Ảnh Đế Thị Phi

Lăng Hàm không dao động, nói: “Xin chú ý đến lời nói của cậu.”

Y Tự khinh thường: “Trên mạng đầy ảnh chụp ra đó mày còn làm bộ làm tịch cái gì? Cái gì mà công tử phong nhã của Cốc Thần Y? Thật nực cười!”

Lăng Hàm nhíu mi, hỏi ngược lại: “Ảnh chụp nào, xin mời lấy ra cho tôi xem, tôi cũng rất tò mò không biết mình múa thoát y sẽ trông như nào.”

Y Tự ngẩn ra, tiện mồm nói: “Trên mạng đầy đó thôi.”

“Mời cậu lấy chứng cứ ra.”

Y Tự mím môi, cười lạnh rồi rút điện thoại ra, một lúc lâu sau liền lôi ra một tấm Lăng Hàm cởi trần: “Đây không phải sao?”

Lăng Hàm nhìn lướt qua, sau đó nhếch môi, nói: “Tấm ảnh này trước đây tôi chụp cho một tạp chí, cậu không thấy tấm ảnh này đã được xử lý rồi à? Nghe nói lúc trước cậu cũng làm người mẫu cho tạp chí cơ mà, ngay cả cái này cũng không nhìn ra được thì tôi có lý do để nghi ngờ tính chân thực lý lịch của cậu đấy.”

Y Tự bị tấn công ngược lại, trên mặt lập tức lộ vẻ tức giận: “Mày dám nói lý lịch của tao là giả?”

“Tức rồi à?” Lăng Hàm vẫn ung dung: “Vừa rồi lúc cậu nói tôi là tội phạm tống tiền, là múa thoát y tôi nào có tức giận, vậy mà tôi mới chỉ nghi ngờ một chút xíu cậu đã tức giận như vậy sao? Chẳng lẽ cậu chỉ cho phép mình đâm người khác mà không cho phép tôi nói cậu hả?”


Ánh mắt của quần chúng vây xem đều tụ lại trên người Y Tự, trong ánh mắt đều ánh lên vẻ suy ngẫm về chuyện gì đó.

Y Tự hừ lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ những tin đồn này đều là giả?”

“Là giả mà thật là thật mà giả, trong giới giải trí là vậy, nếu cậu tin thì tôi cũng đành chịu, không can thiệp được.“ Lăng Hàm thản nhiên nói, mấy tin đồn này có chút thật có chút giả, đại thể là đều không có chứng cứ, chưa kể có vài nghệ sĩ để nổi tiếng còn cố tình tạo tin đồn, tất cả mọi người cũng quen rồi.

Y Tự thấy mình không chèn ép được thể diện của Lăng Hàm, cậu ta bất ngờ tiến sát lại, thấp giọng nói: “Mày cứ cẩn thận tao đấy!”

“Cảm ơn cậu đã quan tâm.” Lăng Hàm chẳng buồn động đậy một sợi lông mi.

“Lăng Hàm!” Lúc này đột nhiên có một bóng người mặc đồ cổ trang chạy vào, cắt đứt bầu không khí căng thẳng trong căn phòng.

Cô gái kia mặc váy hồng, mái tóc đen dài như suối, giữa trán vẽ một hoa văn hình ngọn lửa đỏ rực, xinh đẹp lại sắc xảo.

Người quen.


Lăng Hàm ngạc nhiên thốt lên: “Âu Dĩnh!!!”

“Đúng là cậu rồi!” Âu Dĩnh chạy chậm tới, hưng phấn đánh vào bả vai Lăng Hàm một cái: “Nghe nói diễn viên đóng vai nam phụ thứ ba phải nhập viện không thể tham gia diễn xuất được, không thể không đổi người nhưng không ngờ lại là cậu! Cậu cũng may mắn ghê ta, được đạo diễn Đường nhìn trúng!”

“Hừ, may mắn? E là lại âm thầm dùng thủ đoạn gì không chừng.” Giọng nói quái gở cắt đứt câu chuyện của bọn họ.

Sắc mặt của Âu Dĩnh trầm xuống, quay sang hỏi Y Tự: “Cậu có ý gì?”

“Diễn viên nam phụ thứ ba bất ngờ nằm viện, Lăng Hàm lập tức nhảy vào, chẳng lẽ không quá trùng hợp sao?”

“Cứ trùng hợp thì là giở thủ đoạn sao? Có vài người lòng dạ chẳng ra làm sao nên nhìn ai cũng thấy người đó giở trò không trong sạch.” Âu Dĩnh kháy lại.

Tình hình có chút khó coi, Lăng Hàm cảm thấy chẳng cần thiết phải làm mấy chuyện vô nghĩa này nên nói với Âu Dĩnh: “Chúng ta đi ra ngoài trò chuyện đi.”

Âu Dĩnh liếc mắt nhìn Y Tự, hừ lạnh một tiếng rồi nhấc váy nhanh chân đi ra ngoài.


Sự xuất hiện của Âu Dĩnh khiến Lăng Hàm rất vui, từ sau lần gặp nhau ở phim trường Đông Nam, Lăng Hàm với cô chỉ nói chuyện qua tin nhắn hay Weibo hoặc qua các phương tiện liên lạc khác chứ không thật sự gặp mặt nhau. Bây giờ gặp lại lần nữa lại chẳng hề có cảm giác xa cách chút nào, giống như là một người bạn cũ đã lâu không gặp.

“Hôm qua có nghe diễn viên đóng vai nam phụ thứ ba bị đổi người, hôm nay mới biết đó là cậu.” Âu Dĩnh còn chưa tẩy trang, đôi mắt được trang điểm khiến ánh mắt nhuộm lên vẻ yêu dị, ngọn lửa đỏ rực giữa trán khiến Âu Dĩnh trông càng xinh đẹp hơn: “Lúc nghe được tin này tôi còn cảm thấy không thể tin nổi, này, làm sao mà cậu làm được thế?”

Lăng Hàm: “Nói ra thì dài dòng lắm, có nhớ tôi từng quay một phim điện ảnh không? Đạo diễn Đường vội vàng muốn tìm người, trùng hợp làm sao có người từng xem phim tôi đóng, thấy tôi diễn không tệ cho nên giới thiệu tôi, chắc là lúc đó đạo diễn Đường thật sự cần người lắm rồi nên quyết định chọn tôi luôn, bây giờ nhớ lại tôi cũng cảm thấy khó tin, chỉ có thể nói tôi may mắn thôi.”

Cậu cố ý che giấu chuyện Đường Tập giới thiệu mình, Lăng Hàm cảm thấy Đường Tập sẽ không thích chuyện cậu rêu rao chuyện mình được giới thiêu, Đường Diệp lại càng không hoan nghênh chuyện đấy. Nếu như để mọi người biết cậu là do con trai của Đường Diệp giới thiệu thì không biết người ta sẽ nghĩ Đường Diệp thế nào, có khi lại nghĩ Đường Diệp thiên vị người quen cũng nên.

“Biết là cậu may mắn mà! Tôi đã nhiều lần nghĩ cậu không còn cơ hội trở mình nữa, kết quả lại bất ngờ thế này.” Âu Dĩnh cười hì hì nói.

May mắn sao? Lăng Hàm âm thầm thở dài, phải biết rằng mỗi bước đi của cậu đều vô cùng gian khổ, chỉ cần sai một chút là tất cả sẽ xong luôn. Nhưng việc này không cần phải nói với bên ngoài, tự mình biết là tốt rồi.

Trợ lý của Y Tự bưng cà phê vội vã chạy vào, lướt qua hai người họ, Âu Dĩnh khẽ nhíu mày, liếc mắt nói: “Mà cũng chẳng biết cậu gặp may hay là xui xẻo nữa, vất vả lắm mới được đạo diễn Đường ưu ái nhưng lại phải chung đoàn làm phim với cái kẻ đáng ghét kia.”

“Đúng vậy, tôi cũng thấy thật xui xẻo.”

Hai người họ quay đầu liền thấy Y Tự đang bưng ly cà phê do trợ lý đưa tới vừa bước ra khỏi phòng, cậu ta nhấp một ngụm: “Chẳng biết đen đủi thế nào, hết lần này tới lần khác đều gặp phải người không ưa.”

Nhân viên công tác xung quanh đã rút đi gần hết, chỉ còn vài người cũng đang cúi đầu làm việc của mình, làm như họ hoàn toàn không nghe được câu chuyện của ba người.


Âu Dĩnh cười khinh bỉ, tựa hồ cô cũng chẳng muốn gặp lại Y Tự rồi quay sang nói với Lăng Hàm: “Tôi về trước đây, lúc rảnh rỗi ăn với nhau bữa cơm nhé.”

Sau đó Âu Dĩnh kéo làn váy đỏ thật dài của mình ra khỏi trường quay phong cách cổ này. Từ đằng xa có nhân viên trông thấy Âu Dĩnh trò chuyện với Lăng Hàm liền lộ vẻ giật mình. Lăng Hàm hiểu lý do vì sao bọn họ lại giật mình, Âu Dĩnh là nữ chính, hơn nữa danh tiếng cũng rất lớn vậy mà lại đặc biết tới trường quay thăm hỏi nghệ sĩ cấp thấp như Lăng Hàm, đúng thật là khiến người ta kinh ngạc.

Trên hành lang chỉ còn lại Lăng Hàm cùng Y Tự, bầu không khí gượng gạo. Lăng Hàm không muốn nói chuyện với người này nên chỉ yên lặng dựa vào lan can.

“Đừng để tao nắm được nhược điểm của mày.”

Bên tai là giọng nói đè thấp xuống của Y Tự, Lăng Hàm nghiêng đầu sang thì cậu ta đã đi vào trong phòng, cách đó không xa có tiếng loa gọi: “Bắt đầu thôi, chuẩn bị nào!”

Lăng Hàm nhíu mày, bên môi chậm rãi nhếch lên một nụ cười.

Những cảnh quay tiếp theo có vẻ như là Y Tự đã điều chỉnh trạng thái tốt nên không hề xuất hiện sai lầm, thái độ cũng rất quy củ. Ưu thế của Lăng Hàm không được phát huy quá nhiều nhưng cậu có khả năng khống chế phong thái của mình rất mạnh, diễn cái gì ra cái đó, từng ánh mắt, từng hành động đều đem hình tượng công tử tao nhã của Bạch Như Phong khắc họa rõ nét.

Đặt hai người lên bàn cân so sánh, mọi người đều cảm thấy kỹ năng của Lăng Hàm vượt trội hơn hẳn Y Tự.

Lăng Hàm nhìn ra sự tức giận, nghẹn họng, không cam lòng trong mắt của Y Tự, cậu thầm cười nhạt, sự ghen tị của tên này cũng thật đáng sợ, mới chỉ hơi chèn ép một chút đã bắt đầu có suy nghĩ xấu xa rồi, tính cách nhỏ mọn như vậy hoàn toàn phù hợp với kẻ ngụy quân tử như Chu Bắc Hiền!

Y Tự càng tỏ ra thái độ thù địch, Lăng Hàm lại càng diễn tốt hơn, không có gì thú vị hơn việc có thể chân chính dùng thực lực của bản thân để chèn ép kẻ thù.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui