm Vũ thực sự đã say, bị bịt miệng vẫn không chịu yên, vào trong phòng vẫn còn lầm bầm. “Ưm… buông…ưm…”
Trịnh Diệc Vi dở khóc dở cười, cảm thấy bản thân giống như ở trong phim đang cưỡng bức dân nữ nhà lành.
Cửa bị đá văng ra, Khang Tương Ngữ bất ngờ nhìn thấy tư thế của bọn họ, kinh ngạc vài giây thì nhanh chóng bước lại gần, biểu tình khoa trương nói. “Oh my God! Diệc Vi, em bảo anh đi gọi Tiềm thiếu chứ không phải bảo anh nhân cơ hội cưỡng gian anh ấy đâu nha! Mau buông tay ra, anh ấy là của em!”
Trịnh Diệc Vi cầu còn không được, đem của nợ ném cho Khang Tương Ngữ.
Vừa rồi còn kháng cự, hiện tại Tiềm Vũ đột nhiên thay đổi 180 độ hai tay ôm lấy cổ Trịnh Diệc Vi, cả người dán chặt vào hắn, miệng kề bên tai hắn nỉ non. “Tiểu Lực, đừng bỏ em…”
Bởi vì say rượu, âm thanh của cậu có chút khàn khàn, mang theo một chút bi thương. Hơi thở của cậu phả lên vùng tai và cổ nhạy cảm của hắn, Trịnh Diệc Vi cảm giác từ đầu xuống chân tê rần.
Khang Tương Ngữ đầu óc xoay chuyển nhanh hơn, cô trợn tròn mắt, che miệng hỏi nhỏ. “Không phải chứ, scandal của anh ta và Tần Lực là thật sao?!”
Trịnh Diệc Vi bừng tỉnh, Tiểu Lực… thì ra chính là Tần Lực.
————-
Tiềm Vũ cả người như bạch tuộc quấn lấy Trịnh Diệc Vi, nháo loạn một hồi mới chịu nằm yên, Trịnh Diệc Vi gọi cậu vài tiếng, thậm chí đe dọa nếu cậu không chịu tỉnh sẽ bóp mặt cậu nhưng cậu vẫn không phản ứng.
“Xem ra anh ta thực sự rất say, Diệc Vi anh ra bằng cửa sau đi, nhanh đưa anh ta về!” Khang Tương Ngữ ngả người ngồi xuống ghế sô pha, bộ dáng thẫn thờ.
Trịnh Diệc Vi bất đắc dĩ thở dài. “Vậy còn em, có cần anh đưa về không?”
Khang Tương Ngữ lắc đầu. “Em muốn ngồi một lát cho tỉnh táo.”
Trịnh Diệc Vi biết cô lại nhớ tới chuyện của Qua Duệ mà cảm thấy khó chịu, bèn dịu dàng an ủi. “Đừng suy nghĩ lung tung, cũng đừng uống nữa, trở về nghỉ ngơi sớm đi!”
“Được.” Khang Tương Ngữ mỉm cười với hắn một cái.
Năm phút sau, hắn chạy xe đến nhà Tiềm Vũ.
Trên đường không còn người và xe cộ qua lại, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo giữa trời đêm cùng những vì sao lấp lánh, Trịnh Diệc Vi có chút mệt mỏi rã rời, hắn bật CD, một ca khúc bất hủ của Qua Duệ vang lên, là bài “Người tôi yêu lại yêu người khác.”
“Người tôi yêu lại yêu một người khác
Tôi chưa từng gặp anh ta
Tôi không biết rằng
Anh ta đẹp hơn tôi
Giàu có hơn tôi
Khiến em không cách nào từ chối
Mà vứt bỏ tình tôi
…
Người tôi yêu lại yêu người khác
Tôi không gặp lại em
Tôi không biết
Tôi nên chúc phúc hay oán giận em
Tôi nên đoạt lại em về hay lặng lẽ bỏ đi
Em khiến tôi đau lòng
Đến nỗi không còn có thể tin tưởng ai…”
Trịnh Diệc Vi bật cười, bài hát vào lúc này có phải rất hợp tình hợp cảnh? Tiềm Vũ nếu đang tỉnh nhất định sẽ cho rằng hắn cố ý, sẽ nổi điên mà bóp chết hắn đi?
May mắn cậu ta vẫn ngủ như chết.
Xe đến gần biệt thự của Tiềm Vũ, Trịnh Diệc Vi xuống xe nhấn chuông cửa, không hiểu sao lại không có ai ra mở.
Nhà cậu ta không phải có người làm sao? Đi đâu cả rồi?
Trịnh Diệc Vi nghi ngờ bấm chuông hai ba lần, kết quả vẫn không có ai ra mở cửa. Mặc dù đang mùa hè nhưng gió đêm cũng thật lạnh, đứng trước cổng một hồi hắn cũng chịu không nổi, hết cách đành phải quay lại xe tìm chìa khóa trên người của Tiềm Vũ.
Mở cửa khom lưng mò vào trong xe, hắn lắc lắc cánh tay Tiềm Vũ. “Nè tỉnh dậy đi.”
Tiềm Vũ đương nhiên không có phản ứng.
“Cậu không lên tiếng chính là đồng ý cho tôi chạm vào cậu, ngày mai đừng có tìm tôi nổi điên nha!” Trịnh Diệc Vi bịt tai trộm chuông nói.
Trong lúc ngủ, đoán chừng là bị làm ồn, Tiềm Vũ cau mày trở mình, vừa lúc lộ ra túi quần bên phải. Trịnh Diệc Vi cẩn thận cho tay vào mò mò, không phát hiện ra chìa khóa, đang định rút ra thì Tiềm Vũ bỗng thấy nhột, theo bản năng vươn tay bắt lấy cổ tay Trịnh diệc Vi, miệng làu bàu mấy câu không rõ nghĩa.
Trịnh Diệc Vi đổ mồ hôi lạnh. May mắn là vị đại thiếu gia này chưa tỉnh lại, bằng không hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan, có khi nào cậu ta cho rằng hắn thừa dịp cậu ta uống say mà giở trò đồi bại hay không…
Nhưng hoàn cảnh bây giờ cũng chẳng khá hơn là bao. Tay Trịnh Diệc Vi dán trên đùi của Tiềm Vũ, lòng bàn tay và năm ngón đều có thể cảm giác được nhiệt độ trên da thịt cậu. Trong xe phảng phất hương vị rượu nhàn nhạt, ánh trăng chiếu vào gương mặt Tiềm Vũ đang say ngủ, Trịnh Diệc Vi bỗng nhớ đến nửa tháng trước hai người tại con thuyền trên sông quay một cảnh kia, đầu óc vì vậy mà có chút mơ hồ.
Một trận gió lạnh thổi qua khiến hắn phần nào thanh tỉnh, giật tay về sau đó tiếp tục chuyển qua túi quần bên kia thăm dò, nhưng mà cậu ngủ như chết, nằm nghiêng một bên không nhúc nhích khiến Trịnh Diệc Vi không cách nào cho tay vào túi quần bên kia được.
Khom tới khom lui Trịnh Diệc Vi cảm giác hông của hắn cũng sắp đứt lìa, hắn oán giận nhìn vòng eo thon rắn chắc của Tiềm Vũ, không chút nghĩ ngợi tại bên hông trái của cậu nhéo một cái, Tiềm Vũ bị nhột, mơ màng ư a một tiếng rốt cục cũng trở mình đúng theo mong muốn của Trịnh Diệc Vi.
Trịnh Diệc Vi tìm được chìa khóa, thở phào nhẹ nhõm.
Lại tốn một phen lao lực đưa Tiềm Vũ lên phòng ngủ của cậu ở lầu hai, vào đến cửa thì cơn ác mộng hôm đi dự tiệc với Hồ Tông lại tái diễn, Tiềm Vũ nôn hết lên người hắn.
