Edit: camélia
Lục Trình không nói chuyện, nhất thời trong phòng bệnh chỉ còn vang vọng tiếng khóc tràn đầy tuyệt vọng và áy náy của Lục Sắt.
Lục Sắt khóc một lúc rồi đau đến ngủ thiếp đi.
Cũng có thể nói rằng cô ngất xỉu.
Lục Trình không biết em gái mình còn có mấy ngày để sống nên cả đêm nay anh ở trong phòng bệnh với cô. Trong đêm, Lục Sắt lại đau rất nhiều lần. Lần đau nhất, Lục Trình còn nghe được cô gọi từng tiếng mẹ, xin mẹ đưa cô đi.
Mẹ của bọn họ đã chết từ lâu.
Ngay cả không khí ở nơi này cũng đều tràn đầy sự tuyệt vọng. Lục Trình thật sự không có cách nào tiếp tục ở lại chờ đợi trong cái phòng bệnh này.
Lúc nửa đêm, một mình Lục Trình đi ra khỏi khu nội trú. Anh ngồi một lúc lâu trên sân chơi nhỏ bên dưới bệnh viện. Đêm mùa hè, ngay cả gió cũng mang oi bức, Lục Trình lại rút ra mấy điếu thuốc.
Từ sau khi Lục Sắt nhập viện, tần suất anh hút thuốc nhiều hơn trước nhiều.
Hút thuốc nhiều hơn khiến giữa các ngón tay anh đều lưu lại hương thuốc lá nhàn nhạt. Lục Trình nhìn chằm chằm ngọn lửa đỏ chập chờn trong tay, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ nằm trên giường đau đến run rẩy của Lục Sắt sau khi mắc ung thư phổi.
Bác sĩ nói, hút thuốc lá dễ dẫn tới ung thư phổi.
Lục Trình sợ chết.
Anh là một kẻ sĩ diện, đặc biệt sợ sẽ chật vật chờ chết giống Lục Sắt.
Anh nhanh chóng dập tắt tàn thuốc.
Rốt cuộc vẫn không yên lòng Lục Sắt, Lục Trình lại xoay người lên tầng.
Khu nội trú có sáu chiếc thang máy phân biệt sử dụng. Ba cái thang máy bên trái chỉ lên những tầng số lẻ, ba cái bên phải chỉ lên những tầng số chẵn. Lục Sắt ở tầng 9, Lục Trình đi đến thang máy bên trái, ấn nút lên tầng.
Ấn nút lên tầng của bất kỳ thang máy nào thì đèn hiển thị của hai cái khác cũng đều sẽ sáng lên. Anh đứng ở cửa thang máy tự hỏi một số chuyện, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thang máy.
Cái bên trái xuống dưới trước tiên, Lục Trình đi đến thang máy.
Cửa thang máy mở ra, Lục Trình đứng ngoài chờ người ở bên trong bước ra. Bước ra ngoài đầu tiên là một đôi giày cao gót với màu đỏ đặc biệt yêu diễm, gót giày cao khoảng 12 cm.
Lục Trình có một đam mê đặc biệt, anh cực kỳ thích những vật màu đỏ. Anh cảm thấy người có thể khống chế màu đỏ đều là loại người tự mang hơi thở tà mị yêu nghiệt. Lục Trình không nhịn được ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đi từ bên trong ra.
Người đi qua trước mặt anh là một người phụ nữ có dáng người cao gầy. Cô ấy có một mái tóc màu đen với những lọn sóng lớn, cơ thể xinh đẹp được bao bọc bởi một chiếc váy đỏ bó sát, ngực cũng không phải là loại hình đầy đặn nhưng lại rất ngạo nghễ.
Trên bờ mông gợi cảm là vòng eo mảnh khảnh mà khỏe khoắn. Lục Trình nghĩ, nếu như cởi váy của cô ra thì chắc chắn đường cong của cô cũng sẽ rất gợi cảm.
Cô đi ngang qua người anh. Lúc cô đi qua, trong không khí nóng bức dường như có thêm một mùi thơm thoang thoảng.
Mùi gì vậy?
Lục Trình đi vào trong thang máy, anh cụp mắt trầm tư, bỗng nhiên nghĩ tới một thứ...
Lúa mạch.
Đó là mùi thơm của lúa mạch.
Vậy mà lại có người dùng nước hoa mùi lúa mạch, sở thích cũng thật đặc biệt.
Thang máy đi đến tầng 9, Lục Trình nhanh chóng quay trở lại gian phòng của Lục Sắt.
Điều khiến anh cảm thấy ngoài ý muốn là Lục Sắt không ngủ. Trạng thái tinh thần của cô dường như khá hơn một chút, Lục Trình lại còn nhìn ra vẻ vui mừng trên khuôn mặt trắng bệnh của em gái.
Trong khoảng thời gian anh rời khỏi đây, trên người Lục Sắt đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lục Trình lại chú ý đến trong phòng bệnh có chút khác biệt, trên tủ đầu giường có thêm một chậu lan hồ điệp màu hồng đào.
Lục Sắt thích lan hồ điệp.
Nhưng hiển nhiên chậu cây này không phải Lục Sắt mua.
"Ai qua đây vậy?" Những ngày gần đây, Lục Trình không gặp ai đến thăm Lục Sắt trừ Vạn Lãng.
Ai đến thăm cô vậy?
Lục Sắt không nói gì, giống như là có điều kiêng kị đối với thân phận của người kia.
Lông mày Lục Trình nhíu chặt, nghiêm nghị chất vấn, "Có phải là người đàn ông kia hay không?"
"Không phải." Lục Sắt sẽ giấu diếm Lục Trình, nhưng cô sẽ không nói dối.
Không phải người đàn ông kia...
Vậy thì còn có sự tồn tại của ai mà lại cần Lục Sắt giấu anh?
Lục Trình cảm thấy khó hiểu.
"Anh." Lục Sắt vuốt vuốt bụng, Lục Trình cho rằng cô lại không thoải mái, vẻ mặt anh trầm xuống. Lục Sắt bỗng nhiên nói, "Anh, em thật muốn ăn cái gì đó."
Hai mắt sáng lên, cô liếm liếm môi nói, "Nhất là canh miến anh làm."
Lục Trình sửng sốt.
Đã gần nửa tháng Lục Sắt không ăn không uống được gì, đột nhiên cô mở miệng nói muốn ăn gì đó khiến Lục Trình không biết là nên vui vẻ hay nên khẩn trương.
"Ăn nhiều năm như vậy còn chưa ăn chán?"
Lục Trình nấu ăn cũng không giỏi. Trước kia Lục Sắt không biết nấu cơm, sau khi Lục Trình tan học về nhà anh vừa phải làm bài tập vừa phải làm việc nhà nên rất bận rộn, bình thường buổi tối anh sẽ không có kiên nhẫn nấu cơm cho Lục Sắt ăn.
Anh chỉ nấu mỗi canh miến, bởi vì cái này vừa đơn giản vừa thuận tiện lại không tốn thời gian.
Canh miến nấu không khó, hơn nữa anh đã làm món này rất nhiều năm. Hiện tại hương vị bát canh miến anh nấu ra có thể nói là đạt cấp bậc chuyên nghiệp.
Lục Sắt lại nói, "Anh nấu, em mãi mãi cũng không ăn đủ."
"Ngày mai anh làm cho em nhé."
Lục Sắt dùng giọng điệu làm nũng nói, "Em muốn ăn ngay bây giờ cơ. Lúc này em coi như dễ chịu, đến ngày mai có khi em lại không thoải mái."
Lục Trình không đành lòng nghe Lục Sắt nói những lời như vậy. Anh đành phải đồng ý.
"Được, anh đi nấu."
Sau khi Lục Trình ra khỏi phòng bệnh, anh chưa đi được mấy bước thì trong lòng lại chợt động.
Hơn nửa đêm muốn ăn canh miến...
Rốt cuộc là cô đang đói bụng hay chỉ đơn thuần muốn đuổi anh đi?
Tim Lục Trình đập hụt một nhịp.
Anh đột nhiên quay người, bước nhanh đến phòng bệnh. Đi tới cửa, bước chân Lục Trình dừng lại, trong lòng anh mặc niệm câu gì đó rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra một khe nhỏ. Lục Sắt an tĩnh nằm trên giường, cô đang quay đầu nhìn chậu lan hồ điệp kia, cũng không có bất kỳ khác thường gì.
Thấy thế, trái tim đang treo lơ lửng của Lục Trình mới quay về chỗ cũ.
Là anh quá lo lắng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...