Ảnh Đế Thị Phi

Trưa ngày hôm sau, Chu Thành lái một chiếc xe màu đen trông khá “khiêm tốn” tới khu nhà của Lục Tư Nguyên đón người, thần kỳ ở chỗ không ngờ Lục Tư Nguyên lại không hề tỏ thái độ không tình nguyện gì. Ngược lại, anh còn cẩn thận dặn dò Lăng Hàm đừng nảy sinh xung đột trực diện với Chu Chấn Nam.

Lăng Hàm vừa bất ngờ lại vừa cảm động: “Anh yên tâm, em biết chừng mực mà, sẽ không chọc người ta không vui đâu.”

Lục Tư Nguyên xoa đầu cậu: “Cái tính này của em không nói chắc được, lên cơn điên một cái là không biết sợ trời sợ đất gì hết, chuyện gì cũng làm ra được.”

Lăng Hàm: “Anh phải tin em chứ, em rất đáng tin đấy, nhiều người nói vậy lắm.”

Lục Tư Nguyên bật cười: “Chuyện này thì anh công nhận.”

“Lắm lời thế có thấy phiền không hả?” Chu Thành ngồi trong xe đợi nãy giờ cất giọng điệu chua lòm, rõ ràng Lục Tư Nguyên cố tình thể hiện tình cảm trước mặt anh ta để anh ta khó chịu. Trước mặt anh ta, Lăng Hàm cũng chẳng kiêng kị gì những động tác thân mật với Lục Tư Nguyên, như thể muốn nói rõ cho anh ta hiểu, anh ta là kẻ thứ ba.

Cảm giác này khiến Chu Thành thấy rất khó chịu.

Lúc đầu anh ta rất có niềm tin sẽ theo đuổi được Lăng Hàm, trong quá trình bám dính không buông thì không còn sự tự tin ấy nữa, về sau anh ta lại dùng bản thỏa thuận kia để ép đối phương, khi ấy thật sự anh ta đã rơi vào thế hạ phong rồi, anh ta sợ mất cậu, cho tới hiện tại thì đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Cả Lục Tư Nguyên và Lăng Hàm đều hết lần này tới lần khác từ chối anh ta, nhắc nhở anh ta rằng Lăng Hàm không thích anh ta, sau này cũng sẽ không thích.

Con người ta thất bại một lần sẽ không nổi giận, thất bại hai lần cũng không nhưng sau khi thất bại nhiều lần thì khó tránh khỏi sẽ có cảm giác mệt mỏi. Bị đả kích hết lần này tới lần khác, Chu Thành dần cảm thấy bản thân lực bất tòng tâm, càng lúc càng thất vọng.

“Em đi trước dây.” Lăng Hàm chào tạm biệt Lục Tư Nguyên.


Lục Tư Nguyên gõ lên cửa sổ xe, lúc Chu Thành trượt cửa sổ xe xuống, anh liền nói: “Lăng Hàm nhờ vào anh đấy.”

Giọng điệu khá thành khẩn.

Chu Thành ngẩn ra, cười lạnh đáp: “Không cần cậu phải nhắc.”

Anh ta siết chặt vô lặng, môi cũng mím lại thành một đường thẳng.

Anh ta biết Lục Tư Nguyên có dục vọng chiếm hữu muốn Lăng Hàm hoàn toàn thuộc về mình, cũng hiểu tại sao đi tới đâu Lục Tư Nguyên cũng chống đối lại anh ta, chính vì hiểu cho nên anh ta biết Lục Tư Nguyên nói ra được câu đó không hề dễ dàng gì.

Lục Tư Nguyên... thật sự rất yêu Lăng Hàm.

Cửa xe đóng sầm lại, Lăng Hàm ngồi trên xe nói: “Đi nhé.”

Chu Thành không nói gì lái xe đi, nhìn thấy Lục Tư Nguyên vẫn đứng yên tại chỗ từ kính chiếu hậu, ánh mắt vẫn hướng về phía xe của mình.

Một tiếng sau, hai người về tới nhà họ Chu, nhà họ Chu dựa núi cạnh sông, chiếm một diện tích lớn. Kiếp trước, Lăng Hàm đã từng thấy rất nhiều gia đình giàu có, nhưng vẫn bị sốc bởi sự giàu có của nhà họ Chu.

Lúc xe đỗ trước cửa liền bị người gác cửa cản lại.

Chu Thành trượt cửa sổ xe xuống, tức giận nói với người gác cửa: “Xe của tôi mà cũng dám cản?”


“Cậu cả, đây là lệnh của chủ tịch.” Người gác cửa đứng trước cửa kính xe cúi người chào, thái độ nhún nhường nhưng giọng điệu lại rất kiên quyết.

“Chẳng lẽ cha tôi không cho tôi về nhà?” Đôi mắt hẹp dài nheo lại, lộ ra ánh mắt nguy hiểm.

Người gác cửa không dám nhìn thẳng lại vào mắt anh ta, cúi đầu giải thích: “Không phải như vậy, ý của chủ tịch là nếu anh muốn về thì hãy về một mình, không được mang theo bất cứ ai khác về.”

Cả Chu Thành và Lăng Hàm đều sững sờ.

Sự tức giận dưới đáy mắt Chu Thành lại càng đậm hơn, anh ta cất tiếng: “Người trên xe là đối tác rất quan trọng, buộc phải vào trong.”

“Nhưng…” Người gác cửa khó xử nhìn Lăng Hàm, anh ta cầm bộ đàm lên rồi rời đi, một lát sau quay trở lại nói: “Xin lỗi, chủ tịch đã dặn những người khác không thể vào được.”

Chu Thành lập tức lôi điện thoại ra gọi, nhưng mất một lúc bên đầu bên kia mới bắt máy.

“Cha, cha có cần thiết phải làm thế không?” Giọng anh ta rất nặng nề: “Kể cả con có làm sai, cha cũng không nên làm vậy với bạn con chứ, sau này cha bảo con ra ngoài đối nhân xử thế thế nào được đây, sao có thể có chỗ đứng trong cái giới này được nữa?”

Lăng Hàm ngồi cạnh anh ta, nghe rõ giọng điệu già nua truyền từ đầu bên kia tới.

“Nếu thật sự là bạn con thì cha rất vui lòng cho cậu ta vào, nhưng người ngồi cạnh con có thật sự là bạn con không?”

Chu Thành đang định lên tiếng, người ở đầu dây bên kia như có mắt ngàn dặm: “Đừng vội thanh minh, người ngồi cạnh con là Lăng Hàm đúng không, đừng có đem loại người không ra gì vào nhà cha.”


Không đợi Chu Thành giải thích, Chu Chấn Nam tắt điện thoại.

Ý tứ khinh thường trong giọng điệu rất rõ ràng, hoặc không nên nói là khinh thương mà là vả mặt trực tiếp luôn, Lăng Hàm nghĩ hình tượng của cậu trong lòng Chu Chấn Nam thật sự quá kém.

Mắt Chu Thành tối lại, có lẽ trước giờ anh ta chưa bao giờ nghĩ tới việc bản thân lại bị chặn lại trước cửa nhà chính mình, đã thế còn ngay trước mặt người mà mình mong nhớ. Thái độ của Chu Chấn Nam càng cho thấy rõ địa vị của anh ta trong nhà họ Chu đang tràn ngập nguy cơ, như thể bị tát một cái trước mặt mọi người, không chỉ mất mặt mà nhân cách cũng bị đánh mất sạch sẽ.

Lăng Hàm từng nghĩ Chu Chấn Nam sẽ kiên quyết phản đối hòa giải, nhưng không ngờ chưa thấy người đã từ chối họ ngay từ ngoài cửa thế này, hơn nữa ngay đến cả Chu Thành – con trai của ông – cũng ở ngoài luôn.

Nói thật, cậu khá ngạc nhiên.

Chu Thành sầm mặt, tức tối nói với người gác cửa: “Mau mở cửa ra, nếu không tôi sẽ xông vào đấy.”

Lăng Hàm liền vỗ lên vai anh ta: “Đừng, tuyệt đối đừng làm vậy. Chúng ta tới đây để hòa giải, không phải tới để cãi nhau gây chuyện. Nếu anh xông vào thật, hôm nay chúng ta đừng hòng ngồi xuống mà đàm phán hòa bình.”

Được Lăng Hàm khuyên ngăn, Chu Thành cũng dần bình tĩnh lại, anh ta quay lại nói với cậu: “Đến cửa còn không vào được còn đàm phán cái gì nữa.”

Lăng Hàm: “Sao lại không vào được? Có phải chủ tịch không cho vào đâu, chỉ không cho tôi vào thôi.”

Môi Chu Thành bặm lại thành một đường thẳng.

Còn chưa vào được cửa đã bị ra oai phủ đầu đúng là khiến người ta rất khó chịu. Lăng Hàm đã chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ bị làm khó nên không hề tức giận. Nếu bị giữ chân thì chỉ có cách phá vỡ nó, để Chu Thành vào trước rồi tính tiếp.

“Để tôi xuống.” Lăng Hàm mở cửa xe.


“Khoan đã.” Chu Thành kéo cậu, sắc mặt thay đổi, cuối cùng nói: “Chờ tôi ngoài này.”

“Được.” Lăng Hàm mỉm cười, đẩy cửa xuống xe.

Chờ cậu xuống rồi, người gác cửa mới dùng bộ đàm báo cáo lại tình tình với người ở trong nhà, cuối cùng xe của Chu Thành cũng được cho vào trong.

Lăng Hàm tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang thầm chửi thề. Rốt cuộc cậu đã tạo nghiệp gì mà để Chu Chấn Nam ghét bỏ đến thế kia chứ?

Gió mùa đông lạnh buốt, Lăng Hàm ngốc nghếch đứng đón gió trước cửa, càng lúc càng bất an. Khoảng nửa tiếng sau vẫn không thấy có điện thoại hay động tĩnh gì, cậu không nhịn được gọi vào số Chu Thành, còn chưa gọi được đi cậu đã vội tắt.

Cậu sợ làm phiền hai người nói chuyện.

Cứ chờ thêm vậy.

Rốt cuộc Chu Chấn Nam có tin Chu Thành không?

Trước mắt chuyện này có vẻ mong manh, nếu Chu Thành thật sự có thể thuyết phục được Chu Chấn Nam thì cậu sẽ không phải đứng ở cửa như một thằng ngốc thế này. Chưa biết chừng Chu Chấn Nam nghe Chu Thành giải thích nhiều rồi giờ bị miễn dịch, chắc chắn sẽ không tin nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu thấy mình nên vào một chuyến, nói rõ trước mặt Chu Chấn Nam thì hơn, có thể hóa giải được địch ý của ông ta là tốt nhất, còn không được thì cũng chẳng mất gì.

Lục Tư Nguyên vẫn còn đang chờ tin của cậu, không thể kéo dài thêm được nữa.

Lăng Hàm suy tư hồi lâu, trong lòng dần trở nên kiên định. Bất kể có thế nào, hôm nay cậu cũng buộc phải gặp được Chu Chấn Nam.

Nhưng gặp thế nào cũng là cả một vấn đề đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận