Ảnh Đế Thị Phi

Vấn đề nguồn vốn cho “Hạ Thiên” đã được giải quyết, Lăng Hàm thoải mái hơn nhiều. Cậu lướt Weibo của mình, nội dung bài đăng cuối cùng là đòi lại công bằng cho Bạch Tử Sách, thời gian đăng đã gần một tháng trước.

Lúc đó tâm trạng khá kích động, không đọc bình luận cho hẳn hoi, bây giờ lật lại mới thấy, vì bài đăng lên tiếng ủng hộ này mà hình như cậu đã hút được rất nhiều fan. Không chí có fan cũ của Bạch Tử Sách mà còn có người qua đường. Số lượt người theo dõi trên Weibo đã đạt tới hàng triệu, trở thành một nhân vật nổi tiếng trên mạng.

Không cần nghi ngờ gì, đây là một tin tốt lành.

Lăng Hàm rất vui vẻ, cũng được khích lệ, nên nghĩ xem tiếp theo nên đăng Weibo như thế nào để hút thêm fan, tăng thêm lượt follow.

Nói mình bị cảm rồi? Cứ như đang làm nũng để được an ủi ấy, không ổn lắm.

Nói chuyện đoàn phim “Hạ Thiên”? Cũng được, nhưng Weibo cứ tuyên truyền mãi về phim mới cứ như đi quảng cáo vậy, chẳng thân thiện chút nào. Bây giờ nếu muốn hòa mình được với cư dân mạng, minh tinh phải thật gần gũi.

Lăng Hàm lăn lộn trên sofa, Đại Bạch chạy tưng tưng tới, vẫy đuôi vô cùng vui vẻ.

“Đại Bạch Đại Bạch, con nhìn Weibo của ba này, ba thành người nổi tiếng rồi!” Lăng Hàm đắc ý khoe khoang với chú chó.

Con Husky đần mặt ra nhìn cậu, đuôi nó càng vẫy mạnh hơn.

“Đại Bạch Đại Bạch, sao con đáng yêu thế nhỉ?” Lăng Hàm ôm cổ Đại Bạch: “Nào, chúng ta chụp chung một tấm đi.”

Tách một tiếng, bức ảnh cún và người tương thân tương ái hiện ra trong album. Lăng Hàm chọn hai tấm đăng lên Weibo.

Kèm theo caption: Thú cưng mới của tôi.

Vừa đăng tải đã thấy một đống bình luận rào rào phía dưới.

“Đáng yêu quá!”

“Cưng quá!”

“Bé cún đáng yêu quá, cậu Lăng đáng yêu quá!”


...

Nhìn thấy những bình luận như đã dự đoán, Lăng Hàm cười hề hề, vô cùng thỏa mãn.

Chưa được bao lâu sau, Lăng Hàm phát hiện ra Lục Tư Nguyên đã chia sẻ bài đăng này, kèm thêm caption: Hai anh em trông giống nhau thật.

Ngay sau đó, Tưởng Nghị cũng chia sẻ bài đăng này: Cặp đôi đẹp nhất.

Âu Dĩnh bình luận: Cưng quá đi, tướng phu thê.

Lăng Hàm:...

Không dìm tôi mấy người chết được à.

Người qua đường A: Ha ha ha ha.

Người qua đường B: Há há há há há.

Người qua đường C: Ha ha ha há há há.

Sau đó nguyên một đội hình toàn ha ha và há há.

Lăng Hàm: …

Lăng Hàm mặt lạnh như tiền tắt Weibo, ném điện thoại đi, dùng cả hai tay nhéo mặt Đại Bạch: “Cha con không phải người tốt gì hết, chỉ biết móc máy ba thôi, nói xem, ba con có phải kẻ xấu không?”

Đại Bạch sủa hai tiếng.

“Xem ra con cũng đồng tình với ba.”

Đại Bạch lại sủa thêm hai tiếng.


Lăng Hàm bỗng chốc tìm được tri âm tri kỷ.

“Mẹ kiếp, lần nào thằng cha kia cũng đè ba, ba khoe cún cũng kháy ba, có phiền không cơ chứ!” Lăng Hàm nghĩ tới nghĩ lui, cứ cảm thấy uất ức, ý nghĩ xấu xa trong bụng bắt đầu trào lên: “Ba không đánh trả một cú ba không họ Lăng!”

Tối đó, Lục Tư Nguyên về nhà, Lăng Hàm quấn lấy anh cực kì nhiệt tình: “Ôi, anh Lục đẹp trai, hình như anh chưa từng tặng quà gì cho em nhỉ?”

Lục Tư Nguyên sững sờ: “Em muốn cái gì?”

Lăng Hàm cười hề hề: “Anh viết cho em bài hát đi, coi như quà tặng, ổn không? Chuyện này không khó nhỉ?”

Lục Tư Nguyên bật cười: “Tất nhiên, em muốn bài hát thế nào?”

Lăng Hàm Nhìn sắc mặt anh, đoán chắc anh lại hiểu sai rồi, tưởng mình định xông vào giới âm nhạc. Anh có thể nghĩ như thế thì càng tốt!

“Không hối hận?” Lăng Hàm cười gian.

Lục Tư Nguyên không hiểu lắm: “Có gì để hối hận?”

Lăng Hàm vỗ bàn, dựng ngón tay cái với anh: “Được lắm, em biết anh Lục Tư Nguyên là đàn ông nói được làm được!”

Lục Tư Nguyên biết thừa “đức hạnh” của cậu nên chỉ hừ một tiếng: “Bớt nịnh nọt, có yêu cầu gì cứ nói thẳng đi.”

Lăng Hàm đáp: “Yêu cầu của em là...”

Lục Tư Nguyên nhìn cậu.

Lăng Hàm nói tiếp: “Yêu cầu của em là... Anh phải hát hết bài này, đồng thời đăng nó lên Weibo.”

Lục Tư Nguyên lộ vẻ ngạc nhiên, vô cùng bất ngờ.


Lăng Hàm hỏi: “Có làm được không?”

Lục Tư Nguyên không để tâm lắm, anh nhướn mày: “Tất nhiên rồi.”

Lăng Hàm chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà hú, cậu cười rất gian, lôi ra một tờ giấy nhăn nheo: “Nào nào nào, em đã điền xong lời rồi, anh chỉ cần phổ nhạc rồi hát thật hay thôi.”

Lục Tư Nguyên nghi ngờ, nhận lấy tờ giấy rồi mở ra, sắc mặt bỗng chốc thay đổi hẳn, anh ngẩng đầu nhìn Lăng Hàm với ánh mắt phẫn nộ.

Lăng Hàm nói: “Này, anh đồng ý rồi đấy nhé, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!”

Mặt Lục Tư Nguyên hết xanh rồi trắng, đột nhiên đứng phắt dậy khỏi sofa: “Em bẫy anh!”

Lăng Hàm nhảy ra xa tám trăm mét với vẻ đề phòng: “Này, quân tử động khẩu không động thủ nhé, hơn nữa chính miệng anh đã đồng ý với em rồi mà, chẳng lẽ anh muốn đổi ý à?”

Lục Tư Nguyên lắc lắc mảnh giấy trong tay: “Muốn bảo anh phổ nhạc cũng được thôi, nhưng lời bài hát phải sửa một tí, dạng ca từ này quá nhàm chán.”

Lăng Hàm tỏ vẻ đáng thương: “Nhàm chán chỗ nào? Em nghĩ cả buổi chiều vất vả lắm mới nghĩ ra được. Em biết trình độ của em có hạn, nhưng mà, đây là lần đầu tiên em viết lời mà. Tư Nguyên, chúng mình ở bên nhau em chưa từng cầu xin anh điều gì đúng không, lẽ nào lần đầu em cầu xin anh lại từ chối?”

Câu nói đáng thương đến mức Lục Tư Nguyên dao động.

Thấy Lục Tư Nguyên vẫn chưa chịu xuống nước, Lăng Hàm thở dài một hơi, đưa tay rút tờ giấy anh đang cầm, tiu nghỉu nói: “Thôi vậy, không hát thì thôi, dù sao viết lời cũng không tốt... Khụ khụ...”

Lăng Hàm ôm ngực ho một lúc, nói với Đại Bạch đang vẫy đuôi bên cạnh cậu bằng vẻ đau buồn: “Vốn định để cho con hát đôi câu, thế mà cha con không đồng ý, Đại Bạch, cả đời này chúng ta không có cơ hội được hát rồi...”

Nói rồi ôm đầu Đại Bạch mà thở vắn than dài, vừa than vừa ho khù khụ, cứ như Lâm Đại Ngọc.

Lục Tư Nguyên nghiến răng nghiến lợi: “Đủ rồi, đưa lời bài hát đây!”

Lăng Hàm ngẩng đầu lên, liếc nhìn sắc mặt anh một lúc rồi buồn bã nói: “Anh không cần phải miễn cưỡng, nếu như anh không đồng ý, em sẽ không ép buộc anh đâu.”

Mặt mũi Lục Tư Nguyên xanh lè: “Lăn đi uống thuốc đi!”

Sau đó cướp tờ giấy ghi lời bài hát trong tay cậu, đi vào phòng nhạc để phổ nhạc.

Lăng Hàm lập tức không còn vẻ đau buồn nữa, cũng hết ho luôn, thần thái rạng rỡ, vỗ vỗ đầu Đại Bạch: “Đi đi đi, cùng đi xem cha con hát rong kiếm cơm nào!”

Lục Tư Nguyên rống lên: “Lăng ngốc!”


“Có mặt!”

Ngày hôm sau, khi hàng triệu công dân đang lướt Weibo, đột nhiên phát hiện Lục ảnh đế đăng một bài viết, nội dung là bài hát mới, hơn nữa lượt chia sẻ và bình luận vô cùng nhiều.

Đám đông tưởng Lục ảnh đế ra bài hát mới, vội vàng mở ra, nhưng khi nghe xong cả bài thì toàn thân không còn ổn nữa.

“Con là một chú Husky đơn thuần, câu thích nói nhất là gâu gâu gâu, món thích ăn nhất là bánh quy cho cún, người thích nhất nhà là cha, gâu gâu gâu, gâu gâu gâu...”

“Cha con là một tên biến thái, thầm mến một người bao nhiêu năm, trước giờ không chịu nói sự thật, trước giờ không chịu nói sự thật, gâu gâu gâu, gâu gâu gâu...”

“Cha con yêu một người, người đó như cầu vồng nơi chân trời, trước giờ không dám nói anh yêu em, trước giờ không dám nói anh yêu em, gâu gâu gâu, gâu gâu gâu...”

Bài hát chỉ đệm thêm tiếng đàn ghi ta, cuối mỗi câu hát là tiếng gâu gâu của con người, mà từ đầu đến cuối cũng có một chú cún thật đệm nhạc, bài hát vô cùng đơn giản, nhưng rất gây nghiện.

Quần chúng: “...”

Bình luận một: Bài hát mới của Viên Thần đây à?

Bình luận hai: Phong cách của Viên Thần kỳ lạ ghê.

Bình luận ba: Viên Thần anh khùng rồi hả mau tỉnh lại đi, hình tượng lạnh lùng cao ngạo của anh sắp nát rồi!

Bình luận bốn: Tôi hát đúng một lần mà học được rồi! Tôi học hát được rồi cơ đấy!

Bình luận năm: Tại sao chân tôi cứ rung thế nhỉ? Tại sao miệng tôi không kiềm chế được mà hát theo thế này?

Bình luận sáu: Hay một cách bất ngờ, thú vị ghê.

Bình luận bảy: Bài này gây nghiện quá!

...

Bình luận N: Lục ảnh đế viết về ai thế? Lẽ nào Lục ảnh đế yêu thầm ai rồi? Không, tôi không tin đâu.

Bình luận N + 1: Vừa nhìn đã biết người được miêu tả trong bài hát không phải Lục ảnh đế rồi, hiểu không? Ngốc thế!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui