Ảnh Đế Thị Phi

Nghe thấy Lăng Hàm nói vậy, Chu Bắc Hiền hơi sững ra, bất đắc dĩ thở dài, bước lên bậc thang trên cùng, nhìn từ trên cao xuống nói: “Sao phải vội về thế?”

Khoảng cách giữa hai người rất gần, cậu vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Chu Bắc Hiền.

Lăng Hàm đáp: “Ừ, tôi đang vội lắm.”

“Cậu… đúng là không khách sáo với tôi chút nào.” Chu Bắc Hiền cười khổ, trong mắt tràn ngập hứng thú.

“Không dám.” Lăng Hàm vẫn thờ ơ như cũ: “Nếu Chu tổng không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước đây.”

Cơn gió ban đêm thổi qua, lành lạnh.

Chu Bắc Hiền lên tiếng: “Nếu tôi có áo khoác ở đây tôi sẽ khoác nó lên người cậu.”

Lời nói đầy ám thị khiến Lăng Hàm sững sờ, một lúc lâu sau cậu mới phản ứng lại, Chu Bắc Hiền thật sự muốn bao cậu sao? Đầu hắn bị kẹp vào cửa à?!

Cậu cười lạnh, đang định bỏ đi thì lại liếc thấy một bóng người đi ra khỏi cửa lớn sau lưng Chu Bắc Hiền, vì bị khuất bóng nên không nhìn được rõ mặt nhưng Lăng Hàm vẫn có thể nhận ra ngay đó chính là Y Tự.

Không ngờ Y Tự lại tới, không phải hôm nay cậu ta không có cảnh quay nào sao?

Trong một khoảng thời gian nhắn, đầu Lăng Hàm lướt qua vô số suy nghĩ mơ hồ, cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại nói với Chu Bắc Hiền: “Nếu anh có áo khoác, thật sự sẽ khoác cho tôi sao?”

Chu Bắc Hiền ngẩn ra, sau đó giương lên một nụ cười đầy mờ ám: “Tất nhiên rồi.”


Lăng Hàm không nhịn được nhìn qua vai của Chu Bắc Hiền để thấy được phản ứng của Y Tự, bóng người kia dừng bước, đờ người đứng tại chỗ.

Lăng Hàm tiếp tục nói với Chu Bắc Hiền: “Anh có ý gì?”

Chu Bắc Hiền: “Tôi chẳng có ý gì cả.”

Lăng Hàm: “Là ý mà tôi đang nghĩ tới à?”

Chu Bắc Hiền: “Cậu muốn nghĩ thế nào thì là như thế.”

Lăng Hàm cười cười: “Thì ra Chu tổng nhỏ tiếng tăm lừng lẫy thích đàn ông.”

Bị người trước mặt chỉ ra tính hướng của mình, nhưng Chu Bắc Hiền không hề tức giận, cũng không có phản ứng gì quá mạnh, hắn kiềm chế rất tốt rồi nói: “Tôi không thích đàn ông, tôi thích cậu.”

Lăng Hàm lại nhìn ra sau lưng Chu Bắc Hiền, Y Tự hơi nhúc nhích, quay người, đưa tay ra mở cửa kính rồi bước nhanh ra khỏi khách sạn.

Lăng Hàm bất ngờ nhíu mày, với tính cách hống hách phách lối của Y Tự vậy mà lại không xông vào chém mình, còn lựa chọn lặng lẽ rời đi, đúng là bất ngờ thật.

Vở kịch bắt gian không còn đất diễn nữa, Lăng Hàm cũng mất hứng thú, nhún vai nói với Chu Bắc Hiền: “Tôi không tin.”

Sau đó cậu bước nhanh xuống bậc thang.


Cậu không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, có lẽ Chu Bắc Hiền không đuổi theo, Lăng Hàm cố nhịn không quay đầu lại, cậu thừa biết thủ đoạn của Chu Bắc Hiền, hắn sẽ không bám riết lấy cậu, nhưng nhất định sẽ từ từ khống chế được tiết tấu.

Lăng Hàm trở về phòng của mình trong khách sạn, tắm rửa xong nằm lên giường nghịch điện thoại. Sau cái tin cậu đăng giới thiệu đóng “Vô Huyền”, Weibo vốn đang tĩnh lặng bỗng có rất nhiều bình luận, mâu thuẫn tập trung vào việc nam thứ ba trong phim vốn là Lưu Trạch giờ lại bị thay thế. Chuyện vốn rất đơn gian, Lưu Trạch nằm viện không thể đóng phim, vừa hay Lăng Hàm có thể thay thế, nhưng giờ trên mạng ai cũng như bị Conan nhập hay Địch Nhân Kiệt tái thế, kêu chuyện này chắc chắn có ẩn giấu nội tình, rồi lại lôi Lăng Hàm ra để bới móc.

Lăng Hàm chẳng còn gì để nói, cậu thấy Tưởng Nghị gửi cho cậu một tin nhắn riêng liền kích vào đọc: Ai kia thật sự có tố chất tự nổi tiếng, ghen tị hận.

Lăng Hàm: “…”

Đọc xong cậu gọi điện ngay cho Tưởng Nghị, điện thoại nhanh chóng được kết nối: “A lô!”

“Không làm phiền cậu đấy chứ?”

“Không, không! Cậu thừa biết tôi là người vạn năm rảnh rỗi mà, đâu như ai kia có tố chất nổi tiếng đâu chứ, giờ cậu khiến ‘Vô Huyền’ hot luôn cùng rồi kìa.”

Lăng Hàm cười khổ: “Cậu đừng có cười nhạo tôi nữa, nói nữa tôi dập máy đó.”

“Rồi rồi rồi, tôi không nói nữa là được chứ gì.”

“Vấn đề ký túc thế nào rồi?” Lăng Hàm hỏi.

“Tôi hỏi rồi, có thể xin một căn, nhưng chắc phải ở chung với người khác. Phải chờ cậu nổi tiếng rồi mới có thể đổi sang căn to cơ.” Tưởng Nghị hơi dừng lại: “Tôi muốn hỏi cậu từ lâu rồi, chuyện nhà trước của cậu là sao vậy?”


Lăng Hàm lặng lẽ thở dài, vấn đề này sớm muộn gì cũng bị hỏi, có vài người biết cậu không có nhà để về, nhưng những người này đều không hỏi nguyên nhân, Lăng Hàm biết, có người không hỏi vì sợ kích thích tới cậu, vài người khác không hỏi là biết có hỏi cũng sẽ không có được câu trả lời thật lòng.

Lăng Hàm cũng rất cảm kích vì họ đã không hỏi cậu, vì vấn đề này thật sự rất khó trả lời.

Lăng Hàm đáp: “Phòng đến kỳ phải trả, hết tiền.”

Một câu trả lời an toàn đạt mức tiêu chuẩn.

“Ờ.” Tưởng Nghị đáp.

Hai người nói với nhau vài câu về những chuyện xảy ra gần đây rồi mới lưu luyến dập điện thoại, Lăng Hàm rất thích trò chuyện với Tưởng Nghị, chủ yếu là vì đầu óc Tưởng Nghị rất đơn giản, tính cách thoải mái tươi sáng, nói chuyện với cậu ta không cần phải cân nhắc đắn đo gì, phải biết, trước kia Lăng Hàm nói chuyện cũng chẳng động não bao giờ.

Gọi điện thoại xong mới phát hiện nhận được một tin nhắn, đó là một dãy số vô cùng quen thuộc.

Lăng Hàm ngồi thẳng dậy, ấn vào tin nhắn.

“Ngủ ngon.”

Lăng Hàm liếc nhìn đồng hồ, không ngờ đã mười giờ rồi.

Nghĩ một hồi, cậu quyết định trả lời tin nhắn: “Nói cho tôi biết bạn là ai, nếu không tôi sẽ chặn số bạn.”

Đối phương nhanh chóng trả lời lại: “Xin lỗi, tôi không phải là người xấu.”

Xem ra uy hiếp có tác dụng, cuối cùng người bí ẩn kia cũng chịu nói nhiều thêm một chút rồi.


“Bạn là ai?” Lăng Hàm hỏi.

“Tôi là fan của cậu.” Tin nhắn đáp.

Lăng Hàm nhìn mấy chữ này mà cạn lời, lại hỏi tiếp: “Tại sao lại hỏi tôi có phải là Bạch Tử Sách không?”

“Cậu và cậu ấy rất giống nhau.” Đối phương lại nhanh chóng đáp lại.

Nhìn thấy dòng chữ này, Lăng Hàm mới thở phào một hơi, chuyện đã đến nước này, Lăng Hàm đoán có lẽ đối phương thật sự là fan của Bạch Tử Sách, dù sao thì người bình thường ai ăn no rửng mỡ đi gửi tin nhắn đùa cợt người khác làm gì. Hơn nữa, thời gian họ nhắn tin cho nhau cũng không ngắn, đối phương không uy hiếp gì cậu, cũng không đưa ra yêu cầu gì quá đáng. Còn về việc người kia cố tình giấu tên họ thật sự của mình, không chịu nói ra, Lăng Hàm lại hơi nghi là người quen. Dù sao thì số điện thoại của cậu cũng chỉ có vài người biết, không phải chó mèo gì cũng biết được.

“Sao bạn lại có số điện thoại của tôi?”

“Tôi có cách.” Người bí ẩn nói rất ngắn gọn, Lăng Hàm luôn cảm thấy câu cú của người này hơi lạnh nhạt, bình thường fan mà gặp được thần tượng thì phải giống kiểu như fan của Bạch Tử Sách trước đây, liều mạng kêu gào với mình là “Ông xã ơi, em muốn lấy anh” hay kiểu như “Ông xã ơi, đè em đi” các kiểu chứ.

Cái thái độ lạnh lùng này giống kiểu mấy thành phần fan có quyền thế, vì gia thế hùng hậu nên không sùng bái ngôi sao mù quáng như người bình thường.

Lăng Hàm không biết nên nói gì nữa, cậu những tưởng mình thường là người kết thúc vấn đề, không ngờ năng lực khiến cuộc trò chuyện kết thúc của đối phương còn mạnh hơn cả cậu.

Đối phương không chịu tiết lộ thông tin, lại biết số điện thoại của mình khiến Lăng Hàm cảm thấy khó chịu trong lòng, lỡ đối phương là một kẻ biến thái thì sao? Trước đây, lúc còn là ngôi sao lớn, thỉnh thoảng cậu cũng bị một vài fan điên cuồng đến mức biến thái làm phiền, tâm lý cũng bị ảnh hưởng.

Cậu không muốn có nhiều liên hệ với người bí ẩn kia, liền trả lời lại một câu: “Cảm ơn sự yêu thích của bạn, nhưng tôi không thích những fan không chịu tiết lộ thân phận thật sự của mình, nếu bạn thật sự thích tôi, xin hãy thẳng thắn tới gặp tôi, trước lúc đó, tôi sẽ không có liên lạc gì với bạn nữa.”

Lăng Hàm cảm thấy lời lẽ của mình không quá nghiêm khắc, chắc cũng không đến mức kích thích người bí ẩn kia, sau đó cậu xóa toàn bộ tin nhắn, chặn số của người bí ẩn đó lại.

Một đêm không mộng mị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận