Chu Thành bỏ tay xuống rồi lại hỏi: “Tôi từng điều tra chuyện trước đây của em, không phải em với Lục Tư Nguyên là kẻ thù không đội trời chung sao? Tại sao tự dưng lại thích cậu ta?”
“Em” mà anh ta nói nói tới xem ra là đang coi cậu là Bạch Tử Sách.
Lăng Hàm lắc đầu: “Tôi có thích anh ấy hay không không quan trọng, quan trọng là tôi không thích anh. Chu tổng, tôi mong anh không lãng phí thời gian vào tôi nữa.”
Chu Thành đang định đáp trả thì chuông cửa lại vang lên. Anh ta nhìn Lăng Hàm một cái rồi đi ra mở cửa, vẻ mặt nghi hoặc, chắc đang nghĩ xem là ai tới.
Mở cửa ra, phát hiện người ngoài cửa là một anh chàng cao lớn đẹp trai với gương mặt quen thuộc, trên tay còn xách rượu và một bó hoa tươi lòe loẹt.
Thấy cửa mở, anh chàng đẹp trai kia cười toét miệng: “Chào anh.”
Chu Thành: “…”
“Sao cậu lại tới đây?” Chu Thành trừng mắt nhìn Lục Tư Nguyên, tay bấu chặt cửa, không hề có ý muốn cho người ta vào nhà.
“Nghe nói anh ốm, thân là bạn bè tôi cũng nên tới thăm xem thế nào chứ.” Lục Tư Nguyên mỉm cười, hai chữ “bạn bè” còn được nghiến chặt.
Lúc này, Lăng Hàm cũng đi ra, vờ như không thấy cái mặt thúi của Chu Thành, cười nói: “Cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Chu Thành từ từ quay lại, nghiến răng nói: “Là em gọi cậu ta đến đây?”
Lăng Hàm trưng ra vẻ mặt vô tội: “Không phải anh nói anh bị ốm mà không có bạn bè bên cạnh sao? Tôi nghĩ gọi thêm một người thì sẽ vui hơn.”
Sau đó cậu đi tới cạnh Chu Thành, cố mở cái cửa đang mở một nửa kia ra, cười tít mắt nói: “Mau vào đi.”
Cậu đã hứa với Lục Tư Nguyên, mỗi khi gặp mặt Chu Thành đều sẽ báo cho anh biết, cậu biết Lục Tư Nguyên vẫn luôn cảm thấy căng thẳng vì mối quan hệ giữa Lăng Hàm và Chu Thành, thân là bạn trai “đã cộp mác”, cậu không thể cố tình phạm sai lầm dù biết rõ bạn trai mình kiêng kị việc mình với ai đó thân thiết với nhau được, điều đó chỉ khiến người yêu càng bất an hơn thôi. Thế nên cậu liền gọi điện cho Lục Tư Nguyên nói rõ tình hình đồng thời còn bảo anh qua một chuyến.
Đúng là cậu có lo lắng cho tình trạng của Chu Thành thật, nếu Chu Thành vẫn còn tiếp tục xoắn xuýt chuyện cơ thể của “Lăng hàm”, điều đó không tốt gì cho cả đôi bên. Đau dài không bằng đau ngắn, Lăng Hàm cảm thấy đã đến lúc phải quyết đoán, cậu phải để Chu Thành biết rõ, người cậu thích là Lục Tư Nguyên, cậu không thể thích anh ta được.
Sau khi vào nhà, Lục Tư Nguyên nhét hoa và rượu vào tay Chu Thành, cười nói: “Mong anh mau khỏe lại.”
Mặt Chu Thành hơi tái, quay đầu nhìn Lăng Hàm, ánh mắt dần tối lại.
Lăng Hàm vờ như không thấy ánh mắt của anh ta, đi thẳng vào phòng khách, Lục Tư Nguyên cũng theo cậu vào trong.
Chu Thành cầm hoa và rượu, sắc mặt thay đổi, cuối cùng cũng theo vào.
Chờ mọi người đều vào phòng khách cả rồi, Lăng Hàm mới trở nên nghiêm túc hẳn lên: “Chúng ta nói chuyện chính đi.”
Chu Thành và Lục Tư Nguyên đều ngẩn ra.
Lăng Hàm ra hiệu cho hai người ngồi xuống, cố lờ đi ánh mắt u ám của Chu Thành, nói: “Em thấy ba chúng ta nên cởi bỏ hết ân oán, phải trải qua cửa ải khó khăn trước mắt đã.”
Cậu nhìn ra được sự mất tự nhiên giữa Lục Tư Nguyên và Chu Thành, nếu cậu không xen vào e là sẽ lại nảy sinh mâu thuẫn, cho nên Lăng Hàm liền dứt khoát một dao diệt gọn, thu hút sự chú ý của hai người trước.
Chu Thành là cậu cả nhà họ Chu, chắc chắn biết được chuyện mà cậu và Lục Tư Nguyên không hay biết, nếu bắt tay làm đồng minh với anh ta, chưa biết chừng mọi chuyện sẽ có chuyển biến tốt, đây là lý do mà Lăng Hàm lôi hai người này tụ lại một chỗ.
Lăng Hàm hỏi Chu Thành: “Chu tổng, có thể nhìn ra được dạo gần đây anh chịu không ít uất ức, chắc gia đình gây áp lực cho anh lắm, chắc hẳn anh không muốn ngồi chờ chết, chờ Chu Bắc Hiền giẫm anh xuống chân chứ?”
Chu Thành bị lời nói của Lăng Hàm thu hút sự chú ý, anh ta nhíu mày: “Tất nhiên.”
Đàn ông đều là động vật hiếu thắng, một khi đã thất bại trên tình trường thì sẽ không chịu thua thiệt ở những phương diện khác nữa, nhất định phải lấy lại thể diện, không thể nhận thua. Những điều Lăng Hàm nói là những điều mà anh ta đang lo lắng ở thời điểm hiện tại.
“Xem ra tình hình trước mắt thì Chu tổng không được Chủ tịch Chu xem trọng, tôi với Tư Nguyên đang quay phim điện ảnh cũng gặp phải trở ngại, còn Chu Bắc Hiền lại không hề bị tổn thất gì, đã thế còn quay lại GMG, trận này rõ ràng chúng ta chiếm thế có lợi vậy mà lại thua, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Chu tổng, hôm nay tôi gọi Tư Nguyên đến đây là vì muốn hiểu được ẩn tình trong đó.”
Chu Thành nhíu mày: “Ẩn tình? Có thể có ẩn tình gì được?”
Lăng Hàm biết trong lòng anh ta khó chịu, cậu kiên nhẫn nói: “Ví dụ như tại sao Chủ tịch Chu lại rút vốn khỏi ‘Hạ Thiên’ này?”
Mi tâm của Lục Tư Nguyên khẽ động, nhưng anh vẫn im lặng.
Chu Thành khoanh tay, tỏ vẻ hiểu ra: “Tôi biết em đến đây làm gì rồi, nãy tôi còn đang nghĩ không hiểu sao tự dưng em chủ động liên hệ với tôi, đồng ý đến nhà tôi, tôi còng tưởng thành ý của mình có thể làm em rung động, thì ra là vì Lục Tư Nguyên.”
Anh ta quay lại liếc Lục Tư Nguyên vẫn đang vô cảm, cười lạnh: “Muốn moi được tin từ tôi, hai người tính lấy gì ra đổi đây?”
Lăng Hàm biết Chu Thành không phải người dễ đối phó, cậu cố nhịn: “Chu tổng, anh muốn gì, nếu chúng tôi có thể cho anh thì nhất định sẽ cho.”
Hai chữ “chúng tôi” đã kích thích Chu Thành: “Tôi muốn em, có cho không?”
Lục Tư Nguyên bỗng đứng bật dậy khỏi sofa, lạnh lùng nói với Lăng Hàm: “Chúng ta đi, không cần phải phí lời với loại người giả tạo này, chúng ta tự nghĩ cách.”
“Về cẩn thận, không tiễn.” Chu Thành nhướn mày.
Lăng Hàm vội đứng dậy trấn an Lục Tư Nguyên: “Ngồi xuống, anh đừng có vội mà.”
Lục Tư Nguyên kéo tay cậu, nghiêm túc nói: “Anh biết em muốn vì anh, nhưng anh thà để ‘Hạ Thiên’ chết yểu chứ không muốn ngồi chung với tên này.”
Lục khổng tước mà tùy hứng là chuyện gì cũng dám làm hết.
Chu Thành cũng nói: “Tôi cũng không muốn ở chung trong một căn phòng với loại người như cậu.”
Trẻ con không chịu được.
Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Lăng Hàm dở khóc dở cười giảng hòa: “Hai người đừng cãi nhau nữa được không, đừng cứ như trẻ con thế, lẽ nào người mà chúng ta nên đối phó nhất lúc này không phải là Chu Bắc Hiền? Chu tổng, giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, lục đục chẳng có nghĩa lý gì cả. Lục Tư Nguyên Lục đại ảnh đế, anh cũng đừng làm mình làm mẩy nữa được không?”
Được cậu vừa dỗ vừa khuyên, hai người đàn ông đang tức giận đùng đùng kia lại miễn cưỡng ngồi xuống sofa, nhưng đều nhìn đối phương bằng ánh mắt ghét bỏ.
Tốt xấu gì thì cũng chịu ngồi xuống nghe rồi, Lăng Hàm thở phào một hơi, tiếp tục hỏi Chu Thành: “Chu tổng, thân là con trai của Chủ tịch Chu, chắc chắn anh có biết một số chuyện trong đó đúng không? Chủ tịch Chu thay đổi nhanh như vậy, hẳn là phải có nguyên nhân, đúng chứ?”
Nói rồi cậu nghiêm túc nhìn Chu Thành, Lăng Hàm tin chắc rằng thái độ của mình cũng khá là thành khẩn.
Chu Thành nhìn Lăng Hàm, do dự một hồi cuối cùng mới đáp: “Phải, tôi biết nguyên nhân.”
Cả Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên đều chấn động, Lăng Hàm truy hỏi: “Nguyên nhân là gì, anh mau nói đi.”
Chu Thành nhìn cậu hồi lâu, lúc Lăng Hàm cuống đến mức muốn lên tiếng anh ta liền buông một câu: “Chu Bắc Hiền ở trước mặt ông già nói tôi và em là tình nhân, làm ông già khá là tức giận.”
Lăng Hàm: “… Hả?”
Lăng Hàm: “!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...