Ảnh Đế Thị Phi

“Không cần đâu.” Lăng Hàm lắc đầu: “Tôi thật sự khỏe lên nhiều rồi, mấy ngày nay cảm ơn anh.”

Giọng cậu rất thành khẩn, bất kể ai nghe thấy cũng có thể cảm nhận được. Chu Thành có thể luôn chăm sóc, giúp cậu xử lý thủ tục nhập viện, cậu vô cùng cảm kích. Hơn nữa, Chu Thành và cậu cũng không phải kiểu thân thiết gì, anh ta là người quyền cao chức trọng, con nhà quyền thế, chẳng việc gì phải đích thân chăm sóc cho cậu. Bất luận có thế nào, Chu Thành làm được đến thế này quả thật cũng rất chân thành, khiến cậu cảm động.

Chính vì biết điểm này, cho nên Lăng Hàm mới thấy buồn.

Ai cũng nói lúc bệnh tật, người muốn ở bên cạnh mình nhất là người yêu nhất, cậu thấy Chu Thành ở bên mình lại không thấy thích thú gì, chỉ thấy áy náy, có áp lực, luôn nghĩ không biết nên báo đáp ân tình này của anh ta thế nào.

Nhưng nghĩ lại, rốt cuộc cậu muốn ai ở bên mình đây?

Lăng Hàm không biết.

Cậu lại hoàn toàn không mong người ở bên cạnh mình là Lục Tư Nguyên, vì cậu không thể tưởng tượng được cảnh Lục Tư Nguyên nhìn thấy bộ dạng này của mình thì sẽ có vẻ mặt thế nào, cậu không thể chịu được ánh mắt khinh bỉ và hờ hững của anh.

Nếu như anh lại dùng ánh mắt chán ghét và lạnh nhạt để nhìn mình, Lăng Hàm biết cậu nhất định sẽ gục ngã.

Chu Thành khẽ đảo mắt, bên miệng giương lên một nụ cười nhạt rồi lại ngồi xuống cạnh cậu, xoa đầu cậu: “Cảm ơn gì chứ, chúng ta là đồng minh mà.”

Anh ta nhấn mạnh hai chữ “đồng minh” này, mắt thoáng rũ xuống, che lấp vẻ đau thương và chịu đựng trong đó. Lúc ngẩng lên, anh ta lại trở về dáng vẻ hăm hở thường ngày: “Lát nữa y tá sẽ đo lại nhiệt độ của cậu lần nữa, nếu kết quả lần này vẫn ổn thì có thể xuất viện được rồi.”

Lăng Hàm khẽ gật đầu, mặt cậu vẫn nhợt nhạt giống như máu đã chảy sạch khỏi cơ thể cậu.


“Báo cho cậu một tin tốt nữa nhé, công ty chuẩn bị tài nguyên cho cậu, quyết tâm tạo dựng cậu thành ngôi sao mới, thay thế vị trí của Y Tự đấy.” Chu Thành lại lên tiếng.

Lăng Hàm sững sờ, cẩn thận đánh giá anh ta, trông Chu Thành vừa đẹp trai lại đầy sức sống, trong ánh mắt tràn ngập năng lượng, như thể mỗi câu anh ta nói ra đều là thật, khiến người ta không thể không tin tưởng.

Không tìm ra được một chút khuyết điểm nào.

Hay vì trông cậu chật vật quá nên người này mới nghĩ cách để mình vui?

“Thật sao?” Lăng Hàm hỏi.

Chu Thành gật đầu, nghiêm túc nói: “Là thật đấy.”

Lúc nói, anh ta khẽ nắm lấy tay Lăng Hàm, hơi nắm chặt, giống như muốn truyền đạt năng lượng cho cậu tin vào điều đó.

Lăng Hàm cảm nhận được độ ấm và lực truyền ra từ tay anh ta, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Vậy thì thật sự cảm ơn anh rồi.”

Nếu những điều Chu Thành nói là thật, Y Tự không thể tiếp tục ở lại công ty nữa, GMG thậm chí còn thà đào tạo người mới cũng không chịu tạo đà lại cho Y Tự, chứng tỏ Y Tự không còn giá trị để cứu vãn nữa.

Nếu là mấy ngày trước nghe thấy tin này, Lăng Hàm sẽ rất vui sướng, nhưng hiện tại, cậu lại chẳng có chút cảm giác phấn khích nào.


GMG nguyện nâng đỡ, bồi dưỡng cậu, nguyện dồn tài nguyên vào cậu, có vật khổng lồ như GMG làm chống lưng, lại có nguồn tài nguyên dồi dào cho cậu hưởng, vậy trở thành Bạch Tử Sách thứ hai chỉ là chuyện trong tầm tay.

Thậm chí có thể đá Chu Bắc Hiền xuống, khiến hắn không vực dậy nổi, trắng tay.

Như vậy thì mối thù của cậu hoàn thành rồi, sự nghiệp của cậu sẽ lại đạt tới đỉnh cao huy hoàng, có khi còn tiến xa hơn một bước. Vì cậu có kinh nghiệm và bài học từ kiếp trước, cậu sẽ không giẫm lên vết xe đổ, sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác nữa.

Đây không phải là điều cậu hy vọng sao?

Hầu hết những chuyện trùng sinh đều như vậy cả, sự nghiệp khởi sắc, đánh bại được kẻ thù ngông cuồng kiếp trước, từ đó bước chân lên con đường bằng phẳng, tìm thấy tình yêu hoàn mỹ của đời mình.

Nghĩ kĩ lại, thật ra giờ cậu sống cũng không tồi, ít nhất sự nghiệp cũng đã khởi sắc, Y Tự và Chu Bắc Hiền đã cùng đường, chỉ cần cậu cố gắng, liên minh với Chu Thành để đánh phủ đầu bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ rơi vào vực thẳm.

Trừ tình yêu ra, cậu gần như giống hết với tất cả những nhân vật chính trong các câu chuyện trùng sinh.

Lăng Hàm thầm nghĩ rồi bật cười, đúng vậy, trừ tình yêu ra thì cậu chẳng thiếu gì cả.

Lại nhìn kĩ người trước mặt, con trai trưởng nhà họ Chu, đẹp trai phóng khoáng, địa vị cao quý lại có tiền, hơn nữa còn có vẻ si tình với mình, không phải là đối tượng yêu đương hoàn hảo sao?


Cậu còn mong ước xa vời gì hơn nữa?

Làm người không thể quá tham lam được, kể cả có là sống lại trở về cũng không nên ngấp nghé những thứ không thuộc về mình.

Lăng Hàm bỗng bật cười ha hả.

Tiếng cười của cậu khiến Chu Thành hơi sợ, anh ta giật mình hỏi: “Cậu sao thế?”

Sau đó anh ta lại đưa tay lên sờ trán cậu xem cậu có sốt không. Động tác của anh ta hơi vụng về, có thể nhìn ra được anh ta không thường chăm sóc cho người ốm, nhưng lại đồng ý làm vậy vì Lăng Hàm.

Trái tim lặng như tờ của Lăng Hàm có chút rung động.

“Tôi không sao.” Đây là lần đầu tiên Lăng Hàm chủ động nắm lấy tay anh ta, cậu lắc đầu, nhìn anh ta: “Anh cạo râu rồi à?”

Cậu nhìn cằm Chu Thành, nơi đó vô cùng trơn bóng, chỉ lún phún một chút chân râu xanh xanh.

Chu Thành kinh ngạc nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cậu: “Tất nhiên rồi.” Anh ta cười rồi lại khẽ nói tiếp: “Tôi muốn mỗi khi cậu nhìn thấy tôi đều sẽ thấy dáng vẻ đẹp trai ngút trời của tôi.”

Nói rồi anh ta lại bật cười, xán lạn, đẹp đẽ, trông rất phấn chấn.

Lăng Hàm ngẩn ra, nhoẻn miệng cười. Tinh thần sáng láng của Chu Thành đã cảm hóa cậu, khiến cậu cũng cảm thấy có chút tinh thần. Cậu nghĩ chắc giờ trông cậu bết bát lắm, rất suy yếu, nếu để fan trông thấy chắc chắn sẽ khinh bỉ cậu mất.

Cậu không thể tiếp tục nằm đây mà đau buồn nữa.


Có đau khổ mấy thì cũng phải có hồi kết, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Chu Thành xoa đầu cậu, ánh mắt dịu dàng: “Mau khỏi lên nhé, cậu là ngôi sao hot nhất trong tương lai, không thể cứ nằm mãi ở đây được.”

Dòng suối ấm áp chảy vào tim, Lăng Hàm khẽ đáp: “Tôi sẽ làm được.”

Thời gian sa ngã qua đi, ăn năn hối hận thế cũng đủ rồi, giờ có tự trách cũng không có tác dụng gì, đường thì vẫn phải tiến về phía trước.

Không lâu sau đó ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân vồn vã, ở nơi Lăng Hàm không nhìn thấy, ánh mắt Chu Thành thoảng qua nét u buồn, nhưng ngay sau đó anh ta lại ngẩng lên cười với Lăng Hàm: “Tôi bận chút việc, ra ngoài một lát đã nhé.”

Lăng Hàm biết Chu Thành bận trăm nghìn việc, hiện tại còn đang phải điều hành một phòng ban mới mở, dã tâm hừng hực, giờ đang là lúc phát triển ý tưởng to lớn, có thể ở lại viện mấy ngày chăm sóc cậu đã là cực hạn rồi, cho nên cậu cũng không ngăn lại, gật đầu: “Tôi không sao đâu, anh cứ đi xử lý việc của mình đi.”

Chu Thành cười với cậu, đứng dậy, anh ta rất cao lớn, lúc đứng dậy khiến người ta hơi có cảm giác là cường giả từ cao nhìn xuống, nhưng Lăng Hàm biết anh ta không có ý như vậy, khí chất của anh ta vốn có vẻ kiêu ngạo, phách lối, từ nhỏ đến lớn đã được sống trong môi trường ưu việt, khí chất tự nhiên sẽ ở ngưỡng cao vời vợi như thế.

Anh ta nói với Lăng Hàm: “Nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ trở lại ngay.”

Giọng anh ta rất nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng như lông thiên nga đen.

Lăng Hàm thấy không quen với vẻ dịu dàng này của anh ta, cậu mất tự nhiên gật đầu.

Sau khi Chu Thành ra khỏi cửa, đóng cửa lại, Lăng Hàm nghe thấy tiếng cãi nhau bên ngoài, qua một lúc lâu sau lại truyền tới tiếng trách cứ của y tá, rồi mọi âm thanh biến mất. Lăng Hàm nghĩ chắc Chu Thành cãi nhau với ai đó, nhưng với thân phận địa vị của anh ta thì có thể cãi nhau với ai được? Chẳng lẽ là Chu Bắc Hiền?

Chắc không phải chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận