Lăng Hàm nghĩ: Ờ, chẳng trách hôm qua lại khó chịu như vậy, thì ra không chỉ vì đau lòng mà còn vì ốm nữa. Có lẽ việc cắt đứt với Lục Tư Nguyên cũng không khó khăn như mình nghĩ, chỉ là đúng lúc đó mình bị ốm cho nên mới có cảm giác khốn đốn như thể không còn gì nuối tiếc vậy thôi.
Cậu nhìn ra được vẻ tổn thương trong mắt Chu Thành nhưng lại không hề dao động, ngay cả việc an ủi qua quýt hay giải thích cậu cũng chẳng muốn làm. Dù Chu Thành có đưa cậu tới bệnh viện, trông cậu lúc cậu chữa bệnh cũng không thay đổi được sự thật anh ta là nguồn cơn của tất cả những chuyện này.
Cậu nghĩ sao cũng được, đắc tội với Chu Thành không sao cả, đắc tội với Chu Bắc Hiền cũng chẳng sao, đánh mất công việc cũng chẳng có gì to tát… Thế nào cũng được hết, kể cả thế giới có hủy diện cũng không khiến cậu xao động được nữa.
Tim tựa như không còn đập nữa, giống như đã chết rồi vậy.
Chu Thành nói rất nhiều điều, Lăng Hàm vẫn một mực im lặng, thậm chí còn chẳng buồn nhìn anh ta, cuối cùng cậu nghe phiền quá liền nằm lại giường, trùm chăn che kín đầu, bày ra dáng vẻ cự tuyệt.
Bóng tối bao phủ, Lăng Hàm lại cảm thấy được an ủi.
Chu Thành không nói gì nữa, căn phòng trở nên yên tĩnh, Lăng Hàm nghe thấy tiếng bước chân rời đi, âm thanh đó rõ ràng có chút nặng nề.
Cuối cùng cũng đi rồi.
Lăng Hàm nhắm mắt cuộn tròn người lại, không ngờ cậu lại cảm thấy an toàn trong không gian chật hẹp này, như được về lại trong bụng mẹ, ấm áp nhưng cũng cô độc.
Không có ai khác cả, chỉ có cậu tự làm bạn với mình.
Trong bóng tối hiện lên một gương mặt giống y như cậu, cũng đang nhắm mắt nằm yên tĩnh.
Cậu chết rồi sao?
Lăng Hàm ngưng mắt nhìn “mình” trong hư không, bỗng thấy hơi ngưỡng mộ. Ngủ say hay là chết đều là điều mà giờ cậu khát vọng.
Người kia trôi lơ lửng, im lặng, yên ổn, qua một hồi lâu, trong bóng tối lại hiện thêm một khuôn mặt khác, anh cười, nhíu mày, vẻ mặt sinh động lại tao nhã, mắt như bảo thạch quý giá nhất, vừa óng ánh lại sâu không lường được.
Tim Lăng Hàm đập mạnh, cậu mở bừng mắt ra.
Lục Tư Nguyên…
Cậu không thể nghĩ tiếp nữa…
Lăng Hàm bò dậy khỏi giường, mặc bừa quần áo vào rồi cúi đầu vội vàng ra khỏi cửa.
Giờ đã sang đông, gió lạnh thổi khiến người ta buốt óc nhưng cũng khiến con người ta trở nên tỉnh táo hơn. Chỉ có lạnh và đau mới khiến Lăng Hàm cảm thấy tim bắt đầu đập, cảm giác mình vẫn còn đang sống.
Cậu bắt một chiếc xe đến phố quán bar, sáng sớm, rất nhiều quán bar đều chưa mở cửa, Lăng Hàm gõ cửa từng chỗ, cuối cùng cũng tìm được một quán pub mở cửa, cậu lao vào, vì còn quá sớm nên trong tiệm không có khách khứa nào cả.
Lăng Hàm nhìn xung quanh rồi bật cười, hay lắm, cậu có thể uống thỏa thích một mình rồi.
Cậu gọi rượu Whisky mạnh nhất trước ánh mắt kinh ngạc của nhân viên phục vụ, ôm cả chai rồi bắt đầu nốc.
Độ nóng mãnh liệt lan từ dạ dày ra khắp chân tay, xua tan cơn lạnh, như thể cũng xua tan những hình ảnh về Lục Tư Nguyên trong tâm trí cậu.
Cậu buộc phải làm gì đó để dời sự chú ý, nếu không cậu sẽ luôn nhớ tới anh.
Cậu biết, đây chính là cảm giác thất tình.
Lần đầu tiên cậu cảm nhận được cảm giác khó chịu đến mức muốn chết thế này.
Cậu coi thường nhất là loại người không buông bỏ được, nếu thất tình thì đáng ra phải nhanh chóng quên đi, cậu đang cố gắng làm cho bằng được chuyện này. Thật ra, tình cảnh hiện tại cũng không tính là thất tình, đã yêu đương gì đâu mà đòi thất tình, cùng lắm… cùng lắm cũng chỉ có thể nói là cậu yêu thầm thất bại thôi.
Cậu không ngờ bản thân lại rơi vào tình cảnh này, cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác trước kia lúc cắt đứt với Chu Bắc Hiền, là cảm giác mà cậu chưa từng nếm trải, một nỗi đau hoàn toàn mới. Mà cậu lại bất lực trước nỗi đau khổ mình chưa từng biết gì này.
Có lẽ rượu có thể giúp được cậu.
Nếu rượu không thể, không biết sex thì có thể không?
Thất tình cái bép, không phải chỉ là hormone đang tác oai tác quái thôi sao? Trai đẹp ở đâu chẳng có, việc gì cứ phải treo cổ trên mệt cái cây làm gì?
Tâm trí cậu gào thét loạn lên, trong đầu cậu bỗng xuất hiện rất nhiều suy nghĩ mà bình thường cậu chưa bao giờ nghĩ tới. Hay thử tình một đêm xem!
Phóng túng một lần, có rượu, có sex, nhất định sẽ rất sung sướng, sẽ không nghĩ tới những chuyện đau khổ kia nữa.
Dù gì giờ cậu cũng bất chấp hết rồi, có bung xõa một chút cũng chẳng sao…
Có phải không ai thèm cậu đâu, chỉ cần cậu ngoắc tay một cái, có mà được cả nắm người muốn ở bên cậu đấy.
Cậu không tin, ngoài Lục Tư Nguyên ra cậu không tìm được ai khác!
Vừa nảy ra suy nghĩ này, nó liền như gọng cỏ sinh trưởng dồi dào.
Trước mắt mơ hồ, có âm thanh gì đó vẫn luôn quấy nhiễu cậu, ồn ào đến mức khiến cậu vừa thấy phiền vừa thấy khó chịu. Mãi đến khi nhân viên đưa cho cậu một tờ giấy ăn, cậu mới ý thức được việc mình đang khóc và thứ âm thanh khiến cậu bức bối chính là tiếng khóc của cậu.
Lăng Hàm vội lau nước mắt, tức giận không thôi. Cậu nghĩ người đang khóc chắc chắn là người khác, vì cậu không biết khóc, sao cậu có thể khóc được? Người như cậu, từ sau lúc trưởng thành đã không biết khóc lóc là gì nữa rồi.
Cậu xuất sắc, tự tin như vậy, sao có thể làm cái chuyện khóc lóc như kẻ hèn yếu thế này được?
Kể cả là lúc bị Chu Bắc Hiền phản bội, cậu cũng chưa từng khóc lần nào.
Lục Tư Nguyên thì có là gì, anh ấy cùng lắm cũng chỉ trông hơi được, xuất thân hơi ổn, vừa hay hợp gu cậu mà thôi, chứ với cái tính chim công chết tiệt kiêu căng ngạo mạn của anh, người khác còn lâu mới chịu nổi!
Thế nên chia tay là chính xác rồi!
Chia sớm thì mình được giải thoát sớm, có thể đi tìm anh đẹp trai khác, tìm mùa xuân thứ hai!
“Không cần nữa.” Cậu đẩy tờ giấy ăn mới mà nhân viên đưa cho, giọng điệu lạnh lùng.
Sau đó cậu lại gọi thêm mấy chai rượu, ôm rượu chui vào một góc từ từ “gặm nhấm”, không biết uống bao lâu, trong lúc uống còn ngủ gà ngủ gật, lúc tỉnh dậy thì trong quán đã có rất nhiều người, trời cũng đã dần tối.
Lại qua một ngày rồi sao?
Cậu đần độn nghĩ, lại cứng nhắc cầm chai rượu nốc, sau đó cảm giác thiêu đốt trong dạ dày như gột tẩy mọi suy nghĩ trong cậu.
Cậu mê mệt cảm giác này, cơ thể vừa ấm áp vừa nhẹ nhõm, giống như đang được bay trên mây, nhẹ bỗng, không cần phải lo lắng điều gì cả, rất vui vẻ. Chẳng cần nghĩ gì, không cần phải nghĩ về bất cứ điều gì nữa…
Có người đi tới nói gì đó, kiểu như mấy câu tán tỉnh quê mùa “một mình à” đại loại thế…
Lăng Hàm tỏ vẻ lắng nghe, đáp lại: “Đúng vậy.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, người trước mặt cao ráo chân dài, vóc người cũng được, chỉ là không nhìn rõ mặt… Nhưng chắc là cũng không đến nỗi tồi.
Thấy chưa, cậu vẫn “đắt hàng” phết mà.
Lăng Hàm đắc ý cười, đang đinh nói “đưa tôi đi đi” thì dạ dày lại cuộn trào, vừa mở mồm ra liền nôn thốc nôn tháo.
Mùi hôi xộc tới khiến người kia lùi lại, rõ ràng bị dọa cho sợ chạy mất.
Lăng Hàm chán chường rúc vào ghế, không buồn để ý đến mấy thứ lung tung trên người mình, vẫn ôm rượu nốc ừng ực.
Lúc nhân viên tới thu dọn bàn, Lăng Hàm đã hoàn toàn mất phương hướng, cậu uống từ sáng đến tối, còn uống rượu mạnh nhất, đáng ra phải say bí tỉ rồi mới đúng, nhưng thần kỳ ở chỗ trừ lúc cậu ngủ một lát kia ra, còn đâu cậu vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
Chắc nhân viên sợ cậu uống mãi sẽ xảy ra chuyện nên sau khi thu dọn bãi nôn dưới đất liền uyển chuyển khuyên Lăng Hàm thanh toán tiền, nhưng lại bị con ma men này từ chối.
Trong lúc mơ màng, lại có người tới bắt chuyện với cậu. Người kia không để tâm tới tình cảnh lộn xộn xung quanh, cũng không để ý tới mùi hôi do bãi nôn để lại, đi tới nói vài câu gì đó.
Lăng Hàm say, mông lung gật đầu, người đàn ông trước mặt cậu mơ hồ, không trông rõ thế nào, nhưng cậu cũng biết được người này khá cao to, đường cong đẹp mắt, mặt mũi cũng dễ nhìn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...