Ảnh Đế Thị Phi

Kịch bản cũng đã sửa xong, chủ đề chính hướng về phía tình yêu của nam nữ. Như Lục Tư Nguyên đã nói, nguyên nhân bộ tiểu thuyết nhảm nhí này được quay thành phim chiếu mạng rất phức tạp. Diễn đàn của Quất Tử mới được xây dựng, lượng truy cập khá ít, nhưng sớm muộn gì cũng phải phát triển độc lập. Quất Tử Media cấp tốc muốn mở đường máu trong cục diện cạnh tranh kịch liệt, chính vì lẽ đó Quất Tử Media lấy về một đống kịch bản như thanh xuân, ảo tưởng, kinh dị, đam mỹ vân vân để tranh thủ lực lượng ủng hộ cực kỳ lớn, thu hút lượng truy cập lớn và thu phí từ quần chúng.

Những kịch bản này có hai điểm chung, thứ nhất, nguyên tác vốn là IP nổi tiếng, thứ hai, sau khi sửa đổi, kịch bản có điểm bộc phát. Tất nhiên, với thực lực hiện tại của Quất Tử, chắc chắn không mua nổi IP cực lớn, chỉ có thể lấy vài IP không quá nổi tiếng nhưng cũng không quá tệ, phù hợp với phát triển, như thế vẫn có thể được quần chúng quan tâm.

Kịch bản của “Ảnh đế thị phi” thuộc thể loại đam mỹ, nhưng vì đề tài nhạy cảm, tạm thời đành chơi trò đánh bóng, biên, sửa thành kịch bản ngôn tình. Vốn dĩ tình tiết không có gì mới mẻ, nhưng vì gây dựng được đề tài, gây được tiếng vang, có thể dùng để thăm dò phản ứng của thị trường, mà lại còn rẻ!

Bởi vì quyển tiểu thuyết này dính dáng tới fanfic của minh tinh nên được bán khá rẻ. Đạo cụ quay phim sẵn có, công ty giải trí nào mà không có mấy thứ như studio? Đến cả chi phí đạo cụ, chi phí phục trang cũng tiết kiệm được luôn.

Nghe nói ông chủ Lục có chút tiền, nhưng Quất Tử nghèo lắm, tiền vốn chia cho mỗi bộ phim càng ít hơn, tiết kiệm được chừng nào hay chừng ấy.

Có điều Lăng Hàm cảm thấy, mấy lời bên trên nói ra đường hoàng đĩnh đạc vậy thôi, chứ nguyên nhân quan trọng nhất là ông chủ Lục vốn gay, kết hôn cũng chỉ có thể giấu giếm, nội tâm nín nhịn đến biến thái, cho nên quay phim gay để thỏa mãn sở thích ngầm của mình.

Lăng Hàm đã có thể tưởng tượng ra nếu mình quay bộ phim này, mức độ bàn tán sẽ đến tầm cao nào!

Nhưng mức độ bàn tán này không phải thứ cậu cần.

Lăng Hàm hơi hối hận, nhưng đã lên thuyền hải tặc rồi, không nhảy xuống được.


Bởi vì bộ phim này do Quất Tử toàn quyền quay chụp và xử lý, Lăng Hàm thuộc đội ngũ nhân viên, ông chủ Lục còn có dự án khác phải làm, để tận dụng triệt để, dứt khoát cho Lăng Hàm làm người phụ trách dự án. Sợ cậu sơ suất, anh lại điều người từ dự án khác sang giúp cậu.

Kiếp trước và kiếp này của Lăng Hàm chỉ biết quay phim, chưa từng dự tính theo chân trọn vẹn quá trình sản xuất một bộ phim, khi nhận được nhiệm vụ của ông chủ Lục, áp lực quả thực rất lớn.

Thay đổi kịch bản gốc, chọn trường quay, chọn nhân vật, điều phối tiền vốn, vân vân và vân vân, một loạt vấn đề làm cậu quay mòng mòng, thậm chí còn cần phải đi quảng cáo.

Đối với Lăng Hàm mà nói, những thứ này chẳng khác gì lốc xoáy, vừa mệt vừa nhiều, nhưng cậu cũng học hỏi được kha khá thứ. Có lúc mệt mỏi chẳng muốn làm nữa, Lục Tư Nguyên sẽ giúp cậu chỉ ra sai lầm, kiên nhẫn dạy bảo.

Người trong studio ít nhiều gì cũng biết đến quan hệ của họ, cho dù không rõ cũng biết Lăng Hàm là hậu bối mà Lục Tư Nguyên ra sức đào tạo. Cho nên Lăng Hàm chẳng biết gì cũng làm được người phụ trách dự án, nhưng không ai dám lá mặt lá trái với cậu.

Lăng Hàm cảm thấy mình biết đóng phim là được, không cần làm những chuyện lặt vặt này, đến cả thời giờ nghỉ ngơi cũng không có.

Công việc quá nhiều quá phức tạp khiến Lăng Hàm quay như chong chóng, hai hôm trước Lục Tư Nguyên đi công tác, Lăng Hàm càng thêm sứt đầu mẻ trán, tối đó mệt quá sơ ý ngủ quên trên sofa, không đắp chăn, sáng hôm sau tỉnh dậy đầu cậu nặng như đổ chì vào trong.

Cố gắng lết dậy tới studio, sau đó vì đầu quá đau, mà đa số công việc do trợ lý xử lý, cậu có cũng được không có cũng xong nên vào luôn phòng nghỉ, uống chút thuốc; trong thuốc có thành phần an thần nên cậu ngủ một giấc khá sâu.

Kết quả, chiều hôm đó Tần Vĩnh gọi người đến họp khẩn cấp, tìm mãi không thấy Lăng Hàm, hỏi người của tổ dự án, đám người đó cũng không rõ Lăng Hàm đi đâu, Tần Vĩnh không khỏi tức giận.

Đợi họp xong rồi, có người mở cửa phòng nghỉ mới phát hiện ra Lăng Hàm đang ngủ ngon lành trong căn phòng cách phòng họp một bức tường.

Đám đông: “...”

Tần Vĩnh im lặng trong chốc lát: “Mọi người đi làm việc trước đi.”

Không khí đè nén, đám đông lần lượt làm con đà điểu mà giải tán hết.

“Lăng Hàm.” Tần Vĩnh gọi.

Trong phòng nghỉ có sofa đa dụng, có thể kéo ra làm giường, bên trong không bật đèn, rèm cửa dày kéo kín, tuyệt đối phù hợp để đánh một giấc.


Vừa nãy người bước vào đã bật đèn trong phòng nghỉ, ánh sáng chói mắt đánh thức Lăng Hàm khỏi giấc ngủ sâu, cậu vẫn mơ mơ màng màng; nhưng vì đầu đau nên vẫn luôn nửa tỉnh nửa mơ.

“Lăng Hàm.”

Tiếng gọi mơ hồ vọng tới, Lăng Hàm bừng tỉnh khỏi trạng thái lơ mơ, vừa mở mắt ra đã thấy Tần Vĩnh đứng trước mặt mình, bỗng chốc sợ đến tỉnh người.

Tuy rằng Lăng Hàm không hoành hành ngang ngược trong studio, nhưng quả thực cậu có thể làm thế, không ai dám chọc; đến cả ông chủ Lục cũng hết cách với cậu, chỉ có Tần Vĩnh là khắc tinh của cậu.

Cậu cũng không hiểu tại sao, cứ nhìn thấy Tần Vĩnh là sợ. Ông anh này đeo kính không gọng, ánh mắt sắc bén, tác phong làm việc gọn gàng dứt khoát lại cẩn thận, nghiêm túc, rất giống hình ảnh trưởng bối làm việc lớn trong mắt cậu. Lăng Hàm thấy người này sẽ cảm thấy anh ta rất nghiêm túc, không đùa nổi, hơn nữa Tần Vĩnh rất cần cù trong công việc, nhiều lần dọn đống hỗn độn giúp ông chủ lên cơn và người tình của ông chủ, luận công luận tư đều nên tôn trọng anh ta.

Tần Vĩnh rót cho cậu một cốc cà phê đầy khách sáo, sau khi ngồi xuống mới bảo: “Ban nãy họp không tìm thấy cậu, hóa ra ở đây à.”

“Họp?” Lăng Hàm giật mình, vồ lấy điện thoại, không ngờ điện thoại lại hết pin: “Xin lỗi, em ngủ quá giấc.”

Tần Vĩnh đẩy mắt kính: “Lăng Hàm, cậu đã ở đây được một thời gian không ngắn rồi nhỉ?”

Lăng Hàm cung kính bưng cốc cà phê, dồn hết tinh thần nghe Tần Vĩnh nói chuyện. Tần Vĩnh chưa từng nói nhảm hay làm bừa, tìm cậu nói chuyện chắc chắn có nguyên nhân.

“Không ngắn, tính đâu ra đấy đã nửa năm.” Lăng Hàm không biết tại sao anh ta hỏi chuyện này nên sẵn sàng chờ địch.


Tần Vĩnh vắt chéo hai chân: “Cậu biết tại sao Tư Nguyên giao cho cậu phụ trách dự án không?”

Lăng Hàm đành phải hỏi: “Tại sao?”

Thực ra cậu cũng hỏi Lục Tư Nguyên câu hỏi này rồi, nhưng Lục Tư Nguyên không nghiêm túc trả lời.

Tần Vĩnh nói: “Bởi vì cậu là nửa kia của cậu ấy, cậu ấy muốn chia sẻ studio này với cậu, muốn cùng cậu nắm giữ công ty giải trí, muốn cậu có được nhiều khả năng và tài nguyên hơn ngoài vai trò một diễn viên.

Lăng Hàm sững sờ.

Tần Vĩnh nói tiếp: “Nếu như cậu chỉ là một diễn viên, vậy thì cậu mãi mãi là đối tượng bị bóc lột, nhiều khi thân bất do kỷ, nhưng nếu cậu là ông chủ thì mọi chuyện sẽ khác, muốn quay cái gì thì quay, diễn nhân vật nào thì diễn, cho dù chỉ quay chơi chơi, người khác cũng không có tư cách nói gì.

“Nhìn những nhân vật có bề dày kinh nghiệm đi, sau cùng đa phần đều tự lập studio, tự mình đầu tư, tiền là một chuyện, tự do là chuyện khác.”

“Tất nhiên, có vài người không hợp làm ông chủ, nếu như cả đời hiến thân vì nghệ thuật cũng không phải không được, nhưng có thêm một con đường, tại sao không thử?”

Lăng Hàm sững sờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận