Ảnh Đế Thị Phi

“Lần trước Đường Tập đạt giải thưởng, cậu đã giúp đỡ nó rất nhiều, nó tích cực giới thiệu cậu với tôi, tính nết con trai tôi thế nào, tôi biết rất rõ, người mà nó hết lời khen ngợi, tôi tin rằng không phải kẻ thị phi như người khác nói.”

Lăng Hàm thấy hơi chột dạ.

Ngừng lại trong giây lát, Đường Diệp nói tiếp: “Tôi đang chuẩn bị một bộ phim truyền hình, diễn viên đảm nhiệm vai nam thứ ba tạm thời có việc không thể tham gia được, Đường Tập cực lực giới thiệu cậu với tôi, tôi thấy hình tượng của cậu rất phù hợp, không biết cậu có hứng thú thử sức không?”

Có có có! Có có có!

Tôi biết ngay có miếng bánh trên trời rơi xuống mà!

Nội tâm kích động đến mức hỗn loạn, nhưng bề ngoài Lăng Hàm vẫn tỏ ra chấn động theo bản năng của một diễn viên, biểu cảm trông rất “thật không thể tin nổi”, “Tôi? Bất ngờ quá, tôi…”

Sau đó cậu liếc nhìn Đường Tập, tích cực truyền đạt sự kích động trong nội tâm mình. Đường Tập bảo bối, cưng quá tuyệt vời!

Nhưng không biết tại sao, Đường Tập đột nhiên nhìn qua chỗ khác, quay đầu đi, vành tai đỏ lên.

“Hình tượng của cậu phù hợp, nhưng không biết diễn xuất thế nào.” Giọng nói bình tĩnh của Đường Diệp khiến tâm tình phấp phơi của Lăng Hàm bình thường lại một chút.


Không thể thất lễ, phải tỏ ra không quan tâm thiệt hơn, đừng giống một thằng nhà quê chưa từng trải sự đời, Đường Diệp ghét nhất loại người ấy.

Đúng vậy, thực ra Lăng Hàm rất quen thuộc với Đường Diệp, lần hợp tác từ kiếp trước khiến cậu hiểu rõ Đường Diệp là dạng người như thế nào, có phần kiêu ngạo, thích màu mè, thanh nhã, ghét những kẻ chạy theo vật chất và hời hợt. Cho nên trước mặt ông, nhất định không được phép nông cạn, nếu không OUT là cái chắc.

Thời gian kiểm tra nhau đến rồi đây.

Lăng Hàm đang định thể hiện khả năng diễn xuất của mình, ví dụ như để Đường Diệp ra một đề bài gì đó thì Đường Tập ngồi bên cạnh đã trợn mắt: “Không phải cha đã xem phim ngắn của con rồi à? Sao không nhìn ra được khả năng diễn xuất của anh ấy?”

Đường Diệp bị phá đám có phần bực mình: “Chỉ một bộ phim ngắn, làm sao có thể nhìn ra được rốt cuộc cậu ấy có phù hợp hay không?”

Quả nhiên Đường Diệp là người nho nhã, đến nói chuyện cũng văn vở hơn hẳn.

“Thế thì đơn gian thôi, cứ để anh ấy thử vai luôn là được mà?” Đường Tập nói: “Người mà con đã chọn chắc chắn không có vấn đề gì, huống hồ lúc trước ai đã khen khả năng diễn xuất của Lăng Hàm khá khẩm ấy nhỉ?”

Thấy Đường Tập tranh luận vì mình mà lương tâm của Lăng Hàm lại bắt đầu nhói đau, ôi, lỡ như Đường Tập biết mình đã sớm biết rõ thân phận của cậu ta, vì thế mới cố ý tiếp cận, không biết cậu ta sẽ tức giận đến mức nào. Cho nên, có đánh chết cậu cũng không thể nói rõ chân tướng được.


Đường Diệp vốn định làm màu làm mè để kiểm tra khả năng của Lăng Hàm, bị con trai ngắt lời, uy nghiêm bay mất sạch, chỉ có thể tức giận nói: “Không được nói leo!”

Đường Tập làm mặt xấu, nhưng cũng thực sự im lặng.

Nhìn thấy cảnh này, Lăng Hàm đột nhiên nhớ tới người cha đã qua đời từ lâu ở kiếp trước, cùng cả bà nội rất yêu thương cậu, bây giờ họ đều không còn. Nhớ đến người thân không khỏi có cảm giác đau lòng, cảm xúc kích động vì có được cơ hội của Lăng Hàm cũng vì thế mà bình lặng hơn, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi vài phần.

“Thầy Đường có nghi vấn như vậy cũng rất bình thường, tôi không có tác phẩm tốt, tiết mục truyền hình từng tham gia cũng có hạn, thầy Đường có yêu cầu cao với tác phẩm của mình, xuất phát từ yêu cầu trách nhiệm, chắc chắn sẽ phán xét khả năng của tôi.” Lăng Hàm chậm rãi nói: “Nhưng bây giờ thầy Đường và tôi đang ngồi với nhau, đã đủ cho thấy thầy Đường bằng lòng cho tôi cơ hội, cũng công nhận một phần khả năng của tôi, đúng không?”

Nghe thấy giọng điệu không chần chừ không gấp gáp của cậu, Đường Diệp do dự trong chốc lát, gật gật đầu: “Khá đấy.”

Lăng Hàm tiếp tục nói: “Vậy tôi nên chứng minh khả năng của bản thân thế nào đây?”

Ở phương diện diễn xuất, Lăng Hàm rất có lòng tin vào bản thân, cậu tin rằng chắc chắn Đường Diệp sẽ rung động với diễn xuất của mình, nhưng không biết Đường Diệp sẽ dùng phương thức thế nào để sát hạch cậu.

Chắc vì Đường Tập giới thiệu cậu quá tích cực, Đường Diệp không thể dùng cách thức bình thường để Lăng Hàm diễn một đoạn kịch, đọc một đoạn hội thoại như những người khác khi thử vai được, ông suy ngẫm trong chốc lát rồi nói: “Chúng ta phân tích nhân vật, xem xem nhân vật mà cậu hiểu được có giống như tôi không.”


“Không thành vấn đề.” Lăng Hàm cười cười, âm thầm thở phào, còn tưởng sẽ bị làm khó, không ngờ chỉ là một đề bài đơn giản như vậy, cậu cho rằng khả năng nắm bắt nhân vật của mình khá tốt, rất ít khi nào hiểu sai lệch. Chỉ cần có lý giải đồng nhất với Đường Diệp, cậu nhất định có thể giành được vai này một cách thuận lợi.

Không biết từ lúc nào, trên tay Đường Tập đã có thêm một tập bản thảo, cậu ta đưa nó cho Lăng Hàm, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên nét cười, có ý cổ vũ và ủng hộ.

Lăng Hàm thấy ấm lòng.

Đường Tập nhỏ hơn cậu ba tuổi, thời gian gia nhập vào hàng ngũ đàn ông trưởng thành tuy ngắn ngủi nhưng cơ thể đã phát triển rất ổn, vóc người cao lớn, cơ bắp rắn chắc và vạm vỡ, đang vào thời điểm vừa có sức hút của đàn ông trưởng thành vừa có khí chất thanh xuân của các cậu em trẻ trung khiến người ta vô cùng rung động. Đứa trẻ này ban đầu trông có vẻ ương bướng ngang ngạnh, về sau tiếp xúc rồi mới biết là một chàng trai đơn thuần và kiêu ngạo, tinh thần phấn chấn và hy vọng của sinh viên vừa mới ra trường được thể hiện vô cùng rõ nét trên người chàng trai này.

Không thể không thừa nhận, trên người Đường Tập có một loại sức hút khác biệt.

Gặp được cậu ta, Lăng Hàm cảm thấy mình đã già rồi, giống như một gốc đại thụ đã trải qua phong ba bão táp, không còn sức sống của thời trai trẻ.

Trẻ trung thật là tốt.

Cậu âm thầm nghĩ như vậy, hoàn toàn quên rằng bây giờ mình chỉ lớn hơn Đường Tập ba tuổi.

“Anh nhìn tôi làm gì? Đọc kịch bản đi kìa đồ ngốc!” Đường Tập hừ một tiếng ngập tràn giọng mũi, quay đầu đi chỗ khác với vẻ mất tự nhiên, lỗ tai bắt đầu ửng hồng lên.

Lăng Hàm không chú ý đến vẻ khác thường của cậu ta, tâm tư của cậu hoàn toàn dồn vào sát hạch sắp tới, sau khi nhận lấy bản thảo, cậu vùi đầu chăm chú đọc nó.


Đây là một bộ phim cổ trang mang yếu tố giả tưởng, được lấy nguyên tác từ một cuốn tiểu thuyết tình cảm rất nổi tiếng trên mạng, nhân vật nam thứ ba là con trai của cốc chủ cốc Thần Y, xuất thân cao quý, dung mạo tuấn mỹ, lại có y thuật tốt, cho nên tính cách hơi ngạo mạn. Anh ta thích một sư muội của mình, sau này sư muội cấu kết cùng một sư đệ khác, tính kế hãm hại nam thứ ba, khiến anh ta mất hết võ công.

Đọc đến đây, Lăng Hàm khẽ nhíu mày, một chút cảm giác không thoải mái thoáng qua trong lòng. Trải nghiệm này quá mức quen thuộc, đầu óc cậu lập tức tràn ngập gương mặt của Chu Bắc Hiền và Y Tự.

Cậu cố gắng đè nén cảm xúc bất thường ấy, tiếp tục đọc kịch bản.

Nhân vật nam thứ ba dùng y thuật của bản thân để tự cứu lấy mình, bắt đầu tìm kiếm cơ hội báo thù, sau một loạt tình tiết, khi anh ta sắp giết chết sư đệ thì sư muội đột ngột quỳ xuống cầu xin anh ta, anh ta đành tha cho hai người họ.

Xin lỗi, cái gì thế này?!

Đọc đến đây, Lăng Hàm trợn tròn hai mắt, nam thứ ba cứ bỏ qua cho hai người kia như thế à?

Cậu nhanh nhẹn lướt hết tiểu sử của nhân vật, phát hiện ra sau khi buông bỏ thù hận, nhân vật này nhanh chóng đứng vào cùng phe với nam chính và nữ chính, giúp đỡ cặp đôi này điều chế thuốc, làm đạo cụ, vân vân.

Anh ta cứ thế mà buông bỏ thù hận á?

“Thế nào?” Thấy cậu có vẻ đã đọc hết tóm tắt nhân vật, Đường Diệp lên tiếng hỏi.

Lăng Hàm gấp bản thảo lại, miễn cường đè nén cảm giác khác lạ trong lòng, giảng giải những hiểu biết của mình về nhân vật nam thứ ba, tất nhiên, hiểu biết này là kiểu hiểu biết mà cậu cho rằng Đường Diệp có thể chấp nhận được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận