Ảnh Đế Thị Phi

Đường Tập chen ra ngoài, sau đó tiến vào cánh gà từ lối đi bên tay trái sân khấu.

Qua một lúc, người dẫn chương trình đọc tên Lăng Hàm, cậu đành đứng dậy chào đám đông, tiếng vỗ tay trong hội trường như chấn động cả trời xanh.

Đợi khi đã giới thiệu xong khách mời, lãnh đạo trường nói vài câu là đến lượt sinh viên tốt nghiệp phát biểu.

Mọi người lại bắt đầu vỗ tay một cách lịch sự, Lăng Hàm cũng vỗ theo, cậu phát hiện Đường Tập từ cánh gà bước lên sân khấu – hóa ra Đường Tập rời khỏi chỗ ngồi là vì đại diện cho khóa sinh viên phát biểu!

Dưới ánh đèn, toàn thân Đường Tập như phủ thêm một vầng sáng, chói mắt không tưởng. Cậu ta không luống cuống cũng không kiêu ngạo khiến Lăng hàm nhớ tới thời khắc cậu ta lên bục nhận giải của cuộc thi phim ngắn.

Bất tri bất giác, thằng nhóc này đã trưởng thành rồi.

Lăng Hàm vỗ tay nhiệt liệt.

Đường Tập diễn thuyết xong, xuống sân khấu, cửa hông của hội trường lại ồn ào, Lăng Hàm nhìn theo hướng âm thanh, thấy một người được ủng hộ rầm rộ đang bước vào, trong đó có cả hiệu trưởng vừa lên sân khấu phát biểu.

Ánh đèn trong hội trường khá yếu, Lăng Hàm không nhìn rõ được người bị vây ở giữa là ai.

Qua một lát, chàng trai dẫn chương trình vốn đang ở sau hậu trường bước lên sân khấu giới thiệu với vẻ kích động: “Hôm nay, chúng ta vinh hạnh mời được Tổng giám đốc nghệ thuật của GMG – anh Chu Thành, hoan nghênh anh Chu!”

Cả hội trường ồn ào, sau đó là tiếng vỗ tay vang lên như sóng trào.


Ai cũng biết, bộ phận nghệ thuật của GMG có vị trí vô cùng quan trọng trong công ty, nắm quyền phân phối đa số hoạt động của nghệ sĩ, tất nhiên bao gồm cả việc nhận người mới. Tổng giám đốc nghệ thuật đến trường này có ý nghĩa gì, các sinh viên đều hiểu rất rõ.

Lăng Hàm sững sờ, không ngờ Chu Thành cũng đến?

Cậu hơi ngượng ngùng, lần trước đã vì “Kế hoạch nhền nhện” mà thẳng thừng từ chối Chu Thành ngay trong cuộc họp, đến nay vẫn không biết nên đối diện với anh ta thế nào.

Sau đủ loại diễn thuyết cuối cùng cũng đến lượt sinh viên trưng bày tác phẩm của mình, những tác phẩm này là những tác phẩm xuất sắc được chọn ra, đại diện cho trình độ của khóa sinh viên này, trong đó bao gồm luôn cả “Tỏ tình” của Đường Tập.

Cũng là một bộ phim ngắn khá gọn gàng, kể về câu chuyện một chàng trai yêu thầm cô gái nên vất vả theo đuổi cô, sau cùng, cô gái mặc váy xanh nhạt kia không đồng ý với chàng trai, chỉ hẹn nhau sau khi tốt nghiệp có duyên sẽ gặp lại.

Quá trình rất đơn giản, chủ yếu dựa vào phát triển tâm l‎ý của nam chính để chống đỡ cả bộ phim, mà hình tượng cô gái chỉ đơn giản là hình tượng người yêu hoàn hảo trong mắt mọi người, không hề có nhiều đất diễn hay lời thoại.

Tình tiết của phim rất đơn giản, khả năng của Vũ Hạo không tệ, tình cảm yêu mà không thể có được thể hiện rất cặn kẽ, cộng với việc sắp tốt nghiệp, các cặp trong trường chia tay nhiều, bộ phim nhanh chóng tìm được sự đồng cảm.

Tất cả mọi người trong hội trường đang chú ý vào màn hình, Đường Tập ngồi bên trái Lăng Hàm là đạo diễn, Vu Hạo ngồi bên phải là diễn viên chính, hai người này chắc đã xem bộ phim không dưới mười lần, cho nên không chú ý lắm tới màn hình, cả hai đều quan tâm tới người ngồi bên cạnh hơn.

Lăng Hàm nói nhỏ với Đường Tập: “Phim này ổn đấy, cậu rất có thiên phú làm đạo diễn!”

Đường Tập tập trung chú ý màn hình phía trước, dường như không nghe thấy Lăng Hàm nói gì.

Hôm nay, thái độ của Đường Tập có vẻ lạ, nhưng Lăng Hàm không biết lạ ở đâu.


Lăng Hàm mất hứng, đành quay đầu nói với Vu Hạo: “Diễn tốt lắm!”

Vu Hạo ngượng ngùng: “Đâu có, là Đường Tập đạo diễn tốt, cậu ấy phân tích từng cảnh tượng và biểu cảm khi yêu thầm rất đúng mực...”

Lăng Hàm sững người, đang định nói gì đó thì Đường Tập “tập trung chú ý” bên cạnh đột nhiên buồn bực: “Làm đạo diễn, cái gì cũng phải biết.”

Lăng Hàm cảm thấy Đường Tập cứ lạ lạ, dường như đang căng thẳng, mà hình như cũng lạnh nhạt, làm cậu cũng căng thẳng theo: “Tôi cảm thấy bộ phim này rất khá, nhưng vẫn còn một số chỗ cần sửa.”

Cuối cùng Đường Tập cũng lộ vẻ quan tâm: “Sao cơ?”

“Tình yêu không phải chuyện một người, trong phim ngắn của cậu, hình tượng nhân vật nữ chính quá nhạt nhòa, cảm giác cả bộ phim đang kể nam chính yêu nữ chính đến mức nào, bất kể là đau thương hay buồn bã đều chỉ là của mình cậu ấy, không hề nhắc tới biến hóa trong cảm xúc của nữ chính.”

Đường Tập nhếch môi cười: “Bởi vì nhân vật nam chính luôn yêu thầm nữ chính, nữ chính không thể nào đáp lại cậu ấy. Anh nói đúng, tình yêu là chuyện hai người, nhưng bộ phim này nói về tình yêu thầm lặng, mà yêu thầm chỉ là chuyện của một người.”

Câu này thực sự khó phản bác.

Lăng Hàm nghĩ ngợi: “Với bộ phim này, tôi không nhìn ra được nam chính yêu nữ chính tới đâu.”

Đường Tập đột nhiên quay đầu lại, dù dưới ánh đèn u ám nhưng ánh sáng trong đôi mắt ấy vẫn rất sáng.


Lăng Hàm nói tiếp: “Yêu thầm một người không chỉ là yêu sự tốt đẹp của cô ta, con người cô ta tốt ở chỗ nào, tại sao thích cô ta, cần phải chứng minh trên phương diện logic tình cảm. Có thể ban đầu là vì bề ngoài, nhưng ai cũng biết, bề ngoài chỉ là một phần của tình cảm. Một con người hoàn chỉnh có cả ưu điểm và khuyết điểm, nếu như có thể thích ưu điểm của cô ta, bao dung khuyết điểm của cô ta, mới là yêu. Nhân vật nữ chính của bộ phim này giống với hình tượng tốt đẹp trong suy nghĩ chủ quan của nam chính hơn, không hề cụ thể, có lẽ cô gái kia căn bản không phải vậy; nếu như cô ta có chủ kiến, chắc chắn sẽ từ chối nam chính thôi.”

Dù gì Đường Tập vẫn còn trẻ, có phần háo thắng, cậu ta không phục: “Giả dụ nam chính thích cả khuyết điểm của nữ chính, vậy nữ chính liệu có thích nam chính không?”

Lăng Hàm sững người: “Có thể có khả năng.”

“Nhưng đến cả cơ hội cho nam chính tìm hiểu mình nữ chính cũng không cho cậu ấy, đến cả bắt đầu còn không có, làm sao nói được khuyết điểm hay ưu điểm gì?”

“... Đạo lý này không sai, nhưng chuyện tình cảm không chỉ có vậy, không thích thì không thích thôi.”

Đường Tập cố chấp: “Chưa từng chính thức tìm hiểu, làm sao biết không thích?”

Lăng Hàm bị ép tới đường cùng: “Chuyện này... Chuyện này là vấn đề duyên phận...”

Đường Tập cúi đầu, có vẻ buồn bã: “Bởi vì cô ta chưa từng đặt nam chính trong lòng, chưa từng nhìn thẳng vào cậu ấy.”

Lăng Hàm sững sờ.

Đèn trong hội trường đã tắt hết, chỉ còn bóng người lay động trên màn ảnh phía trước, âm thanh xì xào trong hội trường rất nhỏ.

Lăng Hàm nghĩ ngợi rồi nói một cách uyển chuyển: “Đã lỡ rồi thì lỡ thôi, đời người dài lắm, vì cô ta không phải cô gái định mệnh của nam chính nên ông trời nhất định sẽ sắp xếp cho họ bỏ lỡ nhau.”

Đường Tập quay đầu, ánh mắt lấp lánh: “Tôi có lời muốn nói với anh.”


Hôm nay Đường Tập quá kỳ lạ.

Lăng Hàm hỏi: “Gì thế?”

Trên màn hình, nam chính ôm hoa hồng và sô-cô-la, gom hết dũng cảm đi tới trước mặt nữ chính, tỏ tình với cô: “Tớ... tớ thích cậu.”

Lăng Hàm cảm thấy tay mình bị ai đó nắm lấy, âm thanh bị đè nén dưới âm thanh của bộ phim, bàn tay kia đang run mà chủ nhân của bàn tay đó cũng đang run: “Tôi... tôi thích anh.”

Lời thoại trong phim và lời tỏ tình trong thực tế cùng vang lên, bùng nổ và chôn vùi trong hội trường tối đen như mực.

Dường như trong khoảnh khắc ấy, tất cả âm thanh im bặt, chỉ có lời tỏ tình này là âm thanh duy nhất trên thế giới.

Bàn tay của Đường Tập không to lớn và mạnh mẽ như Lục Tư Nguyên hay Chu Thành, cậu ta rất trẻ, như con thú vừa mới trưởng thành, dè dặt mà bất an nắm lấy thứ mà nó yêu thương nhất, cố chấp không muốn buông ra.

Lăng Hàm đờ đẫn. Cậu chưa từng nghĩ chuyện này sẽ xảy ra, thật đó, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới.

Trong phim, cô gái lặng im nhìn chàng trai đang bất an một lúc rồi mới nói: “Xin lỗi.”

Trên thực tế, Lăng Hàm dừng lại trong phút chốc, sau đó rút mạnh tay ra khỏi ràng buộc của Đường Tập.

Trong phim, cô gái dịu dàng nói với chàng trai: “Chúng ta sắp tốt nghiệp, sắp phải xa cách rồi, tớ không thể đồng ý với cậu được, nếu như sau này có cơ hội... gặp lại sau nhé.”

Trên thực tế, Lăng Hàm ghé vào tai Đường Tập, dùng giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe: “Tôi và Lục Tư Nguyên đã kết hôn rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận