Lăng Hàm khựng lại, mách tội? Sao cậu chưa nghe chuyện này bao giờ?
Cậu nhìn Lục Tư Nguyên với vẻ nghi hoặc: “Lúc nào? Sao lại phải mách tội?”
Sau một hồi im lặng, Lục Tư Nguyên không chịu nổi ánh mắt nghiêm túc của Lăng Hàm, thẳng thắn nói: “Em có biết khoảng thời gian trước Chu Thành bỗng giành được quyền chỉ đạo ‘Kế hoạch nhền nhện’ không?”
“Đúng, chuyện này thì em biết.”
Lục Tư Nguyên lắc đầu: “Có vài chuyện chắc em không rõ, trước khi khởi quay ‘Kế hoạch nhền nhện’, hai anh em nhà đó đã tranh giành nhau rất lâu, đều muốn có được hạng mục này. Trùng hợp là anh lại biết được chuyện Chu Bắc Hiền lén lút giở trò thế nên mới bảo người báo lại cho Chu Chấn Nam, sau đó chắc chắn Chu Thành sẽ làm gì đó, kết quả cuối cùng là Chu Thành giành được kế hoạch này.”
Lăng Hàm ngẩn ra, lúc trước Chu Thành có tiết lộ với cậu, anh ta từng lấy lý do Chu Bắc Hiền không làm tròn trách nhiệm nắm giữ phòng quan hệ công chúng để đả kích hắn, thì ra Lục Tư Nguyên cũng đã ra tay. Vậy Chu Thành bảo cậu gia nhập “Kế hoạch nhền nhện” rất có khả năng không chỉ xuất phát từ tình cảm riêng, khả năng cao hơn là có qua có lại, báo đáp lại sự giúp đỡ của Lục Tư Nguyên.
“Nhưng tại sao anh phải làm như vậy?” Trước đó, Lục Tư Nguyên bận bịu như thế, vậy mà vẫn còn tâm trạng để ý tới chuyện của Chu Bắc Hiền. Nếu muốn tóm được thóp của Chu Bắc Hiền, chuyện này không thể làm trong một sớm một chiều được, chắc hẳn Lục Tư Nguyên đã phải bỏ không ít công sức vào đây.
Lục Tư Nguyên nhướn mày, khóe miệng hiện lên nụ cười châm biếm: “Lần trước hắn hành chúng ta thảm như thế, chắc không phải em cho rằng cứ thế là xong rồi đấy chứ?”
Lăng Hàm: “…”
Lục Tư Nguyên nói tiếp: “Anh biết em không thích hắn, cũng không muốn có bất cứ qua lại nào với hắn cho nên mới không nói cho em biết.”
Chính xác, nghĩ đến chuyện lại phải ở chung chỗ với Chu Bắc Hiền, cậu lại đau cả đầu.
Nghe Lục Tư Nguyên tự thuật xong, Lăng Hàm cũng nhanh chóng hiểu rõ được nguyên nhân hậu quả. Chu Thành và Lục Tư Nguyên bôi nhọ Chu Bắc Hiền, Chu Bắc Hiền lại không phải kẻ ăn chay, vẫn luôn chờ cơ hội phản đòn, hôm nay vừa ra tay liền kéo lượng phòng vé của “Hạ Thiên” xuống. Nhìn thái độ của Lục Tư Nguyên, có lẽ trong lòng cũng đã có tính toán, hoặc anh đang nghĩ xem nên chơi lại ván này thế nào.
Nhưng dù có thế nào, chuyện ngày hôm nay cũng đã gây ra tổn hại, trừ khi có kỳ tích xuất hiện, nếu không chắc chắn phòng vé sẽ không thể cứu vớt được. Chuyện này không giải quyết được, sau này kể cả có đánh Chu Bắc Hiền thừa sống thiếu chết cũng vô dụng.
“Chuyện phòng vé của ‘Hạ Thiên’…”
Lục Tư Nguyên xua tay, ra hiệu cho cậu không cần phải nói tiếp.
“Phòng vé của ‘Hạ Thiên’ như vậy, dù không bán được vé, chúng ta vẫn có giải Kim Chi. Chỉ cần giành được giải coi như cũng đạt được mục đích rồi.”
Lăng Hàm thầm thở dài, chần chừ một hồi mới lên tiếng: “Thật ra, chúng ta cũng không nhất thiết phải xen vào cuộc tranh đấu giữa hai anh em nhà họ Chu mà…”
Nếu không can dự vào, có lẽ Chu Bắc Hiền cũng sẽ không ra tay với “Hạ Thiên”, phòng vé cũng sẽ không thảm như vậy.
Lục Tư Nguyên nhíu mày: “Không phải là em nghĩ anh sợ hắn đấy chứ?”
“Em không có ý đó…”
“Anh biết.” Lục Tư Nguyên đặt tách cà phê xuống, trông anh rất bình tĩnh: “Anh không nhịn được cục tức này. Anh kiếm tiền là để người của anh sống một cuộc sống tốt, kết quả lại vì chút tiền này khiến người của anh giữa trời đông giá rét phải nhảy xuống hồ chịu lạnh, bảo anh cứ vậy là xong á, không đời nào!”
Lăng Hàm: “…”
Tự dưng bị nhồi cho một đống mật, làm cậu không thể thốt được ra mấy câu khuyên nhủ kiểu như “phải học cách nhượng bộ”.
Cuối cùng cậu cũng chỉ có thể nói: “Sau này anh đừng hành động theo cảm tính như vậy nữa.”
Lục Tư Nguyên khẽ hừ một tiếng. “Từ nhỏ tới lớn, ngoài cha mẹ anh ra, anh chưa từng biết sợ bất cứ ai.”
Anh cười lạnh, kiêu căng nói: “Anh không những muốn hành hắn, còn muốn kiếm được cả tiền! Dù cho không kiếm được tiền, hắn cũng đừng hòng sống yên!”
Lăng Hàm: “…”
Suýt nữa thì cậu quên mất Lục Tư Nguyên là người thế nào, tên này kiêu căng phách lối, lòng tự tôn cực mạnh, căn bản không chịu nhịn nhục bao giờ, chắc trong từ điển cũng không có hai chữ “nhượng bộ” luôn. Dù có nghèo rớt mồng tơi chắc vẫn ngang ngược như thường, đây là bản tính trời sinh rồi.
Nhưng nói hùng hồn thì ai chẳng nói được, dù sao thì há miệng ra cũng không mất tiền, vấn đề là giờ phòng vé của “Hạ Thiên” thảm hại, Chu Bắc Hiền cũng đang sống rất tốt, có nhìn thế nào cũng thấy Lục Tư Nguyên đang ở thế hạ phong.
Hiếm lắm mới thấy Lục Tư Nguyên kích động đến mức bộc lộ ra cả sự ghét bỏ của chính mình, sau khi bình tĩnh lại, anh đi ăn sáng với Lăng Hàm xong hai người liền tới studio.
Tối qua đám người kia đi chơi về muộn, sáng nay không dậy nổi, mãi tới trưa mới lững thững tới.
Lục Tư Nguyên kéo họ đi họp nhanh rồi tan, anh bỗng rảnh rỗi, không tích cực chạy vạy khắp nơi, cũng không có tiệc xã giao, giống như đã thật sự từ bỏ không cố cứu vãn chuyện phòng vé nữa… Trong lúc đó anh chỉ ra ngoài một lần.
Lăng Hàm cố gắng không chen miệng vào chuyện công việc của Lục Tư Nguyên, cậu không muốn dùng thân phận người yêu làm ảnh hưởng tới anh.
Lục Tư Nguyên như thể đã quên mất lời nói hùng hồn hai ngày trước.
Lăng Hàm cũng coi như anh giận quá nên mới nói những lời đó.
Cứ vậy hai ngày trôi qua, buổi trưa, Tần Vĩnh bỗng từ GMG quay về, mang cho họ một tin tức: Chu Bắc Hiền bị đá khỏi GMG!
Bị đá khỏi GMG!
Chuyện này khiến Lăng Hàm cảm thấy rất bất ngờ, Chu Bắc Hiền không được mọi người quý mến thì có thể đoán được, Chu Thành được trọng dụng trở lại, thậm chí còn được đứng ra quản lý bộ phim điện ảnh trọng điểm của GMG với nguồn đầu tư lớn - “Kế hoạch nhền nhện”, thêm một bước chứng tỏ địa vị của Chu Thành đang đi lên.
Trong tình cảnh hai anh em nhà họ Chu người lên voi kẻ xuống chó thế này, chuyện Chu Bắc Hiền bị đá khỏi GMG rõ ràng khiến rất nhiều người chú ý đến, vì rất có khả năng điều đó có nghĩa là Chu Chấn Nam chuẩn bị bỏ Chu Bắc Hiền khỏi danh sánh người thừa kế.
Lăng Hàm hỏi: “Sao hắn lại bị đá khỏi GMG?”
Tần Vĩnh nhìn Lăng Hàm bằng vẻ không tin nổi, nói: “Lần trước cậu với Tư Nguyên bị tung scandal, Chu Bắc Hiền thân là người quản lý phòng quan hệ công chúng nhưng lại không hề quan tâm tới tin đồn này, gây ảnh hưởng tới danh tiếng của GMG. Chuyện này bị Chu Thành mang đi mách Chu Chấn Nam, Chu Chấn Nam liền nổi trận lôi đình, không cho cậu ta quản lý phòng quan hệ công chúng nữa, đuổi cậu ta ra khỏi GMG.”
Lăng Hàm kinh ngạc: “Không đến mức vậy chứ, Chu Chấn Nam thật sự khiển trách Chu Bắc Hiền vì chuyện của em và Tư Nguyên sao?”
Lão hồ ly đó lúc mới đầu còn quyết tâm muốn rút vốn khỏi “Hạ Thiên”, để Lục Tư Nguyên phải sứt đầu mẻ trán, cuối cùng bức mình phải nhảy xuống hồ mới chịu buông tay. Lúc đó ra tay độc ác như vậy, sao giờ lại bỗng nổi giận vì chuyện tin đồn của Lục Tư Nguyên và cậu?
Quan trọng nhất là Chu Thành từng dùng chuyện này làm lý do để xử Chu Bắc Hiền, Chu Bắc Hiền cũng đã phải chịu phạt, giờ Chu Chấn Nam lại lôi chuyện này ra làm cớ, đúng là khiến người ta quá kinh ngạc.
Lăng Hàm có thể chắc chắn rằng chuyện Chu Bắc Hiền bị đá khỏi GMG không phải là vì lý do này, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó khác.
Tần Vĩnh lắc đầu: “Không rõ Chu Chấn Nam nghĩ gì, chúng tôi cũng rất bất ngờ.”
Cậu lại quay ra hỏi Lục Tư Nguyên: “Anh có biết chuyện này không?”
Lục Tư Nguyên nhếch miệng cười.
Lăng Hàm thấy anh như vậy liền giật mình: “Anh biết lý do Chu Bắc Hiền bị đá khỏi GMG à?”
Lục Tư Nguyên nhún vai: “Anh cũng mới biết tin này thôi.”
Lăng Hàm đổi cách hỏi khác: “Có phải là anh động tay chân không?”
Cậu không tin Chu Bắc Hiền khiến Lục Tư Nguyên tức giận như vậy mà anh có thể ngoan ngoãn nhẫn nhịn. Lăng Hàm có một trực giác, chuyện Chu Bắc Hiền bị đá khỏi GMG chắc chắn là có liên quan tới Lục Tư Nguyên.
Thấy Lăng Hàm nói vậy, Lục Tư Nguyên nhìn cậu, chậm rãi đáp: “Hai ngày trước anh đã đi gặp Chu Thành.”
Lăng Hàm: “... Hở?”
Không ngờ Lục Tư Nguyên lại đi gặp Chu Thành, bất ngờ quá này!
Lục Tư Nguyên nhàn nhạt đáp: “Anh nói cho Chu Thành biết chuyện Chu Bắc Hiền lén giở trò với ‘Hạ Thiên’, chắc Chu Thành đã báo lại chuyện này cho nên Chu Chấn Nam phạt Chu Bắc Hiền cũng là chuyện rất bình thường.”
Lục Tư Nguyên nói nhẹ bẫng, Lăng Hàm chớp mắt: “Thế thôi á?”
Lục Tư Nguyên: “Vậy thôi.”
Lăng Hàm trợn tròn mắt, không tin tưởng lắm: “Chu Chấn Nam mà lại đi phạt Chu Bắc Hiền vì chuyện này sao, không thể nào đâu?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...