Ảnh Đế Thị Phi

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lăng Hàm chật vật mở mắt ra, ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào chiếc cửa sổ lớn sát sàn. Tivi, giường rộng thoải mái, ga giường trắng tinh… Cậu nhất thời không rõ mình đang ở đâu.

Không phải cậu đang ở bệnh viện sao? Hình như sau đó cậu có tới quán bar thì phải?

Chuyện gì xảy ra thế?

Đầu Lăng Hàm đau từng cơn như có ai đó cầm búa nện.

Lăng Hàm rên lên một tiếng, hít thở sâu mấy lần mới dịu xuống, sau đó cậu lập tức ngồi dậy, nhưng cậu hơi nhúc nhích thì liền cứng cả người.

Cả người đau nhức không thôi, như bị một chiếc xe tải cán qua. Điều khiến cậu kinh hãi là cái nơi khó có thể mở miệng kia truyền đến một cơn đau như bị xé rách, đau rát, như bị giày vò tàn nhẫn.

Đầu óc Lăng Hàm trống rỗng, trong đầu có một giọng nói gào lên: Xảy ra chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Cậu cứ lặp đi lặp lại câu hỏi này với chính bản thân mình, muốn tìm kiếm đáp án từ dòng hồi ức, nhưng tiếc là đầu óc cậu lại chỉ có những hình ảnh vụn vặt như thể không có bất cứ ký ức nào. Trống rỗng, không có gì cả.

Không thể biết được sự thật, Lăng Hàm phát hoảng, vô số suy nghĩ hỗn loạn tràn ngập trong đầu cậu. Cậu nghĩ như một con đà điểu, có lẽ mọi chuyện không xấu như trong tưởng tượng, có lẽ tối qua cậu đã đi ăn lẩu.

Đúng, vì ăn lẩu nên bụng mới đau, chỗ đó mới đau.

Nhưng tối qua cậu có đi ăn lẩu không?


Sao không có ký ức nào về chuyện đó?

Không không không, chắc lúc ăn lẩu cậu có uống rượu nên quên mất rồi.

Lăng Hàm cứ tự lừa mình dối người như thế, chậm rãi bò dậy khỏi giường, tấm chăn trắng trượt xuống khỏi người cậu, để lộ ra cơ thể trần trụi cùng những vết đỏ loang lổ trên người.

Những dấu vết kia chi chít giống như bị người ta mút mạnh lưu lại. Lăng Hàm rất trắng, da dẻ rất mẫn cảm, những vết đỏ đó lại càng nổi bật hơn trên nền da trắng của cậu.

Lăng Hàm đờ đẫn, ngay đến cả thở cũng không thở nổi nữa.

Cậu vừa xỏ dép vào liền phát hiện ra đống giấy được vo lại ném dưới đất.

Đầu Lăng Hàm nổ “oành” một tiếng, huyệt thái dương giật đùng đùng.

Người và cái nơi khó nói kia lại càng đau hơn.

Cậu không thể tiếp tục tự lừa mình dối người được nữa, tối qua cậu quả thật đã trải qua tình một đêm với người ta rồi.

Sau một hồi chật vật chấp nhận kết luận này, những ký ức mơ hồ cũng bắt đầu quanh quẩn trong trí não. Lăng Hàm nhớ ra, tối qua cậu đã uống rất nhiều rượu, cuối cùng lên giường với một người đàn ông trông rất giống Lục Tư Nguyên… Hơn nữa còn chủ động quyến rũ người ta…


Lăng Hàm ôm mặt, không thể tưởng tượng nổi bản thân lại làm ra chuyện như vậy…

Cái vẻ phóng túng và phóng đãng ấy không phải là cậu…

Cậu đã uống say.

Cậu không ngừng tìm hết lý do này đến lý do khác, nhưng vẫn không chống nổi nỗi sợ hãi và cảm giác tội lỗi trong lòng.

Trong nhà tắm mơ hồ truyền ra tiếng nước chảy, Lăng Hàm giật mình, ý thức được việc người kia đang tắm, sau khi Lăng Hàm lấy lại được lý trí cũng không dám ở lại thêm, gặp mặt đối tượng 419 của mình, cậu không biết mình sẽ có phản ứng thế nào.

Cậu vội tìm quần áo rồi mặc vào, vừa bước được hai bước, chân đã mềm nhũn ngã xuống đất.

Chân…

Trong đầu cậu bắt đầu hiện lên những cảnh tượng mơ hồ đêm qua, sau hai lần, cậu khóc lóc cầu xin không muốn tiếp tục nữa, nhưng người kia vẫn cưỡng ép tách hai chân cậu ra rồi chen vào, đâm mạnh vào cơ thể cậu….

Hết lần này đến lần khác, từ nhà tắm vào đến phòng ngủ, từ dưới đất lên tới giường, mặt trước lại mặt sau, liên tục được đưa lên tầng mây vui sướng nhất. Cuối cùng cậu thật sự không chịu nổi nữa, niềm vui sướng cực độ ấy khiến cậu điên cuồng lắc đầu gào khóc, liều mình giãy giụa. Cậu nghĩ nếu tiếp tục thì cậu sẽ chết mất. Khi ấy người kia mới thỏa mãn dừng lại.

Trong suốt quá trình, người đàn ông kia rất cường thế, ngang ngược, lại cực kỳ “dai”, Lăng Hàm bắn ra đến mức không thể bắn nổi nữa, người kia cũng chỉ tiết ra có hai lần.


Cảm giác vui sướng cưỡng chế và cực hạn đó đến giờ nghĩ lại vẫn khiến cậu run sợ, thử một lần rồi sẽ rất khát vọng nhưng cũng lại càng sợ hơn. Cảm giác bị xâm chiếm tuyệt đối, bị công thành chiếm đất mà không thể phản kháng lại khiến người ta sợ hãi. Dưới cơ thể của người đàn ông kia, cậu hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ có thể để mặc người ta hết lần này tới lần khác đưa mình lên mây, ép mình chấp nhận niềm vui sướng mà người kia ban cho.

Quá kịch liệt, vui sướng như chết đi…

Lăng Hàm vừa nghĩ tới lại lập tức nổi hết da gà.

Tiếng nước trong nhà tắm có vẻ như đã dừng lại.

Lăng Hàm giật mình, vội bò dậy, nhặt quần áo lên rồi mặc vào bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó khập khiễng ra khỏi cửa. Cậu cúi đầu, vội đi vào khu vực thang máy, kéo cổ áo cao lên để che đi nửa khuôn mặt, cậu đi thang máy xuống tầng thấp nhất, sau đó gọi một chiếc xe chuyên dụng nhanh chóng trở về chung cư của mình.

Cậu thật sự rất hối hận, tất cả những chuyện xảy ra từ lúc cậu rời khỏi nhà Lục Tư Nguyên đến giờ đều sai lầm, cậu không nên buồn rầu đau khổ, đáng ra phải sớm ý thức được việc trạng thái không ổn rồi bắt xe về nhà. Cậu có chung cư, không cần bất cứ ai phải cho ở nhờ cả.

Nếu lúc đó cậu về nhà thì sẽ không xảy ra một loạt chuyện về sau. Dù có ốm, chỉ cần uống thuốc là khỏi, sốt cũng không sao, chết trong chung cư cũng còn tốt hơn chuyện mà cậu đang gặp phải lúc này.

Cậu thật sự đã lên giường với một người lạ mặt.

Lỡ đối phương là người xấu thì làm sao? Nếu người đó tranh thủ lúc cậu không tỉnh táo rồi chụp lại ảnh để tống tiền thì phải làm thế nào?

Chẳng lẽ đánh mất tình yêu rồi, giờ đến cả sự nghiệp cũng tiêu tùng luôn sao?

Lăng Hàm đau khổ ngồi cuộn người trên ghế sau, hận không thể chết luôn đi.

Cậu tự trách hết lần này tới lần khác, bất giác đã về tới nơi. Cậu sờ túi, phát hiện không thấy ví tiền đâu cả, điện thoại cũng không cầm theo. Có rất nhiều thứ đều để trong ba lô, mà ba lô thì chắc vẫn còn ở bệnh viện.


Lăng Hàm lại càng hậm hực hơn.

May mà trong túi áo vẫn còn chút tiền mặt, nếu không Lăng Hàm không biết nên đối mặt thế nào với ánh mắt kinh ngạc của tài xế nữa.

Cậu nhanh chóng trả tiền rồi cúi đầu đi vào khu chung cư của mình. Về tới nhà, cậu khóa trái cửa lại, nằm xuống sô pha không muốn dậy nữa.

Cậu cũng không biết tại sao lại phải khóa trái cửa, đây chỉ là hành động trong tiềm thức, hoặc vì cậu sợ có người vào, hay sợ có chuyện khác xảy ra, từ tận sâu trong thâm tâm cậu đã kháng cự lại tất cả những chuyện sắp tới rồi.

Đích xác, giờ cậu chỉ muốn yên tĩnh một mình, không muốn ai tới quấy rầy cả.

Trong đầu cậu đầy những lời gào thét, hối hận, tự trách, dằn vặt… Những cảm xúc hỗn loạn cứ như gia vị được trộn vào nhau, cảm giác cay đắng ngọt bùi cứ xao động trong tim cậu.

Môi cậu khô khốc, đầu lưỡi đắng chát.

Cả người cậu vừa đau vừa yếu ớt, không còn chút sức lực nào. Cậu cố chịu đựng từ khách sạn về tới đây đã là cực hạn rồi. Cậu biết mình sắp rơi vào trạng thái suy sụp, bất cứ đả kích nào cũng có thể khiến cậu không vực dậy nổi.

Trong đầu bắt đầu xuất hiện những đau đớn và choáng váng từ lúc ra khỏi nhà Lục Tư Nguyên, tư duy tan rã, cậu biết mình lại sốt rồi.

Cả người lạnh toát, rõ ràng thời tiết hôm nay rất đẹp, cửa sổ trong phòng đóng chặt, điều hòa cũng đang bật chế độ ấm, nhưng cậu vẫn rất lạnh.

Cảm giác lạnh lẽo này không chỉ ở trên người, mà còn ở trong tim.

Cậu không quá đau, cảm giác đau rát ở chỗ kia lúc nào cũng nhắc nhở cậu chuyện cậu đã trải qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận