Nương vào chút ánh sáng mờ tối, Lăng Hàm thấy được vẻ mặt oán hận đến vặn vẹo của Đổng Nam và khuôn mặt không chút thay đổi của Lục Tư Nguyên.
Cậu vô thức dừng chân lại.
Lăng Hàm khiếp sợ đứng sững tại chỗ, cậu không hiểu vì sao Lục Tư Nguyên lại xuất hiện ở đây rồi vì sao anh lại bắt được Đổng Nam. Lúc này tâm trạng cậu rất kích động, vừa hưng phấn lại vừa khiếp sợ. Cậu mừng là vì Đổng Nam đã bị bắt, chuyện này rốt cuộc không chuyển biến theo hướng xấu nhất, còn khiếp sợ là vì sự xuất hiện của Lục Tư Nguyên.
Trên đời này không thể nào có quá nhiều sự trùng hợp cùng một lúc như vậy, chắc chắn Lục Tư Nguyên xuất hiện ở đây là phải có nguyên nhân, càng không cần bàn đến chuyện vì sao anh muốn bắt Đổng Nam.
Lục Tư Nguyên trông thấy Lăng Hàm cũng không khỏi kinh ngạc.
“Lại sao anh/cậu lại ở đây?” Hai người đồng thời hỏi.
Dừng một chút, Lục Tư Nguyên hỏi: “Chẳng phải cậu có có hẹn với bạn sao?"
Lăng Hàm nhớ tới Chu Thành bị cậu bỏ lại liền cảm thấy câm nín, sau đó hỏi ngược lại: “Chẳng phải anh nói có chuyện cần phải làm sao?”
Có xui xẻo đến vậy không chứ, chuyện quan trọng mà Lục Tư Nguyên nói sao có thể là ở chỗ mấy quán bar con cóc như này?
Lục Tư Nguyên nhíu mày, lắc cổ áo trong tay: “Chuyện quan trọng của tôi chính là tìm tên này.”
Lăng Hàm ngơ ngác.
Vẻ mặt của Đổng Nam đầy căm tức và phẫn uất, cậu ta hét lên: “Vì sao mấy người cứ nhất định phải tìm tôi, không chịu buông tha cho tôi?!”
“Bởi vì cậu là nhân chứng then chốt.” Lục Tư Nguyên rất bình tĩnh nói: “Nhân chứng có thể trả lại trong sạch cho Bạch Tử Sách.”
Lăng Hàm sửng sốt, Lục Tư Nguyên bắt Đổng Nam là vì Bạch Tử Sách?
“Tôi không biết, tôi không biết cái gì hết! Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không hợp tác với anh! Lục ảnh đế, sao anh cứ phải làm khó dễ tôi như vậy? Bạch Tử Sách với anh không thân cũng chẳng quen, vì cớ gì anh phải liều mạng vì anh ta chứ?” Đổng Nam kêu ầm lên.
Trong lời của Đổng Nam chứa rất nhiều tin tức, Lăng Hàm đột nhiên phản ứng lại, lẽ nào người điều tra Đổng Nam không phải là Chu Bắc Hiền mà là Lục Tư Nguyên? Lục Tư Nguyên vẫn luôn cho người điều tra chuyện này sao?
Có lẽ thấy đã không còn cách nào chạy trốn nên Đổng Nam bất ngờ hô lớn: “Mọi người tới đây mau! Lục Tư Nguyên đánh người! Lục ảnh đế đánh người này!!!”
Sắc mặt của Lục Tư Nguyên trầm xuống, Lăng Hàm cũng bị sự khốn nạn của Đổng Nam làm cho ngây người. Nếu quả thật đám người kia kéo đến thì không dễ xử lý chút nào. Cậu nhớ tới biểu hiện lúc nãy của Đổng Nam, quỳ trước mặt cậu sám hối khóc rống khiến lửa giận trong lòng lại càng bốc lên cao.
“Mày đúng là đồ vô liêm sỉ! Rõ ràng là mày hại người ta, tại sao không dám nhận?”
Đổng Nam kêu ông ổng trong chốc lát, nghe vậy liền the thé cất giọng: “Các người ép tôi chính là đang đẩy tôi vào đường chết!”
“Chu Bắc Hiền uy hiếp mày như vậy, chẳng lẽ mày chỉ biết chạy trốn mà không nên phản kích lại hắn ta sao?” Lăng Hàm lạnh lùng nói: “Đạp tên đó xuống mày sẽ được an toàn, chút đạo lý cơ bản như vậy mà mày cũng không hiểu?”
“Anh chẳng biết cái gì hết! Anh căn bản không hề biết hắn là loại người gì! Hắn là một con quỷ, chuyện gì hắn cũng có thể làm được, hắn sẽ giết người thật đấy!” Đổng Nam ổn định lại cảm xúc của mình, trong mắt cậu ta xẹt qua sự sợ hãi, xem ra Chu Bắc Hiền không chỉ cho cậu ta tiền mà đồng thời cũng cho cậu ta cả bóng ma khắc sâu trong lòng.
“Không cần sợ, chúng tôi sẽ đảm bảo sự an toàn cho cậu.” Lăng Hàm cố gắng đè nỗi lo lắng trong lòng xuống, tận lực khuyên bảo. Thật ra cậu rất muốn cho Đổng Nam hai cái bạt tai, cậu ta thật quá mức khốn nạn, quá mức ghê tởm, nhưng trong tình huống này cậu phải trấn an cậu ta, điều này khiến cậu đau cả dạ dày.
“Bỏ ra, nếu không... tôi sẽ lại hô lên.” Đổng Nam uy hiếp.
Lục Tư Nguyên chẳng thèm phí lười nữa, anh chưa bao giờ là người sẽ dùng lời nói khuyên bảo người khác, anh có khuynh hướng dùng hành động giải quyết vấn đề hơn. Bất kể Đổng Nam có đồng ý hay không thì Lục Tư Nguyên vẫn lôi cậu ta đi xềnh xệch, có vẻ như anh muốn kéo tên này đến một chỗ khác.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Đổng Nam nghe thấy tiếng động lại càng hô lớn, Lăng Hàm cuống lên, cậu sợ Lục Tư Nguyên bị người ta hiểu lầm.
“Đi mau.” Lăng Hàm nói.
“Yên tâm đi.” Lục Tư Nguyên bình tĩnh nói rồi liếc mắt nhìn cậu. Ánh mắt của anh có chút kỳ lạ nhưng Lăng Hàm không hề chú ý tới, mà sợ rằng có chú ý cũng sẽ không nghĩ nhiều bởi cậu đang để ý quá nhiều thứ.
“Có người đến.” Lăng Hàm lo lắng chạy đến bên cạnh Đổng Nam rồi kéo lấy cánh tay của cậu ta, cùng Lục Tư Nguyên lôi người đi về phía trước.
“Bạch Tử Sách.”
“Ừ.” Lăng Hàm vô thức trả lời.
“Cậu kéo được không?”
“Kéo được.” Lăng Hàm đang tập trung hoàn toàn vào tiếng bước chân phía sau và Đổng Nam cho nên hoàn toàn không ý thức được mình đang nói cái gì, sau khi đi được mấy bước mới giật mình nhận ra, cậu lập tức quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Lục Tư Nguyên.
Trong hẻm rất tối, đường nét trên gương mặt Lục Tư Nguyên cũng chỉ mơ hồ, biểu cảm mờ mịt không thể nhìn rõ, chỉ có đôi mắt của anh đang sáng rực giống như vì sao trên bầu trời, hoặc giống như trong đáy mắt có hai ngọn lửa đang thiêu đốt, nhiệt độ nóng đến mức như muốn thiêu đốt cả da Lăng Hàm.
Lăng Hàm chấn động, Đổng Nam vẫn đang gào thét nhưng thanh âm của cậu ta dường như bị đẩy ra rất xa, xa như thể nó vọng đến từ một giấc mơ.
Tiếng bước chân dồn dập ngày càng gần, Lăng Hàm tỉnh táo lại, cúi đầu nói: “Chúng ta đi.”
Sau đó kéo người đi về phía trước.
Lục Tư Nguyên không nhúc nhích.
Trong bóng tối có mấy người xuất hiện, mấy người đó nhanh chóng tiến đến bên cạnh hai người, một người trong số đó nói với Lục Tư Nguyên: “Ngài Lục.”
Lục Tư Nguyên giật mình như vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng, anh thu lại ánh mắt rồi quẳng Đổng Nam cho người nọ: “Đưa người đi!”
Sau khi nói xong lại quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm Lăng Hàm.
Đổng Nam vốn chỉ định dụ cho người chạy tới đây, không ngờ lại không như mong muốn, trên mặt cậu ta lộ vẻ tuyệt vọng, đấu tranh rồi bị người của Lục Tư Nguyên mang đi.
Con hẻm lại trở về với sự yên lặng vốn có.
Lăng Hàm đột nhiên cảm giác có chút mất tự nhiên, Lục Tư Nguyên đứng trước mặt cậu lúc này có chút xa lạ, không quá giống anh lúc bình thường. Mà Lục Tư Nguyên đang bước từng bước tiến về phía cậu.
Lăng Hàm lùi lại một bước theo bản năng, nhưng ngay khoảnh khắc cậu lùi về thì người trước mặt lập tức lao tới như một con báo săn, ôm chặt cậu vào lòng, hai cánh tay như vòng sắt hoàn toàn giam cầm cậu một cách vững vàng trong lồng ngực, như thể rất sợ cậu sẽ chạy mất.
“Đừng đi.”
Thanh âm cầu khẩn rất nhỏ vang lên bên tai, lần đầu tiên Lăng Hàm nghe thấy Lục Tư Nguyên dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, ngữ điệu cùng ngôn từ đều yếu đuối, thật sự giống như anh đang cầu xin cậu. Một người cao ngạo như anh mà lại đang cầu xin cậu.
Lăng Hàm sửng sốt, ngay cả cảm giác khiếp sợ khi bị nhận ra thân phận thật sự cũng bị che lấp.
Lồng ngực của Lục Tư Nguyên vừa cứng rắn lại ấm áp, giống như một khối sắt được nung đỏ, nhiệt độ của nó làm Lăng Hàm không biết phải làm gì. Cậu bị ôm chặt, khoảng cách quá gần khiến cậu có chút bất an.
“Anh... làm sao thế?”
“Là em sao? Thật sự là em sao?” Lục Tư Nguyên ghé sát vào lỗ tai của Lăng Hàm mà thủ thỉ, những câu hỏi liên miên vừa như muốn cậu trả lại, lại như không muốn cậu trả lời. Anh vừa nói vừa ôm cậu chặt hơn, khiến Lăng Hàm gần như không thở nổi.
Qua một lúc lâu, lúc Lăng Hàm cho rằng mình sẽ bị ngạt đến chết thì Lục Tư Nguyên cuối cùng cũng thả cậu ra, anh ôm lấy khuôn mặt của cậu rồi quan sát tỉ mỉ, ánh mắt sâu thăm thẳm.
“Bạch Tử Sách, là em thật sao?”
Thanh âm của anh nhẹ bẫng như lông vũ, nhẹ nhàng phất đi bụi bặm trong lòng.
Trong lòng cậu rất loạn, cậu nghĩ tại sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy, nghĩ có phải anh đã biết điều gì hay không. Đối diện với ánh mắt sáng ngời, đong đầy tình cảm ấy khiến cảm giác hỗn loạn trong lòng cậu từ từ rút xuống. Người đàn ông này là một sự mê hoặc khó có thể tưởng tượng đối với cậu, anh luôn dễ dàng khống chế suy nghĩ của cậu khiến cậu khó có thể chống cự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...