Sau khi nghĩ thông, Lăng Hàm vừa kinh ngạc vừa mừng, còn có một chút tâm trạng phức tạp không rõ ràng, cậu cứ tưởng rằng đôi nam nam chó má này tình sâu nghĩa nặng thế nào, kết quả cũng chẳng lâu dài được với nhau.
Lăng Hàm nhếch miệng, từ tốn nói: “Tối qua anh ta uống say, không biết tại sao lại đến phòng tôi, nói tôi mặc đồ cổ trang rất giống với Bạch Tử Sách, còn nói anh ta vô cùng nhớ Bạch Tử Sách nữa.”
Lúc nói những lời này, ánh mắt Lăng Hàm vẫn khóa chặt lấy Y Tự, cố tình muốn nhìn ra được chút tâm trạng thay đổi nào đó của cậu ta.
Trời thu hiếm có hôm nào lại râm thế này, gió mát lạnh thổi từng cơn vào da mọi người, mang theo cảm giác lành lạnh.
Lăng Hàm nói xong, Y Tự bỗng rơi vào trầm mặc một cách kỳ lạ, cơ thể và biểu cảm đều cứng đờ, cư như biến thành tượng đá.
Lăng Hàm vẫn tiếp tục thong thả nói: “Chu tổng nói anh ta và Bạch Tử Sách là bạn bè thân thiết, không biết chuyện này có phải thật không hả cậu Y?”
Lăng Hàm không biết những lời này có lực sát thương hay không, nhưng từ vẻ mặt nhăn nhó của Y Tự lúc này, có lẽ là có rồi. Chẳng lẽ cái chết của mình lại trở thành cái gai giữa Chu Bắc Hiền và Y Tự sao? Chẳng lẽ Chu Bắc Hiền thật sự có nhớ mình? Vậy thì cũng nực cười quá đấy.
Kiếp trước không biết quý trọng, chết rồi lại nhớ với chẳng nhung, cái nỗi nhớ này chẳng qua cũng chỉ để giảm bớt cảm giác tội lỗi vì thủ đoạn của mình mà thôi. Nếu cậu thật sự chết đi sống lại, đứng trước mặt hắn, e là hắn sẽ không do dự mà tiếp tục giết mình đâu.
Càng nghĩ càng tức.
Lăng Hàm cười lạnh một tiếng, không cần biết chuyện này có thật hay không, nếu chuyện của Bạch Tử Sách có thể đả kích hai người này, vậy cậu cũng không ngại dùng tới nó.
“Cậu Y còn lời gì muốn nói nữa không?” Lăng Hàm thầm hít sâu một hơi, nhàn nhạt hỏi.
Y Tự dường như đã bình ổn lại được tâm trạng kịch liệt nào đó, khẽ nhún vai, hung hăng lườm cậu một cái rồi quay người bỏ đi.
Lăng Hàm nhìn theo bóng lưng của cậu ta, bỗng nhớ tới chuyện tối qua Chu Bắc Hiền nói muốn mời cậu ăn cơm, nếu vừa rồi cậu nói cho Y Tự biết chuyện này, liệu Y Tự có phát điên lên không nhỉ?
Lăng Hàm hào hứng nhìn ngó xung quanh, muốn thử tìm bóng dáng Chu Bắc Hiền, nhưng cậu lại phải thất vọng vì hắn ta không có ở đây.
Cũng phải, chắc chắn hắn sẽ không tới rồi, có một số người lúc theo đuổi người ta thì cứ sống chết bám lấy, dùng mọi cách để tiếp cận, khiến người ta càng lúc càng thấy phản cảm, nhưng Chu Bắc Hiền thì không như vậy. EQ của hắn rất cao, nếu hắn nhìn ra được đối phương ghét hắn tiếp cận, hắn sẽ tránh ra một khoảng cách nhất định phù hợp, chờ ác cảm của đối phương biến mất hắn mới ra tay.
Tối hôm qua cậu kiên định từ chối hắn như thế, chắc chắn hắn nhìn ra được là cậu rất ghét hắn, sẽ không làm chuyện tốn công tốn sức vào lúc này đâu.
Nói như vậy…
Lăng Hàm bỗng nhớ đến một chuyện, cậu theo bản năng muốn móc điện thoại ra khỏi túi, nhưng khi tay cậu tiếp xúc với tầng tầng lớp lớp hán phục, cậu mới nhớ ra là điện thoại đã để trong túi quần thay ban nãy.
Cậu thu tay lại, vừa đi về phía trước vừa trầm tư, tin nhắn “ngủ ngon” tối qua liệu có phải là do Chu Bắc Hiền gửi không?
Nếu thật sự là hắn, vậy hắn đang coi cậu thành đối tượng đi săn của hắn sao?
Da gà cả người Lăng Hàm nổi hết cả lên, trong lồng ngực trào lên cảm giác kinh tởm khó tả bằng lời.
Không thể nào, cậu ở GMG không phải ngày một ngày hai, nếu hắn nhìn trúng cậu thì đã ra tay từ lâu rồi, tại sao phải chờ tới tận bây giờ? Hơn nữa, trước đó cậu còn từng có xung đột với hắn, có điên hắn mới có hứng thú với cậu!
“Cơm hộp của cậu đây.” Giọng của đạo diễn sinh hoạt khiến cậu hoàn hồn lại, cậu nhận lấy hộp cơm rồi nói một tiếng cảm ơn, đi ra một cái bàn cách đó không xa để ngồi.
Vừa mới ngồi, đằng sau đã vang lên một tiếng choang lớn, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất, Lăng Hàm quay đầu lại liền nhìn thấy cô hậu cần từng chụp ảnh cho cậu cách đây không lâu đang hoảng loạn ngồi thụp xuống thu dọn tấm Clapperboard*.
* Clapperboard: Tấm gỗ nhỏ được sử dụng trong sản xuất phim và sản xuất video để hỗ trợ đồng bộ hóa hình ảnh và âm thanh, đồng thời chỉ định và đánh dấu các cảnh khác nhau và thực hiện khi chúng được quay và ghi âm (Theo Wikipedia).
Lăng Hàm bỏ hộp cơm xuống, đứng dậy nhặt cho cô một tấm Clapperboard rơi gần mình nhất.
“Của cô đây.”
Cô trợ lý vội ôm lấy tấm Clapperboard, đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp, vội vàng ngẩng lên.
Người thanh niên ở phía trên đang khẽ cúi xuống, che lấp tầm nhìn phía trên của cô, cậu rất trắng, rất sáng sủa, sáng đến mức gần như trong suốt, ánh sáng trời thu như xuyên qua cậu chiếu hắt lên người cô, cậu cứ đứng trong ánh nắng cúi người như thế, đưa cánh tay thon dài về phía cô…
Một người trong suốt, sáng sủa…
Nhất thời, cô nhân viên hậu cần có cảm giác như nhìn thấy một thiên thần.
Cô khẽ dời tầm mắt, có thể nhìn thấy bầu trời xanh quang đãng từ xa qua vai cậu.
Bầu trời xanh thẳm khiến người ta phải rung động.
“Lăng Hàm!” Sau khi buột miệng thốt ra tên cậu, mặt cô gái buộc tóc đuôi ngựa bỗng đỏ lên. Cô cuống cuồng đứng dậy, nhận lấy tấm bảng trong tay Lăng Hàm, dùng giọng nói e thẹn bình thường chẳng bao giờ dùng đến nói một tiếng “cảm ơn”.
Giọng cô vô cùng êm ái, thùy mị, nếu để đám bạn nghe thấy chắc sẽ sốc chết mất, cô gái dịu dàng này mà lại là Tiểu Hồ Ly suốt ngày điên điên khùng khùng kia sao?
“Có cần tôi giúp mang đi hộ không?” Chàng trai ôn hòa nói, cậu đưa tay ra, ngón tay trắng trẻo, các khớp xương rõ ràng, là một đôi tay cực kì đẹp.
Cô nhân viên hậu cần bắt đầu “liếm loạn”, không ngờ anh chàng đẹp trai này lại xem trọng mình như thế, hạnh phúc quá đi mất. Nhưng cô vẫn biết rõ nặng nhẹ, bảo một nam thứ ba giúp một hậu cần nhỏ bé như cô, không phải quá đáng quá sao.
“Không cần đâu!” Cô vội đáp, mặt hơi nóng lên, nhanh chóng cầm bảng chạy mất, nếu ở lại thêm chút nữa chắc cô sẽ không thở nổi nữa mất.
Đẹp trai quá!
Đúng kiểu cô thích luôn a a a a!
Tới khi cô thu dọn xong xuôi rồi quay trở lại lấy cơm thì phát hiện cơm đã được phát hết mất rồi.
“Hết rồi à?”
Cô nhân viên hậu cần như bị sét đánh ngang tai, trái tim nát vụn vỡ, mệt nhọc nửa ngày trời, cuối cùng lại bị sai đi thu dọn, giờ đến cơm cũng không có mà ăn sao?
Ông trời biết cô còn chưa ăn sáng mà!
“Chỗ tôi thừa một hộp này.” Lúc cô gái đang mặt mày đưa đám ôm cái bụng đói, phía sau lại truyền tới một giọng nam êm tai quen thuộc.
Cô vội quay lại, thấy Lăng Hàm đang đứng trước mặt mình, tay xách một hộp cơm vẫn chưa ai động tới.
Mắt cô nhân viên hậu cần sáng lên, tầm mắt không tự chủ được cứ dính chặt lấy hộp cơm, nuốt nước bọt.
“Cái này…”
“Cho cô đấy.” Cậu như nhìn ra được khát vọng của cô, nhếch miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Cô gái hậu cần thấy hơi choáng váng, đẹp trai như thế đúng là phạm quy mà, lại còn đẹp đúng kiểu người đàn ông hoàn mỹ nhất trong lòng cô nữa chứ.
Á á á! Nam thần cho cơm hộp, làm sao giờ? Không muốn ăn nữa, muốn giấu cả đời cơ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...