Ảnh Đế Thị Phi

“Nhưng mà...”

“Không có nhưng nhị gì hết!” Lục Tư Nguyên cắt lời: “Chẳng phải cậu vừa nói muốn cảm ơn tôi sao? Bảo cậu chăm sóc tôi không được à?”

“Ý của tôi không phải như vậy.” Lăng Hàm nóng nảy, có lẽ mấy ngày tới sẽ có rất nhiều người đến tìm cậu, ở chỗ của Lục Tư Nguyên không tiện lắm.

Lục Tư Nguyên đặt cốc nước xuống tủ đầu giường, giọng nói thản nhiên nhưng không chừa đường lui cho đối phương: “Tôi không cần biết cậu có ý gì, nếu như cậu đã muốn cảm ơn tôi, vậy ở lại đây chăm sóc tôi.”

Lăng Hàm: “...”

Lục Tư Nguyên thật sự không phải là người bình thường, anh luôn có thể khiến thiện cảm của người ta đối với anh từ 99 tụt xuống 0.

“... Được.”

Lục Tư Nguyên nhướng mi: “Không tình nguyện? Không tình nguyện thì thôi đi.”

“Không phải, không có, tôi rất tình nguyện.” Lăng Hàm cắn răng nói.

Lục Tư Nguyên quét mắt nhìn một vòng quanh phòng rồi lẩm bẩm: “Phòng bệnh đủ lớn, không biết có thêm một cái giường nữa được không?”

Lăng Hàm ngạc nhiên.

Lục Tư Nguyên tự hỏi tự trả lời: “Cũng có thể.”

Nói xong anh ấn chuông trên đầu giường.

“Khoan đã.” Lăng Hàm gọi lại: “Anh muốn làm gì?”

Lục Tư Nguyên không thèm đổi sắc mặt: “Thêm giường.”

Lăng Hàm trợn to hai mắt: “Thêm giường làm cái gì?”

Lục Tư Nguyên kì quái nói: “Không thêm giường... chẳng lẽ cậu muốn ngủ dưới đất?”


Lăng Hàm: “...”

Ý của anh là...

“Anh muốn tôi ngủ ở đây?”

“Đương nhiên, cậu không ngủ ở đây thì ngủ đâu?” Lục Tư Nguyên nói một cách đương nhiên: “Từ giờ trở đi, cậu phải chăm sóc tôi suốt hai tư giờ, hiểu chưa?”

Lăng Hàm: “...”

Lăng Hàm buồn bực nói: “Tôi biết rồi!”

Một lát sau y tá chạy đến, nghe thấy yêu cầu của Lục Tư Nguyên thì lộ ánh mắt kì quái nhìn Lăng Hàm, sau đó cười trả lời: “Được.”

Sau đó phòng bệnh của Lục Tư Nguyên có thêm một cái giường nhỏ sạch sẽ, nhóm y tá yên lặng vào xếp giường rồi lại yên lặng rời đi.

Lăng Hàm: Ở đây có bảo vệ, hộ lý, y tá, bác sĩ, cả một đống người hầu hạ sao vẫn túm chặt cậu không buông?

Nhưng Lục khổng tước quái tính, không ai biết anh đang nghĩ gì.

Lăng Hàm tự an ủi bản thân, thiếu nợ thì phải trả, đúng lý hợp tình, coi như là trả trước một phần đi!

Vì thế Lăng Hàm bắt đầu nỗ lực trong công cuộc chung sống với Lục Tư Nguyên, cậu đã chuẩn bị tinh thần bị Lục khổng tước làm khó dễ nhưng sau khi ở chung mới phát hiện việc chăm sóc Lục khổng tước thực ra rất dễ. Bình thường anh không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần Lăng Hàm ngoan ngoan đổ nước châm trà là tốt rồi.

Thừa dịp rảnh rỗi, Lăng Hàm lướt Weibo, quả nhiên chuyện cậu tố cáo Thường Hoan đã được đẩy lên top tìm kiếm.

Thường Hoan làm ầm ĩ chuyện này lên, những fan hâm mộ lập tức nhảy sang Weibo của Lăng Hàm để chửi bới, chửi mắng Lăng Hàm không tiếc ngôn từ nào, lịch sử đen tối của Lăng Hàm lại bị lật lại, thậm chí có người còn tung tin rèm pha về khoảng thời gian trước khi cậu vào GMG.

“Trước đây Lăng Hàm vào hộp đêm chơi với gái làng chơi đấy.”

“Lăng Hàm quen sáu người bạn gái cùng một lúc.”


“Nghe nói, Lăng Hàm với Thường Hoan từng cãi nhau.”

“Nghe nói, nhân phẩm của Lăng Hàm cực tệ...”

Người kia nói rất rõ ràng, thậm chí còn rõ ràng hơn chính bản thân Lăng Hàm nữa, cậu lật qua lật lại tin tức một lần, đọc những bình luận chửi bới mình của đám người kém cỏi kia nhưng cũng không để tâm.

Mấy ngày nay Thường Hoan dẫn dắt truyền thông cho rằng cậu ta là người bị hại, đồng thời cưỡng ép Lăng Hàm rút đơn kiện đã khiến chuyện này ầm ĩ lên, khiến rất nhiều người quan tâm.

Một ngày chuyện này được quá nhiều người quan tâm thì khả năng làm giả cũng bị thu nhỏ lại, tình huống trở nên có lợi với cậu.

Cứ chờ xem, thời gian sẽ cho cậu đáp án.

“Này.” Tiếng gọi của Lục Tư Nguyên khiến Lăng Hàm ngẩng đầu.

“Tôi muốn vào nhà vệ sinh.” Lục Tư Nguyên nói.

Lăng Hàm: “...”

Chuyện này đối với một người cong như cậu thì có chút xấu hổ, không cần biết tính tình của Lục Tư Nguyên có tệ đến mức nào nhưng cơ thể của anh vẫn tràn ngập sức hấp dẫn, kiểu hấp dẫn này là sự hấp dẫn thuần túy từ hormone đàn ông cùng cảm quan, nó giống như sự hấp dẫn của người đẹp khỏa thân trước mặt trai thẳng, chưa kể Lăng Hàm không phải là người chống cự được bản năng của thân thể.

Trước đây việc này đều có hộ lý làm, hiện giờ Lăng Hàm trở thành hộ lý túc trực bên Lục Tư Nguyên nên đương nhiên chuyện này sẽ rơi xuống đầu cậu.

Lăng Hàm cắn răng đi tới đỡ Lục Tư Nguyên, Lục Tư Nguyên khoát tay lên vai cậu rồi thuận thế dựa vào.

Lăng Hàm tập trung ý chí, cẩn thận đỡ anh xuống giường rồi lại đỡ anh đi vào nhà vệ sinh cách đó không xa.

Lục Tư Nguyên giống như đại hiệp một chân, nhún nhún nhảy nhảy để Lăng Hàm tùy ý đưa anh vào nhà vệ sinh, nhà vệ sinh ở đây khá lớn nhưng đối với đại hiệp một chân như Lục Tư Nguyên vẫn có chút phiền toái, xung quanh không có chỗ nào để cho anh vịn tay được.

“Cởi quần.”


Lăng Hàm “hả” một tiếng.

“Hả cái gì, cởi quần hộ tôi.” Lục Tư Nguyên nhướn mày.

Lăng Hàm: “...”

Cậu chưa bao giờ thấy một người nào lại có thể nói câu “cởi quần hộ tôi” một cách khí thế cùng thản nhiên đến vậy, hơn nữa rõ ràng anh có thể tự cởi vì sao nhất định phải bắt cậu cởi giúp?

Lăng Hàm oán thầm rồi lại nghĩ nghĩ: Hì, đằng nào cũng không phải mình chịu thiệt.

Lăng Hàm đắc ý âm thầm giúp Lục Tư Nguyên cởi quần ngoài, nhưng dù sao cậu cũng là cong, hoàn toàn không thể làm một cách thản nhiên được cho nên vụng tay vụng chân khiến Lục Tư Nguyên phải dùng ánh mắt “Có chút chuyện cũng làm không xong” để nhìn cậu.

Lăng Hàm chỉ hận không tìm được cãi lỗ nào để chui xuống, mất mặt chết đi được!

Trên mặt nóng như có lửa đốt, Lăng Hàm không cần soi gương cũng biết mặt mình đang đỏ đến mức nào.

Cậu cứ nghĩ tới lại cảm thấy mất mặt đến mức muốn biến mất khỏi Trái Đất này!

Bây giờ Lục Tư Nguyên chỉ mặc một chiếc quần lót màu xanh lam, phần đằng trước căng phồng khiến Lăng Hàm lúng túng không thôi.

Cuối cùng Lục Tư Nguyên tự cởi quần lót, Lăng Hàm vừa thấy cái gì đó nhảy ra lập tức khiếp đảm, mọe nó, lớn quá.

Toàn bộ quá trình Lục Tư Nguyên đều cực kì bình tĩnh, Lăng Hàm lại xấu hổ đến không xong. Vất vả đỡ Lục Tư Nguyên đi ra, Lăng Hàm phát hiện trên trán mình toàn là mồ hôi.

Lục Tư Nguyên dựa vào giường bệnh, nhướng mày nói: “Nhìn cái bộ dạng không tiền đồ của cậu kìa!”

Lăng Hàm: “...!!!” Nếu nói cho anh biết tôi là cong nhất định sẽ dọa chết anh!

Thật ra là không dám, chuyện bộc lộ giới tính của mình ở trong giới giải trí có ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp tương lai, trừ phi vị trí đủ cao, tài nguyên và bối cảnh hùng hậu chứ không ai dám lớn tiếng tuyên bố mình là đồng tính luyến ái.

Tuy rằng Lục khổng tước vừa kiêu ngạo lại độc miệng nhưng thực chất không khó hầu hạ, ít nhất trong lúc Lăng Hàm hầu hạ anh hoàn toàn không hề hành hạ cậu. Trong công viên xinh đẹp yên tĩnh, căn phòng rộng rãi thoải mái cùng môi trường tĩnh lặng ở đây khiến nội tâm có chút xao xuyến của Lăng Hàm bình tĩnh lại.

Một ngày cứ vậy trôi qua, đến sáng ngày hôm sau, Lăng Hàm dậy khỏi cái giường nhỏ rồi hầu hạ Lục khổng tước rửa mặt, vừa hầu hạ vừa đau đầu nghĩ xem nên giải quyết những vấn đề kế tiếp như thế nào. Đột nhiên có người đẩy cửa phòng ra, Tần Vĩnh mệt mỏi bước bào, phía sau anh ta còn có một người đàn ông tầm năm, sáu mươi tuổi, tinh thần quắc thước.

Người đàn ông kia mặc một chiếc áo lông màu xám đơn giản, mái tóc thô ráp ngắn ngủn, hai mắt sáng có thần, môi khẽ mím nhìn có vẻ là người cực kì nghiêm túc.


“Tiểu Nguyên, chú tới thăm cháu đây.” Người đàn ông đi về phía giường bệnh.

Lăng Hàm dựa theo yêu cầu của Lục Tư Nguyên múc từng muỗng cháo cho anh, cậu thấy ông chú kia bước qua lập tức buông bát đứng dậy còn Lục Tư Nguyên vui vẻ gọi một tiếng: “Chú Lê!”

Lăng Hàm thấy hai người này thân quen liền thức thời lách người tránh đi, ai ngờ Lục Tư Nguyên lại gọi cậu lại: “Rót cho chú Lê cốc nước.”

Lăng Hàm cầm bình nước trên tủ đầu giường rồi rót cho ông chú kia cốc nước.

“Đây là...” Ông lão hỏi.

Lục Tư Nguyên cười nói: “Không nói cho chú biết, chú Lê, trước hết chú thử nhìn rồi đoán xem cậu ấy như thế nào.”

Ông lão cười ha hả một tiếng: “Thằng nhóc này định kiểm tra chú đấy hả.”

Sau đó ông quay đầu lại quan sát Lăng Hàm từ trên xuống dưới, Lăng Hàm bị ánh mắt của ông rà soát có cảm giác như đang bị chiếu tia X - quang, thậm chí xương cốt cũng bị nhìn thấu.

“Dáng người rất đẹp, khí chất xuất chúng lại có quan hệ thân mật với cháu vậy chắc chắn là một nghệ sĩ.” Ông lão vừa nhìn chằm chằm Lăng Hàm vừa nói: “Mặc dù là nghệ sĩ nhưng lại không chăm chút vẻ ngoài, trên mặt sầu tư, chứng tỏ gần đây gặp phải chuyện khó giải quyết.”

Lục Tư Nguyên: “Đúng rồi.”

Lăng Hàm kinh ngạc không thôi

Ông lão tiếp tục nói: “Trong lòng hai người đều có thiện cảm với đối phương, tin tưởng nhau, quan hệ thân mật, nếu chú đoán không lầm thì không phải bạn bè cũng là người yêu, thế nào, chú đoán không sai chứ?"

Lục Tư Nguyên: “...”

Lăng Hàm: “...”

Một lát sau Lục Tư Nguyên mới lạnh nhạt nói: “Chú nói đùa, cậu ấy là hộ lý của cháu.”

Hộ lý Lăng đằng hắng một cái rồi nói sang chuyện khác: “Xin hỏi chú đây là...”

Ông lão ôn hòa nói: “Tôi là chú của Tư Nguyên tên là Lê Tiến, cứ gọi chú Lê là được rồi, chú từng là cảnh sát hình sự nhưng đã về hưu! Hôm qua Tư Nguyên nói có bạn bè gặp chút chuyện muốn nhờ chú giúp nên chú tới đây.”

Tần Vĩnh cười nói: “Chú Lê khiêm tốn rồi, cảnh sát hình sự đã từng phá vô số vụ án lớn, lấy được vô số vinh dự như chú mà nói vậy thì quá khách sáo.”

Sau đó anh nói với Lăng Hàm: “Có chú Lê ở đây thì đừng hòng manh mối nào qua được mắt ông ấy, vụ án của cậu chẳng mấy chốc sẽ có tiến triển thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui