“Có rảnh không?” Không biết có phải Lăng Hàm bị ảo giác hay không mà cậu có cảm giác Chu Thành gầy hơn, sắc mặt tiều tụy, ánh mắt càng sâu thăm thẳm.
Nhìn thấy Chu Thành biến thành như thế này khiến Lăng Hàm có vài phần áy náy, nói vậy là những câu cậu nói lúc đó đã thành một cú sốc lớn đối với anh ta, bằng không với tính cách của Chu Thành thì dù có chán nản đến đâu cũng sẽ không để bản thân biến thành bộ dạng như quỷ này.
Thanh âm của Chu Thành rất nhẹ, không hề có một chút ý tứ ép buộc nào vậy mà Lăng Hàm lại không thể bước tiếp đi về phía trước.
“Có.” Cậu nói.
Chu Thành không nói không rằng chỉ xoay người đi, Lăng Hàm tự động đi theo phía sau, hai người họ đi vào một phòng nghỉ gần nhất. Lăng Hàm chợt nhớ tới cảnh từng gặp Chu Thành ở công ty sau khi sống lại, sau lần hai người đánh nhau, khi đó anh ta đột nhiên gọi cậu lại, kéo cậu tới phòng nghỉ gần nhất, đó chính là khởi đầu của những dây dưa không rõ sau này.
Vào phòng nghỉ, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, cách trang trí tương đối thiên về công việc lạnh lẽo như băng, toát ra vài phần thê lương.
“Ngồi đi.” Chu Thành nói, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Lăng Hàm giống như đang cố ý quan sát được điều gì đó.
Lăng Hàm bất an đi tới chiếc ghế sofa màu đen bằng da rồi ngồi xuống.
Chu Thành không ngồi, anh ta đứng tại chỗ một hồi rồi đột nhiên thở dài.
Lăng Hàm bị tiếng thở dài ai thán kia làm cho đau lòng liền vội vã đứng lên: “Chu tổng...”
“Trong lòng cậu vẫn luôn xưng hô với tôi như vậy sao?” Chu Thành hỏi.
Lăng Hàm sửng sốt.
Trên gương mặt đẹp trai có chút xấu xa của Chu Thành lộ ra một nụ cười khổ: “Tôi nên nhận ra từ sớm mới phải.”
Lăng Hàm nhận ra trong lời nói của anh ta có ý tứ, vội vàng hỏi: “Anh chấp nhận lời giải thích của tôi?”
Chu Thành xoa xoa mi tâm, cười một cách bất đắc dĩ: “Tôi cũng không muốn chấp nhận đâu, nhiều ngày nay tôi đã cho người điều tra mọi chuyện một lần, không rõ ràng nhưng sau đó lại phát hiện những thay đổi của cậu quả thật rất rõ, tôi không thể không chấp nhận sự thực cậu là một người khác.”
“Tôi là Bạch Tử Sách.” Lăng Hàm nói.
Chu Thành nhìn cậu một cái, ánh mắt có chút khác thường: “Đúng vậy, cậu là Bạch Tử Sách.”
Thái độ của anh ta rất bình tĩnh, ngôn từ cũng không quá cảm xúc, Lăng Hàm từ từ thả lỏng. Từ biểu hiện của Chu Thành, cậu biết anh ta yêu Lăng Hàm, cậu còn lo anh ta sẽ không chấp nhận được sự thực “Lăng Hàm” đã chết, có khi còn oán hận cậu, dù sao hiện tại cậu cũng coi như là tu hú chiếm tổ.
Lăng Hàm thấy hơi áy náy, giống như cậu tự dưng được nhận một phần tài sản, bây giờ bạn đời của chủ nhân tài sản ấy hỏi đến cậu, bất kể có thế nào cậu cũng sẽ thấy áy náy.
“Tôi rất xin lỗi vì chuyện Lăng Hàm.” Lăng Hàm chân thành nói: “Cũng rất xin lỗi vì vẫn luôn giấu anh sự thật.”
Chu Thành khoát tay ý bảo cậu không cần nói xin lỗi.
“Tôi biết, cho nên tôi đã chấp nhận sự thực rồi.”
Lăng Hàm im lặng, chần chừ không biết nên nói gì. Thời khắc này cậu chỉ cảm thấy phòng nghỉ này được trang trí quá ngay ngắn, quá lạnh lẽo, có chút chán ghét.
Chu Thành đột nhiên móc ra một điếu thuốc lá cùng với bật lửa: “Hút một điếu không?”
Lăng Hàm lắc đầu: “Tôi không hút thuốc.”
Chu Thành thu tay lại, rút một điếu nhét vào miệng rồi tự châm lửa sau đó rít một hơi thật dài, anh ta nặng nề phun ra một vòng khói màu trắng, biểu cảm trên mặt bị làn khói che mờ không ít.
“Cậu không phải cậu ấy, Lăng Hàm nghiện thuốc lá.” Anh ta nói.
Lăng Hàm không biết nên nói gì, sự thật là cậu cũng hút thuốc chỉ là rất ít khi hút, vừa rồi cậu muốn từ chối nên mới nói mình không hút nhưng nhìn bộ dạng của Chu Thành thế này cậu nói không nên lời.
Dường như Chu Thành đã hoàn toàn buông lỏng cảm xúc nào đó, anh ta cười rộ lên.
“Anh...” Lăng Hàm mất tự nhiên nói.
“Tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, có phải cậu thích Lục Tư Nguyên không?”
Câu hỏi đột ngột này khiến Lăng Hàm kinh ngạc, nhưng cậu nhanh chóng trả lời một cách dứt khoát: “Đúng vậy!”
“Cậu không thích tôi?”
Lăng Hàm: “...”
Nói thẳng là không thích thì hình như hơi tổn thương người ta, cậu nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Tôi thích Lục Tư Nguyên, không có cách nào thích một người khác nữa.”
Chu Thành nhìn chằm chằm Lăng Hàm một cách buồn bã, ánh mắt kia cũng làm cho cậu thấy buồn theo. Cậu có chút thương xót cho người đàn ông tiều tụy đi trông thấy này, anh ta thực sự rất tốt, đối xử với cậu rất tốt, nếu như không phải cậu gặp Lục Tư Nguyên thì rất có thể cậu sẽ bị người này làm cho rung động.
Chu Thành không làm gì sai, chỉ là sai người sai cả thời điểm, không hơn.
Cái gọi là duyên phận tàn nhẫn như vậy đấy.
Chu Thành nói một cách vô cùng chậm rãi: “Đã như vậy thì không còn gì để nói nữa.”
Trái tim của Lăng Hàm khẽ nhói, vô thức phát thẻ người tốt: “Anh tốt lắm Chu tổng, có rất nhiều người thích anh, người tốt hơn tôi ở đâu cũng có, nhất định anh sẽ tìm được một người thích hợp với mình...”
Lăng Hàm thật sự hy vọng Chu Thành có thể tìm được một người thích hợp, mau chóng thoát ra khỏi nỗi đau thất tình. Cậu chưa bao giờ biết cảm giác mất đi người yêu là đau khổ cỡ nào nhưng chắc cũng không khác lắm với việc bị người yêu phản bội.
“Đã như vậy, chúng ta giải quyết việc chung đi!” Chu Thành vươn tay, móc ra một tờ giấy đã được gấp gọn lại.
Lăng Hàm nhìn tờ giấy, trong lòng dâng lên cảm giác bất thường: “Đó là cái gì?”
Chu Thành dùng giọng điệu bàn chuyện công việc nói: “Đây là hợp đồng mà tôi với Lăng Hàm đã ký trước đây! Trong hợp đồng này ghi rõ cậu ấy làm người tình của tôi năm năm hoặc đến khi nào tôi chán, trong thời gian làm tình nhân, tôi cho cậu ấy tất cả mọi thứ cậu ấy muốn nhưng Lăng Hàm không thể có người khác...”
Chu Thành chậm rãi nói, từng chữ đều rất rõ ràng. Lăng Hàm trợn trắng hai mắt, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Ánh mắt của Chu Thành rất tĩnh lặng, giống như anh ta chỉ đang kể lại một sự việc: “Vốn dĩ tôi cũng không muốn ký hợp đồng đâu nhưng cậu ấy cảm thấy hứa mồm không đáng tin cho nên làm một bản hợp đồng, nên tôi đã ký.”
“Hiện giờ cậu ở trong thân thể Lăng Hàm, xem xét thời gian chúng ta ký hợp đồng thì tôi hoàn toàn có quyền hưởng dụng cơ thể Lăng Hàm.” Chu Thành dừng một chút, nói tiếp: “Giờ tôi phải thực hiện quyền lợi của tôi.”
Lăng Hàm: “...”
Mẹ nó, thốn quá mức rồi!
Không thể nào, thật sự không thể có chuyện này được, sao lại có thể có chuyện hoang đường như vậy?
Lăng Hàm cướp lấy hợp đồng trên tay Chu Thành rồi lật xem, bản hợp đồng này rất ngắn, chỉ có mấy điều mà điều khoản đầu tiên thì con mẹ nó đúng là điều khoản về thời gian thực hiện hợp đồng. Các điều khoản tiếp theo bao gồm nhà, xe cộ, phát triển sự nghiệp các loại.
Cuối cùng bên dưới còn có chữ ký của hai bên A và B.
Cậu đã từng nhìn thấy bút tích của Lăng Hàm, đó là chữ ký rất nghệ thuật, rồng bay phượng múa, cực kì đặc sắc.
“Đây chính là chữ ký của Lăng Hàm, cậu thử so sánh một chút xem.” Chu Thành thấy sắc mặt của cậu không đúng, dường như anh ta đã sớm ngờ được tình cảnh này sẽ xảy ra nên lập tức lấy ra chữ ký mẫu đưa cho Lăng Hàm. Lăng Hàm cảm thấy người này thật sự quá cẩn thận, chuẩn bị đến vài bản mẫu để Lăng Hàm có cơ hội chiêm ngưỡng đầy đủ chữ ký của “Lăng Hàm” trước kia là như thế nào.
“Nếu như cậu không tin thì có thể đến bộ phận nhân sự hoặc là bộ phận nghệ thuật để tra cứu, tư liệu đều được lưu giữ ở đó.” Chu Thành ôn hòa nói, giọng điệu giống như đang khuyên nhủ một đối tác không muốn chấp nhận sự thật, cực kì cẩn thận và chu đáo, hoặc có thể nói là đang dụ dỗ con mồi rơi vào bẫy rập, kiên trì đến mức không gì sánh nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...