Lôi Hòa Nghi gửi xe đeo balo đến chân núi, cô chỉnh lại khăn choàng cổ của Cung Huyền Thương đang quàng trên cổ mình rồi bắt đầu leo. Núi Lão Quân cao hơn 2000m, hiện tại lại là mùa đông nên cực kì lạnh, Lôi Hòa Nghi phải mặc ấm cẩn thận rồi mới đi lên nếu không lỡ bị bệnh người nào đó ở nước ngoài nhất định đứng ngồi không yên mà về nước.
Thể lực Lôi Hòa Nghi kém hơn xưa nên tốc độ leo núi không thể nhanh được, cô có đem theo ít kẹo ngọt để ăn đề phòng kiệt sức, ngoài ra còn có trà gừng để làm ấm cơ thể. Cũng không biết leo bao lâu cuối cùng cũng lên được đỉnh núi, tuy nói thể lực cô kém hơn trước nhưng cơ thể vẫn chịu được áp lực ở độ cao này. Lôi Hòa Nghi ngồi nghỉ ngơi hồi sức một chút sau đó đi vào bên trong. Núi Lão Quân có rất nhiều khu cảnh quan và công trình nhưng Lôi Hòa Nghi không có thời gian đi hết. Cô vào đền thờ một lúc rồi trở ra, đi đến khu vực treo câu ước. Lúc xin hai mảnh lụa đỏ, cô đã sớm dùng bít lông viết lên đó lời cầu nguyện của mình. Một cái cầu cho Lôi gia trên dưới bình an khỏe mạnh, một cái cầu cho Cung Huyền Thương của cô hạnh phúc vô ưu, cầu cho anh mọi điều tốt đẹp nhất đồng thời cũng cầu cho ‛Lôi Hòa Nghi’ ở một thế giới nào đó vui vẻ an nhiên, có một cuộc sống viên mãn. Cô tình nguyện dùng hết may mắn của mình cầu cho mọi người bình an, cho nên cô chấp nhận cực cực khổ khổ leo lên ngọn núi này mà không đi cáp treo, thành tâm cầu nguyện cần phải thể hiện tâm ý.
Lôi Hòa Nghi cẩn thận xếp lại, vươn người cột vào cây, gương mặt bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng rét buốt, hai hàng lông mi cũng đã vương một tầng băng mỏng, hơi thở cũng trở thành một làn khói trắng, Cung Huyền Thương mà trông thấy nhất định sẽ đau lòng chết mất thôi. Sau khi buộc xong, Lôi Hòa Nghi mỉm cười thỏa mãn, đưa hai tay lên cọ xát vào nhau cho bớt lạnh, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói êm ái nhưng phảng phất có chút hờ hững quyền uy.
- Chỉ cầu bình an cho người khác mà không cầu cho chính mình một chút may mắn sao?
Lôi Hòa Nghi theo bản năng quay đầu lại, đối diện là một thiếu nữ trông còn rất trẻ nhưng dung mạo tuyệt sắc lại khiến Lôi Hòa Nghi ngẩn người cà nửa ngày.
Mỹ nhân dáng người cao tương đương với Lôi Hòa Nghi, dung mạo hoàn mỹ vô cùng. Má phấn môi son, mi mục như họa, tiên mi lượng nhãn có thể nói là thiên sinh lệ chất, mỹ nhược thiên tiên, mỗi một ánh mắt nụ cười đều có thể chấn động nhân tâm. Trên người mặc một bộ cổ phục giản dị màu trắng, bên ngoài khoác áo choàng đỏ lông trắng, là kiểu áo choàng người xưa hay dùng, mái tóc dài đen nhanh buộc nửa đầu chỉ có một cây trâm ngọc cố định, tổng thể trông vô cùng giản dị ôn hòa nhưng quanh thân lại có một cỗ linh khí bức người khiến người ta không dám có nửa phần tà niệm. Một thân khí chất ưu nhã cao quý không gì sánh được, thỉnh thoảng Lôi Hòa Nghi vẫn gặp người mặc cổ phục đi trên đường phố nhưng không ai có thể bằng được một phần với vị mỹ nhân trước mặt. Thậm chí là cô dù đóng phim cổ trang mặc phượng bào thì khí chất cũng thua xa vị mỹ nhân chỉ mặc một thân xiêm y giản dị trước mặt. Nơi cô ấy xuất hiện, nói Lôi Hòa Nghi đang ở chốn bồng lai tiên cảnh cô cũng tin.
Lôi Hòa Nghi tự nhận mình đã gặp qua không ít mỹ nhân, có người đẹp dịu dàng nho nhã, có người đẹp kinh diễm nhân tâm cũng có người đẹp đến mức ai nhìn cũng say đắm nhưng vẻ đẹp của vị mỹ nhân trước mặt không chỉ nghiêng nước nghiêng thành mà còn trông vô cùng quyền uy tôn quý, khiến người khác chỉ dám nhìn mà không dám mơ, trong lòng ẩn ẩn sinh ra kinh sợ.
Lôi Hòa Nghi sau giây phút kinh diễn mới chậm rãi hồi thần, nhìn quanh lại không thấy ai thì có chút khó hiểu. Mặc dù là mùa đông lạnh lẽo nhưng Núi Lão Quân nổi tiếng nên vẫn thu hút rất nhiều khách du lịch, chỗ đứng của Lôi Hòa Nghi tuy không có nhiều người nhưng lúc cô buộc mảnh lụa cầu nguyện thì vẫn có vài bóng người loanh quanh, bây giờ chỉ mới qua một lát lại không thấy ai. Lôi Hòa Nghi lại đưa mắt nhìn mỹ nhân trước mặt, lúc này trong lòng lại có cảm giác quen thuộc giống như đã từng gặp nhưng lại không nhớ rõ, tự nhủ nếu đã gặp qua dung mạo này rồi sao có thể quên chứ. Thấy Lôi Hòa Nghi im lặng mãi thiếu nữ cũng không thấy tức giận hay cho rằng Lôi Hòa Nghi bất lịch sự, gương mặt xinh đẹp thong dong bình thản nhưng vẫn không tránh được nét tôn quý lãnh diễm.
Thiếu nữ xoay người nhìn hai dải lụa cầu nguyện Lôi Hòa Nghi vừa buộc xong.
- Nếu đã là mệnh trung chú định thì không dễ gì mà thay đổi chỉ dựa vào một lời cầu nguyện đâu!
Lôi Hòa Nghi lúc này mới giật mình, bởi vì lúc viết lời cầu nguyện quanh cô không có người nên không có việc ai đó biết cô đã viết gì nhưng mỹ nhân trước mặt lại như biết rất rõ. Lôi Hòa Nghi lấy làm lạ nhưng không cách nào liên tưởng đến người trước mắt với hình tượng người xấu. Nghĩ lại câu hỏi cô ấy nói lúc vừa xuất hiện, Lôi Hòa Nghi liền thành thật đáp:
- Làm người không thể quá tham lam. Tôi đã rất may mắn rồi cho nên chỉ cầu cho những người mà tôi yêu thương có thể bình an. Còn việc vận mệnh có thể thay đổi hay không… tôi không biết tôi chỉ muốn vì họ mà làm gì đó thôi.
- Cô thực sự cảm thấy bản thân mình may mắn sao?
Lôi Hòa Nghi không chút do dự gật đầu.
- Là rất may mắn!
Thiếu nữ gật đầu sau đó nói tiếp:
- Cô cứ yên tâm đi, người thân của cô, hai người mà cô cầu nguyện, bọn họ đều sẽ sống rất tốt.
Chỉ là có vui vẻ hay không thôi…
- Vậy thì tốt rồi!
- Nhưng còn cô thì sao? Không sợ bản thân gặp bất trắc?
- Không sợ! Như cô đã nói, nếu đã mệnh trung chú định thì sẽ không dễ gì mà thay đổi.
Cô đã từng chết qua một lần, từng suýt chết thêm một lần, có gì mà phải sợ nữa chứ, huống chi trước đó đều là kẻ thù ra tay, ít nhất trước mắt cô không có kẻ thù nào cả vậy có gì bất trắc chứ. Cuộc đời này của cô đã may mắn hơn không biết bao nhiều người rồi.
- Vận mệnh của mỗi người đều được sắp đặt từ trước, con người sống chết đều có an bài. Mà cô là trường hợp đặc biệt trong số hàng vạn hàng triệu người mới có một, cô nghĩ đó là may mắn sao? Trên đời này không có gì là miễn phí cả, cũng không có bất kỳ sự may mắn nào giá trị bằng cả cuộc đời, nếu có thì đó là một sự trao đổi công bằng, không phải may mắn.
Thiếu nữ tiến về phía trước một bước, đối diện với Lôi Hòa Nghi.
- Bây giờ cô còn cảm thấy cuộc đời hiện tại bản thân đang có là may mắn không?
- …
- Trên đời này có rất nhiều bí mật được che giấu kỹ lưỡng nhưng không có gì là vĩnh viễn, một lúc nào đó mây đen đi mất, Mặt Trời sẽ lại chiếu sáng. Gặp được nhau là duyên phận, tôi và cô xem như rất có duyên…
Thiếu nữ vươn tay phủi đi tuyết đọng trên vai áo Lôi Hòa Nghi.
- Vì sự lương thiện và thành ý của cô ngày hôm nay, tôi đảm bảo kiếp này cô sẽ trôi qua hạnh phúc bình an. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có một cuộc trao đổi công bằng.
- Cô biết điều gì?
- Không phải chuyện gì cô muốn biết cũng có thể biết được.
- …
Lôi Hòa Nghi muốn hỏi phải làm sao mới có thể được như vậy nhưng những chuyện thuộc về tương lai đâu phải thứ cô muốn biết là biết.
- Nhớ kỹ, người khác có thể giúp đỡ cô nhưng chân chính giúp được cô chỉ có ý chí và bản lĩnh của cô. Không chỉ nhắc nhở bản thân phải mạnh mà cũng phải nhắc nhở những người xung quanh cô phải mạnh mẽ nếu không cô có thể mất đi một trong số họ bất cứ lúc nào…
Ánh mắt cô ấy lúc nói những lời này nhìn vào Lôi Hòa Nghi như có thâm ý khác nhưng thời điểm hiện tại Lôi Hòa Nghi không cách não hiểu được, chỉ có thể máy móc đáp lại…
- … Cảm ơn!
- Không còn sớm nữa, cô trở về đi. Con gái ở đâu cũng nên cẩn thận một chút!
- Ưm. Tôi còn một chuyện muốn hỏi…
- Cô nói đi!
- Có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?
- Tôi đã gặp rất nhiều người, nếu cô cho rằng đã từng gặp thì cứ xem như vậy đi!
- … Vậy tương lai chúng ta còn có thể gặp lại không?
- Có duyên sẽ gặp lại…
- Tôi hiểu rồi… cảm ơn!
Lôi Hòa Nghi nhìn vị mỹ nhân trước mặt như muốn khắc sâu bóng dáng này nhưng chân lại không như ý muốn mà quay người rời đi. Lôi Hòa Nghi không kìm được quay đầu nhìn, chỉ thấy lúc này bên cạnh cô ấy xuất hiện một người đàn ông, cách ăn mặc cũng không khác gì cô ấy, trên tay bế thêm một đứa bé, trông bóng dáng thì tầm 4 - 5 tuổi đang gục đầu vào vai người đàn ông. Vẻ mặt của thiếu nữ vốn luôn lạnh nhạt bình thản hiện lên nét dịu dàng ôn nhu, Lôi Hòa Nghi nhìn không rõ người đàn ông trông như thế nào nhưng trông cảnh tượng ba người hai lớn một nhỏ đứng chung hài hòa đẹp đẽ như vậy thì cô cũng chắc chắn được người đàn ông kia nhất định cũng là một thiên chi kiêu tử, con cưng của trời.
Lôi Hòa Nghi chậm rãi đi xuống bậc thang, lần nữa quay đầu thì một nhà ba người đã biến mất lúc nào không hay, giống như chưa từng xuất hiện, cô không nghĩ nhiều mà cẩn thận xuống núi về nhà, vừa đi vừa ngẫm nghĩ…
- Rốt cuộc là điềm báo gì? Chẳng lẽ sẽ có chuyện lớn xảy ra…
Mà lúc này trên đỉnh núi, thiếu nữ khóa chặt bóng dáng mảnh khảnh đang xuống núi của Lôi Hòa Nghi.
- Có thể gặp một người xa lạ hai lần ở hai cuộc đời… duyên phận này có chút hi hữu. Hi vọng cô ấy vượt qua được vận mệnh của mình…
Người đàn ông bên cạnh tay ôm vợ tay ôm con nhìn Lôi Hòa Nghi đang xuống núi rồi lại nhìn giai nhân bên cạnh, giọng nói trầm ấm ôn nhu như cổ cầm vang lên:
- Nếu trời cao định sẵn cô ấy sẽ chết vậy cô ấy vô pháp thay đổi kết cục nhưng nếu cô ấy có thể sống cũng xem như có bản lĩnh đủ mạnh mẽ, quãng đời về sau sẽ hạnh phúc mỹ mãn.
- Chúng ta cho cô ấy hai con đường, lựa chọn thế nào phải xem ý chí và bản lĩnh của cô ấy thôi.
- Cái gọi mệnh ta do ta không do trời, trải qua bao nhiêu năm được mấy ai có bản lĩnh như câu nói đó. Mà cô ấy chắc chắc không có bản lĩnh đó. Cho nên kết cục cuối cùng vẫn là khó nói!
- Người đàn ông của cô ấy không có bản lĩnh đó, cô ấy càng không thể, chỉ có thể lựa chọn một trong hai con đường thôi. Lần này sẽ không còn ai lót đường để cô ấy niết bàn. Tương lai là hạnh phúc hay là dấu chấm hết phải xem tạo hóa của cô ấy.
Thiếu nữ xoay người vươn tay sờ lên gương mặt trắng trẻo múp míp của đứa trẻ đang ngủ say, gương mặt dịu dàng yêu thương:
- Cục cưng sắp dậy rồi, chúng ta đi thôi!
- Được!
Người đàn ông cầm tay của vợ xoay người rời khỏi, thoáng chốc đã biến mất giữa trời tuyết trắng xóa.
Còn Lôi Hòa Nghi, sau khi xuống núi thì lên xe nghỉ ngơi hồi sức rồi bắt đầu trở về lại resort. Vào phòng, cô cởi áo khoác và khăn choàng treo lên móc rồi vào nhà vệ sinh, mở nước ấm rửa mặt, sau đó về giường nằm xuống. Nghĩ đến gì đó cô lập tức bật dậy, đi đến tủ quần áo kiểm tra lại, sau đó nhìn móc treo quần áo trong phòng rồi trở lại nhà vệ sinh. Mấy phút sau thì trở ra, cầm lấy điện thoại choàng vội khăn quàng cổ của Cung Huyền Thương rồi ra khỏi phòng.
Lôi Hòa Nghi tính tình cẩn thận, sau khi ở cùng Cung Huyền Thương thì bản tính lại càng tỉ mỉ, lúc về phòng cô còn mệt mỏi nên không để ý kỹ, vừa nằm xuống dưới giường thì câu nói của vị mỹ nhân kia hiện lên, nhắc nhở cô ở đâu cũng phải cẩn thận, Lôi Hòa Nghi mới cảm thấy trong phòng có gì đó không đúng với lúc cô rời đi. Sau đó cô mới đến tủ quần áo kiểm tra, cô mang không nhiều đồ nên quần áo treo trong tủ rất ít, thứ tự không có gì thay đổi nhưng khoảng cách giữa các móc treo lại thay đổi, Lôi Hòa Nghi nhìn sang móc treo cô thì áo khoác và nón có chút nhàu giống như bị ai đó chạm qua. Trong nhà vệ sinh thì vật dụng cá nhân có một chút xê dịch mặc dù rất nhỏ. Nhưng vì ở chung với Cung Huyền Thương lâu ngày, đồ dùng cá nhân trong nhà vệ sinh của hai người đặt chung một chỗ nên Lôi Hòa Nghi luôn sắp xếp vô cùng gọn gàng ngăn nắp, hiện tại dù ở một mình Lôi Hòa Nghi vẫn sắp xếp theo thói quen cho nên nếu bị xê dịch cô có thể cảm giác được. Lôi Hòa Nghi không dám manh động nên cầm điện thoại ra ngoài, bởi vì lúc vừa nhận phòng cô vì cảnh giác nên đã đặt một camera mini trong phòng, camera giấu trong chậu hoa ngay bệ cửa sổ có thể nhìn thấy toàn cảnh căn phòng. Nếu cô đoán không sai, sợ là phòng ở của cô đã bị ai đó đột nhập.
Sau khi mở điện thoại kiểm tra những gì camera quay được, Lôi Hòa Nghi không khỏi lạnh sống lưng, trời rét buốt nhưng cả người cô toát ra một tầng mồ hôi. Có ai đó mặc đồ của nhân viên điện lực vào phòng của cô, chạm vào quần áo và đồ đung của cô, nằm lên giường và còn đặt cả camera theo dõi trong phòng, ngay cả phòng vệ sinh cũng có.
Lôi Hòa Nghi không khỏi sợ hãi nghĩ đến nếu cô không nhớ lại lời nhắc nhở kia mà vô tư sinh hoạt như bình thường thì chuyện khủng khiếp gì sẽ đến. Lôi Hòa Nghi cũng mặc kệ trên người mình còn chưa mặc áo khoác, chỉ cầm khăng quàng cổ của Cung Huyền Thương và điện thoại ra quầy lễ tân khiếu nại, sau đó gọi cho cảnh sát đến điều tra.
Cô không muốn làm những vị khách khác hoang mang cũng không muốn làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của resort nên cùng với giám đốc vào phòng chờ đợi cảnh sát đến giải quyết trong êm đềm. Lúc ngồi bần thần trong phòng chờ, điều hòa để nhiệt độ cao nhưng hai tay cô vẫn nổi lên từng đợt da gà. Trợ lý của giám đốc resort đưa cho cô một chiếc khăn choàng lông khoác tạm thời, Lôi Hòa Nghi không muốn trở về căn phòng kia nữa nên cũng không từ chối chiếc khăn choàng này. Đợi một lúc thì cảnh sát mặc thường phục cũng đến resort, Lôi Hòa Nghi trình bày tình hình cho cảnh sát và đưa ra đoạn phim cô quay được, phía resort cũng nhiệt tình phối hợp để điều tra.
Cảnh sát nghe cô trình bày xong thì đi đến phòng cô kiểm tra, quả thật phát hiện ra camera giấu kín trong phòng. Cộng với sự hỗ trợ của resort và đoạn phim trong điện thoại Lôi Hòa Nghi thì cũng khoanh vùng được đối tượng là ai. Đoán hẳn rất nhanh sẽ bắt được người.
Lôi Hòa Nghi giao cho cảnh sát đi bắt người, bây giờ cô không muốn động vào quần áo hay đồ dùng cá nhân của mình nữa nên ngồi ở phòng chờ, bảo resort chuẩn bị cho cô một căn phòng mới. Về phần quần áo, cô có thể nhờ người của nhãn hàng mang đến. Còn balo có giấy tờ tùy thân của cô cảnh sát đã cầm ra rồi nên Lôi Hòa Nghi cũng không cần về phòng lấy.
Giám đốc resort hận đến muốn cắn lưỡi, người ngoài không biết nhưng Lôi Hòa Nghi lúc đăng ký phòng xuất trình căn cước thì ông ta cũng biết rõ cô là ai. Người có địa vị một chút sẽ biết họ Lôi ở Hải thành là gia tộc thế nào, Lôi Hòa Nghi bề ngoài là một minh tinh mới nổi nhưng thực chất bên trong là lá ngọc cành vàng của nhà họ Lôi. Có trời mới biết lúc ông ta thấy phòng Lôi Hòa Nghi bị gắn camera theo dõi đã sợ hãi thiếu điều muốn đột quỵ tại chỗ, với quyền thế nhà họ Lôi thì muốn resort này đóng cửa chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Cũng may là Lôi Hòa Nghi tốt tính, không muốn làm ảnh hưởng đến chén cơm của resort nên giải quyết trong âm thầm. Bây giờ giám đốc resort chỉ hận không thể đưa Lôi Hòa Nghi lên bàn thờ để cung phụng thôi. Nghe nói cô muốn đổi phòng lập tức cho người chuẩn bị cho cô căn phòng tốt nhất, dọn dẹp kiểm tra sạch sẽ cho cô thậm chí không thu phí, xem như bồi thường.
Lôi Hòa Nghi cũng không bận tâm, hiện tại cô rất mệt mỏi chỉ muốn nghỉ ngơi, ngăn lại những lời xin lỗi của giám đốc mà đi về phòng. Mệt mỏi cả ngày lúc về lại gặp chuyện như vậy, tinh thần của Lôi Hòa Nghi đã tới cực hạn, vừa nằm xuống giường đã ngủ ngay, ngủ một giấc là thẳng đến sáng hôm sau. Cô vì đói mà thức dậy, may mà phía resort đã giúp cô mua mới đồ dùng cá nhân để trước phòng, mở cửa ra lấy là được. Lôi Hòa Nghi cầm đồ vào nhà vệ sinh, quần áo mới cô cũng đã gọi người mang đến, cô là hội viên VVIP của nhiều thương hiệu nên nếu muốn chẳng cần phải đích thân ra cửa hàng mà sẽ có người đem đồ đến tận nơi. Lần này cũng không ngoại lệ, có điều vì Lôi Hòa Nghi ngủ say cho nên quần áo đã giao cho phía resort giữ dùm, đợi cô thức sẽ giao đến. Lúc Lôi Hòa Nghi gọi điện đặt bàn ăn thì nhân viên cũng mang quần áo đến cho cô. Lôi Hòa Nghi nhận lấy đi tắm rửa sau đó ra nhà hàng dùng bữa. Mặc dù đói bụng nhưng vì ảnh hưởng chuyện hôm qua nên cô cũng không có khẩu vị gì, chỉ ăn một ít để bụng đỡ đói là được. Vừa ăn xong thì phía cảnh sát gọi điện đến thông báo đã bắt được người. Lôi Hòa Nghi lập trình thu dọn gọi xe đến đồn cảnh sát.
Cô ăn mặc cẩn thận để đề phòng bị nhận ra, dù sao những chuyện như bị theo dõi thế này càng ít người biết càng tốt.
Lôi Hòa Nghi xuất hiện trong cục cảnh sát, vừa vào đã nhìn thấy một người đàn ông trên dưới 30 tuổi gương mặt bình thường, dáng người gầy gò, trông không có gì nổi bật chỉ có ánh mắt rất bất cần là khác biệt. Người đàn ông vừa nhìn thấy Lôi Hòa Nghi hai mắt lập tức sáng lên, gương mặt bình thường lúc này lại có chút quái dị khiến Lôi Hòa Nghi bất giác lui về sau một bước.
Cảnh sát phụ trách lập tức mời cô đi sang phía khác nói chuyện.
- Lôi tiểu thư, cô có quen anh ta không?
- Đây là lần đầu tiên tôi đến Hà Nam, tôi khẳng định tôi không quen anh ta!
Cảnh sát đã sớm đoán ra cho nên gật đầu, tiếp tục ghi chép, Lôi Hòa Nghi hỏi tiếp:
- Rốt cuộc tại sao anh ta lại lắp camera theo dõi tôi?
- Là thế này, thông qua điều tra chúng tôi xác định tinh thần anh ta có chút bất thường. Trước kia cũng có mấy vụ theo dõi nữ minh tinh thế này rồi, có thành công cũng có thất bại, đã nhận không ít sự trừng phạt nhưng vẫn chứng nào tật nấy. Lần này theo manh mối chúng tôi điều tra được, có khả năng anh ta là một fan cuồng của cô?
Lôi Hòa Nghi nhíu mày, thể loại fan cuồng đến cực đoan thế này không phải cô chưa từng nghe qua, trong giới giải trí những người thế này không hiếm, anh ba của cô cũng gặp vài trường hợp như thế và đều xử lý sạch sẽ. Còn Lôi Hòa Nghi trước được gia đình bảo vệ, sau có Cung Huyền Thương che chở vốn dĩ chưa từng gặp những chuyện này. Không nghĩ đến xa nhà một lần lại gặp phải.
- Tôi vừa đến Hà Nam không lâu, làm sao anh ta biết nơi tôi ở?
- Thái độ của anh ta rất không hợp tác cho nên lời khai không nhiều cũng không có vía trị vì nhưng quá trình phạm tội lưu lại không ít chứng cứ, xâu chuỗi mọi việc chúng tôi tạm thời kết luận thế này…
Lôi Hòa Nghi tập trung lắng nghe cảnh sát trình bày, sau cùng cũng không tỏ thái độ gì, chỉ trách bản thân xui xẻo.
Người đàn ông này phạm tội không ít lần, sau khi được thả lại chạy sang thành phố khác lặp lại hành vi phạm tội, số tiền kiếm được đều từ việc bán video quay lén được, khiến không ít người gặp xui xẻo. Mà lần này lại là Lôi Hòa Nghi xui xẻo, vì dự án với Mia nên độ nhận diện hiện tại của cô rất cao, ngày cô từ sân bay đến resort lúc xuống xe tình cờ bị người đàn ông này nhìn thấy, anh ta biết cô ở đó nên hôm sau nhân lúc phía điện lực đến bảo trì đã lén đánh ngất một nhân viên mà trà trộn vào. Bằng kinh nghiệm nhiều lần phạm tội trước anh ta dễ dàng tìm được phòng của cô, mà lúc đó cô lại không có mặt ở resort nên anh ta thuận lợi hành sự. Không ngờ bị phát hiện quá nhanh, còn bị quay lại để bây giờ phải ngồi trong đồn cảnh sát.
- Lôi tiểu thư, cô cảm thấy nên xử lý hắn thế nào?
- Theo luật mà làm chỉ là tôi hi vọng hắn sẽ có một bài học nhớ đời để về sau không còn ai phải bị hắn theo dõi nữa nhưng nếu không biết hối cãi thì cũng không cần khoan hồng. Ngày mai tôi phải quay lại thủ đô nên không có thời gian theo dõi án kiện tới cùng, đến khi nào có thông báo xử phạt anh cứ báo cho tôi là được. Còn về phía resort… cũng không cần làm khó họ…
Cảnh sát hiểu ý Lôi Hòa Nghi, với thân phận của cô tùy tiện nói một câu cũng có thể khiến đối phương cả đời không thoát khỏi song sắt nhưng cô vẫn cho hắn một cơ hội để thay đổi, nếu không thay đổi thì đợi đến khi hắn rút ra được bài học thì thôi, dù sao cảnh sát bọn họ cũng vô cùng căm ghét những kẻ theo dõi biến thái thế này, có thể nói tương lai của hắn sẽ không tươi sáng lắm.
Lôi Hòa Nghi tự nhận mình không phải người lương thiện, không thể vì kẻ đó là fan cuồng của mình mà cho qua huống chi đây không phải phạm tội lần đầu, với những kẻ suy nghĩ biến thái thế này làm gì có chuyện thay đổi cho nên còn lâu hắn mới thoát ra được để làm hại người khác. Lần này chỉ có một mình cô biết chuyện, nếu đổi lại Cung Huyền Thương cũng có mặt thì kết cục của anh ta còn thê thảm hơn rất nhiều, cô xem như cũng nhân từ rồi.
Sau khi hoàn tất thủ tục, Lôi Hòa Nghi trở về resort bắt đầu thu dọn và đặt vé máy bay, vốn dĩ tính ngày mốt mới trở lại thủ đô nhưng tâm tình bị ảnh hưởng cô cũng chẳng thiết tha đi dạo gì nữa.
Hôm sau cô lên máy bay về lại thủ đô, về đến căn phòng của mình mới cảm nhận được chút quen thuộc ấm áp xoa dịu mệt mỏi trong lòng, Lôi Hòa Nghi nằm lên giường gọi điện cho Cung Huyền Thương, báo cáo với anh lịch trình của mình, dĩ nhiên giấu nhẹm việc xảy ra ở Hà Nam để không khiến anh tức giận. Cung Huyền Thương không phát giác ra điều gì chỉ hỏi cô đi chơi có vui không, có bị lạnh không… sau khi chắc chắn cô vẫn ổn thì cũng yên tâm. Nhưng anh cũng biết Lôi Hòa Nghi vừa xuống máy bay về đến phòng đã gọi điện cho anh nên hẳn cô còn rất mệt mỏi cho nên ân cần dỗ dành một phen. Lôi Hòa Nghi nghe được giọng nói của Cung Huyền Thương cũng cảm thấy yên tâm, một chút u ám còn sót lại cũng biến mất, hai mí mắt bắt đầu đánh nhau rồi cuối cùng ngủ lúc nào không hay.
Cung Huyền Thương nghe thấy bên kia có hơi thở đều đặn nhịp nhàng liền biết cô đã ngủ bèn tắt điện thoại, tiếp tục làm việc.
Đến lúc Lôi Hòa Nghi thức dậy thì trời cũng đã tối, cô nhìn điện thoại rồi nhìn trời thở dài, nhắn tin thông báo cho Cung Huyền Thương rồi vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại sau đó xuống nhà hàng dưới khách sạn ăn tối.
Có lẽ vì được Cung Huyền Thương xoa dịu nên tâm trạng Lôi Hòa Nghi cũng đã tốt hơn, có khẩu vị nên ăn uống cũng đỡ hơn hôm qua. Sau khi dùng bữa lấy lại tinh thần thì Lôi Hòa Nghi trở lại phòng tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm. Trời vẫn còn sớm nên cô chưa buồn ngủ mà nằm chơi điện thoại. Đúng lúc này trong group của đoàn làm phim nhận được thông báo của đạo diễn Trương rằng cảnh cuối của phim sẽ được quay tại London, có điều chỉ cần vài diễn viên và nhân viên chủ chốt tham gia thôi nên sau khi hoàn tất cảnh quay ở thủ đô ai đã xong nhiệm vụ có thể nghỉ ngơi, đợi hoàn tất việc ở London sẽ có một buổi tiệc nhỏ mừng đóng máy lúc mọi người về nước.
Lôi Hòa Nghi đọc được tin nhắn lập tức bật dậy, đến London nghĩa là cô phía xuất ngoại một chuyến, có khả năng sẽ gặp Cung Huyền Thương. Mặc dù thông qua mấy cuộc gọi trước cô biết lịch trình của anh bận rộn không cố định, hôm nay có thể ở Berlin, ngày mốt có thể ở Zurich, hôm sau lại ở Copenhagen,… nhưng chung quy vẫn ở châu Âu muốn gặp được anh không khó. Thoáng chốc gương mặt Lôi Hòa Nghi đã trở nên vui vẻ, bắt đầu chuẩn bị cho anh một bất ngờ.
Hôm sau vẫn còn là ngày nghỉ nhưng ở mãi khách sạn Lôi Hòa Nghi cũng thấy chán nên hẹn gặp Phó Ngữ Tình, có điều hôm nay cô ấy phải đến chùa một chuyến, vừa hay Lôi Hòa Nghi cũng muốn xin cho Cung Huyền Thương một lá bùa bình an nên hẹn cô ấy cùng đi, đến giờ xuất phát Lôi Hòa Nghi liền thay đồ lái xe đến Quốc tế Phó thị.
***
Chương này cho chú Thương off để tập trung kiếm tiền cưới vợ!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...