Chuyến bay của Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi hạ cánh vào buổi sáng, hai vợ chồng cùng nhau lên xe về Lôi gia, còn hành lý sẽ được mang về Trường Hoa Viện Phủ trước.
Lúc này ở Lôi gia, Kiêu Kiêu đang chơi với cặp song sinh nhà Lôi Lăng Quân, Tiểu Lạc Nhiễm và Tiểu Vũ Lân đang nằm trên xe nhìn anh chị chơi đùa cười khúc khích. Mấy đứa trẻ đang chơi vui vẻ thì bên ngoài có tiếng bước chân, Kiêu Kiêu ngẩng đầu nhìn ra sau đó vứt đồ chơi trên tay xuống chạy đến.
- Bố, mẹ!
Cung Huyền Thương cúi xuống bế con trai lên tay, cúi đầu hôn lên gương mặt mềm mại của con mấy cái cho thỏa nổi nhớ.
- Cuối cùng cũng được ôm cục cưng của bố rồi, bố nhớ con lắm!
- Con cũng nhớ bố mẹ lắm!
Kiêu Kiêu hôn lên má Cung Huyền Thương một cái rồi vươn tay ôm Lôi Hòa Nghi, cô cúi đầu hôn lên mái tóc đen mềm của bé con.
- Mẹ cũng nhớ con lắm!
- Bố mẹ đi chơi có vui không ạ?
- Vui lắm nhưng sẽ vui hơn nếu có bé yêu của mẹ đi cùng, lần sau cả nhà chúng ta sẽ cùng đi nhé!
- Dạ!
- Con đang chơi với các em sao?
- Vâng thưa mẹ!
- Ngoan quá!
Cung Huyền Thương bế Kiêu Kiêu ngồi lên cổ mình khiến cho nhóc con thích thú đến bật cười khanh khách, Lôi Hòa Nghi cầm áo khoác của Cung Huyền Thương khẽ lắc đầu đi vào nhà, Kiều Nhiên và Quân Đằng ngoan ngoãn chào hỏi hai người rồi đi gọi người lớn. Lôi Hòa Nghi ngồi xuống chơi đùa với hai bé con trong nôi, Cung Huyền Thương mang theo Kiêu Kiêu trên cổ đi ra vườn kiếm hai ông cụ.
Lát sau mọi người ngồi đông đủ tại phòng khách vui vẻ trò chuyện. Kiêu Kiêu ngồi gọn trong lòng Cung Huyền Thương thỉnh thoảng quay sang chơi với Tiểu Lạc Nhiễm đang được Lôi Hòa Nghi bế. Thời gian hai vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật chỉ có nửa tháng cho nên ngoại trừ công việc có chút tồn đọng thì cũng không có chuyện gì quan trọng, chủ đề chủ yếu xoay quanh mấy đứa nhỏ trong nhà. Được một lúc thì cũng đến giờ cơm trưa nên mọi người đi vào nhà ăn. Kiêu Kiêu ngồi giữa bố mẹ sau nửa tháng xa cách, hạnh phúc đến nỗi ăn nhiều thêm một bát cơm. Bởi vì thời tiết buổi trưa còn hơi oi bức nên gia đình Cung Huyền Thương quyết định đội tới chiều mới trở về nhà, cũng để thời gian cho người lam quét dọn nhà cửa sạch sẽ.
Natch và Bánh Bao cũng biết bố mẹ đã về nên chạy từ ngoài vườn vào chào đón, Lôi Hòa Nghi ngồi xuống thảm chải lông cho Bánh Bao, bên cạnh Kiêu Kiêu đang nằm trên bụng Natch chơi rubik. Cung Huyền Thương từ ngoài cửa đi vào nhìn thấy cảnh đó khẽ cười ngồi xuống cạnh con trai, Kiêu Kiêu thấy bố đến thì quay người ngồi vào lòng anh, Cung Huyền Thương đưa tay ôm con, cất tiếng:
- Kiêu Kiêu, con có muốn đi học không?
- Đi học ạ?
- Phải rồi… đi học, con sẽ gặp thêm được nhiều bạn mới, học thêm được nhiều điều mới!
- Vậy nhất định là rất vui phải không ạ?
- Ừm… cái đó thì tùy vào cảm nhận của con… nhưng việc đến trường là việc mà bất kỳ đứa trẻ nào cũng phải trải qua, con sẽ ngày càng lớn lên và trưởng thành và việc đến trường để học hỏi là một điều hiển nhiên…
- Vậy… có phải con đi học sẽ trở nên tài giỏi và mạnh mẽ như bố mẹ không ạ?
- Đó là dĩ nhiên!
- Con sẽ đi học, con muốn trở thành người vĩ đại giống bố và tài giỏi như mẹ!
Cung Huyền Thương bật cười, xoa đầu cục cưng nhà mình:
- Con có lý tưởng như vậy là tốt, bố mẹ hi vọng Kiêu Kiêu sẽ trở thành một người tài năng nhưng bố mẹ càng hi vọng con sẽ lớn lên một cách vui vẻ hạnh phúc. Bố mẹ không áp đặt bất cứ gánh nặng nào cho con cả vì thế con cũng đừng cố ép buộc mình. Nếu một lúc nào đó con cảm thấy con học không vui vẻ, con mệt mỏi hoặc những người con quen biết ở trường khiến con khó chịu, nhất định phải nói với bố mẹ. Và dĩ nhiên nếu việc trở nên tài giỏi giống bố khiến con áp lực vậy bố càng hi vọng Kiêu Kiêu sống vô tư vô lo hơn bởi vì dù sao thì con cũng sẽ có cuộc sống viên mãn với những gì con có mà chẳng cần con phải giỏi giang vĩ đại như thế nào. Kiêu Kiêu nhớ kỹ, bố mẹ vĩnh viễn là chỗ dựa cho con, nhé?
- Dạ, con biết rồi ạ!
- Đợi đến khi về nhà, bố mẹ sẽ tìm trường học cho Kiêu Kiêu, con có thể chọn một ngôi trường mà con thích để học, được không?
- Được ạ, con nghe bố mẹ!
- Bởi vì Quân Đằng và Kiều Nhiên nhỏ hơn con một chút nên hai em chưa thể đi học cùng con, qua vài tháng nữa mấy đứa sẽ dược học cùng nhau nên con không cần phải buồn nhé.
- Không sao ạ!
Lôi Hòa Nghi yên lặng nhìn con trai, nhớ lại bé yêu của cô mới ngày nào còn bi bô gọi mẹ để thức tỉnh cô từ trong mộng cảnh trở về bây giờ đã đến lúc phải đi học rồi. Đôi lúc cô chỉ mong thời gian trôi chậm một chút để cô có thể ghi nhớ từng dáng vẻ của con trai… Cung Huyền Thương nhìn vợ, khẽ nắm tay cô an ủi. Anh cũng hiểu nỗi lòng của vợ, nếu có thể anh cũng hi vọng con trai không cần phải lớn, không cần trưởng thành, mãi mãi sống dưới đôi cánh của anh nhưng điều đó hoàn toàn không thể. Một ngày nào đó hai vợ chồng sẽ già đi, Kiêu Kiêu sẽ lớn lên và bước ra thế giới rộng lớn ngoài kia, không thể mãi mãi sống dưới cái bóng của bố mẹ. Anh có thể nuôi Kiêu Kiêu như một thái tử gia, vĩnh viễn không cần lo nghĩ về cái ăn cái mặc, không cần phải lo nghĩ về tương lai như thế nào và càng không phải trải qua sự khắc nghiệt của thế giới thậm chí anh có thể cho Kiêu Kiêu một con đường đầy hoa rộng mở và một nhân sinh rực rỡ bao người mơ ước nhưng anh không thể nuôi con trai thành phế vật được.
Anh cho Kiêu Kiêu tất cả mọi thứ, cho con trai của cải vật chất như núi và dĩ nhiên anh cũng sẽ dạy con cách sử dụng chúng, giống như thay vì cho Kiêu Kiêu một con cá thì anh sẽ dạy con cách câu cá. Để đến khi Cung Huyền Thương này già và chết đi thì Cung Ngật Kiêu của anh vẫn sẽ sống tốt và không cần lo lắng bất cứ thứ gì. Đến trường và đi học chỉ là sự khởi đầu cho những gì anh sẽ dạy cho đứa con quý giá của mình.
Kiêu Kiêu không biết gì về những lo nghĩ của bố mẹ dành cho mình, chỉ có háo hức nghĩ đến tương lai được đi học nhất định sẽ rất thú vị. Là con trai đầu lòng của một cặp bố mẹ ưu tú, còn nhỏ nhưng Kiêu Kiêu đã biết bản thân nhất định phải trở thành một đứa trẻ xuất sắc, trở thành niềm tự hào của bố mẹ, Kiêu Kiêu biết bố mẹ yêu thương mình cho nên bé con cũng muốn mình sẽ khiến bố mẹ hãnh diện cho dù đó không phải điều Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi bắt buộc con trai phải làm được. Hai người chỉ là một cặp bố mẹ hi vọng Kiêu Kiêu của mình sẽ bình an lớn lên.
Buổi chiều, cả gia đình cùng với thú cưng chào tạm biệt mọi người rồi lên xe về nhà. Ông nội Cung cũng biết chuyện hai vợ chồng sắp xếp cho Kiêu Kiêu chuẩn bị đi học, trong lòng hơi không nỡ nhưng cũng biết đứa trẻ 4 tuổi đã tới lúc đến trường, ông cũng muốn chắt cưng của mình lớn lên như bao đứa trẻ khác nên dù có không muốn tới đâu cũng không thể thay đổi chuyện này. Thay vào đó ông cùng với Kiêu Kiêu và hai vợ chồng cùng nhau lựa chọn từ trong các trường tốt nhất thành phố ra một trường phù hợp với Kiêu Kiêu.
Về chuyện này thì Cung Huyền Thương hiểu rõ hơn, Lôi Hòa Nghi đã không ở đây suốt 4 năm nên có nhiều việc không rõ ngược lại Cung Huyền Thương sẽ biết rõ hơn sự phát triển của thành phố những năm gần đây cũng như những ưu nhược điểm của ngôi trường nổi bật, quan trọng nhất vẫn là Kiêu Kiêu thích mới được.
Sau khi dùng cơm tối và tắm rửa xong thì Cung Huyền Thương vào thư phòng làm việc. Lôi Hòa Nghi ở ngoài phòng khách xem tivi với con trai và thảo luận một chút về ngôi trường mà Kiêu Kiêu sẽ học sắp tới. Mặc dù nói là đi học nhưng với độ tuổi này thì bọn trẻ cũng chưa học gì về kiến thức nhiều mà chủ yếu học những kỹ năng mềm cần thiết trong cuộc sống cũng như cách giao tiếp hằng ngày nên Lôi Hòa Nghi cũng không tạo nhiều áp lực cho con về vấn đề học tập, mọi thứ đều phải lấy cảm xúc của Kiêu Kiêu làm đầu. Hai mẹ con trò chuyện rất vui vẻ hòa hợp cho đến giờ đi ngủ thì Kiêu Kiêu vẫn chưa buồn ngủ mà Cung Huyền Thương cũng chưa xong việc.
- Kiêu Kiêu không buồn ngủ sao con?
- Hôm nay con có thể thức đợi bố xong việc sau đó chúng ta cùng về phòng được không mẹ?
Lôi Hòa Nghi xoa đầu con trai nhìn gương mặt đáng yêu của bé con, cô đoán ra được bởi vì xa ba mẹ nửa tháng nên hôm nay Kiêu Kiêu phấn khích hơn thường ngày, không muốn đi ngủ sớm cũng là điều dễ hiểu.
- Thôi được rồi, vậy con cùng mẹ làm chút đồ ăn nhẹ cho bố nhé!
- Dạ!
Lôi Hòa Nghi dẫn con trai vào bếp, cho bé con ngồi lên ghế, cô đi pha một bình trà thảo mộc cho Cung Huyền Thương và làm một ít điểm tâm nhẹ.
- Kiêu Kiêu, con mang bánh vào phòng cho bố giúp mẹ nhé, mẹ pha trà rồi sẽ mang lên sau!
- Dạ mẹ!
- Cảm ơn cục cưng!
Lôi Hòa Nghi đưa khay gỗ cho Kiêu Kiêu cầm, bé con cầm chắc trên tay rồi quay người bước đi.
- Con đi cẩn thận kẻo té nhé!
- Vâng ạ!
Kiêu Kiêu đi từng bước lên cầu thang đến trước thư phòng của Cung Huyền Thương, hai tay đang bận bê đồ nên chỉ có thể dùng chân đá nhẹ vào cửa, vài giây sau cửa đã mở ra. Cung Huyền Thương thấy con trai đến cũng không vội hỏi bé con sao chưa ngủ mà một cầm lấy khay bánh một tay bế Kiêu Kiêu lên.
- Cảm ơn bé yêu đã mang bánh đến cho bố nhé!
- Không có gì ạ!
Cung Huyền Thương trở lại ghế, Kiêu Kiêu vẫn ngồi trong lòng anh, nhìn vào máy tinh:
- Chú… Bạc ạ!
Bên kia màn hình đột nhiên xuất hiện một cục bột nhỏ giống hệt Cung Huyền Thương không khỏi khiến Bạc Kình Thương bất ngờ nhưng rồi nụ cười nhanh chóng chiếm lấy gương mặt anh.
- Kiêu Kiêu biết chú sao?
- Vâng ạ, cháu đã nghe bố nói về chú, hơn nữa…
- Kiêu Kiêu, con ăn thử bánh này đi, mẹ làm ngon lắm đó!
- Dạ, cảm ơn bố!
Kiêu Kiêu cầm lấy bánh Cung Huyền Thương đưa cho quên mất phải nói gì tiếp theo, nhìn Bạc Kình Thương cười:
- Rất vui được gặp chú Bạc!
- Chú cũng rất vui được gặp cháu, trông Kiêu Kiêu thật sự rất giống bố cháu đấy!
- Cảm ơn chú!
Kiêu Kiêu mỉm cười đáp lại Bạc Kình Thương sau đó quay đầu nhìn bố:
- Bố ơi, con có thể ở đây không ạ, con sẽ không làm phiền bố và chú Bạc đâu ạ?
Cung Huyền Thương cọ lên chóp mũi con trai nhìn Bạc Kình Thương, thấy anh không phản ánh gì thì đáp ứng yêu cầu của con trai. Bé con hạnh phúc tựa vào ngực anh ăn bánh, ăn xong Cung Huyền Thương lại đưa cho Kiêu Kiêu một tập truyện tranh để bé con đọc cho đỡ chán còn mình thì tiếp tục nói chuyện công việc với Bạc Kình Thương. Hai phút sau thì Lôi Hòa Nghi mang trà lên cho Cung Huyền Thương, sau khi đưa trà cho anh thì cô đến sofa ngồi xuống, Kiêu Kiêu cũng nói với bố một tiếng rồi đi đến ngồi với mẹ, Lôi Hòa Nghi cầm sách đọc cho bé con nghe. Cuốn sách giải thích về chủng loài cá voi xanh, Kiêu Kiêu đọc say mê nãy giờ, có điều cuốn sách giải thích về sự ra đi của cá voi “Nhất kình lạc, vạn vật sinh!” bé con không hiểu nên Lôi Hòa Nghi vừa đọc vừa giải thích cho con trai.
Đợi đến khi Cung Huyền Thương nhìn sang thì Kiêu Kiêu đã nằm tựa vào ngực Lôi Hòa Nghi ngủ ngon, anh nói với Bạc Kình Thương một tiếng rồi đi đến bế Kiêu Kiêu từ tay vợ, động tác nhẹ nhàng để không làm bé con thức giấc. Điều chỉnh tư thế cho Kiêu Kiêu xong anh ra hiệu cho vợ đến ngồi cùng mình, không hiểu chuyện gì nhưng Lôi Hòa Nghi vẫn kéo ghế đến ngồi cạnh Cung Huyền Thương, may là cô vẫn mặc bộ váy thoải mái ở nhà, chưa thay thành váy ngủ nên cũng không có vấn đề gì. Lôi Hòa Nghi đặt sách lên bàn chào hỏi Bạc Kình Thương, anh gật đầu đáp lại rồi nói:
- Ý của anh là như vậy, hai đứa suy nghĩ thử đi! Anh đi uống chút rượu đã!
Lôi Hòa Nghi chưa hiểu gì thì Cung Huyền Thương đã chậm rãi giải thích.
- Bạc Môn đã đấu thầu thành công dự án một khu chung cư 5 sao và đang kêu gọi vốn đầu tư. Với mối quan hệ của anh và anh Bạc thì em cũng biết anh sẽ không ngại mà góp vốn, vốn dĩ ban đầu anh sẽ góp 1/20 số vốn Bạc Môn cần đổi lại một điều khoản… số tiền hoa hồng hằng tháng sau khi khu chung cư đưa vào hoạt động anh sẽ không nhận lấy mà để Bạc Môn nhận luôn, thay vào đó anh chỉ muốn một căn Tứ hợp viện trên không cho con trai anh thôi.
