Ngày hôm sau Diệp Khải Lâm cho gọi Tiềm Vũ vào thư phòng, ở trước mặt cha mẹ cậu nghiêm túc đề cập đến vấn đề hôn nhân.
“Ông cũng không lập tức ép con phải cưới vợ, nhưng con hiện tại đã hai mươi sáu tuổi rồi, cũng nên tìm một vị hôn thê đính ước.”
Buổi nói chuyện này Tiềm Vũ đã sớm dự đoán trước nhưng khi nó thật sự diễn ra cậu cũng không biết phải làm sao ứng phó. Đồng ý? Cậu không muốn nói dối. Bảo là không được? Diệp Khải Lâm sẽ tức giận. Cậu không biết làm sao đành phải duy trì sự im lặng.
Diệp Khải Lâm tiếp tục. “Mấy cô gái hôm qua con có vừa mắt được ai không?”
Ông đợi một hồi Tiềm Vũ vẫn không nói chuyện, sắc mặt của ông hơi trầm xuống, nhìn về phía cha mẹ Tiềm Vũ nói. “Cha thấy thiên kim của Từ gia cũng không tệ, hai đứa nghĩ thế nào?”
Tiềm Hải đối với cha vợ vẫn luôn kính trọng, vội vàng xuôi theo. “Quả thật như vậy, rất xứng đôi với Tiểu Vũ.”
Diệp Tử Hân nhìn thoáng qua nét mặt không biểu tình của Tiềm Vũ, trong lòng thầm thở dài, bà mỉm cười nói với Diệp Khải Lâm. “Cha à, loại chuyện này trong lòng Tiểu Vũ hẳn đã có tính toán, cha cũng đừng lo lắng quá!”
“Nếu nó biết tính toán thì bây giờ ta đã có cháu cố để bồng rồi.” Diệp Khải Lâm nổi giận quát.
Sợ uy nghiêm của cha mình, Diệp Tử Hân đành im lặng.
Ánh mắt sắc lạnh của Diệp Khải Lâm nhìn chằm chằm Tiềm Vũ một hồi rồi bỗng trở nên nhu hòa, ông nhẹ nhàng nói. “Tiểu Vũ, con là đứa cháu ngoại duy nhất của ông, từ nhỏ đến lớn ông ngoại đều thương yêu con, bất kể con muốn gì làm gì ông ngoại đều chiều ý, kể cả khi con không muốn kế thừa sự nghiệp mà đi đóng phim ông ngoại cũng không cấm cản, ông không có yêu cầu gì nhiều, chỉ mong trước lúc nhắm mắt xuôi tay có thể nhìn thấy con kết hôn, sinh con đẻ cái… Yêu cầu này quá đáng lắm hay sao? Tiểu Vũ, đừng làm cho ông phải thất vọng!”
Diệp Khải Lâm tung hoành trên thương trường mấy chục năm nay, ở trong nghề nổi tiếng là lạnh lùng lãnh khốc, ông chưa bao giờ dùng thái độ mềm mỏng mang theo ý tứ cầu xin như vậy để nói chuyện với bất kỳ ai. Tiềm Vũ không khỏi nhớ lại lúc bé mỗi lần cậu giận dỗi, Diệp Khải Lâm đều bưng chén cơm đuổi theo dỗ dành. “Tiểu Vũ ngoan, ăn một miếng có được hay không?”
Trong lòng cậu cực kỳ khó chịu, ông ngoại là người gần gũi với cậu nhất, nếu có thể cậu cũng không muốn làm ông thất vọng.
Trầm mặc một hồi lâu, Diệp Khải Lâm đột nhiên đổi đề tài. “Con cùng với Trịnh Diệc Vi là quan hệ thế nào?”
Tim cậu đập mạnh, nếu là ở trước mặt người khác cậu còn có thể phát huy khả năng diễn xuất của mình, nhưng ở trước mặt ông ngoại cậu không có cách nào che giấu cảm xúc, cậu không dám nhìn thẳng vào cặp mắt có thể nhìn xuyên thấu mọi vật kia, cụp mi nói. “Là báo chí viết lung tung thôi.”
Bởi vì trong lòng đang khẩn trương, cậu cảm giác được âm thanh của mình có chút khác thường, Diệp Khải Lâm sao lại không nhận ra, ông nghiêm nghị hỏi. “Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ông mà trả lời!”
Tiềm Vũ đành phải ngẩng đầu nhìn ông, cố gắng bình tĩnh đem từng câu từng chữ lặp lại một lần. “Là báo chí viết lung tung thôi.”
Diệp Khải Lâm nheo mắt. “Còn Khang Tương ngữ thì sao?”
Tiềm Vũ cắn răng, vì để đánh lạc hướng sự nghi ngờ của ông cậu đành cố ý trả lời mập mờ. “Con và cô ấy là bạn tốt.”
“Vậy sao?” Diệp Khải Lâm rốt cục cười rộ lên. “Tối qua thấy con cứ lẽo đẽo đi bên cạnh nó… Đứa con gái này của Khang Chính Niên cũng không tệ.”
Diệp Tử Hân đã mơ hồ đoán được Tiềm Vũ có bạn trai mới, trong lòng bà cũng sốt rột thay cậu, lúc này lại nghe Diệp Khải Lâm nói như vậy liền vội vàng tiếp lời. “Lúc trước Tiểu Vũ còn tham gia tiết mục giải trí của Khang Tương Ngữ, hai đứa nó một đóng phim, một làm người dẫn chương trình, coi như cũng thích hợp.”
Bà nói xong thì âm thầm ra hiệu cho Tiềm Hải, Tiềm Hải tuy không rõ tình huống như cũng lập tức nghe theo. “Dạ phải, hai đứa nó cũng rất thích hợp.”
Diệp Khải Lâm tức giận nói. “Từ gia cũng nói xứng, Khang gia cũng bảo thích hợp, con quả thật có lập trường.”
Tiềm Hải cười cười. “Con cũng giống cha đều rất lo lắng chuyện hôn sự của Tiểu Vũ, nó không chịu dẫn bạn gái về ra mắt con cũng nóng lòng, hiện tại chỉ cần nhìn thấy cô gái trẻ nào thì cũng cảm thấy thích hợp, nào có suy nghĩ nhiều đến vậy.”
Tiềm Hải vốn dĩ muốn hùa theo Diệp Khải Lâm bày tỏ chút hy vọng muốn Tiềm Vũ sớm lập gia đình, đồng thời tạo ấn tượng về một người cha tốt biết quan tâm con cái trước mặt người cha vợ trước giờ vẫn hay bất mãn về hắn, lại không biết những lời này tựa như một mũi dao nhọn đâm trúng vào tim của Tiềm Vũ.
Diệp Khải Lâm ánh mắt đầy thâm ý nhìn Tiềm Vũ. “Có nghe hay không, chỉ cần đối phương là nữ cha của con sẽ không ý kiến, cho nên hãy mau mau tìm một cô gái mà kết hôn đi!”
Về đến phòng Tiềm Vũ mệt mỏi ngả xuống giường, lúc lấy di động ra thì nhìn thấy hai tin nhắn của Trịnh Diệc Vi.
Nửa giờ trước: [Tiểu Vũ, em đang làm gì?]
Mười phút trước: [Thật ra cũng không có gì, chỉ là anh muốn gặp em!]
Nghĩ rằng cậu không tiện nghe điện thoại nên Trịnh Diệc Vi cũng không dám gọi trực tiếp.
Tiềm Vũ nhìn hai tin nhắn kia thật lâu mới nhắn trả lời: [Ông ngoại em gần đây sẽ ở lại thành phố Y, chúng ta tạm thời không thể gặp mặt.]
Trịnh Diệc Vi hồi âm: [Hay là chúng ta cứ công khai đi, che giấu như vậy cũng không phải biện pháp tốt.]
Tiềm Vũ hoảng sợ bật ngồi dậy, lập tức gọi điện cho hắn, Trịnh Diệc Vi vừa bắt máy cậu đã vội vàng nói. “Không được, không thể công khai!”
Trịnh Diệc Vi trầm mặt vài giây. “Vậy em tính cả đời cứ tiếp tục như vậy sao? Anh không muốn em phải mệt mỏi.”
Tiềm Vũ không trả lời, cậu quả thật rất mệt mỏi nhưng công khai thì cũng giải quyết được gì đâu?
Cậu không để ý cái nhìn của người khác, cậu chỉ là không muốn Trịnh Diệc Vi mất đi tất cả những gì hắn luôn tâm huyết. cậu có linh tính ông ngoại dường như đã biết chuyện gì đó, có thể trước đây vì chuyện của Tần Lực mà suốt nửa năm trời Tiềm Vũ không nói chuyện với ông một câu nên lần này ông mới không dùng biện pháp mạnh nữa, chỉ hối thúc cậu nhanh chóng kết hôn.
Một khi công khai nghĩa là trực tiếp đối đầu với Diệp Khải Lâm, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Trịnh Diệc Vi.
Ông là thương nhân cho nên quá hiểu cách công kích vào nhược điểm của đối phương. Tiềm Vũ sợ ông lại dùng thủ đoạn ép buộc Trịnh Diệc Vi rời xa cậu, loại chuyện này xảy ra một lần là đủ rồi, cậu không dám mạo hiểm.
Bây giờ nghĩ lại, lời đề nghị của Khang Tương Ngữ quả thật là cách giải quyết vấn đề tốt nhất. Chỉ cần cậu có một người vợ trên danh nghĩa, có thể Diệp Khải Lâm đối với mối quan hệ giữa cậu và Trịnh Diệc Vi sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Nhưng cậu không muốn làm như vậy, tuy đôi lúc cậu cũng hơi ích kỷ tùy hứng nhưng cậu không muốn liên lụy đến người phụ nữ vô tội, càng không muốn có người xen ngang vào giữa mình và Trịnh Diệc Vi.
Cậu không chỉ khiết phích về thân thể mà còn cả trong tâm hồn.
“Để em suy nghĩ lại…”
Trịnh Diệc Vi biết cậu buồn phiền nên cũng không muốn miễn cưỡng. “Đừng suy nghĩ nhiều quá, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
—————
Tuy nói tạm thời không gặp nhưng vài ngày sau hai người lại có dịp tụ tập ở Loạn Sắc, hôm đó là sinh nhật của Khang Tương Ngữ, cô mời một số bạn bè đến ăn mừng. Qua Duệ đi Canada tâm trạng của cô rất sa sút, tuy là ngày sinh nhật nhưng vẫn không được vui, cứ tìm hết người này đến người khác uống rượu.
Trịnh Diệc Vi giật lại ly rượu trên tay cô. “Đừng uống nữa!”
Khang Tương Ngữ tựa đầu vào vai hắn, cười hì hì nói. “Diệc Vi, em gả cho anh được không?”
“Được được được.” Trịnh Diệc Vi tất nhiên không coi lời nói khi say của cô nói là thật, vỗ vỗ vào vai cô an ủi vài câu, khi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tiềm Vũ đang đen mặt đi tới, hắn có chút chột dạ cười hắc hắc hai tiếng.
Khang Tương Ngữ say khướt, ánh mắt lờ đờ nhìn Tiềm Vũ, đột nhiên mở to mắt hướng cậu vươn tay. “Tiểu Vũ, chúng ta kết hôn đi ~”
Trịnh Diệc Vi đổ mồ hôi, sao cô gái này khi say thì như hóa điên gặp ai cũng đòi kết hôn thế này?
Tiềm Vũ liếc nhìn Trịnh Diệc Vi sau đó ngồi xuống bên cạnh Khang Tương Ngữ, mỉm cười trả lời. “Được.”
Trịnh Diệc Vi hướng cậu trừng mắt.
Tiềm Vũ giả vờ như không nhìn thấy tiếp tục hùa theo Khang Tương Ngữ. “Cô muốn thời điểm nào đi đăng ký?”
“Ngay ngày mai.”
“Không thành vấn đề.”
“Còn phải chụp ảnh cưới…”
“Được.”
“Chụp rất nhiều…”
“Được.”
“Còn phải…”
Nghe hai người bọn họ nói qua nói lại một hồi, càng ngày càng thảo luận đến chi tiết, giống như muốn thật sự kết hôn, Trịnh Diệc Vi không nhịn được nữa trầm giọng nói với Tiềm Vũ. “Em theo anh ra đây một chút!”
Nói xong hắn hướng đoạn hành lang khuất ánh đèn đi đến, Tiềm Vũ mỉm cười theo sau.
Trịnh Diệc Vi bước vào một gian phòng trống, cũng không thèm bật đèn mà lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai kéo Tiềm Vũ vào trong, đóng cửa lại, áp người cậu lên cửa vồ lấy môi cậu mà chà đạp, mãi cho đến khi cả hai đều không thở nổi mới chịu buông cậu ra, hung hăng cắn lên môi dưới của cậu một cái. “Dám chọc tức anh!”
“Rõ ràng là anh nhận lời cô ta trước.” Tiềm Vũ khẽ rên một tiếng.
“Anh chỉ là thấy tâm trạng cô ấy không tốt, muốn dụ cho cô ấy vui một chút, em mới là cố tình!” Trịnh Diệc Vi tựa vào trán cậu, ai oán nói. “Mấy ngày này báo chí ít bữa lại đăng tin em và thiên kim của Từ gia sắp đính hôn, ít bữa lại nói Diệp lão gia đã nhìn trúng Khang Tương Ngữ… khắp nơi đều là tin đồn về em và mấy cô gái khác, anh đã đủ buồn bực em còn chọc giận anh.”
Tiềm Vũ vươn tay ôm chặt lấy hắn.
“Biết rõ em sẽ không thích bọn họ nhưng anh vẫn lo lắng, sợ em không đủ kiên định sẽ nghe theo lời ông ngoại mà kết hôn với một trong số đó…” Trịnh Diệc Vi hôn khẽ lên huyệt thái dương của cậu, khẽ giọng thì thầm.
“Đừng suy nghĩ lung tung, em sẽ không bao giờ làm như vậy.” Tiềm Vũ vòng tay ôm lấy cổ hắn, ngậm lấy môi hắn khẽ mút.
Sau một nụ hôn sâu nóng bỏng, Trịnh Diệc Vi hô hấp khó khăn đẩy cậu ra. “Chúng ta ra ngoài đi, bằng không anh sẽ không nhịn được.”
Trong bóng đêm, ánh mắt Tiềm Vũ chợt lấp lánh. “Vậy thì đừng nhịn.”
“Em nói thật?” Giọng nói của Trịnh Diệc Vi bắt đầu trở nên khàn khàn.
Tiềm Vũ khẽ ừ một tiếng, hắn không nói hai lời liền lập tức khóa trái cửa, kéo Tiềm Vũ đến bên ghế sô pha đẩy cậu xuống rồi nằm đè lên, cuồng loạn hôn môi cậu. “Anh rất nhớ em…”
“Ưm…” Tiềm Vũ rơi vào ý loạn tình mê, hai chân quấn lấy hông của hắn, tay bắt đầu lần mò cởi áo sơ mi, khó khăn lắm mới tháo được hai nút, cậu có hơi mất kiên nhẫn dùng sức kéo một cái, hàng nút liền bung ra văng tán lọan trên nền nhà.
“Em muốn lát nữa anh phải ở trần ra ngoài sao?” Trịnh Diệc Vi cười trêu chọc.
Tiềm Vũ hừ một tiếng, không nếm xỉa tới hắn, tiếp tục cởi bỏ dây thắt lưng.
Trịnh Diệc Vi đột nhiên đè tay cậu lại, buồn bực ghé vào trước ngực cậu, sờ sờ xương quai xanh khiêu gợi, nuốt nước miếng nói. “Hay là thôi đi.”
Tiềm Vũ cảm thấy khó hiểu. “Sao vậy?”
“Không có thứ kia.” Trịnh Diệc Vi vô cùng hối hận, sớm biết vậy hắn đã mang theo.
Tiềm Vũ khẽ a một tiếng, giật tay lại, tiếp tục cởi bỏ thắt lưng, kéo khóa quần của hắn xuống.
Trịnh Diệc Vi cảm nhận được mấy ngón tay của cậu cố tình ma sát nơi địa phương mẫn cảm, hắn khó chịu rên rỉ một tiếng. “Tiểu Vũ…”
Tiềm Vũ cười ra tiếng, trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói đặc biệt có một hương vị gợi cảm. “Ai nói không có bao thì không thể làm được?”
“Huh?”
Trịnh Diệc Vi còn đang sững sờ thìTiềm Vũ đã đẩy hắn ra, từ trên sô pha bước xuống, không nói không rằng ôm lấy hông của Trịnh Diệc Vi, ngậm dục vọng của hắn vào miệng.
Loại cảm giác tiêu hồn như có một luồng điện chạy dọc qua, Trịnh Diệc Vi toàn thân căng cứng, ngay cả đầu ngón chân cũng cuộn tròn lên.
Tuy rằng trong phim cũng từng xem qua, ở trong mơ cũng nhiều lần YY nhưng hắn chưa từng nghĩ người khiết phích như Tiềm Vũ lại tình nguyện vì hắn mà làm như vậy.
Hắn muốn nói không cần nhưng thân thể lại nhanh chóng có phản ứng, bàn tay của hắn luồn vào tóc Tiềm Vũ, từng bước hướng dẫn những động tác vẫn còn vụng về trúc trắc của cậu.
Sau khi phát tiết, Trịnh Diệc Vi cũng đáp lễ giúp Tiềm Vũ khẩu giao một lần, hai người mồ hôi đầm đìa nằm ôm nhau trên ghế sô pha nhỏ hẹp.
Tiềm Vũ thỏ thẻ. “Em sẽ tìm cơ hội thích hợp nói với ông ngoại chuyện của chúng ta.”
Trịnh Diệc Vi kinh ngạc. “Sao đột nhiên lại suy nghĩ thông suốt rồi?”
“Bởi vì cảm giác yêu đương vụng trộm thật sự quá tệ.” Tiềm Vũ nghiêm túc trả lời.
“…” Trịnh Diệc Vi bật cười, những buồn bực trong lòng bỗng chốc tan biến thành mây khói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...