Trịnh Diệc Vi bị hành hạ đến quên cả tức giận.
Giúp Tiềm Vũ tắm rửa, hắn trả thù bằng cách đem khăn lông hung hăng chà mạnh phía sau lưng cậu, thở dài mệt mỏi nói. “Đại thiếu gia, kiếp trước nhất định là tôi đã giết cả nhà cậu, cho nên kiếp này phải làm trâu làm ngựa để hầu hạ cậu!”
Tắm cho cậu xong, nửa thân trên xích lõa của Trịnh Diệc Vi cũng bị ướt hết, hắn định giống như lần trước tiện thể tắm rửa luôn. Nhưng sau khi cởi quần, chân trái vừa bước vào bồn tắm thì hắn đột nhiên nhớ lại vấn đề tính hướng của Tiềm Vũ…
Chần chừ vài giây, hắn đem chân bước ra, lẩm bẩm. “Thôi đi, dù sao cũng không phải nước nhà mình, không cần thay cậu ta tiết kiệm, lát nữa tắm sau.”
Lần trước nhân lúc Tiềm Vũ uống say hắn cũng có quan sát đánh giá cơ thể cậu một phen nhưng lần này hắn không dám nhìn lâu, coi cậu như con gái nhà lành mà đối xử, giữ ý tứ quay mặt đi, lấy tấm khăn lớn bọc cậu lại rồi ném lên giường.
Sau khi Trịnh Diệc Vi tắm xong thì cũng đã hơn bốn giờ, chín giờ sáng hắn còn có cảnh quay, nhà hắn và nhà của Tiềm Vũ một nơi hướng Tây một nơi hướng Đông, lái xe trở về cũng phải mất hơn một tiếng, từ nhà hắn đến trường quay lại mất thêm một tiếng nữa.
Tính ra nếu hắn về nhà thì chỉ ngủ được khoảng một tiếng, mà nhà của Tiềm Vũ đến chỗ quay chỉ mất hai mươi phút…
Trịnh Diệc Vi nghĩ nghĩ, quyết định thừa lúc Tiềm Vũ chưa tỉnh lại ở nhà cậu ngủ một lát. Tiềm Vũ say như vậy chắc phải ngủ đến chiều, cậu sẽ không phát hiện hắn vụng trộm tá túc. Mà phát hiện thì có làm sao, đêm nay hắn vì cậu mà bị hành xác rã rời, ngủ lại nhà cậu coi như cho cậu cơ hội trả ơn!
Nghĩ vậy, Trịnh Diệc Vi yên tâm thoải mái mò vào gian phòng cách xa gian phòng của Tiềm Vũ. Hôm nay quả thật rất mệt mỏi, vừa nằm xuống liền nhanh chóng nhìn thấy Chu công hướng hắn vẫy tay.
Ai ngờ chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Mẹ nó, ai lại khốn kiếp như vậy, hơn nửa đêm còn quấy rầy mộng đẹp của người khác.
Người đâu, lôi ra chém cho trẫm!
Trịnh bệ hạ đùng đùng nổi giận từ trên giường ngồi dậy, kết quả nhìn thấy nữ hoàng Khang Tương Ngữ gọi đến, hắn liền bắt máy.
“Diệc Vi, tâm trạng em không vui, không cách nào ngủ được…” Điện thoại vừa được bắt, Khang nữ hoàng đã than thở.
Trịnh Diệc Vi trong lòng cảnh giác, không dám lên tiếng.
Quả nhiên Khang nữ hoàng nhanh chóng vào chủ đề. “Em muốn đua xe, Diệc Vi anh đi cùng em chứ?”
Trịnh Diệc Vi lệ rơi đầy mặt, “Khang đại tiểu thư, Nữ hoàng bệ hạ, Vương mẫu nương nương, Quan thế âm bồ tát… cô hãy tha cho tôi đi! Sáng mai tôi còn phải quay phim nữa…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...