Nói không bất ngờ là giả nhưng Lôi Hòa Nghi cũng không tới mức không thể tin được. Bạc Kình Thương và Cung Huyền Thương thân thiết hơn cả anh em ruột, chút tiền này với người khác thì lớn nhưng với hai anh em này thì chỉ là muối bỏ biển. 1/20 vốn đầu tư và toàn bộ số hoa hồng về sau thậm chí là căn Tứ hợp viện trên không đều không quan trọng nên hiện tại cô vẫn chưa rõ Bạc Kình Thương muốn hai người suy nghĩ vấn đề gì. Cung Huyền Thương cũng không để cô đoán mà nói tiếp:
- Vốn dĩ hai người bọn anh đã thống nhất xong nhưng mà… anh Bạc lại nói vẫn chưa chính thức gặp mặt và tặng quà cho Kiêu Kiêu cho nên anh ấy quyết định dự án này sẽ tặng cho thằng bé. Nghĩa là mọi hoạt động sẽ diễn ra như cũ, dự án vẫn sẽ tiến hành dưới danh nghĩa của Bạc Môn, kêu gọi vốn đầu tư hay xây dựng tất tần tật đều sẽ do Bạc Môn ra mặt nhưng sau khi hoàn thành thì số lợi tức thuộc về Bạc đại ca trong dự án này anh ấy sẽ chuyển sang cho Kiêu Kiêu. Cho nên thỏa thuận đã nói trước đó không tính nữa, tiền hoa hồng của anh hay tiền hoa hồng của Bạc đại ca đều là của Kiêu Kiêu bao gồm căn Tứ hợp viện trên không hoặc Kiêu Kiêu muốn căn chung cư nào cũng không thành vấn đề.
- Em… em vẫn chưa theo kịp!
- Nói nôm na là nếu số vốn anh đầu tư vào dự án này góp dưới danh nghĩa của Kiêu Kiêu cộng với số vốn Bạc đại ca chuyển nhượng thì thằng bé chẳng khác nào một nửa chủ nhân của khu chung cư sau hoàn thành khi mà số vốn đầu tư dưới danh nghĩa thằng bé lớn nhất. Theo như Bạc đại ca nói thì anh ấy lấy làm tiếc khi không thể gặp trực tiếp Kiêu Kiêu trong lần gặp mặt đầu tiên cũng như không thể làm bố nuôi của thằng bé nên có chút quà mọn để này tỏ sự nuối tiếc.
- Quà… mọn?
Cô chỉ sợ nếu có thể e là Bạc Kình Thương cũng sẽ chuyển lại dự án này cho Cung Huyền Thương và tặng cho Kiêu Kiêu mất thôi.
- Đừng nói là anh sẽ đồng ý nhé, món quà này quá lớn!
- Anh biết… nhưng có vẻ anh ấy không cho chúng ta thỏa hiệp đâu!
- Hai người các anh đúng là thích đập tiền đến nghiện rồi!
Tiền mà cứ bảo chuyển là chuyển dễ như trở bàn tay ấy, thật hết nói nổi mà.
Cung Huyền Thương khẽ cười vuốt lưng cô, nhìn xuống cục cưng trong lòng:
- Con trai được nhiều người yêu thương là chuyện tốt mà. Anh sẽ xem như đây là một khoản đầu tư tương lai cho con, sau khi khu chung cư hoàn thành, Kiêu Kiêu sẽ sở hữu căn Tứ hợp viện trên không còn toàn bộ số tiền hoa hồng hằng tháng đều sẽ được đưa vào Quỹ tài chính Thiên Kiêu cho con.
- Em hiểu rồi!
Cung Huyền Thương cầm tay vợ, đưa lên môi hôn xuống:
- Anh nhờ em một việc nhé?
- Giữa chúng ta mà con nhờ vả gì chứ?
- Bởi vì em am hiểu rõ nhất kiến trúc cổ điển nên chắc phải phiền em cố vấn cho kiến trúc căn Tứ hợp viện trên không cho con trai rồi, được không em?
- Em hiểu rồi, bất cứ khi nào cần cứ liên hệ cho em!
- Anh sẽ truyền đạt lại!
- Vâng!
Hai người nói chuyện xong thì Bạc Kình Thương cũng quay lại, Cung Huyền Thương đồng ý với đề nghị của anh khiến Bạc Kình Thương rất hài lòng, chưa thấy ai mất tiền còn thỏa mãn như vậy. Vì cũng không còn sớm nên hai anh em không trò chuyện lâu hơn nữa, trước khi kết thúc, Cung Huyền Thương thở dài nhìn Bạc Kình Thương nói:
- Anh à, sớm ngày về nước đi!
- … Sẽ cân nhắc, vậy nhé!
- Vâng, tạm biệt anh!
- Được rồi, nghỉ ngơi đi!
Hai người kết thúc cuộc gọi, vì Cung Huyền Thương đang ôm Kiêu Kiêu nên Lôi Hòa Nghi giúp anh thu dọn bàn làm việc lại cho gọn gàng rồi hai vợ chồng mới ôm con về phòng ngủ.
***
Chú Bạc said: Của con rể thì sau này cũng là của con gái anh thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...