Lăng Hàm buông tay che mắt ra, kinh ngạc ngước lên nhìn, Lục Tư Nguyên đứng ở bụi cây phía sau ghế, đêm tối không nhìn rõ được mặt anh, nhưng Lăng Hàm có thể cảm nhận được sự đè nén của anh.
“Cậu làm gì ở đây thế hả?” Giọng điệu chất vấn rõ ràng.
Lăng Hàm nhướn mày: “Câu này tôi phải hỏi anh mới đúng, anh ở đây làm gì? Tìm tôi có chuyện gì à?”
Lục Tư Nguyên mặt mũi sầm sì, dường như có chút vặn vẹo, anh nhảy ra khỏi bụi cây, đứng ra con đường được lát đá, đi đến trước mặt Lăng Hàm, nghiến răng nói: “Cậu dập điện thoại của tôi.”
Ồ, tới để hỏi tội à.
Này, ông đây dập diện thoại của anh thì sao? Chỉ vì chuyện vớ vẩn đó mà tới gây sự với tôi chắc? Ông đây vừa mới đánh nhau với người ta còn đang khó ở đây, xem ông đây có đì chết anh không nhé!
Lăng Hàm khí phách hất cằm nói: “… hết pin rồi.”
Cuối cùng cậu vẫn nhát, không dám phũ lại.
Dù sao thì Lục Tư Nguyên và cái tên họ “Trư” kia cũng không giống nhau.
* Ở đây Lăng Hàm so sánh Chu Thành với heo, họ Chu 朱và chữ heo 猪(trư) đều đọc là /zhū/.
“Hết pin rồi?” Lục Tư Nguyên chế giễu nhếch miệng cười, không biết có tin hay không: “Cậu cũng ác thật đấy.”
Lăng Hàm không hiểu gì: “Tôi ác cái gì?”
Lục Tư Nguyên đột nhiên nổi giận: “Chơi trốn tìm thú vị lắm đúng không? Thấy tôi tới tìm cậu, cậu đắc ý lắm đúng không?”
Cái quái gì vậy hả?! Tự dưng ở đâu chui ra xong nổi điên, bị dở hơi đấy à!
Lăng Hàm vốn đã khó chịu từ trước, bị anh quát như thế lại càng bực bội hơn: “Tôi không biết anh đang nói gì cả.”
Lục Tư Nguyên hít sâu một hơi.
“Tốt lắm, tốt lắm.” Anh chỉ lặp đi lặp lại câu nói này, làm Lăng Hàm càng không hiểu gì. Hôm nay hình như cậu không chọc gì Lục khổng tước mà nhỉ, là Lục khổng tước tự bảo cậu đến nhà anh ta ở nhưng lại không nói cho cậu biết địa chỉ, sau đó cũng không cho Tần Vĩnh giúp cậu, luận lý lẽ thì đáng ra cậu mới là người nên nổi giận chứ, nhưng giờ thì sao, Lục Tư Nguyên cứ như đang tức điên lên vậy.
Lục Tư Nguyên nhìn xung quanh nói: “Cậu chạy tới tận đây, chẳng lẽ định ngủ ở đây thật?”
Lăng Hàm ngẩn ra, ngay sau đó liền hiểu ra Lục Tư Nguyên hiểu lầm rồi, anh tưởng cậu ngủ ngoài đường thật sao.
“Làm sao đây? Sao cậu lại thành ra thế này?” Ánh đèn pin quét cậu từ đầu xuống chân, cuối cùng dừng lại ở mặt, Lăng Hàm không quen nên lại đưa tay lên che ánh sáng, tay lại bị một bàn tay ấm áp khác tóm lấy.
“Đừng nhúc nhích, để tôi xem nào.” Lục Tư Nguyên xáp mặt tới, hơi thở ấm áp của anh phả vào bên tai cậu, khiến cậu ngứa ngáy.
Lăng Hàm vội lui lại một bước: “Không sao, bị đâm vào tường thôi.”
Cậu đánh nhau với con heo kia, bị đấm lên mặt mấy cái, chắc chắn là để lại vết rồi.
Lục Tư Nguyên áp sát tới, cầm đèn pin soi kĩ lên vết bầm trên mặt cậu: “Cũng may, không nghiêm trọng lắm.”
Lăng Hàm đang định giải thích vài câu lại thấy Lục Tư Nguyên rút điện thoại ra gọi: “Tìm thấy Lăng Hàm rồi, ở công viên Hà Tân.”
Nói rồi anh nghiêng đầu với Lăng Hàm, ra hiệu cho cậu đi với mình: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Lăng Hàm kinh ngạc.
“Còn đi đâu được nữa, tất nhiên là về nhà rồi, chẳng lẽ cậu thật sự muốn ngủ ở đây?” Lục Tư Nguyên lạnh lùng nói.
Này, ông đây chắc chắn sẽ không ngủ ở đây, nhưng cũng không muốn tới nhà anh nhé.
Cậu muốn từ chối, nhưng thấy vẻ mặt hung dữ của Lục Tư Nguyên lại đành nhịn xuống, thức thời không lên tiếng nữa. Tuy Lục Tư Nguyên tỏ ra hung dữ, nhưng cậu buồn tủi ở công viên cả buổi, anh ta lại là người đầu tiên tới tìm cậu. Bất kể là cậu có muốn tới nhà anh ta hay không, cậu cũng xin nhận ý tốt của anh.
Nghĩ như vậy, Lăng Hàm yên tâm lẳng lặng đi theo sau Lục Tư Nguyên ra cổng lớn.
Hai người ra khỏi cổng chưa bao lâu thì có mấy chiếc xe từ ngoài đường đi tới dừng phía trước cổng.
Chiếc xe trên cùng mở cửa ra, Tần Vĩnh bước xuống, anh ta liếc mắt nhìn Lăng Hàm rồi đi ra xe phía sau gõ cửa sổ.
Ba chiếc xe phía sau đồng loạt kéo cửa sổ xuống.
Tần Vĩnh khom người nói với người bên trong: “Tìm thấy người rồi, hôm nay vất vả cho mọi người quá.”
Trời rất tối, Lăng Hàm không nhìn rõ được người trong xe, nhưng cậu có thể thấy được dáng vẻ vạm vỡ của người đàn ông đó, chắc là vệ sĩ.
“Lên xe.” Lục Tư Nguyên ở bên cạnh nói.
Lăng Hàm nghiêng đầu qua, thấy Lục Tư Nguyên sải bước đi về phía chiếc xe Tần Vĩnh vừa xuống rồi mở cửa ra. Chắc thấy Lăng Hàm không đi theo, anh mất kiên nhẫn quay lại nói: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Lên xe đi!”
Lăng Hàm không phản ứng lại.
Tần Vĩnh căn dặn bên kia xong đứng dậy vẫy tay, ba chiếc xe kia liền quay đầu rời đi. Tần Vĩnh đi tới vỗ vai Lăng Hàm, khẽ nói: “Cậu ấy tìm cậu nửa ngày trời rồi, gọi điện cậu không nghe máy, cuống hết cả lên. Lát nữa về đừng chống đối cậu ấy, nói gì cũng đừng cãi lại.”
Lăng Hàm sững sờ, thì ra những người ban nãy được cử đi tìm mình sao?
“Anh ấy tìm tôi làm gì?” Lăng Hàm không tin nổi nhìn chằm chằm chiếc xe cách mình mười bước chân kia, Lục Tư Nguyên đã ngồi lên ghế lái, chẳng buồn nhìn cậu lấy một cái nhưng cũng không phóng xe đi mất.
Tần Vĩnh cười đáp: “Không phải cậu đang giận dỗi với cậu ấy sao? Cậu không đi tìm cậu ấy thì cậu ấy đành phải đi tìm cậu thôi.”
Đệch, ai thèm giận dỗi con khổng tước đó chứ?
Lăng Hàm không tin được nói: “Tôi không giận gì anh ta cả.”
“Không giận sao không nghe điện thoại của cậu ấy?”
“Điện thoại của tôi hết pin.”
“Thế sao không tới nhà cậu ấy?”
Tại sao tôi phải đến nhà anh ta? Tôi có phải thích bị ngược đãi đâu, tự mình đi chịu tội làm gì.
Lăng Hàm thầm nghĩ, nhưng vẫn nói: “Tôi không biết địa chỉ nhà anh ấy.”
“Chẳng lẽ cậu không thể hỏi người khác được à? Hỏi tôi cũng được mà.”
Lăng Hàm ngẩn người, đúng là cậu quên thật. Lúc đó cậu đã không muốn tới nhà Lục Tư Nguyên nữa rồi, cho nên căn bản cũng chẳng muốn hỏi.
Tần Vĩnh đẩy gọng kính: “Cậu ấy sợ cậu giận cậu ấy nên ngủ ngoài đường thật, lại sợ cậu xảy ra chuyện nên cuống cuồng gọi bọn tôi đi tìm cậu đấy.”
Lăng Hàm: Cậu là đàn ông con trai, xảy ra chuyện gì được chứ?
“Được rồi, lên xe đi.” Tần Vĩnh đẩy cậu về phía trước, Lăng Hàm lớ ngớ bị đẩy lên xe.
Lục Tư Nguyên ngồi đằng trước, không nói không rằng, bầu không khí trở nên cứng nhắc, Tần Vĩnh xuống xe giữa đường nên giờ chỉ còn lại hai người, bầu không khí lại càng gượng gạo hơn.
Chờ đến khi xe về tới chung cư cao cấp, Lăng Hàm mới nhớ ra địa chỉ mà Lục Tư Nguyên từng nói.
“Đằng Hải, là Đằng Hải đúng không?” Lăng Hàm nhào lên ghế Lục Tư Nguyên hỏi.
Dưới ánh đèn mờ tối trong xe, Lục Tư Nguyên không quay lại, chỉ khẽ hừ một tiếng.
Lăng Hàm rụt cổ lại, đúng là Đằng Hải rồi, nhưng giờ đến nơi rồi, có nhớ ra cũng có tác dụng gì nữa đâu.
Nhưng điều khiến cậu thấy khó hiểu hơn chính là thái độ của Lục Tư Nguyên, thái độ kiểu như cậu đã làm ra chuyện gì đó lỗi lầm lắm thế này là sao? Chẳng lẽ cậu phải nhớ từng câu nói của anh ta sao? Anh ta cũng đâu phải là bạn thân của cậu!
Mà rốt cuộc giờ có nên ngủ lại chỗ anh ta không?
Còn chưa kịp suy nghĩ kĩ, Lục Tư Nguyên đã đánh xe vào gara. Lăng Hàm quyết định mặc kệ, cứ ngủ lại trước đã rồi tính tiếp, cũng không phải chưa từng ăn ở chung với nhau, nghèo đến mức này rồi còn tự ái cái quái gì nữa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...