Ảnh Đế Thị Phi

Tiếng nước chảy róc rách, bờ hồ màu xám bị nước trên người Lăng Hàm làm ướt.

Trên đầu, trên người Lăng Hàm toàn là nước, không ngừng chảy tóc tóc, mặt mũi trắng bệch, môi tím tái, nhưng hai mắt vẫn đen láy và sáng ngời, giống như hai ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt.

Chu Thành hoàn hồn, vội vàng cởi áo dạ ra khoác cho Lăng Hàm, Lăng Hàm lại đẩy ra, không nhận ý tốt của anh ta. Cậu nhìn thẳng vào người đàn ông lớn tuổi đang đứng giữa và nói: “Chủ tịch, tôi nghĩ chắc ông cũng biết tôi rồi, tôi là Lăng Hàm.”

Từ đầu đến cuối, cậu không hề nhìn thẳng vào Chu Thành một lần nào. Chu Thành cầm áo của mình, trên gương mặt đẹp trai dần hiện lên vẻ tức giận: “Lăng Hàm, mau mặc áo vào!”

Lăng Hàm không thể vờ như không thấy, cậu cười với anh ta: “Chào anh, cậu cả Chu.”

Bộ dạng vô cùng hời hợt khách sáo.

Mặt Chu Thành càng đen hơn.

“Tất nhiên tôi biết cậu là Lăng Hàm.” Giọng điệu của người đàn ông kia rất hời hợt, trên gương mặt nhăn nheo lộ vẻ không chào đón.


Trong mắt Chu Bắc Hiền nãy giờ vẫn luôn đứng bên cạnh lóe lên vẻ quỷ quyệt, hắn lên tiếng: “Tôi nhớ chúng tôi không hề mời cậu, cậu lại cố tình bơi vào nhà chúng tôi, Lăng Hàm, cậu có hiểu thế nào là tự tiện xông vào nhà dân không? Cậu muốn ngồi tù à?”

Chu Bắc Hiền luôn có thể tìm được điểm yếu ớt nhất của đối phương đồng thời tung ra đòn chí mạng.

Lăng Hàm không thèm để ý tới lời công kích của hắn, cậu nhìn ông già kia và nói: “Tôi rất xin lỗi vì đã dùng cách này để đến gặp ông, nhưng tôi không hề có ác ý, vì tôi buộc phải nói rõ một số vấn đề ngay trước mặt chủ tịch.”

Nhiệt độ mùa đông gần không độ, áo ướt dính chặt vào da thịt, khiến cậu lạnh buốt thịt buốt gan. Lăng Hàm giậm chân theo bản năng, muốn làm dịu đi khí lạnh trên người.

Chu Thành thấy động tác này của cậu liền dùng giọng điệu gần như là khẩn thiết nói với Chu Chấn Nam: “Để Lăng Hàm thay đồ trước đã được không ạ?”

Chu Bắc Hiền cười nhạt: “Anh dịu dàng, chu đáo thật đấy.”

Một câu nói này khiến cả mặt Chu Thành và Lăng Hàm đều trở nên khó coi.


Mặt Chu Thành đanh lại, anh ta biết nếu mình cầu tình cho Lăng Hàm thì sẽ gây ra hiểu lầm lớn hơn. Nhưng anh ta không thể để Lăng Hàm ướt sũng người dưới tiết trời tháng Chạp thế này được, với tình hình trước mắt, xem ra Chu Chấn Nam và Chu Bắc Hiền đều không hề có ý định muốn để cho Lăng Hàm vào cửa, càng đừng nói tới việc thay quần áo.

Chàng thanh niên cả người ướt sũng trừng hai anh em nhà họ Chu, cậu cố nặn ra một nụ cười rồi nói với Chu Chấn Nam: “Chủ tịch, hôm nay tôi tới đây để nói cho ông biết, tôi và Chu tổng lớn không hề có mỗi quan hệ như trong tưởng tượng của ông.”

Lúc Chu Bắc Hiền tính khích bác ly gián, sắc mặt Chu Chấn Nam liền sầm xuống, ông ta nghe thấy cậu nói vậy, lạnh lùng nói: “Cậu cho rằng tôi nghĩ cậu và Chu Thành có quan hệ gì?”

Lăng Hàm biết ông ta đang giận, lại thêm Chu Bắc Hiền ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, giải thích cũng trở nên khó khăn, nhưng những gì nên nói thì vẫn phải nói.

Lăng Hàm: “Chủ tịch, thân là kẻ bề trên, ông không thể chỉ nghe một phía được, ông còn chưa bao giờ gặp tôi vậy mà đã đối phó với tôi, e là không thích hợp.”

“Ồ?” Ông già lạnh nhạt đáp, trong cặp mắt già nua lóe lên ánh sáng bức người, ánh mắt đó còn lạnh hơn cả làn nước mùa đông.

Lăng Hàm thoáng giật mình, nhưng vẫn ổn định lại tinh thần đáp: “Chủ tịch, ông nên điều tra tiền căn hậu quả của sự việc, là người này và Y Tự hùa nhau vào dùng thủ đoạn bỉ ổi hại chết Bạch Tử Sách trước, sau khi biết được sự thật, tôi với Lục Tư Nguyên mới muốn tìm lại công bằng cho Bạch Tử Sách, chuyện này là anh ta sai trước.”


Lúc nói, mắt cậu khóa chặt Chu Bắc Hiền, ánh mắt sáng ngời.

Chu Bắc Hiền cau mày: “Là tôi sai trước, tôi đã thừa nhận sai sót của mình đồng thời cũng đã bị trừng phạt. Nhưng cậu và Bạch Tử Sách có quan hệ gì với nhau? Tại sao lại muốn tìm lại lẽ phải cho cậu ta sau khi cậu ta đã chết một năm? Tại sao không không sớm hơn, không muộn hơn mà phải đúng vào lúc này?”

Sắc mặt Chu Chấn Nam sầm xuống.

Lăng Hàm đáp: “Chu tổng nhỏ, anh nói vậy là không đúng rồi. Thế nào gọi là không sớm hơn, không muộn hơn mà phải tìm lại công bằng vào đúng lúc này? Thế nào gọi là lúc này? Tôi hoàn toàn không hiểu ‘lúc này’ của anh là ý gì. Tôi chỉ biết, tôi tốn một năm để tìm kiếm manh mối, thu thập chứng cứ, sau khi xác định chân tướng liền kịp thời công bố.”

“Nếu muốn nói tại sao một năm sau mới công bố sự thật, đó không phải là vì anh quá đa mưu túc trí, làm việc không để hở chút sai sót nào đấy sao. Chúng tôi tìm bằng chứng rất cực khổ, mất một năm mới tìm thấy được.”

Đôi mắt đằng sau cặp kính khẽ nheo lại: “Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, lúc đầu tôi không hề biết chuyện.”

“Ha, lúc đầu anh không hề biết chuyện?” Lăng Hàm bật cười ha hả: “Giống nhiều người lúc xảy ra chuyện rồi đều kêu mình không biết, bảo người khác gánh tội hộ. Chu tổng nhỏ, nói ra câu đó anh có thấy lòng mình yên ổn không? Y Tự trước giờ vẫn nặng tình với anh, chuyện gì cũng nguyện làm vì anh, lúc chuyện ập tới anh lại đổ hết trách nhiệm cho cậu ta, còn mình thì dứt áo ra đi, anh làm vậy sau này còn ai dám làm việc với anh nữa? Chưa biết chừng một ngày nào đó lại phải đứng ra gánh tội.”

Sắc mặt Chu Bắc Hiền khẽ biến: “Đừng có nói linh tinh, mới đầu đúng là tôi không hề biết chuyện, chuyện này cảnh sát đã điều tra, nhân chứng vật chứng đều đủ cả.”

Tất nhiên Lăng Hàm biết mới đầu hắn không biết chuyện, nhưng lúc này cậu không thể nói được. Cậu nhìn vẻ mặt thờ ơ của Chu Chấn Nam rồi nói tiếp: “Được được, anh là con út nhà họ Chu, lời của anh ai dám không nghe?”


Chu Chấn Nam lên tiếng: “Tại sao phải tìm lại công bằng cho Bạch Tử Sách? Tôi nhớ cậu và cậu ta không thân không thích, cũng không phải bạn bè, tại sao phải tốn thời gian, sức lực và tiền bạc để giúp cậu ta như vậy?”

Lăng Hàm vực dậy tinh thần, biết ngay sẽ hỏi câu này mà.

“Chủ tịch, ông nói sai rồi, không phải tự dưng tôi nghĩ tới việc muốn tìm lại sự trong sạch cho Bạch Tử Sách mà trước giờ tôi vẫn luôn muốn làm vậy.” Lăng Hàm thở dài: “Ông nên biết tôi có một biệt hiệu là Tiểu Bạch Tử Sách, tướng mạo của tôi rất giống với anh ấy, nói chung là từ rất nhiều nguyên do mà tôi trở thành fan của Bạch ảnh đế, muốn trở thành anh ấy thứ hai. Những người ở đây đều làm trong giới giải trí, chắc cũng không thấy lạ với tâm lý này của tôi đâu nhỉ?”

Thấy mọi người không nói gì, Lăng Hàm nói tiếp: “Tôi ấy à, một lòng coi anh ấy là mục tiêu sống, là thần tượng mà tôi thích nhất, kết quả bỗng một ngày anh ấy dính phải scandal rồi chết. Tôi không tin anh ấy sẽ làm ra chuyện như vậy, thế nên khi đó tôi đã muốn phải tìm ra sự thật, lấy lại danh dự cho anh ấy.”

Lời nói của Lăng Hàm rất phù hợp với logic của fan hâm mộ, có lẽ người bình thường khó lòng mà hiểu được suy nghĩ này, nhưng những người ở đây đều là những người trong giới, hiểu về mối quan hệ giữa thần tượng và fan hơn người bình thường, vậy nên với những lý do mà Lăng Hàm nói ra, không ai cãi lại cả.

“Nhưng khi ấy tôi rất nghèo, lại không có năng lực gì, muốn tìm lại công bằng cho thần tượng cũng bất lực, chỉ có thể nghĩ trong lòng được thôi.” Lăng Hàm nói tiếp: “Sau đó, vào một ngày tôi gặp Lục Tư Nguyên, chuyện này bỗng có bước ngoặt.”

Nói tới đây, cậu rùng mình vì lạnh, thấy cảnh tượng ấy, Chu Thành vội nói: “Bước ngoặt gì?”

Lăng Hàm quăng cho anh ta một ánh mắt tán thưởng, xem ra đầu óc vẫn không bị cảm xúc khống chế, biết kê kiệu cho mình rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận