Lôi Hòa Nghi ngẩn ngơ với những dòng suy nghĩ rối loạn trong đầu:
- Viết lại quá khứ… ý cô là gì?
- Ta đưa cô trở lại cuộc đời thứ nhất, cô có thể lựa chọn viết lại số mệnh của mình, của Lăng Mặc Thần theo ý cô muốn… nhưng đồng nghĩa với việc Lôi Hòa Nghi sẽ chết ở cuộc đời này năm 17 tuổi, sẽ không có Lôi Hòa Nghi của bây giờ, Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi cũng sẽ không có bất cứ liên quan gì. Và ngược lại nếu cô chọn tiếp tục tương lai, những chuyện xảy ra ở quá khứ sẽ không thay đổi, cô vẫn là Lôi Hòa Nghi của Lôi gia là vợ của Cung Huyền Thương…
Ngón tay đặt trên bàn cờ của Lôi Hòa Nghi run lên.
- Bắt buộc phải lựa chọn sao?
- Không có bí mật nào là vĩnh viễn… Lăng Mặc Thần hi sinh vì cô như vậy… một khoảnh khắc nào đó cô cũng phải đối mặt với sự thật và quyết định… Đây là sự công bằng cho cả cô và Lăng Mặc Thần, bao gồm cả Cung Huyền Thương. Cô phải biết những việc hắn làm cho cô, sự hi sinh của hắn không thể bị chôn vùi vĩnh viễn, Cung Huyền Thương phải biết đã từng có người yêu cô như vậy…
- …
- Cô đã sống mà không biết chuyện này trong nhiều năm… ta rất muốn biết một khi sự thật được phơi bày… cô sẽ quyết định thế nào… Ai rồi cũng phải đối diện với lựa chọn của mình… Hãy nghĩ cho thật kỹ…
Lôi Hòa Nghi cúi đầu, hai mắt đỏ ửng, từng kỷ niệm về 10 năm bên nhau với Lăng Mặc Thần lần lượt sống dậy, hiện lên trong đầu… đến lúc Nguyệt Nghi chết đi, 1 năm sau đó Lăng Mặc Thần trải qua thế nào cô bây giờ đều đã biết… Sau đó ký ức lại thay đổi… những ngày tháng hạnh phúc vui vẻ với Cung Huyền Thương hiện lên, gia đình, bạn bè,…
Nguyệt Nghi là Lôi Hòa Nghi… nhưng Lôi Hòa Nghi lại không phải Nguyệt Nghi… hạnh phúc đó liệu có thực sự thuộc về cô không?
Nếu cô chọn trở thành Lôi Hòa Nghi, như vậy bản thân cô quá ích kỷ, ích kỷ với Lăng Mặc Thần cũng ích kỷ với Lôi Hòa Nghi thật sự, cô sẽ có lỗi với con dân của mình vì đã gián tiếp giết đi một bậc minh quân… Nhưng nếu như cô chọn trở thành Nguyệt Nghi… cô chưa chắc đã có thể trở về làm tiểu công chúa của ngày xưa sau khi biết mọi chuyện, cô cũng chưa chắc đã thay đổi được kết cục của kiếp trước nhưng nếu không chọn cô sẽ dằn vặt cả đời vì đã phụ Lăng Mặc Thần, món nợ này vĩnh viễn không thể trả…
Đây quả thật là một bài toán khó…
Một tay Lôi Hòa Nghi siết chặt tà váy, tay còn lại run rẩy giơ lên chạm vào quân cờ đen tượng trưng cho Nguyệt Nghi… ngay thời khắc cô sắp hạ cờ… nước mắt Lôi Hòa Nghi tí tách rơi xuống, khoảnh khắc đó cô cảm nhận được gò má có một sự ấm áp dinh dính lướt qua như thể đang lau đi nước mắt của cô, sau đó bên tai vang lên tiếng khóc xé lòng của trẻ con khiến tâm can Lôi Hòa Nghi nhức nhối…
- Kiêu… Kiêu…
Quân cờ đen vì bàn tay run rẩy của Lôi Hòa Nghi mà rơi xuống, cô nắm chặt hai tay đặt lên bàn, cắn răng cầm lấy quân cờ trắng hạ xuống, một nước cờ quyết định thắng thua cả bàn cờ đồng thời quyết định cả cuộc đời của cô sau này.
Sau khi hạ cờ, Lôi Hòa Nghi như được kéo lên từ dưới vực sâu vạn trượng, cả người run rẩy đến đáng sợ. Ngay thời khắc tiếng khóc của Kiêu Kiêu vang lên, Lôi Hòa Nghi đã thay đổi quyết định vào phút chót. Phải, Nguyệt Nghi là Lôi Hòa Nghi nhưng Lôi Hòa Nghi lại không phải Nguyệt Nghi, gia đình bạn bè bao gồm cả Cung Huyền Thương đều không hoàn toàn thuộc về cô, một phần nào đó cuộc đời cô đều bị bao phủ bởi bóng dáng Lôi Hòa Nghi nên cô có thể đành lòng buông bỏ mọi thứ dù rất đau đớn và luyến tiếc. Nhưng Kiêu Kiêu thì không giống, những người khác hoàn toàn không thuộc về cô, chỉ có Kiêu Kiêu là hoàn toàn thuộc về cô, là đứa trẻ cô mang nặng đẻ đau, mạo hiểm tính mạng sinh ra, là đứa trẻ cùng chung hô hấp và nhịp đập với cô, là máu thịt của cô, vĩnh viễn không thể tách rời. Lôi Hòa Nghi có thể buông bỏ gia đình bạn bè bao gồm tình yêu cả đời là Cung Huyền Thương nhưng cô không thể bỏ rơi bé con của cô được. Nếu cô lựa chọn sống tiếp cuộc đời Nguyệt Nghi thì Lôi Hòa Nghi sẽ chết đi năm 17 tuổi theo đúng số mệnh của cô ấy, Lôi gia sẽ rất đau lòng nhưng thời gian trôi qua sẽ xoa dịu tất cả, giữa Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương cũng sẽ không có bất cứ liên quan gì, anh sẽ sống cuộc đời rực rỡ vẻ vang của mình mà không có cái tên Lôi Hòa Nghi trong đời, duy chỉ có Kiêu Kiêu… nếu cô không tồn tại với thân phận Lôi Hòa Nghi, Kiêu Kiêu sẽ không xuất hiện, vĩnh viễn sẽ không có bé con Cung Ngật Kiêu của cô…
Cho nên vào thời khắc mấu chốt, Lôi Hòa Nghi lựa chọn trở thành một người ích kỷ với Lăng Mặc Thần chỉ để bảo vệ bé con Cung Ngật Kiêu của cô… Cô chấp nhận trở thành kẻ xấu, cô chỉ muốn Kiêu Kiêu của cô bình an mà sống, cô đã vượt qua 6 tháng gian nan để sinh bé con chào đời, đưa bé con đến với thế giới này, cô còn chưa được gặp Kiêu Kiêu, cô còn chưa đưa thằng bé về gặp bố của nhóc, cô không thể cứ thế mà vứt bỏ mọi thứ…
- Cho nên… Mặc Thần ca ca… thật xin lỗi…
Ngay sau khi ván cờ đã định thắng thua, khóe miệng thiếu nữ khẽ nở nụ cười, búng tay, cảnh vật lập tức thay đổi… xung quanh là một mảng trắng xóa như thể Lôi Hòa Nghi đã đi vào một thời không hư ảo.
- Vào thời khắc cuối cùng sao cô lại đổi ý?
- Con trai của tôi… thằng bé đang gọi tôi!
- Không thể không nói thằng bé đã cứu cô một bàn thua trông thấy!
- Ý cô là sao?
- Trên đời này không có gì là miễn phí cả, không có sự may mắn nào giá trị bằng cả cuộc đời nếu có thì đó là một sự trao đổi công bằng…
Lôi Hòa Nghi có cảm giác câu này đã nghe ở đâu rồi… nhưng khi nghiệm ra thực hư trong câu nói này, cả người cô liền giật thót… chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo đáng sợ…
- Vậy có nghĩa là… Nguyệt Nghi và Lôi Hòa Nghi… những tưởng là câu hỏi để lựa chọn nhưng thực tế chỉ có một câu trả lời đúng là Lôi Hòa Nghi mà thôi.
- Không sai! Nói xem… cô đã hiểu được gì?
- Cô không phải cho tôi lựa chọn mà là… cho tôi một ván cược, thắng sẽ viên mãn mà thua sẽ mất hết tất cả… Mặc Thần ca ca có thể đánh đổi cho tôi sống lại là bởi vì anh ấy có mệnh cách thiên tử để đổi, có trăm năm tuổi thọ đổi lấy cơ hội gặp gỡ… nhưng cô lại cho tôi lựa chọn sửa lại quá khứ hay tiếp tục tương lại trong khi tôi chẳng có thứ gì để đánh đổi với cô bởi vì những thứ tôi có bây giờ đều là người khác ban cho… cho nên đây là một cái bẫy… chỉ duy nhất Lôi Hòa Nghi là cửa sống…
- Cô nói không sai…
- Hơn nữa Nguyệt Nghi đã chết, cả Lôi Hòa Nghi cũng không còn… chỉ có tôi là thực sự tồn tại giữa hai dòng thời gian, tôi không thể trở thành Nguyệt Nghi cũng không phải là Lôi Hòa Nghi chân chính, tôi chỉ có thể sống tiếp với thân phận Lôi Hòa Nghi mà thôi, sống lại… sửa đổi quá khứ… tôi không có bản lĩnh đó… càng không thể thay đổi lịch sử… nếu có thì cái giá phải trả là cực kỳ lớn, nếu tôi không thể thay đổi người phải hi sinh sẽ lại là Mặc Thần ca ca, rồi lại có một vòng tuần hoàn luẩn quẩn không hồi kết, quân cờ đen đó rõ ràng là một nút chết… Cho dù tôi sống lại cũng không thể thay đổi được việc mệnh số đã bị xoay chuyển, Nguyệt Nghi không còn là Nguyệt Nghi vô tư ngày đó nữa… vật đổi sao dời… không biết kết cục nào đang chờ đợi… hà cớ gì phải đánh một ván cược không nắm chắc phần thắng thậm chí sẽ phải thương tích đầy mình. Huống chi… con người sống chỉ có thể tiến về phía trước, hướng về tương lai, vĩnh viễn không nên nghĩ đến việc thay đổi vận mệnh, luyến tiếc quá khứ…
Ánh mất xinh đẹp của thiếu nữ hiện lên một tia hài lòng, khẽ gật đầu.
- Xem như sự hi sinh của Lăng Mặc Thần không uổng phí…
Nét mặt Lôi Hòa Nghi hiện lên một tia buồn bã, suy cho cùng cũng là cô nợ Mặc Thần ca ca cả cuộc đời. Nếu khoảnh khắc đó cô chọn quân cờ đen kia vậy những hi sinh của anh đều đổ sông đổ biển…
- Nếu… tôi kiên quyết chọn sửa đổi quá khứ… kết cục sẽ là gì?
- Quá khứ sẽ không thay đổi, Nguyệt Nghi vẫn sẽ chết, Lăng Mặc Thần vẫn sẽ chết dưới trời tuyết cuối thu… sẽ không có một minh quân nào cả… mà Lôi Hòa Nghi cũng sẽ chết, Cung Huyền Thương sẽ mất đi người vợ thân yêu của minh, Lôi gia sẽ mất đi đứa con gái duy nhất của họ và đứa con của cô sẽ mất mẹ ngay cả khi chưa từng gặp mẹ… hoặc thằng bé cũng có thể vì không khóc được mà ngộp thở… cô sẽ chết ở cả hai dòng thời gian, thế giới này không còn Nguyệt Nghi cũng không còn Lôi Hòa Nghi… cũng có thể sẽ không có Cung Ngật Kiêu…
Tâm can Lôi Hòa Nghi xuất hiện một nỗi sợ hãi tột cùng… may mà cô đã lựa chọn đúng đắn… Kiêu Kiêu của cô… đã cứu cô cũng cứu cả cuộc đời của Cung Huyền Thương…
- Cảm ơn cô!
- Sao lại cảm ơn tôi?
- Bởi vì cô đã giúp tôi… người ở núi Lão Quân là cô, người muốn cô gái ngoại cảm nhắc nhở tôi cũng là cô, người tôi và Mặc Thần ca ca gặp ở kiếp trước dưới gốc anh đào cũng là cô… Hoa đào… núi tuyết là chỉ nơi tôi đã gặp cô, cô đã gián tiếp chỉ cho tôi câu trả lời… Tôi không hiểu… chẳng phải cô muốn tôi lựa chọn sao, đã vậy sao còn nhiều lần gợi ý cho tôi…
- Tôi cho Lăng Mặc Thần điều hắn muốn đổi lại tôi có thứ tôi muốn… dù sao tôi cũng có chút mềm lòng với tình cảm của hai người nên không nỡ nhìn sự hi sinh của hắn trở nên vô nghĩa, tôi cũng có chút quý mến cô… hơn nữa tôi cũng là một người mẹ… Mặc dù tôi hết lần này đến lần khác nhắc nhở cô nhưng cuối cùng cô mới là người nghiệm ra ẩn ý và quyết định nên chung quy tôi cũng không giúp đỡ gì nhiều.
- Dù sao… cũng cảm ơn cô!
- Ừm…
Lôi Hòa Nghi mấp máy môi sau đó… thấp thỏm lên tiếng:
- Tôi có chuyện này muốn hỏi!
- Nói đi!
- Lần trước ở núi Lão Quân… tôi đã cầu nguyện cho gia đình tôi, Cung Huyền Thương và cả Lôi Hòa Nghi… Cô đã nói người thân của tôi, hai người mà tôi cầu nguyện đều sẽ sống rất tốt… Gia đình và Cung Huyền Thương tôi đều biết họ sống rất tốt nhưng còn Lôi Hòa Nghi thì sao… tôi có thể biết cô ấy đang sống như thế nào không?
- … Có thể!
Thiếu nữ phẩy tay, lập tức hai người đã xuất hiện ở một thời không khác, ngay trong một phủ đệ xa hoa rộng lớn. Trước mặt Lôi Hòa Nghi, cách đó một khoảng xa xa là một cô gái có dung mạo 8 phần tương tự như cô, chính xác mà nói là Lôi Hòa Nghi đã chết, cô ấy đang sống ở một thời không khác với một thân phận mới, giống như kiếp trước của Nguyệt Nghi… nhìn y phục và trang sức đoán hẳn cũng là một thế gia tôn quý… đặc biệt là phần bụng nhô lên kia, chắc hẳn cũng đã mang thai 7 - 8 tháng. Gương mặt xinh đẹp dịu dàng lâu lâu cúi xuống nhìn bụng bầu của mình, nở nụ cười ôn hòa, trông cực kỳ tĩnh lặng mà bình dị…
- Cô ấy…
- Cô ấy sống rất tốt… rất hạnh phúc…
Lôi Hòa Nghi có thể nhìn ra ngày tháng cô ấy trải qua không tồi, thần sắc hạnh phúc trên gương mặt không khác gì lúc cô được Cung Huyền Thương yêu chiều. Lúc này một nam nhân dung mạo xuất chúng, khí chất bất phàm xuất hiện, từ phía sau ôm lấy nàng ấy… khẽ vuốt ve bụng lớn của vợ, gương mặt cực kỳ hạnh phúc…
Thiếu nữ bên cạnh Lôi Hòa Nghi khẽ cười, thì thầm:
- Nàng ấy bây giờ là Quân Duyệt Nghi, đã không còn là Lôi Hòa Nghi nữa… nhờ vào lòng thành của mình, cô đã giúp Quân Duyệt Nghi có thể sống một cuộc đời mới đầy viên mãn…
- Cô ấy có thể hạnh phúc là tôi mừng rồi…
- Cô đã thỏa mãn rồi chứ…
- Cảm ơn!
Lôi Hòa Nghi mỉm cười nhưng nước mắt lại rơi xuống… mọi người đều viên mãn với cuộc sống của mình… chỉ có Mặc Thần ca ca của cô là vĩnh viễn nằm lại… bây giờ Lôi Hòa Nghi cho dù đã lựa chọn cho mình một cuộc đời đúng đắn cũng chẳng thể vô tư sống như trước mà không cảm thấy gì trong khi đã có một người vì cô hi sinh như vậy…
- Trở về đi… mọi chuyện rồi sẽ qua thôi…
- Chúng ta… còn có thể gặp lại không?
- Không chắc nữa…
- Tôi… tôi có thể biết cô là ai không?
- Một người vợ… một người mẹ… giống cô mà thôi… Con trai cô đang đợi cô, mau trở về đi…
Lôi Hòa Nghi chỉ cảm thấy một cơn choáng váng ập đến sau đó chẳng biết gì nữa.
***
Kể từ lúc được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật đến nay, Lôi Hòa Nghi đã tiến vào trạng thái ngủ say. Ban đầu sau khi thấy đã qua mấy ngày mà cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại thì Yến Thành Huân và các bác sĩ đều rất nóng ruột làm một loạt kiểm tra cho cô nhưng đều không phát hiện được gì, qua thêm vài ngày nữa lại làm một đợt kiểm tra, cuối cùng bác sĩ điều trị chính kết luận với Yến Thành Huân:
- Cơ thể không có vấn đề gì nhưng lại hôn mê mãi không tỉnh… vậy thì chỉ có thể là do vấn đề về tâm lý mà thôi.
- Cho dù có là vấn đề tâm lý… nhưng muốn chữa trị ít nhất cô ấy cũng phải tỉnh dậy chứ?
- Tâm lý con người là một thứ rất khó nắm bắt, mặc dù tôi đã theo chữa trị cho Lôi tiểu thư suốt thời gian vừa qua nhưng tâm lý không phải chuyên ngành của tôi, Thủ trưởng, anh nên mời một bác sỹ tâm lý cho cô ấy đi. Có điều tôi chắc chắn chìa khóa mấu chốt để giúp cô ấy… là Kiêu Kiêu!
Yến Thành Huân quay đầu nhìn Kiêu Kiêu đang nằm tự chơi trên nôi cạnh giường bệnh của Lôi Hòa Nghi. Sau khi ra khỏi lồng ấp, tình trạng của Kiêu Kiêu cũng đã tốt hơn rất nhiều, mặc dù nhìn có chút yếu ớt hơn những đứa trẻ cũng lứa nhưng so với lúc mới sinh thì đã có một bước tiến rõ rệt. Hơn nữa vì Lôi Hòa Nghi ngủ mãi không tỉnh cho nên cậu bé cũng không được uống sữa mẹ thường xuyên, Lôi Hòa Nghi không thể ăn uống nên dinh dưỡng đưa vào cơ thể cô cũng có giới hạn, sữa không nhiều, thỉnh thoảng y tá mới lấy được ít sữa cho thằng bé, đến tháng thứ ba thì Lôi Hòa Nghi không còn sữa nữa nên Kiêu Kiêu bắt đầu uống sữa công thức. May mà nhóc con cực kỳ ngoan, ban đầu uống sữa công thức có hơi lạ nên uống không nhiều, về sau thì đã ngoan ngoãn uống hết. Mặc dù không được uống sữa mẹ nhiều nên trông Kiêu Kiêu có hơi nhỏ người nhưng ngược lại qua vài tháng vẻ ngoài của nhóc con càng ngày càng giống Cung Huyền Thương, trắng trẻo đẹp trai, ngũ quan tinh tế vô cùng, khiến cho các bác sĩ và y tá cực kỳ yêu quý, đặc biệt cậu bé cũng rất ngoan, hiếm khi quấy khóc làm loạn thỉnh thoảng chỉ ê a vài tiếng để thu hút sự chú ý, ngoan đến mức khiến người ta đau lòng.
Yến Thành Huân nhìn hai mẹ con, cất bước đi đến xe nôi của Kiêu Kiêu, bế cậu nhóc lên, Kiêu Kiêu thấy bố nuôi thì nhoẻn miệng cười, cực kỳ đáng yêu, tay nhỏ sờ lên mặt anh chơi đùa, Yến Thành Huân khẽ cười ôm Kiêu Kiêu nói với bác sĩ điều trị chính…
- Anh giúp tôi liên hệ một bác sĩ tâm lý đi, tình trạng của cô ấy không thể kéo dài thế này mãi được.
- Tôi hiểu rồi!
Sau khi bác sĩ ra ngoài, Yến Thành Huân ôm Kiêu Kiêu ngồi lên giường bệnh của Lôi Hòa Nghi:
- Kiêu Kiêu… mẹ của con này… con kêu mấy tiếng cho mẹ nghe đi…
Thấy Yến Thành Huân nói chuyện với mình, Kiêu Kiêu bật cười khanh khách, nhìn anh rồi lại hiếu kỳ nhìn Lôi Hòa Nghi, ánh mắt cực kỳ chăm chú, Yến Thành Huân biết Kiêu Kiêu nhận ra mẹ chỉ là cậu bé vẫn chưa biết nói mà thôi. Suốt nửa năm mang thai, phần lớn thời gian Lôi Hòa Nghi đều nói chuyện với Kiêu Kiêu, mặc dù không nhìn thấy nhưng anh tin Kiêu Kiêu cảm nhận được giống như lúc đó trong phòng phẫu thuật… mẫu tử liền tâm… anh chỉ hi vọng Lôi Hòa Nghi có thể vì Kiêu Kiêu mà sớm ngày tỉnh lại.
Mấy ngày sau, đội ngũ điều trị của Lôi Hòa Nghi có thêm một bác sĩ tâm lý. Sau khi làm rõ bệnh trạng của Lôi Hòa Nghi thông qua Yến Thành Huân, ông ấy bắt đầu kiểm tra cho Lôi Hòa Nghi, các chỉ số cơ thể đều bình thường, não bộ có các tụ máu bầm nhưng chỉ ảnh hưởng đến dây thần kinh vận động chứ không ảnh hưởng đến nhận thức. Suy đoán của ông ấy cũng giống bác sĩ cũ, là vấn đề tâm lý của Lôi Hòa Nghi mà ra.
Trong phòng làm việc, bác sĩ tâm lý ngồi nói chuyện với Yến Thành Huân:
- Nói một cách dễ hiểu, thời gian mang thai… cô ấy một mình chống chọi cho nên sau khi sinh có thể hoàn toàn gặp các vấn đề về tâm lý là điều dễ hiểu. Phụ nữ bình thường mang thai vốn đã rất nhạy cảm, dù được gia đình và chồng hết mực quan tâm chăm sóc vẫn có xác suất bị trầm cảm sau sinh huống chi là Lôi tiểu thư trải qua một vụ tai nạn suýt chết và còn một mình vượt cạn… khả năng bị trầm cảm là rất lớn. Hơn nữa, Thủ trưởng cũng đã nói trong quá trình mang thai cô ấy luôn giữ tâm trạng vui vẻ lạc quan mà không hề bày tỏ sự nhớ nhung với gia đình và chồng của mình. Đứng trên góc độ tâm lý mà nói, cô ấy vì biết thai yếu cho nên không dám khiến bản thân u uất sợ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé cho nên nuốt tất cả cảm xúc tiêu cực vào trong mà luôn giữ cho mình vui vẻ. Vì lẽ đó cô ấy bình an trải qua 9 tháng thai kỳ nhưng lại vô tình gây sức ép lên tâm lý yếu ớt vốn đã mất cân bằng sau khi trải qua tai nạn và rời xa chồng… giống như một khối u tích tụ qua ngày… đến một lúc nào đó sẽ bùng phát… tình hình của cô ấy bây giờ tương tự như vậy… nhưng lại nghiêm trọng hơn tôi nghĩ nhiều. Bình thường trầm cảm sau sinh sẽ thể hiện chủ yếu qua cảm xúc thất thường… hoặc trầm lặng như một đứa trẻ bị tự kỷ… còn Lôi tiểu thư lại ngủ say kể từ lúc sinh con mà chưa một lần tỉnh lại… tình trạng này thật sự rất hiếm gặp…
Yến Thành Huân mím môi, sắc mặt cũng vô cùng u ám:
- Phương pháp điều trị của ông là gì?
- Trước khi trình bày phương pháp điều trị, tôi phải nói điều này… dựa theo kinh nghiệm nhiều năm hành nghề của tôi, tình trạng ngủ say không tỉnh thế này… giống như trạng thái trốn tránh thực tại của bệnh nhân vậy, có lẽ… cô ấy đã bị một điều gì đó đả kích rất lớn khiến cô ấy không muốn đối diện…
- Đả kích… hơn nửa năm trước cô ấy gặp tai nạn cho đến khi sinh Kiêu Kiêu… đều ở đây… nếu nói đả kích thì chỉ có vụ tai nạn đó, hoàn toàn không có sự kiện nào phát sinh nữa… nhưng rõ ràng vụ tai nạn đó không đủ khiến cô ấy thành ra như vậy…
- Đây chính là điểm khó của bài toàn này… có lẽ cô ấy nhớ ra gì đó hoặc cũng có thể cô ấy đã che giấu điều gì đó mà chúng ta không biết…
- Vậy bây giờ phải làm sao?
- Trước tiên tôi sẽ tiến hành thôi miên, từ từ hóa giải nút thắt trong lòng cô ấy, đây là biện pháp ôn hòa nhưng cũng tiềm ẩn khá nhiều nguy hiểm nếu tâm lý người bệnh có biểu hiện phản kháng. Nhưng đối với trạng thái ngủ say của Lôi tiểu thư thì đây là cách tối ưu nhất.
- Tâm lý cô ấy bây giờ khá yếu ớt, mong bác sĩ hãy ôn hòa một chút!
- Thủ trưởng cứ yên tâm… đây là chuyên môn của tôi…
- Khi nào có thể bắt đầu?
- Tôi sẽ sắp xếp rồi tiến hành sớm nhất có thể!
- Được!
Hai ngày sau, bác sĩ tiến hành đợt thôi miên đầu tiên cho Lôi Hòa Nghi, Yến Thành Huân bế Kiêu Kiêu ở ngoài căng thẳng đứng chờ, nửa ngày sau bác sĩ mệt mỏi bước ra.
- Thế nào rồi?
- Không khả quan, tâm lý của cô ấy thoạt nhìn thì yêu ớt nhưng thực tế lại rất mạnh mẽ. Tôi đã dùng cách ôn hòa nhẹ nhàng nhất để tiến hành thăm dò nhưng cô ấy giống như đã xây nên phòng tuyến tâm lý ngăn không cho ai thăm dò, tôi chỉ có thể hỏi được những câu hỏi đơn giản không có giá trị khai thác. Hiện tại muốn giúp cô ấy chỉ có thể dùng điều cô ấy quan tâm nhất…
Yến Thành Huân nhíu mày nhìn bác sĩ sau đó cả hai không hẹn nhìn cục bột nhỏ đang chăm chỉ chơi với cầu vai của Yến Thành Huân.
Những lần thôi miên sau đó, bác sĩ tâm lý không cố gắng thăm dò ý thức của Lôi Hòa Nghi nữa mà từ từ dẫn dắt cô đi ra khỏi vỏ bọc bảo vệ của mình, thậm chí không nhắc đến Cung Huyền Thương mà chỉ nhắc đến Kiêu Kiêu. Nói về quá trình lớn lên từng ngày của cậu bé, cách mọi người chăm sóc vui chơi với cậu bé, dung mạo của Kiêu Kiêu trông như thế nào, Kiêu Kiêu ngoan ra sao… Dần dần nghe về Kiêu Kiêu càng nhiều, trạng thái của Lôi Hòa Nghi ngày càng khả quan hơn…
- Nghi Nghi… Kiêu Kiêu đã 6 tháng rồi… đã lớn lắm rồi, lớn hơn lúc mới sinh rất nhiều… cháu có muốn nhìn thằng bé không…
- Kiêu…
- Phải, Kiêu Kiêu nhớ cháu lắm… ngày nào thằng bé cũng được ba nuôi bế đến gặp cháu… mà cháu lại không nhìn thằng bé…
- Con…
- Nghi Nghi, ngủ như vậy đủ rồi… mau thức dậy chăm sóc Kiêu Kiêu đi nào…
- Kiêu… Kiêu…
- Phải… Kiêu Kiêu đang học gọi mẹ, cháu có muốn được nghe Kiêu Kiêu gọi mẹ không…
- M… muốn…
- Vậy thì… Nghi… Nghi… thức… dậy… nào…
Bác sĩ khẽ rung chuông, âm thanh lanh lảnh du dương như mở ra một cánh cửa cho Lôi Hòa Nghi, thoáng chốc bầu trời tối đen trước mắt cô xuất hiện một tia sáng nhỏ sau đó lớn dần, đôi mắt trong veo như hồ thu của cô khẽ mở… ngơ ngẩn nhìn mọi thứ một cách vô hồn. Bác sĩ không vội lên tiếng, quan sát trạng thái của cô rồi ghi chép… sau đó gọi y tá vào chăm sóc cho cô còn mình thì đi ra ngoài đến phòng làm việc của Yến Thành Huân.
- Lôi tiểu thư đã thức dậy sau một giấc ngủ sâu nhưng trước mắt theo như tôi quan sát… cô ấy vẫn chưa hoàn toàn bình phục, phải cần thêm thời gian?
- Phải mất bao lâu!
- Chúng ta không thể vội vã được, tâm lý con người có thể vững vàng như núi cũng có thể mỏng manh như giấy, điều trị tâm lý cần phải diễn ra lâu dài chậm rãi, vội vã rất dễ phản tác dụng. Hơn nữa Lôi tiểu thư vừa trải qua nhiều lần thôi miên cần phải để tâm lý cô ấy có thời gian thư giãn… ít nhất bây giờ cô ấy đã tỉnh lại, có Kiêu Kiêu ở đó bình phục chỉ còn là vấn đề thời gian thôi…
- Phương pháp điều trị tiếp theo là gì?
- Phải xem tâm lý cô ấy phát triển theo hướng tích cực hay tiêu cực. Đôi khi bác sĩ tâm lý chỉ là người dẫn đường, bệnh nhân mới chính là người bác sĩ tự chữa lành cho mình. Tôi tin chắc Lôi tiểu thư có thể tự mình giúp mình… bởi vì theo tôi thấy… bệnh tình cô ấy đang tốt lên theo hướng tích cực…
- Được rồi, cảm ơn bác sĩ!
- Không có gì!
Sau khi tiễn bác sĩ ra ngoài, Yến Thành Huân cũng đi đến phòng bệnh của Lôi Hòa Nghi, lúc này cô đang được y tá chải tóc cho, sau đó là đút ăn, nhìn vào trông cô rất ngoan ngoãn nhưng thực tế lại như một con rối vô hồn mặc người ta sắp đặt.
Khoảng thời gian sau đó Lôi Hòa Nghi vẫn lặng lẽ như một con rối, ngoại trừ đã không còn nằm ngủ li bì trên giường thì cũng không có gì thay đổi, cô không hề hé răng nói một lời như thể đã mất đi khả năng nói chuyện. Ngày ngày cô chỉ có thể nằm trên giường bệnh hoặc ngồi trên xe lăn được y tá đẩy ra ngoài tắm nắng. Bởi vì Lôi Hòa Nghi đã ngủ suốt mấy tháng cho nên phẫu thuật loại bỏ tụ máu bầm vẫn chưa được tiến hành vì vậy mà cô vẫn chưa thể đi lại, dù bây giờ đã tỉnh cũng không phải lúc thích hợp để làm giải phẫu nên Yến Thành Huân vẫn dời mọi thứ lại. Điều quan trọng nhất bây giờ là điều trị tâm lý cho cô.
Mấy ngày này, thỉnh thoảng y tá sẽ bế Kiêu Kiêu đến phòng của Lôi Hòa Nghi cho cô nhìn cậu nhóc tự chơi, mọi người đều hi vọng Kiêu Kiêu có thể kích thích tinh thần của Lôi Hòa Nghi nhưng mọi thứ cũng không khả quan lắm. Ngoại trừ bác sĩ tâm lý và bác sĩ điều trị chính vẫn đang giữ vẻ bình tĩnh ra thì Yến Thành Huân và những người khác đều có chút nóng vội.
Mãi đến hơn một tháng sau đó, Kiêu Kiêu ngoan ngoãn chơi trong phòng bệnh của Lôi Hòa Nghi, còn cô đang ngồi trên ghế nhìn ra phong cảnh bên ngoài một cách vô hồn. Kiêu Kiêu chơi chán rồi vứt đồ chơi trên tay xuống, tứ chi bì bạch bò đến bên cạnh ghế của Lôi Hòa Nghi, bám vào thành ghế đứng lên, ngã hết lần này đến lần khác cũng không bỏ cuộc, sau khi đứng vững thì đu vào chân Lôi Hòa Nghi dịch đến đối diện mặt cô. Gương mặt bé con giống hệt với người cô yêu trong ký ức xuất hiện trước mắt, đôi mắt bé con trong veo không chút tạp chất nhìn Lôi Hòa Nghi chằm chằm, gương mặt bụ bẫm bật cười mềm mại lên tiếng:
- Ma… ma…
Ngón tay Lôi Hòa Nghi đặt trên đùi run lên, ánh mắt từ vô hồn dần xuất hiện tiêu cự, đôi con ngươi trong trẻo dời từ cảnh vật bên ngoài nhìn vào bé con đáng yêu trước mặt, Kiêu Kiêu thấy mẹ nhìn mình thì hưng phấn, hai tay vỗ lên chân cô cười khúc khích, tiếp tục gọi:
- Ma ma… ma… ma…
Kiêu Kiêu đã hơn 7 tháng, đây là giai đoạn trẻ con bắt đầu biết nói, mà từ đầu tiên bé con gọi là “mama”…
- Ma ma…
Tiếng trẻ con mềm mại ngọt ngào, rơi vào tai Lôi Hòa Nghi hệt như thanh âm của cá voi vọng lại từ nơi sâu thẳm của đại dương, trong trẻo du dương… nhẹ nhàng mà ấm áp, xua đi đám mây đen trong lòng cô, kéo cô thoát khỏi mộng tưởng mà mình dựng nên…
- Kiêu… Kiêu…
8 tháng mơ mơ hồ hồ, vào lúc tỉnh ngộ… ngỡ như đã qua một đời, may thay mọi thứ vẫn còn kịp…
- Ma ma… ma ma…
Yến Thành Huân từ bên ngoài bước vào vừa lúc nghe được Lôi Hòa Nghi gọi Kiêu Kiêu cũng nghe được cậu bé bi bô gọi mẹ, hai mắt không khỏi rưng rưng quay người chạy đi gọi bác sĩ tâm lý, bác sĩ điều trị chính của Lôi Hòa Nghi cũng lặng lẽ theo sau, không khỏi cảm thán:
- Tôi đã nói Kiêu Kiêu chính là chìa khóa mấu chốt để giúp cô ấy mà!
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...